Từ Hiền vừa dứt lời, hắn liền nghe được lời nói tiếp theo của tiền bối Thất Diệp Môn vang lên: “Tiểu tử ngươi có phải đang cười nhạo lão tử? Hừ, nhất định là vậy, ngươi chắc chắn là đang ngồi ngay trước mặt ta, nhìn vào bộ xương khô khốn khổ này với ánh mắt sỉ nhục chứ gì, chớ hòng lừa người chết!”
Từ Hiền nghe vậy chỉ biết lắc đầu cười, lẳng lặng chờ y nói tiếp. Dù sao đi nữa thì dung lượng của【Lưu Âm Thạch】cũng chỉ có hạn, hắn không tin là vị tiền bối này sẽ chỉ dùng để nói nhảm.
Quả nhiên như hắn đoán vậy, giọng của y tới đây bất chợt trầm xuống: “Tiểu tử, lão tử nghĩ chắc hẳn ngươi xuống được tới đây là muốn tìm võ công bí kiếp chứ gì, ta xin trân trọng nói cho ngươi biết là không có bí kiếp gì sất…”
Nghe đến đây, Từ Hiền chỉ im lặng, hắn có thể đoán ra đằng sau vẫn còn một chữ “nhưng”.
“…nhưng nếu ngươi chịu quỳ xuống, dập đầu bái ta một ngàn lần thì lão tử sẽ truyền dạy võ học cho ngươi, thế nào hả?”
Trước giọng điệu mời gọi vừa ngạo mạn lại vừa đắc chí của tiền bối Thất Diệp Môn, Từ Hiền không có động tác gì, chỉ thầm nghĩ: ‘Ta không phải Đoàn Dự, tiền bối ngươi cũng không phải thần tiên tỷ tỷ, thứ cho Từ Hiền này khó lòng tuân mệnh rồi.’
Từ Hiền chợt đứng dậy đi tới chỗ cái rương nhỏ ở trước mặt bộ xương, hắn không động vào nó mà dừng chân cách đó hai thước, sau đó liền ngồi xổm xuống bắt đầu tìm xem liệu trên mặt đất có cơ quan nào hay không.
Nhưng rõ là không có, Từ Hiền lấy chưởng kình thổi sạch tro bụi nhưng không hề phát hiện một dấu vết nào, lấy chân giẫm xuống cũng không phát hiện chỗ nào bất thường.
‘Một ngàn lần chạm sao…’ Từ Hiền chợt ngó đến cái đe nhỏ trong không gian trữ vật, hắn không biết mình có nên vào Chế Mộc Phòng tạo ra một cái máy dập đầu tự động hay không.
Đúng lúc này, giọng nói của vị tiền bối xấu tính kia lại tiếp tục vang lên: “Thôi bỏ đi, có thể mò được tới chỗ này, tiểu tử ngươi coi như cũng có chút khôn vặt, nhất định sẽ tìm cách gì đó ăn gian qua cửa chứ không thành tâm dập đầu cho ta.”
Cho bộ xương khô một ánh mắt bội phục, Từ Hiền trực tiếp tọa thiền trên đất, hai con ngươi lạnh nhạt nhìn thẳng vào hốc mắt trống rỗng nơi hộp sọ.
“Thời gian của lão tử cũng không còn nhiều, chi bằng tán gẫu với ngươi chút chuyện vụn vặt.”
“???” Từ Hiền không rõ tính hợp lý trong lời này, nhưng hắn biết bổn phận của mình chỉ là lắng nghe mà thôi, thế là lấy từ trong tay áo ra một trái dừa to, dùng dao khoét một lỗ nhỏ rồi cắm ống hút tre vào để nhấm nháp, chờ đợi chuyện vặt mà tiền bối Thất Diệp Môn sắp kể.
Như hắn mong đợi, giọng của y trầm lại càng trầm, nghe giống đang hồi tưởng lại ngày xưa: “Ta gọi An Lăng, thủ đồ của Thất Diệp Môn, môn phái của ta nằm ở Phi Hoa Phong, Hoàng Lăng Phủ, Bắc Chu. Theo lời sư phụ nói, ta chính là truyền nhân xuất sắc nhất mà môn phái từng có, dù là tổ sư khai phái cũng không sánh nổi.”
“Lời của sư phụ khiến ta tin tưởng không chút nghi ngờ, bởi lão già xấu tính này chính là tổ sư khai phái của Thất Diệp Môn, tính ra thì chờ ta quy tiên cũng có thể được đám đồ tử đồ tôn gọi là tổ sư đời hai của môn phái ấy chứ.”
