Chọn lấy một chiếc bàn trống ở sát cửa ra vào, Từ Hiền ung dung ngồi xuống, thanh trường đao sau lưng được hắn để dựa vào vách tường, miệng thì nhai chân gà, tay thì ngoắc gọi tiểu nhị.
“Khách quan, ngài là muốn thuê phòng hay…”
Tên tiểu nhị gần nhất chạy tới, lom khom dò hỏi, nhưng còn chưa nói dứt lời thì đã bị Từ Hiền cắt đứt: “Ở trọ thì miễn, không cần nhiều lời, một bình trà, một đĩa đậu rang, nếu có khoai tây chiên thì cũng mang tới.”
Tiểu nhị nghe xong liền gật đầu tỏ vẻ đã rõ, sau đó vội vàng chạy đến phòng bếp. Mặc dù cảm thấy tên khách giang hồ này có vẻ hơi khó gần, nhưng hắn làm ở Hồng Phúc Lâu cũng được vài năm, thứ đầu trâu mặt ngựa gì cũng gặp qua rồi, nên không hề thấy khó chịu trước thái độ của Từ Hiền.
Cố gia lão tứ Cố Thịnh Minh gặp kẻ mới tới này có phần bí hiểm khó lường, thế là bèn dùng môn Kỳ Công Dị Thuật của mình lén tra xét cảnh giới của hắn, nhưng bất ngờ thay kết quả mà y nhận được là kẻ này hoàn toàn không có tu vi võ đạo, vốn chỉ là một người bình thường mà thôi.
Cố Thịnh Minh sẽ tin vào điều đó nếu y là một đứa con nít ba tuổi, còn ở cái tuổi đã qua bốn mươi với kinh nghiệm trải đời của mình, tứ thúc của Cố Ngọc Nhu lập tức hiểu được kẻ đeo mặt nạ này am hiểu một môn công phu có thể che giấu cảnh giới, hoặc là tu vi võ đạo của hắn đã đạt tới Huyền Tàng.
Cố Thịnh Minh thiên về trường hợp trước hơn, nhưng y lại không biết rằng dù là trường hợp nào thì cũng đều sai cả, hoặc chính xác hơn là trường hợp một vừa đúng lại vừa sai.
Từ Hiền rõ ràng không phải Huyền Tàng,【Tọa Vong Kinh】mà hắn đã học đúng là cũng có thể giấu giếm tu vi võ đạo, nhưng hắn lúc này không hề thi triển môn kỳ công này mà chỉ dựa vào diệu dụng “cảnh giới bất minh” của【Thiên Vân Bảo Y】mà thôi.
Trái với tứ thúc của mình, Cố Ngọc Nhu tạm thời không hề để tâm đến cảnh giới võ đạo của Từ Hiền, nàng lúc này đang bị họa tiết trên chiếc mặt nạ của hắn hấp dẫn.
Được làm bằng【Thiên Luyện Tinh Thiết】với kỹ thuật của【Thợ Rèn】cấp năm, trang trí bằng【Truyền Đạo Bút】thông qua tay nghề【Họa Sĩ】cấp sáu, mang theo một loại ý cảnh cao xa khiến người ta không dám nhìn thẳng vào mặt người đeo, chiếc mặt nạ này là một trong số ít những vật phẩm do Từ Hiền chế tác được hệ thống phán định có phẩm chất Phổ Thông, có thể coi là một món bảo bối không tệ.
Tất cả những thứ trên, Cố Ngọc Nhu đều không biết.
Thứ duy nhất mà cô nàng này biết đó chính là hình vẽ trên mặt kia giống như chính là hình vẽ yêu hồ nàng từng thấy trong Liêu Trai, một bộ tiểu thuyết được đăng dài kỳ trên Giang Hồ Nhật Báo.
Mặc dù không hiểu vì cái gì mà bản thân mình lại không dám dòm thẳng đến mặt kẻ này, nhưng Cố Ngọc Nhu biết mình không hề nhìn lầm.
‘Lẽ nào đây chính là uy thế của cao thủ Tiên Thiên hay sao?’ Nàng không phải chưa từng thấy qua cao thủ Tiên Thiên, nhưng đó chỉ là từ xa mà thôi, gần như thế này lại là lần đầu tiên.
Cố Ngọc Nhu chưa kịp lên tiếng hỏi trưởng bối, động tác tiếp theo của Cố Thịnh Minh đã khiến cho nàng cảm thấy ý nghĩ của mình là đúng.
Chỉ thấy y đưa ngón trỏ lên trước miệng ra hiệu cho mọi người im lặng, thần sắc bỗng trở nên vô cùng nghiêm túc, sau đó chấm nước trong chén trà nguội viết lên bàn một cụm từ: “có thể là Tiên Thiên”.
