Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

Chương 194: Cầm kiếm song tuyệt Từ tiên sinh




Từ Hiền chăm chú nhìn vào trong hốc tối, sắc mặt bình thản nhưng lòng lại thầm tự trách bản thân sơ suất, đáng lẽ nên giết Dương Văn Quảng trước rồi hẵng tính những chuyện còn lại.

Hầm mỏ có lẽ sẽ sập, nhưng chuyện đó còn chưa xảy đến, họ vẫn có thời gian để tìm kiếm đường ra.

Nhưng nếu để Dương đường chủ triệu hồi con quái vật kia, vậy thì sợ là đến cả cơ hội tìm cũng không có.

Và chữ nếu ấy đã thành sự thật, có điều nói rằng đến cả cơ hội cũng không có thì rõ ràng là nói quá, bởi vì Từ Hiền trước khi tiến vào hầm mỏ đã xác định được Dương Văn Quảng sở hữu những lá bài tẩy nào.

Đã biết trước được nguy cơ tiềm tàng, nếu không có cách đối phó thì Từ Hiền cũng chẳng lao đầu vào đây.

“Lý lão ca, Trương lão ca, Trần huynh, Chu Hồng, tại hạ cho là chư vị nên lùi lại thì hơn.”

Soạt! Soạt!

Rút từng thanh trường kiếm đang cắm trên thi thể Dương Văn Quảng lên, sau đó thu vào trong tay áo, Từ Hiền từ tốn nói rằng: “Đương nhiên, sự đề phòng là không thể thiếu, tốt nhất là nên thủ sẵn binh khí trong tay, vận sẵn công lực trong người, dùng hai trăm phần trăm sự tập trung để yểm trợ cho nhau. Bởi vì tại hạ sợ rằng không đủ nhanh để cứu các ngươi.”

Chỉ để lại một thanh trường kiếm, ba thước thanh phong nơi tay, Từ Hiền hơi hơi nghiêng đầu sang trái, dùng dư quang nơi khóe mắt để nhìn đến chỗ bọn Chu Hồng sau lưng mình, không biết nghĩ gì mà lại nói thêm một câu: “Nếu có thể, niệm chút kinh Phật cũng không tệ, ví dụ như Tâm Kinh.”

Keng!

Vừa dứt lời, một bóng đen chợt bay vụt đến trước mặt Từ Hiền, hàn quang lóe lên, hắn không kịp thấy đó là gì, lông tơ cả người dựng đến hết lên, theo phản xạ đưa kiếm đón đỡ.

Ngay sau đó, Từ Hiền liền cảm nhận được một luồng kình lực khổng lồ đánh vào thân kiếm, hơn nữa còn tạo thành một làn sóng chấn động truyền từ trường kiếm đến phần tay cầm của hắn, khiến cả cánh tay bắt đầu run lên, khí huyết chạy ngược, gân cơ rung động liên hồi như muốn xé toạc da thịt nhảy ra.

‘Khó chơi.’

Biết rằng nếu tiếp tục lấy cứng đối cứng thì bản thân mình không phải đối thủ, Từ Hiền nhân lúc bóng đen thu hồi vũ khí của nó lại liền duỗi tay trái ra, lấy tám thành công lực thi triển【Đạn Chỉ Thần Thông】búng một viên bi sắt đến giữa mặt nó.

Không thừa thế tiến công, Từ Hiền chắp hai ngón tay thành kiếm quyết, vận chỉ lực điểm vào các huyệt Quan Môn, Thái Ất, Phục Thố, Phong Long của Túc Dương Minh Vị Kinh và các huyệt Kỳ Môn, Khúc Tuyền, Tất Quan, Thái Xung của Túc Quyết Âm Can Kinh ở cả hai chân, sử dụng【Phong Tẫn Thập Nhị Lưu】cường hóa hai đường chính kinh này, khiến cho lượng nội khí trong Đan Điền có thể truyền xuống hai chân càng thêm ào ạt.