Giọng nói của tiền bối Thất Diệp Môn – An Lăng – vốn đang hăm hở bỗng trở nên vô cùng đay nghiến: “Nhưng cái con mẹ nó! Bỗng một ngày đẹp trời, khi ta còn đang ở bên ngoài lịch luyện, một đám trời đánh thánh đâm nào đó đột nhiên chạy tới Phi Hoa Phong, chỉ trong một đêm giết sạch già trẻ lớn bé cả nhà họ An này, đến cả con chó cưng An Pha của lão tử bọn chúng cũng không tha, quả thật khốn nạn.”
Cách y nói rất bình thường, tựa như chỉ đang phàn nàn chuyện nhà mình bị lũ trẻ con hàng xóm phá phách, nhưng Từ Hiền lại có thể nghe ra trong âm thanh của vị An tiền bối này ẩn chứa nỗi hận thấu xương, hàn ý rét người.
Hắn để ý thấy được An Lăng không gọi Thất Diệp Môn là Thất Diệp Môn, y gọi nó là nhà. Cả nhà mình bị người ta diệt tuyệt, nỗi hận này phải sâu đến tận tâm can.
“…mà khốn nạn hơn cả, là vào lúc đó ta lại không có ở Phi Hoa Phong. Tin tức diệt môn, ta lại biết được thông qua miệng người khác, ngươi nói có trớ trêu hay không hả, tiểu tử? Ha ha…”
An Lăng cười nhưng Từ Hiền không cười, mặt hắn lúc này trầm như nước, hai con ngươi ngập tràn hàn ý.
“Quả thật trớ trêu…” Từ Hiền khẽ thầm thì, hoàn cảnh của hắn chẳng phải cũng như thế sao? Từ gia bị xét nhà diệt tộc, phụ thân mình bỏ mạng trong ngục tối, những chuyện này hắn cũng chỉ biết được khi nghe kẻ khác nói đến.
“Khụ khụ khụ!” Giống như lại ho ra máu, giọng nói của An Lăng lúc này nghe có vẻ suy yếu khá nhiều: “Lúc biết được tin này, chuyện đầu tiên mà ta làm không phải là chạy về Phi Hoa Phong, mà là trốn đi thật xa. Bởi vì ta biết, sư phụ của ta sẽ không chết dễ dàng như thế được. Hoặc ít nhất… lão già chết tiệt ấy sẽ không chết trước khi báo cho ta biết kẻ thù là ai.”
“Quả nhiên, ba ngày sau đó, lão tử đã tự tay nhận được bức tuyệt thư của sư phụ, tiểu tử ngươi hẳn cũng xem qua rồi.” Giọng nói của An Lăng bỗng trở nên có phần thương cảm, dù gọi Thất Diệp môn chủ là lão già chết tiệt, nhưng hiển nhiên là cảm tình mà vị An tiền bối này dành cho lão lại rất sâu, rất đậm.
“Ta muốn báo thù, cho nên ta không thể chết được. Biết được kẻ thù của mình là ai, thay vì chạy đến phương Bắc để tránh né, ta lại trực tiếp ẩn mình trong địa bàn của bọn chúng. Thế nào hả, ngươi có đồng ý rằng An tiền bối nhà ngươi đúng là thông minh tuyệt đỉnh, tài trí vô song hay không?”
Tựa như muốn làm nhạt đi sự thương cảm trước đó, giọng điệu của An Lăng lúc này lại trở nên có phần tí tởn, hợm hĩnh.
“Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, loại đạo lý này rất nhiều người đều biết, tiền bối chỉ có thể xem là hơi hơi thông minh, tài trí khá được mà thôi.” Giống như An Lăng, Từ Hiền cũng muốn xua tan đi hồi ức u ám trong đầu, vậy nên mới làm một chuyện ngớ ngẩn là đôi co với người đã chết.
Đáng tiếc, bởi vì là người đã chết, vậy nên An Lăng không thể phản bác lại lời này của hắn, y tiếp tục với câu chuyện của mình.
“Lão tử quả thực là thiên tài, lũ trời đánh thánh đâm kia quả nhiên không nghĩ ra ta lại trực tiếp náu mình trong địa bàn của chúng, suốt ba năm trời chẳng hề phát hiện được tung tích của lão tử.”