Cố Ngọc Nhu cũng biết tứ thúc tại sao lại không nói thành tiếng mà lại viết ra bàn, bởi nàng từng nghe đồn rằng giác quan của cao thủ Tiên Thiên vượt xa người thường, có thể nghe được tiếng muỗi kêu ở cách xa mấy chục thước.
Sự xuất hiện của Từ Hiền khiến cho đoàn người Cố gia có chút lo nghĩ, trong lòng Cố lão gia tử càng là sinh ra một chút hối hận vì kiên quyết ở lại Hồng Phúc Lâu.
Lão già rồi, vì trả ân mà chết cũng được. Nhưng nếu vì vậy mà hại đến tánh mệnh của con cháu thì quả thật là hồ đồ, bất trí.
Nhưng nghĩ đến chuyện Tàng Vân Lệnh trên người Cao Đoản Cung hẳn chỉ là màu đồng, Cố lão gia tử chợt cảm thấy có phần yên lòng, bởi nếu kẻ bí ẩn này thật sự là cao thủ Tiên Thiên thì không có lý do gì ra tay cướp đoạt Tàng Vân Lệnh của họ Cao cả.
Còn nếu là Hậu Thiên, Cố gia họ người đông thế mạnh, chưa chắc đã không đối phó được hắn.
Cố lão gia tử nghĩ chuyện cướp đoạt, Cố tiểu thư thì mơ mộng tới Liêu Trai, chỉ riêng Cố Thịnh Minh là đoán được gần chân tướng nhất.
‘Cũng đeo mặt nạ xuất hành, hơn nữa còn nghênh ngang xuất hiện nơi đây. Trông bộ dạng này, lẽ nào hắn đang chờ Tiểu Lộc Nữ Hiệp xuất hiện?’ Dùng dư quang nơi khóe mắt liếc Từ Hiện một cái liền thu về, Cố tứ thúc cảm thấy suy đoán của mình rất khả thi.
‘Tàng Vân Lệnh hiện ở Hồng Phúc Lâu, vậy tất có các lộ giang hồ hào kiệt, lục lâm thảo khấu tới tranh giành. Hẳn là kẻ này cho rằng Tiểu Lộc Nữ Hiệp sẽ vì chuyện này mà đến Hồng Phúc Lâu, thế nên mới cố tình tới chờ sẵn, còn ăn bận trang phục như thế này.’
Cố Thịnh Minh cho rằng giả thiết của mình khó lòng mà sai được, giờ y chỉ vướng mắc ở chỗ là tên đeo mặt nạ này muốn gặp Tiểu Lộc Nữ Hiệp để làm gì, nếu là chỉ muốn diện kiến một lần, dựa hơi nàng để nổi danh thì không sao, còn nếu như là để gây sự quyết đấu thì Cố gia nhà họ đúng là rơi vào thế khó, không giúp thì trái lương tâm mà giúp mà mạng sống khó bảo toàn.
‘Tốt nhất là cái trước, còn nếu là cái sau… chỉ có thể mong kẻ này không phải là đối thủ của Tiểu Lộc Nữ Hiệp, hoặc có vị đại hiệp nào đó hảo tâm đi ngang qua giết chết hắn là tốt nhất.’
Tâm tình Cố Thịnh Minh lúc này có hơi bi quan, nhưng công phu hàm dưỡng của y quả thật không tệ, thần sắc nhìn qua vẫn thản nhiên như thường, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.
Có lẽ như trời cao nghe được tiếng lòng của Cố lão tứ, đồng thời cũng chấp thuận ước nguyện của y, vào lúc này đúng là có một vị đại hiệp đi ngang qua, chỉ là có vẻ như vị “đại hiệp” này không có “hiệp” mà chỉ có “đại”, giọng của hắn quả thật là rất lớn, chưa thấy người mà âm thanh đã truyền thẳng vào trong Hồng Phúc Lâu, khiến ai ai cũng đều nghe được.
“Sa Đà Huyện, Thôn Thiên Long Vương chính là ta vậy! Nghe đâu kẻ nắm giữ Tàng Vân Lệnh đang trốn chui trốn nhủi ở chỗ này, còn không mau ra đây quỳ xuống dập đầu, nộp lên bảo bối, biết đâu bổn đại gia sẽ rủ lòng từ bi mà tha mi khỏi chết!”
Từ Hiền vừa mới ăn xong túi chân gà của mình, vốn đang cầm lấy miếng khoai chiên nóng hổi định bỏ vào miệng thì nghe phải tiếng gào đinh tai nhức óc của Thôn Thiên Long Vương kia, nhất thời liền cảm thấy miếng ăn trước mặt không còn ngon miệng nữa.
