Không nhìn thấu thì không nhìn thấu, hệ thống ngươi có cần nhỏ mọn đến vậy, cớ gì lại ra nhiệm vụ bắt ta đấu với người ta?
Nếu đổi lại là loại ký chủ khác có lẽ sẽ lèm bèm như vậy, nhưng Từ Hiền thì không, dẫu cho hắn suýt nữa thì bị một chiêu Thư Kiếm Ánh Khung Thương của Tiểu Lộc Nữ Hiệp đánh nằm rạp xuống đất, trong người còn chịu thêm ít nội thương.
Về phần Tiểu Lộc Nữ Hiệp, nàng hoàn toàn chẳng chịu chút thiệt thòi nào, đến cả một tia đao khí mang thuộc tính tê liệt của【Giá Y Thần Công】xâm nhập vào người cũng bị nàng hóa giải trong nhất niệm.
Nếu mà Từ Hiền biết được điều này, e rằng hắn sẽ phải đổi sang gọi nàng là “lão nữ hiệp”, vì để có thể chỉ dựa vào nội lực mà hóa giải chân khí dị chủng trong người, Tiểu Lộc Nữ Hiệp phải có ít nhất năm mươi năm công lực, nội lực trong người đạt tới cảnh giới Đồng Hóa Quy Nhất.
Đương nhiên, cũng không bài trừ khả năng nàng chính là võ đạo kỳ tài tu luyện vài năm bằng kẻ khác luyện cả đời, hoặc là ăn được kỳ trân dị bảo, hay tu luyện thần công bí tịch gì đó.
Nhưng đó không phải là vấn đề mà Từ Hiền nên quan tâm lúc này, hoặc nói chính xác hơn là hắn hoàn toàn không có tinh lực để tâm đến.
Vù! Vù! Vù! Vù!
Hoa Trản Linh Lung~
Vũ Lạc Huyền Hưởng~
Mạch Thượng Hoa Phương~
Túy Ảnh Chiếu Thiên Trường!
Tứ thức liên hoàn, kiếm ảnh rợp trời,【Điểm Thương Huyền Ảnh Kiếm Thức】cảnh giới Lư Hỏa Thuần Thanh thật sự quá mức bá đạo, Tiểu Lộc Nữ Hiệp chỉ bổ xuống một kiếm, quét lên một kiếm, chém ngang một kiếm, đâm tới một kiếm, hết thảy vỏn vẹn bốn kiếm, thế mà lại làm ra cảnh tượng như có bách kiếm tề phi, hàn quang chiếu rọi khắp nơi.
Đại kiếm rõ ràng rất nặng nề, nhưng ở trong tay Tiểu Lộc Nữ Hiệp, trông nó nhẹ nhàng nào khác một áng mây? Thế kiếm tới rõ ràng là chậm, nhưng kiếm khí bắn ra lại cực nhanh, khiến người khó lòng phòng bị, quả thật chẳng biết đường nào mà lần.
Nói thật ra, kiếm thuật của Tiểu Lộc Nữ Hiệp tuy trông có vẻ đơn giản, nhưng nó lại mở ra cho Từ Hiền một chân trời mới.
Cách mà hắn sử kiếm thường lấy tốc độ vi tôn, khoái chiêu thì nhiều mà mạn chiêu thì ít, hơn nữa dựa vào Kiếm Khí Trường Giang, hắn luôn duy trì phong cách lấy kiếm khí sắc bén vô song, rả rích không ngừng như mưa rơi để áp đảo đối thủ, gần như trái ngược hoàn toàn với Tiểu Lộc Nữ Hiệp.
Tiểu Lộc Nữ Hiệp xuất kiếm rất chậm, chiêu số rất ít, nói về biến hóa lại càng không, đâm vào mắt là đâm vào mắt, chém vào vai là chém vào vai, không có chuyện nửa đường đổi sang thọc yết hầu, chọt Đan Điền.
Cũng vì biết tốc độ ra chiêu của bản thân chậm hơn đối thủ, cho nên để tránh bị kẻ địch đi sau tới trước, ví dụ như đoạt tiên cơ tấn công mình, hoặc là tranh thủ thời gian tránh né, Tiểu Lộc Nữ Hiệp có một cách xử lý khá là thông minh, đó chính là dựa vào kiếm khí.