‘Hoặc cũng có thể bọn chúng không coi tiền bối ngươi là nhân vật gì quan trọng.’ Từ Hiền thầm mỉa mai, sau đó nghe An Lăng nói tiếp:
“Vấn đề an toàn tạm thời coi như được giải quyết, nhưng An tiền bối nhà ngươi lại là nhân vật bậc nào? Tâm tư tinh tế, cẩn thận tỉ mỉ, vậy nên mới có chỗ mật thất mà ngươi may mắn phát hiện được lúc này. Mà cũng không hẳn là may mắn, bởi tiểu tử ngươi rất có thể là con cháu gì đó của lão tử, bằng không cũng chẳng biết dùng Thất Diệp Phi Hoa mở khóa lối đi xuống mật thất.”
‘Con cháu?’ Từ Hiền chợt nhíu mày, hắn không rõ lời này của y phải giải nghĩa làm sao.
An Lăng giống như cũng biết Từ Hiền sẽ có nghi vấn về chuyện này, vậy nên những lời tiếp theo truyền ra từ【Lưu Âm Thạch】sẽ giúp hắn giải đáp thắc mắc.
“Chớ không phục, lão tử quả thật có thể là cha ngươi đó. Ngươi có nhớ trong bức tuyệt thư, sư phụ của ta có để lại di ngôn rằng phải truyền tiếp hương hỏa của Thất Diệp Môn không? So với việc báo thù, chuyện này đúng là dễ dàng hơn rất nhiều, ta chỉ cần tìm mấy tên đệ tử, dạy võ công cho chúng, thế là xong việc.”
“Nhưng An tiền bối nhà ngươi lại là nhân vật bậc nào? Đã làm thì ta quyết phải làm cho tốt nhất. Thế là lão tử chợt nghĩ, thu đệ tử bên ngoài thì thiên phú tốt xấu lẫn lộn, mà ta thì lại thiên tư vô song như vậy, há chẳng phải hậu nhân của ta cũng có thể thừa hưởng vài phần? Chẳng cần bọn chúng sánh được với ta, chỉ cần kế thừa được một phần mười, một phần trăm thiên tư của An Lăng này, vậy cũng đủ tung hoành thiên hạ.”
Từ Hiền không biết thiên tư của An Lăng kinh khủng đến mức độ nào, nhưng nói về trình độ tự luyến, hắn cũng phải thừa nhận rằng vị An tiền bối này hoàn toàn có thể vấn đỉnh võ lâm, độc tôn giang hồ.
Trên mặt bày ra vẻ cam bái hạ phong, Từ Hiền hút một ngụm nước dừa, tập trung tinh thần nghe An Lăng nói tiếp:
“Ý chí đã tỏ, vì sự trường tồn của Thất Diệp Môn, vì hoàn thành di nguyện của lão già chết tiệt, An Lăng ta quyết định hi sinh thân thể ngọc ngà của mình, tuyệt không hối hận.”
“Tiểu tử ngươi có biết cái gì gọi là ‘vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân’ hay không? Đó chính là lão tử ngươi đây. Suốt chục năm trời, hơn ba ngàn ngày, ngày nào ta cũng cống hiến tinh hoa cho đời, hơn nữa đối với mỗi một đóa hoa được ta sủng hạnh, An Lăng này đều để lại cho họ một, hai bộ võ học của Thất Diệp Môn.”
“Vờ như sơ ý bỏ quên, nhưng thực chất là ta cố tình lưu lại. Nếu họ vẫn cam nguyện kiếp số thì thôi, nhưng nếu có người muốn thay đổi vận mệnh, tu tập võ công Thất Diệp Môn, vậy chờ hậu nhân của ta được sinh ra, lý nào họ không dạy lại cho chúng đúng không nào? Cứ như vậy, hương hỏa đời sau của Thất Diệp Môn tất phải thịnh vượng, có lẽ không ai trong số chúng biết mình thuộc Thất Diệp Môn, nhưng chí ít thì Thất Diệp võ học cũng không thất truyền, xem như ta đã hoàn thành mỹ mãn tâm nguyện của sư phụ, lão ở dưới suối vàng hẳn cũng được an ủi.”
“…” Từ Hiền nghe xong chỉ biết câm nín, hắn không biết là vị lão sư phụ kia liệu có đội mồ sống dậy khi nghe được kế hoạch truyền hương hỏa vô cùng “hoàn mỹ” này của An Lăng hay không.
Từ Hiền không thắc mắc gì về chuyện An Lăng làm cách nào khiến cho gái lầu xanh mang thai, bởi hắn tin rằng dựa vào sở học hết sức phức tạp của mình, chuyện đó không khó gì với y. Nghi vấn của hắn nằm ở một chuyện khác.
‘An tiền bối, nếu đối tượng mà ngươi cống hiến tinh hoa đều là nữ tử phong trần, vậy liệu bọn họ sẽ chấp nhận sinh đứa nghiệt chủng mà họ không biết của ai ra sao?’