“Chỉ lực mạnh quá!”
“Cái gì? Tàng Vân Lệnh là giả?”
“Thiên Hồ đại hiệp tùy ý phá hư như vậy, không giả còn gì.”
“Chưa chắc, Thiên Hồ Hiệp có thể tùy tiện làm hỏng bởi vì hắn là cao thủ Tiên Thiên, Hậu Thiên Tàng Vân Lệnh đối với hắn mà nói không hề đáng giá.”
“Chớ đoán già đoán non, xem Triệu Văn Trường kia trả lời thế nào.”
“Công phu hàm dưỡng của vị Triệu huynh này cũng mạnh quá, bị cao thủ Tiên Thiên giáp mặt chất vấn mà sắc diện hoàn toàn bất biến.”
“Không phải do hắn bị điểm huyệt sao?”
“Ặc…”
“…”
Triệu Văn Trường không biết trong đám quần chúng ngoài cửa có người đang khen ngợi mình, cũng không biết vì sao Từ Hiền lại cố ý gọi sai tên của hắn, hắn chỉ biết một điều là bản thân quả thật sở hữu một cái Tàng Vân Lệnh hàng rởm.
Cưỡng ép thu hồi sự chú ý của mình vào cái Tàng Vân Lệnh hàng thật, Triệu Văn Trường cố gắng bình tâm lại, khàn giọng đáp: “Ngụy Tàng Vân Lệnh đúng là của ta. Mục đích của ta khi tạo ra nó…”
Họ Triệu nói tới đây liền ngập ngừng, không biết có nên nói ra cho Từ Hiền được rõ hay không.
Thấy vậy, đao thế sắc bén của Từ Hiền lập tức bùng lên, Cố Thịnh Minh dù không phải kẻ hứng mũi chịu sào cũng phải lui lại ba bước.
Chẳng biết có phải ảo giác của bản thân hay không mà y giống như vừa mới nhìn thấy bóng dáng của Giang Đông Mãnh Hổ - Tôn Kiên lướt qua trước mặt mình.
Nhớ tới mấy quyển Tam Quốc Diễn Nghĩa cất trong túi hành lý, Cố tứ thúc tự hỏi liệu có phải quãng thời gian này y đã quá mê muội Tam Quốc?
Cố Thịnh Minh còn như vậy, kẻ trực tiếp đối mặt với đao thế của Từ Hiền như Triệu Văn Trường phải chịu ảnh hưởng như thế nào? Khi mà bản thân hắn cũng là người luyện đao pháp, đặc biệt là cũng từng đọc qua toàn thư Tam Quốc Diễn Nghĩa.
Lúc này trước mặt họ Triệu nào còn Thiên Hồ Hiệp đâu nữa, cũng không phải Tôn Văn Đài mà thay vào đó là mười vạn đại quân Khăn Vàng, đi đầu là Thiên Công Tướng Quân, Đại Hiền Lương Sư, Thái Bình Đạo Chủ Trương Giác, tiếng trống trận, tiếng tù và, tiếng binh sĩ hò hét, tiếng chiến mã hí vang dồn dập bên tai Triệu Văn Trường, ép cho hắn không cách nào thở nổi, tinh thần gần như suy sụp hoàn toàn.
Mặt mũi hiền hòa, giọng điệu trầm ấm, ý chí trách trời thương dân đong đầy hai mắt, Đại Hiền Lương Sư hỏi Triệu Văn Trường: “Mục đích của ngươi là gì?”
Linh tính mách bảo họ Triệu rằng chỉ cần chịu trả lời, Đại Hiền Lương Sư sẽ giúp hắn giải tỏa thứ áp lực nặng như sơn trong lòng, vậy nên hắn không dám giấu giếm gì nữa, lấy tốc độ nhanh nhất đáp lại rằng:
“Cái Tàng Vân Lệnh giả này, ta dùng nó là để dụ dỗ người trong giang hồ tranh đoạt chém giết. Cứ thế, chờ cho lũ ngu xuẩn đó đánh nhau đã đời, trọng thương gần chết, lần nào ta cũng là người đi ra thu thập tàn cuộc, kiếm lời đầy bồn đầy bát.”
Nếu không phải cơ miệng không thể cử động quá mức, có lẽ Triệu Văn Trường đã không kìm được nụ cười âm lãnh của mình, hắn nói: “Mặc dù chỉ dùng qua vài lần, nhưng đến nay ta đã kiếm được hơn ba ngàn lượng hoàng kim từ việc bán chiến lợi phẩm, quả thật không thể không cảm tạ Độc Cước Đại Sư đã chịu giúp ta chế tạo ra nó.”
