Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

Chương 227: Thiên Hồ Hiệp làm mồi cho ác thú




Sốt sắng nhìn lên trên lầu, lại nhìn ra ngoài cửa, chưởng quỹ chắp hai tay lại trước bụng, đung đưa lên xuống không ngừng, trong mắt tràn đầy lo nghĩ, thầm tự hỏi: ‘Sao tiểu thư đến bây giờ còn chưa tới, để hai người kia đánh tiếp nữa, Hồng Phúc Lâu cũng bị đánh sập mất.’

Nghe âm thanh đồ gỗ vỡ nát truyền xuống từ trên trần, chưởng quỹ nghĩ mà lòng đau như cắt.

Kỳ thật lúc Thiên Hồ Hiệp phát hiện cái chết của Cao Đoản Cung, chưởng quỹ tới hiện trường trễ một chút chính là vì phải vận dụng bí thuật báo tin cho tiểu thư kia, cũng vì thế mà hao tổn không ít tinh lực, vậy nên mới có chuyện một tên võ tu Hậu Thiên tứ trọng như y chạy lên xuống cầu thang vài vòng đã xanh cả mặt.

Chưởng quỹ lại không biết rằng, tiểu thư nhà y từ lâu đã xuất hiện nơi quán rượu, chỉ là có vẻ như Hồng Phúc Lâu không phải sản nghiệp của mình nên nàng chẳng quan tâm nó bị đập phá ra sao, hoặc cũng có thể là vì nàng quá giàu có.

Ầm! Rầm~

Loảng xoảng!

Răng rắc!

Trần nhà rung lắc dữ dội, bụi bậm rơi xuống thành từng mảng, giữa lúc đám khách nhân trong quán muốn chạy ra ngoài vì tưởng Hồng Phúc Lâu phải sập rồi thì lại không nghe được động tĩnh nào nữa.

Một tên tán nhân giang hồ vốn mượn【Cường Giác Thuật】loại thính giác để nghe chiến bỗng reo lên: “Đánh ra bên ngoài rồi!”

Không cần người này cảnh báo thì chẳng mất bao lâu, những khách nhân còn lại trong quán rượu cũng nhận ra điều ấy, bởi họ có thể nghe rõ tiếng binh khí va chạm ở bên hông Hồng Phúc Lâu.

Mấy chục con mắt cùng chuyển hướng sang bên phải, thông qua cửa sổ, cả bọn đều thấy được hàn quang lóe lên liên tục, vì là giữa đêm nên trông hết sức rõ ràng.

Một tên võ tu Hậu Thiên bát trọng gan lớn chạy đến gần cửa sổ, thò đầu ra muốn quan sát chiến cuộc, nhưng chỉ thấy hai cơn cuồng phong lướt qua, đao quang thương ảnh đã chuyển dời đến góc dưới của tòa nhà, sau cùng khuất bóng nơi chỗ ngoặt.

“Đánh tới hậu viện rồi!”

Hắn vừa hô lên thì cũng có tiếng ngựa hí vang theo, khoảnh khắc đó, tim của chưởng quỹ như ngừng đập, hai mắt trợn trừng đầy kinh hãi.

Nếu chẳng may lũ bảo bối ấy bị dư kình của cuộc chiến giết chết, vậy y phải đền biết bao nhiêu là đủ? E rằng có thể trực tiếp cuốn gói về quê trồng ruộng.

Người run bần bật, đi qua đi lại, đi lại đi qua, đi tới đi lui, đi lui đi tới, chưởng quỹ lúc này ngoại trừ lo lắng suông cũng chẳng biết làm gì khác.

Cố Thịnh Minh thấy vậy, lập tức đoán ra lo nghĩ của chưởng quỹ, thế là bèn đi lại vỗ vai y một cái rồi bảo rằng: “Chưởng quỹ chớ có lo quá, ta xem La… Thiên Hồ đại hiệp thân mang chính khí, đối với tổn thất của quán rượu, ta nghĩ hắn nhất định sẽ cho ngươi một cái công đạo.”

Trong lòng lại nhủ thêm một câu: ‘Đương nhiên, đó là trong trường hợp người thắng phải là hắn, nếu không…’



Từ Hiền sẽ thắng sao?

Keng!

Gạt đi một thương đâm tới xương tỳ bà của mình, Từ Hiền vốn chưa từng hoài nghi việc mình có thể thắng hay không, chỉ là thắng bằng cách nào mà thôi.