Kiếm của nàng có thể chậm, nhưng khí thì ngược lại, chiêu số còn chưa đi tận, kiếm khí đã bùng nổ áp đảo đối phương, này tựa như ông trời chưa giáng sét mà đã có người bị tiếng sấm hù chết, hổ chưa cần vồ thì con mồi đã bị tiếng gầm dọa ngất.
Kiếm khí của Từ Hiền tuy sắc bén, số lượng còn cực nhiều, cuồn cuộn không dứt, nhưng đồng thời cũng không tránh khỏi việc phân tán, khiến kẻ địch có thể đánh tan hoặc né tránh dễ dàng.
Kiếm khí của Tiểu Lộc Nữ Hiệp lại khác, nó đơn nhất nhưng lại bao trùm rộng khắp, không để gió lọt, nhờ vậy, mặc dù mất đi sự sắc bén trong kiếm khí, nhưng nàng lại trao cho nó một tính chất khác là dày nặng, dựa vào đó mà lấy kiếm khí đè ép địch thủ, tạo điều kiện cho trọng kiếm có thể lập công.
Ai cũng thấy rồi đó, Từ Hiền thân là nam nhi sức lực hơn xa phái nữ, lại có thêm【Giá Y Thần Công】lẫn【Long Tượng Bát Nhã Công】cường thân luyện thể, thế mà vẫn bị Tiểu Lộc Nữ Hiệp một kiếm đánh bay chục trượng, thân chịu nội thương.
Dựa trên cơ sở này, sợ là chỉ cần trúng một kiếm thôi, dù là không phải chỗ chí mạng, Từ Hiền cũng có thể trực tiếp giá hạc về trời.
‘E rằng áp lực mà ta phải chịu lúc này, cũng không khác mấy cảm giác mà đám địch nhân phải chịu mỗi khi đối mặt Tự Thành chứ?’ Từ Hiền lòng thầm cười khổ, hắn lúc này bị Tiểu Lộc Nữ Hiệp áp chế hoàn toàn, đánh cho tối tăm mặt mũi, không tìm thấy đường nào phản công.
Chật vật đón đỡ liên tiếp ba chiêu kiếm như trời giáng, tới một thức Túy Ảnh Chiếu Thiên Trường, Từ Hiền trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, nội thương cũ chưa khỏi thì đã chồng chất thêm nội thương mới, thương càng thêm thương.
【Điểm Thương Huyền Ảnh Kiếm Thức】quả thật uy lực vô song, ngoại trừ điều kiện tu tập quá hà khắc, môn kiếm pháp này hoàn toàn không thua kém gì võ học Tuyệt Phẩm Thiên cấp.
Nói đến Điểm Thương, đây là một môn phái có uy vọng không kém gì Lục Đại Phái của Võ Lâm Minh thời nay, chỉ tiếc đó chỉ là huy hoàng của quá khứ, Điểm Thương bây giờ không đơn giản là sa sút, mà đã trực tiếp diệt môn vào ba trăm năm trước cùng với sự suy vong của Đại Càn quốc, võ học môn phái cũng theo đó mà thất truyền.
Theo bí lục ghi lại, hệ thống võ học của Điểm Thương Phái hết sức toàn diện, từ giai đoạn nhập môn đến Huyền Tàng, Thần Mạch đều có các loại võ công đối ứng hết sức phong phú, mặc dù phần lớn mật tịch cao thâm đều liên quan đến kiếm pháp, tụ pháp và khinh công.
Tương truyền rằng Điểm Thương sở hữu hai môn nội công Chân Kinh trấn phái, một môn kiếm pháp Chân Kinh gọi【Vân Môn Phi Kiếm】, dưới đó còn có tận chín môn Tuyệt Học.
Ví dụ như có【Lưu Vân Thủy Tụ】là Tuyệt Học Thiên cấp,【Xạ Nhật Kiếm Pháp】càng là Tuyệt Học Thánh cấp,【Điểm Thương Huyền Ảnh Kiếm Thức】chỉ được xếp vào hạng năm, sáu trong chín môn ấy mà thôi.
Dù là như vậy,【Điểm Thương Huyền Ảnh Kiếm Thức】vẫn là một môn võ học cao siêu chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, thế mới thấy phúc duyên của Tiểu Lộc Nữ Hiệp quả thật không cạn, đủ để sánh vai với Lý Bất Mặc.