‘Độc Cước Đại Sư? Là ai?’ Từ Hiền thoáng có chút thắc mắc khi nghe được một danh hào mới lạ, và hắn cũng không cần thắc mắc quá lâu, bởi đám quần chúng ngoài cửa ngay lập tức đã giúp hắn giải đáp.
“Trời ạ, không ngờ lại là Độc Cước Đại Sư!”
“Mẹ kiếp, tên này cũng quá may mắn đi!”
“Đó là ai thế?”
“Ngươi vậy mà không biết? Vểnh tai lên nghe nè, Độc Cước Đại Sư vân du cửu châu, hành tung bất định. Những kẻ may mắn gặp được lão nhân gia ngài ấy đều được xưng là người hữu duyên.”
“Độc Cước Đại Sư tuy là người nơi cửa Phật, nhưng tay nghề rèn đúc lại thuộc hàng bậc thầy. Chỉ cần tự chuẩn bị vật liệu, mỗi tên người hữu duyên đều được quyền nhờ đại sư tạo cho một món binh khí, áo giáp hoặc là bất cứ thứ gì hắn muốn, miễn là lão nhân gia ngài ấy có thể làm được.”
“Biết bao nhiêu danh kiếm bảo binh nhờ vậy mà ra đời, không ngờ tên họ Triệu này lại chỉ cần một cái Tàng Vân Lệnh hàng giả, quả thật phung phí cơ hội trời ban.”
“Phung phí? Ngươi vừa nãy có nghe hắn nói gì không đó, Triệu Văn Trường đã kiếm được mấy ngàn lượng vàng chỉ nhờ cái Tàng Vân Lệnh giả đó.”
“Đúng vậy. Hơn nữa trừ khi cơ duyên xảo hợp, bằng không tán nhân giang hồ số khổ như chúng ta làm sao có thể chuẩn bị được vật liệu tuyệt hảo trong thời gian ngắn chứ?” “
“Nếu chỉ dùng tới sắt thép bình thường thì đừng nói Độc Cước Đại Sư, dù cho thủ tịch Chú Kiếm Đường của Tàng Vân Kiếm Trang cũng chẳng tạo ra nổi danh kiếm.”
“Vậy tính ra tên họ Triệu này thế mà khôn!”
“Chà chà, đổi lại là ta chắc cũng không nhanh trí được như hắn, thật biết tận dụng thời cơ.”
Nghe xong lời bình của chư vị quần chúng, trong lòng Từ Hiền cũng chợt sinh ra vài phần chờ mong được gặp Độc Cước Đại Sư, trở thành người hữu duyên hay không chẳng quan trọng, quan trọng là nếu có thể tận mắt thấy quá trình rèn đúc của lão, hắn cho rằng nghề【Thợ Rèn】của mình ắt sẽ có không ít tiến bộ.
Nhưng chuyện ấy chỉ có thể trông chờ vào vận số, việc quan trọng hơn lúc này là giải quyết vụ hung án của Hồng Phúc Lâu.
Nghe Triệu Văn Trường kể xong tội lỗi của mình, Từ Hiền coi như biết được luồng Ác khí của tên này là từ đâu ra. Có lẽ đối với phần lớn nhân sĩ giang hồ thì tội của họ Triệu không đến mức phải chết, nhưng Từ Hiền trong âm thầm đã phán cho hắn một cái án tử.
Có điều Từ Hiền tạm thời không thể lộ ý định đó ra được, trước khi Triệu Văn Trường hết giá trị lợi dụng, tên này vẫn chưa được phép chết.
Dựa vào ý chí coi như không tệ của mình, hoặc là vì Từ Hiền đã thu hồi đao thế, Triệu Văn Trường lúc này không còn thấy Trương Giác hay quân Khăn Vàng đâu cả.
Tinh thần tỉnh táo trở lại, họ Triệu không giấu được vẻ khiếp hãi trong mắt, cao giọng thảng thốt: “Ngươi là La…”
Bặc!
Từ Hiền điểm vào á huyệt của Triệu Văn Trường, khiến người sau không thể nói được nữa, nhưng hành động này của hắn lại khiến đám quần chúng hiểu rằng họ Triệu đã biết được thân phận của Thiên Hồ Hiệp.
Họ La, có thể là ai?
Cố Thịnh Minh tự hỏi, sau đó nghĩ đến ảo giác vừa rồi của mình, lại thêm hành động giết địch lấy thủ cấp của Thiên Hồ Hiệp ở dưới lầu, vẻ hiểu ra chợt xuất hiện trên nét mặt của y.
‘Lẽ nào là vị danh gia thần bí của Giang Hồ Nhật Báo, tác giả của quyển kỳ thư Tam Quốc Diễn Nghĩa, La Quán Trung?’
Cho rằng bản thân đã đoán trúng chân tướng, Cố Thịnh Minh không giấu được ý cười trong mắt, y bắt đầu nghĩ xem nên bán tin tức này cho Võ Lâm Thời Đại với giá bao nhiêu mới tốt đây.