Vút! Choang!

Trả lại Lang Nha Lão Tổ một đao tới giữa trán, hắn ước chừng mình và lão đã trao đổi chiêu thức hơn một trăm năm mươi hiệp, thế mà trên người cả hai vẫn chưa có bất cứ vết thương nào đáng kể, chiến lực vẫn được bảo tồn ở trạng thái gần như toàn thịnh.

Nhưng đó chỉ là trong một trăm năm mươi hiệp này thôi, chờ đánh thêm trăm hiệp nữa, thể lực của hai bên nhất định sẽ giảm sút không ít, đến lúc đó tốc độ ra đòn lẫn phản ứng đều sẽ trì trệ hơn trước, sai lầm, sơ hở sẽ xuất hiện nhiều hơn, đấy mới là thời khắc để phân sinh tử.

Mà nói về so thể lực lẫn tinh lực, một thanh niên trẻ khỏe như Từ Hiền nhất định chiếm ưu thế trời sinh so với Lang Nha Lão Tổ, nên chỉ cần trận đấu kéo dài, người thắng cuộc chỉ có thể là hắn.

Kinh nghiệm đối chiến của Lang Nha Lão Tổ sâu dày cỡ nào, lão đương nhiên cũng có thể nhận ra cục diện rất bất lợi cho mình. Thế nên để có thể phá cục, lão bắt buộc phải vận dụng một số kỳ chiêu mà không ai được chứng kiến, bởi vì những kẻ từng chứng kiến đều đã chết rồi.

Một chiêu Hoành Tảo Thiên Quân đẩy lui Từ Hiền, Lang Nha Lão Tổ không thừa thế xông lên, ngược lại còn lùi nhanh ra phía sau.

Huuuu… úuuuu…

Ngửa mặt nhìn trăng, lão hú lên như sói.

Dựa vào thị lực hơn người của mình, Từ Hiền có thể nhìn thấy sau lưng lão xuất hiện hư ảnh của một cái đầu sói cũng đang ngẩng lên hú, xung quanh có sương máu lượn lờ, trông hết sức tà dị.

Nội công tâm pháp Thượng Thừa Nhân cấp, cảnh giới tu luyện Đại Thành:

【Huyết Lang Liệp Sát Đại Pháp】

Luyện đến Đại Thành, môn nội công này có thể khiến người tu tập tiến vào trạng thái “săn mồi” trong một quãng thời gian ngắn, khiến tốc độ xuất chiêu, tốc độ vận hành chân khí, phản xạ, và sức mạnh đều tăng lên đáng kể, hơn nữa còn kích thích thú tính trong người, khiến người tu tập càng thêm máu lạnh, tàn độc, và thèm khát giết chóc.

Đây có thể xem là một nhược điểm của môn nội công này, nhưng biện pháp giải quyết cũng rất dễ dàng.

Một con sói hoang sẽ nổi điên khi nó đang trong cơn đói cồn cào, muốn con sói dịu ngoan như chó nhà, vậy chỉ cần đút cho nó no bụng là được.

Lang Nha Lão Tổ là một con sói săn mồi, vậy nên lão không cần ai đút thức ăn cho mình, lão chỉ cần giải quyết con mồi mà thôi.

Mà con mồi đó, chính là Từ Hiền.

Vèo!

Đầu sói tan biến, nơi lưỡi thương của Lang Nha Lão Tổ chợt có một tầng sương đỏ bám lên, khiến nó lúc này trông có chút giống một cây hồng anh thương, chỉ là nhìn qua càng thêm phần sát khí, huyền ảo và vô cùng tà dị.

‘Nhanh như vậy!?’ Nhìn mũi thương nhoáng cái đã vụt tới trước mặt mình, Từ Hiền lấy làm kinh ngạc trước thương tốc của Lang Nha Lão Tổ, dù đã rất mau chóng né đi nhưng cuối cùng vẫn không tránh khỏi bị lão đâm trúng bả vai.

Nhưng may mắn làm sao, trường thương trong tay Lang Nha Lão Tổ chỉ có phẩm chất Phổ Thông, dù cho phối hợp thêm một thân võ công của lão thì vẫn không thể nào đâm qua được【Thiên Vân Bảo Y】để chạm tới da thịt Từ Hiền, quả thật là “đao thương bất nhập”.

Lớp ngoài của bảo y bị rạch phá một đoạn nhỏ, nhưng dựa vào tính năng “tự hành chữa trị”, chẳng mấy chốc nó đã hoàn hảo như cũ.