Làm như vậy sẽ khiến cho chân khí trong người Từ Hiền tiêu hao càng nhiều, nhưng cũng nhờ đó mà tốc độ của【Trục Nhật Thần Bộ】sẽ càng nhanh, khiến hắn có thể dễ dàng hơn trong việc tránh né các đòn tấn công của Sát Đồng.

Đúng vậy, bóng đen đang đối chiến với Từ Hiền chính là Sát Đồng, hẳn là từ lúc Dương Văn Quảng niệm chú thì ai cũng có thể đoán ra được.

Từ Hiền đã gặp qua không ít Sát Đồng, từ trận chiến với Triệu Hác cho tới lúc gặp phải La Sinh môn chủ, đến cả loại quái vật tiếp cận võ lâm thần thoại như Sát Lục Huyền Đồng cũng có, thậm chí trong không gian trữ vật của hắn vẫn còn đang phong ấn nó đây này.

Gặp qua nhiều thì nhiều, nhưng để nói đến trực diện chiến đấu chỉ có một lần mà thôi, đó là khi Triệu đường chủ bất chợt tìm đến hắn trong đêm giao thừa.

Lúc đó, Sát Đồng còn có họ Triệu điều khiển.

Nhưng bây giờ, con Sát Đồng trước mặt Từ Hiền đã mất đi chủ nhân của mình, nó lúc này hoàn toàn chỉ còn lại bản năng giết chóc và phá hoại mà thôi, so với loại Sát Đồng có người điều khiển còn nguy hiểm hơn ba phần.

Một đòn【Đạn Chỉ Thần Thông】không thể làm khó được Sát Đồng, chẳng cần né tránh, nó tùy ý huơ thanh đoản kiếm trong tay một cái, tiếng sắt thép va chạm vang lên, viên bi sắt lập tức bị Sát Đồng gạt đi một cách dễ dàng.

Nhưng giống như không thể tha thứ cho việc một tên võ tu kém cỏi như Từ Hiền lại dám công kích mình, Sát Đồng giơ thanh kiếm vừa ngắn vừa rỉ trong tay lên quá đầu, thân hình lại hóa thành một vệt khói đen, chớp mắt một cái đã bay vọt tới trước mặt Từ Hiền, vung đoản kiếm bổ xuống giữa mặt hắn.

Thân ảnh thấp bé nhưng lại ẩn chứa sức mạnh của người khổng lồ, Từ Hiền sau đòn đầu tiên bị thua thiệt nào còn dám trực diện chống đỡ? Lòng bàn chân như được bôi dầu, thân pháp của hắn so với trước đó còn nhanh hơn vài phần, tức tốc đổ người ra sau để né đòn.

Nhát thứ nhất bị đỡ, nhát thứ hai bị hụt, sát khí trong cặp mắt đen kịt của Sát Đồng càng thêm dày đặc, nó đắc thế không tha người, thừa lúc Từ Hiền đang trong tư thế ngã ngửa về sau mà tiếp tục giơ kiếm chém tới hạ bàn của hắn, lưỡi gươm đầy vết rỉ nhắm ngay giữa đũng quần, đảm bảo mục tiêu của nó sẽ lập tức bị nhiễm trùng nếu để trúng phải nhát chém.

‘Nhóc con cũng đủ thâm độc.’ Còn có thời gian rảnh để bình luận, hiển nhiên là đòn này của Sát Đồng không thể làm khó được Từ Hiền.

Thân hình thẳng tắp của Từ Hiền và mặt đất tạo thành một góc bốn mươi lăm độ, cổ chân xoay nhẹ một cái, hắn lập tức chuyển thân nửa vòng sang trái tránh đi đòn hiểm chiêu này, đồng thời còn giơ kiếm phản kích.