Kim Thoa Ngọc Quỳnh, Nhất Mộng Nhập Thiên Chương!
Nói tới đại kiếm, người ta chỉ thường nghĩ tới hai từ “thô kệch”, nhưng đối với Tiểu Lộc Nữ Hiệp mà nói, hai chữ đó và nàng hoàn toàn chẳng có chút nào dính dáng.
Chẳng cần bàn đến thanh trọng kiếm to lớn mà lại được trang trí hết sức cầu kỳ bằng các họa tiết cánh hoa đào, trong thô mạc lại có tinh tế, chỉ riêng cách nàng ra chiêu, tuy trông thì chậm rì rì nhưng thực chất lại nhẹ nhàng như mây bay, êm ả như nước chảy, sợ là chẳng người nào có thể liên tưởng tới “thô kệch” để mô tả cách Tiểu Lộc Nữ Hiệp sử kiếm.
Còn trong mắt Từ Hiền, không có đào hoa hay lưu thủy gì ở đây cả, đối với hắn mà nói, thanh trọng kiếm của Tiểu Lộc Nữ Hiệp chính là thứ sát khí đòi mạng, không hơn.
Đỡ lại một chiêu Kim Thoa Ngọc Quỳnh, lại tiêu hao một lượng chân khí không nhỏ để dùng tới pháp môn tăng tốc của【Trục Nhật Thần Bộ】- Phiên Sơn Quá Hải, Từ Hiền đạp liền chín bước, chớp mắt một cái đã cách xa Tiểu Lộc Nữ Hiệp cả trăm thước, nhờ đó mà tránh được luôn cả chiêu Nhất Mộng Nhập Thiên Chương ngay sau đó.
May là hắn tẩu nhanh, bởi vì…
Ầm!
Đại kiếm nhẹ nhàng chém xuống, tại nơi mà Từ Hiền vừa mới đứng, mặt đất tựa như bị bốn, năm quả phích lịch đạn xới tung lên, chẳng còn ra hình dáng gì, thê thảm không nỡ nhìn.
Nhất Mộng Nhập Thiên Chương, mơ được hòa cùng ngàn khúc ca, tên chiêu thức nghe sao thơ mộng, nhưng lực tàn phá lại chỉ khiến người ta thấy đó là ác mộng.
“Tiểu hồ ly, chớ hòng chạy!”
Tiểu Lộc Nữ Hiệp quát nhẹ một tiếng, đại kiếm rời tay bay lên bầu trời, lưỡi kiếm hai bên chợt mọc ra hư ảnh của một đôi cánh phượng, sắc vàng cam tỏa sáng linh lung giữa đêm đen.
Chỉ thấy Tiểu Lộc Nữ Hiệp nhún người một cái đã đặt chân lên thân kiếm, trông như đang cưỡi trên lưng phượng hoàng, cứ thế mà ngự kiếm bay về phía Từ Hiền, mang theo cái uy của thần thú thượng cổ tới nghiền ép hắn.
【Điểm Thương Huyền Ảnh Kiếm Thức】đệ thập tứ thức: Vũ Phượng Phi Hoàng!
‘Ngự kiếm thuật?’ Từ Hiền lại một lần nữa phải kinh ngạc trước thủ đoạn khôn lường của Tiểu Lộc Nữ Hiệp, mặc dù còn cách nhau đến vài trượng, nhưng uy áp của một chiêu Vũ Phượng Phi Hoàng này đã ép cho đao thế của hắn ảm đạm vô quang, tựa hồ có sử ra bất kỳ chiêu thức gì cũng chỉ có một kết cục duy nhất, đó chính là thất bại.
‘Không thể bại! Ta có thể không thắng, nhưng ít nhất phải hòa.’
Lòng hiếu thắng của Từ Hiền chợt dâng lên, đã đến lúc này rồi thì không chỉ đơn giản là vì phần thưởng nhiệm vụ nữa, một trong những chí hướng của hắn là được giao lưu võ đạo với anh kiệt trong thiên hạ, sao có thể ngay trận đầu đã chịu thảm bại?
Giao lưu võ đạo, giao lưu võ đạo, phải đánh thắng mới là giao lưu, đánh thua thì là tự chuốc lấy nhục.
Đấy chính là cách nghĩ của Từ Hiền, vậy nên để đối phó với con phượng hoàng trên đầu mình, hắn bèn… nhắm mắt lại.