Cùng với đó, theo sự tiếp cận của Thôn Thiên Long Vương với Hồng Phúc Lâu mà hệ thống lần thứ ba giao cho hắn nhiệm vụ “Trừ Gian Diệt Bạo (13)”, hiển nhiên là tên to mồm chưa lộ mặt kia cũng không phải phường tốt lành gì.
“Ồn ào.” Giọng điệu lạnh tanh, không chút cảm tình, Từ Hiền buông miếng khoai chiên xuống, tay trái đưa ngang bắt lấy thanh Phi Hiệp đao, hông lắc nhẹ một cái liền nhảy vọt khỏi bàn, nâng trường đao phóng thẳng ra ngoài cửa quán rượu.
“Ngươi chính là Cao…”
Phập!
Thôn Thiên Long Vương nói chưa thành câu thì đã đã vĩnh viễn không nói được nữa.
Không đến hai mươi nhịp thở sau, trong lúc đám khách nhân của quán rượu đoán già đoán non chuyện gì đã xảy ra ngoài kia thì đã thấy Từ Hiền xách đao trở vào, trong tay trái là thanh trường đao với màu đen huyền bí, nơi tay phải là một chiếc túi vải hình tròn thấm không ít máu tươi.
Thản nhiên như không có gì xảy ra, Từ Hiền đặt chiến lợi phẩm của mình ra một góc bàn, Phi Hiệp đao lại dựng bên vách tường, tiếp tục chiến đấu với món khoai chiên đang dang dở.
Nhưng lần này hắn không dùng tay bốc mà thông qua đũa gắp, mặc dù đã mượn công năng trừ ô tẩy uế cuả【Thiên Vân Bảo Y】để làm sạch, Từ Hiền vẫn cảm thấy không nên trực tiếp dùng đôi tay vừa mới giết người để ăn thì hơn.
Rộp! Rộp!
Nhai liền vài miếng khoai chiên, cảm nhận được ánh mắt như có như không của khách nhân trong quán dành cho mình, Từ Hiền chợt nghiêng đầu lại nhe răng ra cười, khiến không ít kẻ nhát gan trong số họ giật bắn cả mình.
“Xưa có Quan Vân Trường hâm rượu chém địch tướng, nay có Thiên Hồ Hiệp ta gặm khoai trảm tiểu tốt, chư vị chớ có lấy đó làm ngạc nhiên, chút thao tác cơ bản mà thôi.”
Nói ra câu này với giọng điệu có ba phần tí tởn, ba phần tùy hứng, bốn phần kiêu ngạo và không có chút nghiêm túc nào, Từ Hiền cầm chén trà trong tay như đang cầm chén rượu, nâng lên làm động tác mời với đám khách nhân trong quán, sau đó cũng không thèm đợi người khác mời lại đã uống cạn, khà một tiếng như thể vừa uống được hảo tửu gì vậy.
Trước những ngôn hành cử chỉ có phần quái dị này của hắn, có người cảm thấy Từ Hiền quả thật là bậc hiệp khách tiêu dao thoát tục, nhưng cũng có một số người cảm thấy hắn điên khùng dở hơi, giống một vai hề hơn là một vị đại hiệp.
Về phần Cố Ngọc Nhu, sau khi nghe Từ Hiền nhắc đến Quan Vũ, lại thêm cái mặt nạ của hắn, nàng đã có thể chắc chắn rằng vị Thiên Hồ Hiệp đây cũng là một trong những đọc giả trung thành của Thiên Hạ Kỳ Văn giống mình.
‘Trảm địch lấy thủ cấp, người này cũng thật mê muội Tam Quốc Diễn Nghĩa.’ Nhìn cái túi vải nhuốm máu nơi đầu bàn, không khó để Cố tiểu thư có thể đoán được thứ gì ở trong đó.
Tứ thúc của nàng, Cố Thịnh Minh thì lại nghĩ đến vấn đề càng sâu hơn.
‘Thôn Thiên Long Vương kia nghe đồn là ác bá lâu năm ở Sa Đà Huyện, cảnh giới có Hậu Thiên thập nhất trọng. Mà dựa vào động tĩnh vừa nãy, đoán chừng là một đao bêu đầu, thực lực kẻ này… thâm bất khả trắc, nếu không phải Tiên Thiên thì cũng là Hậu Thiên đỉnh phong kỳ cựu.’
Giống như muốn giúp Cố tứ thúc xác định rõ ràng trình độ võ công của Từ Hiền, bên ngoài Hồng Phúc Lâu lại một lần nữa vang lên tiếng quát:
“Thanh La Huyện, Khai Thiên Đao Tôn ở đây, Cao Đoản Cung còn không mau ra đây nạp mạng!”