Chỉ thấy hàn quang chớp lên, tia lửa điện bắn ra tung tóe, nếu không phải Từ Hiền kịp thời huơ kiếm chém ngược về sau, e rằng thanh đoản kiếm trong tay Sát Đồng đã găm vào bờ mông của hắn.

Hết đánh của quý lại đến bờ mông, chiêu số vô lại như vậy khiến Từ Hiền bất chợt nghĩ tới Vi tước gia.

Vi tước gia lúc đánh nhau thường chỉ dùng ba loại thần thông, một là dùng độc, hai là ám khí, ba là gọi người. Hai cái đầu Từ Hiền cũng biết, nhưng để đối phó Sát Đồng thì gần như vô dụng, loại thứ ba thì ở chỗ này hắn muốn dùng cũng không được.

Ngô lão tiên sinh, Thượng Quan tiền bối, Hứa phu nhân, Bao công tử, những người mà Từ Hiền có thể ôm đùi đều không có ở đây để hắn triệu hồi.

Vậy nên hắn chỉ có thể tự sáng tạo ra loại thần thông thứ tư để đối phó Sát Đồng: Âm nhạc.

Sượt!

Cây sáo ngắn tự chế rơi vào trong tay, Từ Hiền lập tức đưa nó lên miệng thổi.

Sát Đồng không phải người sống, không thể bị ảo ảnh mê hoặc, vì vậy mà Câu Hồn Khúc của hắn vô dụng với nó.

Vậy nên lúc này hắn muốn thổi một khúc nhạc hoàn toàn mới, một khúc nhạc không tập trung vào việc tạo ảo ảnh, mà thay vào đó chú trọng tác dụng xoa dịu tinh thần, xua tan sát khí của người khác.

__________________________________________________________________

Vật phẩm:【Bách Gia Cầm Phổ】

Loại hình: Kỳ vật

Phẩm chất: Phổ Thông

Tụ tiên âm trăm nhà, tấu một khúc thần ca.

Số lượng nhạc phổ: 2/3

+ Câu Hồn Khúc

+ Cực Lạc Khúc

*Chú: Thăng cấp nghề văn hóa【Cầm Sư】giúp tăng cao phẩm chất của【Bách Gia Cầm Phổ】

__________________________________________________________________

Nghe theo lời khuyến nghị của Vong Đức, vì tu tập【Từ Hàng Kiếm Điển】nên Từ Hiền đã duyệt đọc không ít kinh điển Phật gia.

Việc tụng niệm kinh Phật này quả thật có tác dụng không nhỏ cho sự tiến bộ của kiếm điển, mặc dù vẫn là cảnh giới Tiểu Thành, nhưng đạo tâm của hắn sau hai tháng đã trở nên vững chắc vô cùng, hơn xa lúc trước.

Từ Hiền tin rằng chỉ cần đạt được quyển kiếm điển tiếp theo, chẳng cần mất bao lâu hắn cũng có thể tu đến cảnh giới Như Ý.

Hơn nữa trong thời gian tụng kinh niệm Phật, Từ Hiền còn nhận được một niềm vui bất ngờ.

Chuyện này phải nhắc đến chừng hai mươi ngày trước, đương lúc Từ Hiền đang nghiên cứu Diệu Pháp Liên Hoa Kinh, hắn có ngâm nga một đoạn Chú Đại Bi, không ngờ nhờ vậy mà hoàn thành được một nhiệm vụ ẩn của nghề【Cầm Sư】, Cực Lạc Khúc chính là phần thưởng của nhiệm vụ đó.

Vong Đức dựa vào một chưởng Sát Sinh Giới – Phóng Hạ Đồ Đao mà đánh tan sát khí của Sát Lục Huyền Đồng, qua đó phong ấn được ma vật này.

Từ Hiền thì không có năng lực bậc đó, nhưng đối thủ của hắn cũng chỉ là Sát Đồng mà thôi.