Từ ngày chuyên mục Thiên Hạ Kỳ Văn xuất hiện trên Giang Hồ Nhật Báo, mặc dù lượng tiêu thụ của Võ Lâm Thời Đại vẫn không hề giảm sút, nhưng bàn về danh tiếng lại hoàn toàn bị Giang Hồ Nhật Báo lấn át.
Về mặt địa vị, Võ Lâm Minh giống như cũng bị Long Đằng Bao thị áp chế phần nào, thậm chí có xu thế bị vượt qua.
Võ Lâm Thời Đại đương nhiên không thể nào chấp nhận chuyện đó, vậy nên cũng lập ra chuyên mục Võ Lâm Dị Sự để tranh đua với Thiên Hạ Kỳ Văn.
Đáng tiếc, nếu so về chất lượng tác phẩm, đừng nói là thiên cổ kỳ thư như Tam Quốc Diễn Nghĩa, dù là các loại tinh phẩm như Bạch Xà Truyện lúc trước hay Liêu Trai Chí Dị đang được đăng lúc này, đám danh gia của Võ Lâm Dị Sự đều không viết ra được thứ có thể sánh bằng.
Cũng bởi vậy mà cách đây không lâu, Võ Lâm Thời Đại quyết định treo thưởng cho nhân sĩ giang hồ đi tìm La Quán Trung.
Nếu bất kỳ kẻ nào có thể mời, hoặc “mời” được La Quán Trung tới Võ Lâm Minh, vậy thì võ học từ Hạ Thừa tới Thượng Thừa trong tàng thư các của Võ Lâm Minh tùy hắn chọn bốn môn.
Đương nhiên, nếu trong quá trình “mời” mà phát hiện La Quán Trung có võ công quá cao, vậy thì dù là một môn Tuyệt Học cũng có thể trở thành tiền thưởng.
Cố Thịnh Minh không dám mơ cao Tuyệt Học hay Thượng Thừa, nhưng chỉ cần tin tức của mình có thể đổi được Trung Thừa Địa hoặc Thiên cấp, y cũng cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
Từ Hiền không biết Cố lão tứ đang tính đường bán hắn lấy tiền, hắn lúc này đang áp sát lại gần Triệu Văn Trường, giọng điệu lạnh nhạt mà rằng: “Ta hỏi, ngươi nói. Những chuyện không liên quan, chớ nhắc. Được, hay không?”
Giọng đầy hàn ý, mắt đầy sát khí, đây là những thứ họ Triệu có thể nhìn ra trên mặt Từ Hiền, hắn vội vàng “ưm, ưm” mấy tiếng, ánh mắt chân thành tỏ ý sẽ tuân mệnh nghe theo.
“Tốt.”
Bặc!
Giải huyệt cho Triệu Văn Trường, Từ Hiền đưa cái Tàng Vân Lệnh hàng thật ra trước mặt hắn, sau đó bèn hỏi: “Có phải của ngươi hay không?”
“Không phải.” Họ Triệu đáp lại cực nhanh.
“Ta xác nhận lại một lần nữa, rằng trước khi hôn mê, ngươi có trộm được Tàng Vân Lệnh của Cao Đoản Cung hay không?”
“Không hề. Cao Đoản Cung rất cẩn thận, chưa từng để lộ Tàng Vân Lệnh ra trước mặt ta, ta cũng không biết hắn giấu ở chỗ nào để mà trộm, chỉ biết là hắn luôn mang theo trên người thôi.”
“Ừm…”
Từ Hiền bắt đầu lâm vào trầm tư, trước mặt là giao diện nhiệm vụ, hai con ngươi tưởng như đang thất thần của hắn thật ra đang xoáy sâu và bốn chữ “trộm long tráo phụng”, suy đoán thâm ý trong đó.
‘Trộm long tráo phụng, lấy giả đổi thật, nhưng cả thật cả giả đều ở đây, lẽ nào hung thủ đơn thuần chỉ vì giết Cao Đoản Cung giá họa cho Triệu Văn Trường mà thôi, hắn không cần Tàng Vân Lệnh?’
Từ Hiền bóp mạnh cái Tàng Vân Lệnh trong tay, nhưng đến cả một vết xước hắn cũng không thể tạo thành, đủ để thấy kỹ thuật rèn đúc của Tàng Vân Kiếm Trang ghê gớm cỡ nào.
‘Chờ đã, cái Tàng Vân Lệnh này chắc chắn là thật. Nhưng đối với hung thủ, có khi nào giá trị của nó… chỉ xứng với một món…’
Thần quang xẹt qua trong mắt, Từ Hiền cảm giác như mình vừa nắm được một manh mối quan trọng.
‘…hàng giả?’