Từ Hiền nhìn ra sự chần chừ của Cố Thịnh Minh, biết y phải lo nghĩ cho bản thân lẫn gia tộc, vậy nên cũng không ép.
Vì để chân tướng càng có sức thuyết phục, cho nên Từ Hiền muốn nó sẽ được nói ra từ miệng kẻ khác, nhưng nếu điều đó có thể gây hại cho họ thì đành thôi vậy, tự bản thân hắn cũng có thể.
“Hung thủ giết chết Cao đại hiệp, giá họa cho Triệu Văn Trường, chính là Lang Nha Lão Tổ.”
Nghe Từ Hiền lấy giọng điệu thản nhiên như không nói ra điều này, ngoại trừ Cố Thịnh Minh đã đoán được phần nào, đám quần chúng đứng ngoài cửa phòng đều đột nhiên biến sắc, nét mặt kinh hãi, trong lòng như có sóng to gió lớn nổi lên, chấn động không cách nào kể xiết.
“Sao có thể như vậy?”
“Trời ạ, ta lúc đầu nghe Sa Đà tiểu Gia Cát giảng xong còn cảm thấy mình đã hiểu rõ mọi chuyện, nhưng giờ chỉ thấy đầu óc quay cuồng mà thôi!”
“Phải đó tiểu Gia Cát huynh, chuyện này rốt cuộc là thế nào, ngươi mau mau giải hoặc giúp bọn ta.”
“Cái này… Khà khà, chân tướng chuyện này ta đã rõ, nhưng Thiên Hồ Hiệp đã lên tiếng trước, ta cũng không bao biện làm thay, chi bằng các ngươi chờ nghe hắn nói là được rồi.”
“Ngươi nói cũng phải, để ta chờ xem Thiên Hồ đại hiệp nói thế nào. Nếu mà hắn giải thích không hợp lý, ta nhất định sẽ, sẽ… bỏ đi.”
“Xì, chết nhát! Nếu đổi lại là ta, nhất định phải giậm chân một cái mới hả giận.”
“Huynh đài gan dạ!”
“Quá khen, quá khen…”
“…”
Từ Hiền không quan tâm đến mấy vai hề ở ngoài cửa, ngoắc tay cho gọi chưởng quỹ của Hồng Phúc Lâu vào phòng nghe giảng, hắn bắt đầu nói ra những thứ mà bản thân suy luận được.
“Tại sao ta lại cho rằng hung thủ chính là Lang Nha Lão Tổ? Chuyện này phải nói đến sơ hở đầu tiên của lão, đó chính là dấu đạp chân nơi cửa sổ. Dựa vào vết tích mà lão gây ra, ta có thể khẳng định rằng hung thủ có cảnh giới Tiên Thiên, và cũng chỉ có một người. Bởi vì lấy Tiên Thiên đối phó Hậu Thiên, một người là đủ rồi, huống hồ lão còn dùng đến thuốc mê.”
“Đương nhiên, cao thủ Tiên Thiên trong thiên hạ nhiều biết bao nhiêu cho kể, nội trong địa bàn một quận, thậm chí một phủ cũng có khối người, sao nhất định phải là Lang Nha Lão Tổ?”
Từ Hiền đặt ra nghi vấn, sau đó từ tốn giải thích cho tất cả cùng nghe: “Nói tới vấn đề này, nhất định phải nhắc tới cách mà hung thủ giết chết Cao đại hiệp.”
Cầm con dao găm trên tay, Từ Hiền giả vờ làm động tác đâm về phía chưởng quỹ khiến y sợ hết cả hồn, sau đó nhấc lấy thanh trường thương lên, nối con dao một cách gọn gàng vào đầu chuôi thương.
“Đây cũng chính là sơ hở thứ hai của Lang Nha Lão Tổ, đó là việc lão dùng chính món binh khí mình tặng cho Cao Đoản Cung để giết chết y. Thử nghĩ mà xem, đến cả người hảo hữu chín năm như Triệu Văn Trường cũng không hề biết về sự tồn tại của con dao ẩn trong cán thương, thế mà hung thủ lại biết để dùng nó đâm chết Cao đại hiệp, như vậy…”
“…ngoại trừ chính người đã tặng thanh trường thương này cho y, cùng với vị thợ rèn đã chế tạo ra nó, làm gì còn có ai biết được bí mật này.”