Sát Lục Huyền Đồng do vô tận sát khí kết thành, vượt ra Tam Giới, không trong Ngũ Hành, bất tử bất diệt, không phụ thuộc vào người điều khiển, có thể tự động hấp thụ sát khí để duy trì tự thân, trên đời này tạm thời không ai có bản lĩnh tiêu diệt được nó.

Nhưng Sát Đồng lại không được như vậy, bằng chứng là cao thủ nửa bước Huyền Tàng như Hứa phu nhân cũng có thể đánh nó tan thành mây khói, miễn là người thao túng Sát Đồng đã chết.

Dương Văn Quảng chết rồi, cho nên con quái vật này bây giờ cũng chỉ có một mạng mà thôi.

Một khi bị Từ Hiền đánh tan xác, nó chết chắc.

Lạch phạch!

Bạch y tung bay, hai chân Từ Hiền thay phiên đạp lên mặt đất, nhoáng cái đã phóng vọt lên cao, thân hình vừa lộn một vòng liền xuất hiện ngay sau lưng Sát Đồng, kiếm trong tay đâm thẳng đến hậu tâm của nó.

Từng tia kiếm khí tinh thuần hội tụ hết ở đầu mũi kiếm, khiến một chiêu Vạn Lý Phong Hầu này của hắn giống như có thể xuyên phá được hết thảy các loại phòng ngự trên đời.

Nhưng đó chỉ là ảo giác của Từ Hiền mà thôi, với phản xạ siêu cường của mình, kiếm của Từ Hiền đâm ra chưa được nửa đường thì Sát Đồng đã quay người lại, lấy ánh mắt lạnh lẽo không chút cảm tình nhìn Từ Hiền, lại nhìn đến kiếm quang trước mặt.

Đương lúc nó giơ lên thanh đoản kiếm trong tay, định vung một kiếm hời hợt mà phá đi chiêu Vạn Lý Phong Hầu của Từ Hiền…

Người sau mắt lộ ý cười, hơi bật ra khỏi miệng, tiếng sáo lanh lảnh bất chợt vang lên.

Nhẹ nhàng mà vui tươi, không u ám, ma mị như Câu Hồn Khúc, đây chính là Cực Lạc Khúc, một khúc nhạc có thể khiến người ta cảm thấy yên vui, tìm được sự thanh bình trong tâm hồn.

Động tác của Sát Đồng bỗng nhiên chậm lại. Không ai có thể thấy được, màu sắc đen kịt trong đồng tử của nó lúc này đã nhạt đi ít nhiều, nơi khóe mắt bắt đầu xuất hiện một chút trắng xám.

Keng!

Song kiếm va chạm, tuy Từ Hiền vẫn ở thế hạ phong, nhưng không còn kém cỏi tới mức chỉ chạm một lần đã suýt để tuột vũ khí khỏi tay, chỉ hơi tê dại nơi hổ khẩu mà thôi.

‘Như vầy mới chơi tiếp được chứ.’ Thầm nhủ một tiếng, Từ Hiền vẫn duy trì tiếng sáo liên tục.

Chân vừa chạm đất, hắn lập tức nghiêng người né khỏi đường gươm chết chóc nhắm vào Khí Hải của mình, đồng thời trả lại một thức Đào Hoa Lưu Thủy, tay nâng ba thước thanh phong chém tới vai gáy của Sát Đồng, kiếm khí cuồn cuộn như sông dài bất tận, lớp lớp trào tới, không nghỉ không ngừng.

Ầm! Ầm! Rầmm… ầm…

Ngay lúc này, tựa như có động đất xảy ra, một loạt âm thanh kinh hoàng liên miên bùng nổ, lấn át cả tiếng sáo của Từ Hiền.

Chờ khói bụi qua đi, tất cả những người ở đây mới nghe được một giọng nói ồm ồm có phần chất phác, thành thật vang lên.

“Tiên sinh, đệ tử tới rồi!”