Trên mũi thương của Lang Nha Lão Tổ có bôi kịch độc, chỉ là trước công năng “thanh khiết bất nhiễm” của【Thiên Vân Bảo Y】, chút độc tố đó còn chưa kịp bám vào đã bị thanh tẩy hoàn toàn.

Nhưng muốn nói một thương này của lão bị Từ Hiền hóa giải sạch sẽ cũng không đúng, bởi【Thiên Vân Bảo Y】tuy là “đao thương bất nhập”, “thủy hỏa bất xâm”, nhưng đến cùng vẫn không ngăn được thương kình, thế nên Từ Hiền vẫn là chịu chút nội thương.

【Giá Y Thần Công】nếu đến cảnh giới Đại Thành, công lực sẽ đạt tới tình trạng thu phát tự nhiên, lúc chưa vận dụng thì dù một tia cũng sẽ không tiết ra ngoài, Nhân và Khí kết thành một thể, bất luận là loại ngoại lực nào đều không thể lay động được.

Nhưng đấy là cảnh giới Đại Thành, còn Từ Hiền thì vẫn đang kẹt ở cảnh giới Như Ý, thế nên khó tránh khỏi việc bị Huyết Lang cương khí làm thương tổn.

Một đòn trúng đích nhưng không đắc thủ, trên gương mặt đầy khát máu của Lang Nha Lão Tổ chẳng hiện lên bất kỳ sự thất vọng nào, trái lại trong con ngươi còn xẹt qua một tia tham lam.

“Ha ha ha, bảo bối đây rồi! Thiên Hồ Hiệp ơi Thiên Hồ Hiệp, xem ra ngươi cũng tự biết mình làm hỏng chuyện tốt của bản lão tổ, cho nên mới dâng cho lão phu món trân bảo này chứ?”

Không nhắm vào những chỗ có y phục che đi trên người Từ Hiền, lão đập một thương tới đỉnh đầu của hắn, gằn giọng mà cười: “Khặc khặc khặc, thấy được ngươi đã thành tâm như thế, bản lão tổ cũng rủ chút lòng thương, nhất định sẽ an táng ngươi đàng hoàng, chỉ cần ngươi… chịu đi chết!”

Từ Hiền mặt lạnh như tiền, không chút nao núng, trường đao quét lên đỡ lấy cán thương của Lang Nha Lão Tổ.

Kengg!

Nhưng lần này thời thế thay đổi, kẻ địch của Từ Hiền bây giờ là một con sói săn mồi với sức mạnh vượt xa lúc trước, vậy nên ưu thế về sức mạnh của hắn không còn quá lớn nữa, chẳng cách nào đẩy lùi được lão.

Mà nếu so về tốc độ, thì lúc này hắn nhất định phải thua.

Vút!

Thừa dịp Từ Hiền còn chưa kịp thu đao, trên mặt Lang Nha Lão Tổ chợt xuất hiện một nụ cười tàn độc, trường thương vừa rút về được nửa đường đã đâm ra, như một con ác lang nắm bắt được thời cơ vồ mồi, ập thẳng đến trước mặt Từ Hiền, mũi thương còn cách ba thước nhưng kình phong đã khiến hắn cảm thấy đau rát vô cùng.

Chỉ trong một ý niệm, Từ Hiền quyết đoán co tay phải lại chắn trước mặt mình, chân khí huyền nguyên thiên cương địa sát tụ hết vào cẳng tay, cố gắng bảo vệ cho kinh mạch không bị cương khí hủy hoại.

Uỳnh!

Thương kình bùng nổ, trong sát na ấy, Từ Hiền cảm giác như cánh tay đã không còn thuộc về bản thân, nhưng hắn biết mình đã thành công giữ được một mạng.

Mặc niệm một tiếng ‘thần hành gia tốc’, sau lưng như có phong thần tới trợ, Từ Hiền đề khí chạy đi,【Trục Nhật Thần Bộ】được hắn sử ra với tốc độ còn nhanh gấp đôi trước đó, quay lưng một cách quyết đoán rời khỏi vòng chiến, khiến Lang Nha Lão Tổ đâm hụt mũi thương thứ ba.

Trên mặt lão thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng càng nhiều lại là sự hưng phấn.

‘Chạy đi, chạy đi. Con mồi không chạy… còn là con mồi sao?’