“Đặt trường hợp vị thợ rèn này cũng có tu vi võ đạo Tiên Thiên cảnh, thế thì đối tượng tình nghi cũng chỉ còn hai người mà thôi.”
Bốc lấy mấy hạt đậu rang muối ở trên bàn, cũng không chê đây là đồ ăn của hai kẻ vừa mới chết, Từ Hiền bỏ vào mồm nhai chóp chép, sau đó tiếp tục nói:
“Việc chúng ta cần làm bây giờ là xác định giữa Lang Nha Lão Tổ, cùng vị thợ rèn chưa biết tên đột nhiên bị lôi vào chuyện này, ai mới là hung thủ thật sự. Mà cách để xác nhận cũng rất dễ, đó là tìm ra động cơ tại sao hung thủ phải giết Cao đại hiệp, lão muốn gì ở Cao đại hiệp?”
“Nguyên nhân của phần lớn các vụ sát nhân thường chỉ có ba điều sau đây, một là để báo thù, hai là để đạt được lợi ích, và ba là để thỏa mãn ham muốn giết chóc đơn thuần.”
“Trường hợp thứ ba không thường thấy, có thể tạm bỏ qua không nói đến, còn hai trường hợp còn lại, chúng ta bắt đầu nói đến trường hợp một trước, đó là báo thù.”
Đặt mông ngồi xuống ghế, Từ Hiền ra hiệu cho Cố Thịnh Minh và chưởng quỹ cũng lấy ghế mà ngồi, sau đó mới tiếp tục với buổi diễn thuyết của mình.
“Ban nãy có vị Sa Đà tiểu Gia Cát nói đến trường hợp này, nếu đặt giả thuyết kẻ báo thù đó chính là vị thợ rèn, vậy thì nghe vào cũng có phần hợp lý…”
Tiểu Gia Cát của Sa Đà Huyện nghe tới đây, chưa kịp lên mặt thì đã bị Từ Hiền tạt cho một gáo nước lạnh.
“…nhưng nếu nghĩ kỹ lại, phần vô lý lại chiếm nhiều hơn. Tại sao lại nói như vậy, đó là bởi vì nếu chỉ đơn thuần muốn báo thù Lang Nha Lão Tổ, hung thủ có cần thiết phải nhiều lần diễn đi diễn lại cảnh mình giết chết lão hay không, hơn nữa lần nào cũng trùng hợp để lộ chuyện này cho đúng một người biết mà thôi?”
“Hay là thù hận của hung thủ với Lang Nha Lão Tổ quá sâu, vậy nên mới nhiều lần diễn lại cảnh giết chết lão để hạ nhục kẻ thù? Nhưng nếu vậy, thà rằng hung thủ lột sạch y phục lão rồi treo xác thị chúng, có phải vừa nhanh gọn lại vừa hiệu quả hơn không?”
Nghe Từ Hiền miêu tả, Cố Ngọc Nhu chợt tưởng tượng nếu có ngày mình bị giống như vậy, sợ là… Nàng không dám nghĩ tiếp, trong lòng không khỏi cảm thấy rét run, thầm trách Thiên Hồ Hiệp kia nói chuyện dọa người.
Từ Hiền không biết mình vừa bị người ta oán trách một cách hết sức vô lý, hắn lúc này điềm nhiên tiếp tục với câu chuyện đang dang dở.
“…cho nên, với những hành động có phần quái dị này của hung thủ, trường hợp giết người vì lợi ích là có tính khả thi cao nhất. Đó là vì hung thủ muốn tạo chứng cứ ngoại phạm, để khi lão đạt được mục đích là giết chết Cao Đoản Cung, đoạt lấy bảo bối trên người y, sẽ không có ai nghi ngờ đến việc lão là người ra tay… hoặc chính xác hơn là sẽ không ai nghi rằng bảo bối đang nằm trên người lão.”
Nghe Từ Hiền nói đến đây, chưởng quỹ bỗng chắp tay cúi người tỏ vẻ thỉnh giáo: “Thưa đại hiệp, bỉ nhân có một thắc mắc. Nếu hung thủ là vì bảo bối, thì tại sao y lại để Tàng Vân Lệnh ở lại nơi này? Hơn nữa như ngài nói đó, hung thủ là cao thủ Tiên Thiên, nhưng lại vì một cái Hậu Thiên Tàng Vân Lệnh mà hao tâm tổn trí đủ điều, này… này…”
Này chẳng phải đánh rắm sao? Kính nể trước vũ lực của hắn, chưởng quỹ không dám nói hết câu, nhưng bản thân Từ Hiền sao lại chẳng nghe ra ý mà người sau muốn nói.
Kỳ thật đổi lại là Từ Hiền, nếu không có nhắc nhở của nhiệm vụ, e rằng hắn cũng không khác gì chưởng quỹ của quán rượu, nhưng một câu “trộm long tráo phụng” đã khiến hắn nhìn ra thứ mà người khác không thể nhìn ra.
Vốn dĩ trước đó Từ Hiền còn không hiểu cái nhắc nhở này có ý nghĩa thế nào, nhưng sau khi trông thấy cái Tàng Vân Lệnh hàng nhái của Triệu Văn Trường, hắn lập tức nhận ra một điều là Tàng Vân Lệnh cũng có thể bị làm giả.
Nói đến vấn đề này, Từ Hiền không thể không thán rằng Lang Nha Lão Tổ quả thật cao tay.
Nếu nói dùng hàng giả để làm hàng giả là Hạ Thừa, thì cách mà lão lấy hàng thật để làm hàng giả quả thật còn hơn cả Thượng Thừa.
Lang Nha Lão Tổ có hai cái Tàng Vân Lệnh, một màu đồng và một màu bạc, vì muốn che giấu việc mình sở hữu cái màu bạc, lão mới nghĩ ra một mưu kế hết sức thâm sâu, hiểm độc.
Đầu tiên, lão cần thu một vật hi sinh làm đồ đệ, và vật hi sinh đó chính là Cao Đoản Cung.
Để khiến người đời hiểu nhầm rằng lão thu đồ đệ là vì thật tâm, Lang Nha Lão Tổ hoàn toàn không tiếc truyền thụ【Lang Nha Thương Pháp】cho Cao Đoản Cung ngay khi y nhập môn, mặc dù theo Từ Hiền thấy thì đây cũng có thể coi là điểm khả nghi.
Chờ đến thời cơ thích hợp, nhằm khiến cho người khác cảm thấy chuyện mình làm là hợp tình hợp lý, Lang Nha Lão Tổ bèn đợi tới Tết Nguyên Đán mới tặng một cái Tàng Vân Lệnh cho Cao Đoản Cung.
Hẳn là vào lúc này lão mới phát hiện ra chuyện Cao Đoản Cung tu luyện thương pháp thần tốc, trong thời gian ngắn ngủi đã luyện Lang Nha Thương tới Giá Khinh Tựu Thục.
Lúc bấy giờ, đáng lý ra Lang Nha Lão Tổ có thể tìm một vật hi sinh khác, và chính thức coi Cao Đoản Cung như đệ tử chân truyền mà đối đãi, để y kế thừa y bát của mình.
Nhưng không, lang nha, lang nha, vị lão tổ này đúng là có sự ngoan độc và máu lạnh của sói, “nào có ai sẽ lấy truyền nhân ra làm vật hi sinh cơ chứ?”, đến lão cũng nghĩ vậy thì người ngoài còn như thế nào, sẽ có ai nghi ngờ nếu lão giết Cao Đoản Cung đây?
Chính vì ý nghĩ này mà Lang Nha Lão Tổ mới càng kiên định rằng Cao Đoản Cung phải chết.
Cái Tàng Vân Lệnh mà lão tặng, hoặc nói chính xác hơn là để Cao Đoản Cung giữ hộ, thực chất chính là một món hàng giả: Lão dùng Tiên Thiên Tàng Vân Lệnh giả làm Hậu Thiên Tàng Vân Lệnh.
Phần bột sắt màu cổ đồng mà Từ Hiền cạo ra được là chứng cứ cho điều đó, cái khoang rỗng trong cây thương chính là nơi Cao Đoản Cung dùng để giấu Tàng Vân Lệnh.