Từ Hiền nhìn gương mặt tràn đầy ý lạnh của Hàn Phá, lại liếc đến hình nộm trên đất, tạm thời chỉ giữ im lặng.
Dựa vào thái độ trước đó của lão, hắn thầm đoán rằng: ‘Tên kia hẳn là chưa chết, nhưng có lẽ cũng rơi vào tình trạng nguy kịch. Trước đó con cóc ghẻ này chịu ra tay cũng vì lão già kia chấp nhận ký thứ gì đó, xem ra có thể là khế ước bán mình có kỳ hiệu tương tự Ma Đạo Huyết Thư. Nếu vậy…’
Dùng ngón trỏ vuốt nhẹ hai cái lên chuôi đao, mày trái khẽ nhếch lên, Từ Hiền bỗng sinh ra một ý nghĩ mà hắn cũng thấy hoang đường: ‘…đến cả việc trọng yếu như thu phục một tên cao thủ Tiên Thiên tầng bảy cũng bị gác lại, là vì tình sư đồ sao?’
Nhìn luồng Ác khí đục ngầu phía sau Hàn Phá, Từ Hiền cảm thấy bản thân hắn thật có khiếu hài hước, khóe môi giật nhẹ, nửa như muốn cười nửa lại không.
Trái ngược với hắn, Trác Thủy Phân lúc này lại không cười nổi.
Bởi một khi Hàn Phá rời đi, họ Trác ngoại trừ giữ được thân tự do ra thì coi như mất cả chì lẫn chài.
Đường sinh mệnh của lão đã gần đến điểm cuối, Vân Tiêu Kiếm Hội lại năm, mười năm mới có một lần, hơn nữa lần sau cũng chưa chắc có quy tắc giống như năm nay, một khi bỏ qua cơ hội thì sau đó… sẽ không có sau đó nữa.
Tự do thì đáng quý thật đấy, nhưng nếu không có mạng để mà hưởng, vậy thì tự do để làm gì?
Thế là trong lúc Từ Hiền còn nghĩ Đông nghĩ Tây, Trác Thủy Phân lập tức bước đến gần Hàn Phá, chắp tay khom người, giọng đầy chân tình khuyên bảo họ Hàn: “Hàn lão huynh, lão hủ đã chấp thuận việc ký khế ước, Lý Bất Mặc xem qua cũng không phải là đối thủ của ngươi, giờ là thời khắc mấu chốt, chỉ cần giết được hắn là đại sự đã thành, xin lão huynh đừng nên từ bỏ!”
Hàn Phá còn chưa kịp nói gì, tiếng cười tiêu sái của Lý Bất Mặc đã vang lên. Trường kiếm hướng xuống đất, y tựa lưng vào cột nhà, lắc đầu ngâm khẽ: “Trường phong phá lãng hội hữu thời, trực quải vân phàm tế thương hải.”
Sẽ có lúc thừa phong phá lãng, treo thẳng buồm mây vượt biển xanh.
“Đời ta không có chí hướng gì cao xa, chỉ nguyện một lần có thể cùng những người bằng hữu tốt nhất, mang theo những bình rượu ngon nhất cùng giăng buồm ra biển, ngao du vô định, đối ẩm tán dóc, hết say lại tỉnh, hết tỉnh lại say, thế là thỏa nguyện.”
“Thừa phong phá lãng” để hình dung chí hướng cao xa, Lý Bất Mặc lại nói mình không có chí hướng cao xa gì, Từ Hiền vừa nghe liền thấy lời này của Thi Quân thú vị quá chừng, nghe đến đoạn sau lại thấy y quả thật là một con người tiêu sái lạc quan, tràn ngập lãng mạn tình thú.
Lý Bất Mặc không biết Từ Hiền nhận định như thế về mình, nếu biết cũng chỉ cười nhạt một tiếng mà thôi. Lúc này, y khẽ nhắm đôi mi, sương trắng quanh người dần dần rút vào trong cơ thể, trước đó còn có chút hương rượu thoang thoảng thì bây giờ đến một hơi cũng không sót lại.
“Lý mỗ còn chưa hoàn thành nguyện vọng đó, sao có thể bị người khác sát hại cho được?”
Vừa dứt lời, y liền mở mắt ra, mùi rượu thơm nồng một lần nữa phát tán trong không khí, sương vờn quanh người, hết thảy độc tố trong cơ thể cũng theo làn sương đó bay ra, sắc mặt y lập tức hồng hào trở lại, sáng láng như cũ, chẳng còn vẻ xanh xao, vàng vọt như vừa nãy.
Liếc mắt thấy được Lý Bất Mặc dễ dàng hóa giải độc chưởng của mình, trong lòng Hàn Phá chợt sinh ra vài phần kiêng kỵ, cảm thấy bản thân sai càng thêm sai khi nhúng tay vào vũng nước đục này, khi không lại kết thêm thù địch.
Nhưng lão không hề thể hiện sự hối hận ra ngoài mặt, chỉ hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ khinh thường, hai con ngươi độc địa vẫn nhìn chằm chằm Từ Hiền, chờ đợi quyết định của hắn.
Về phần Trác Thủy Phân, Hàn Phá hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến.
Đối diện với ánh mắt âm độc của Hàn lão ma, trong lòng Từ Hiền cũng sinh ra vài phần áp lực, dù sao thì hắn chính là kẻ lấy mất nửa cái mạng của đồ đệ nhà lão, so với Lý Bất Mặc, e rằng lão càng muốn giết chết hắn hơn.
Nhưng Từ Hiền cũng không mấy sợ hãi, thủ đoạn bảo mệnh của hắn nhiều lắm.
Liếc thấy thanh kiếm mà mình đưa cho Lý Bất Mặc đã bị y vứt trên đất, ánh mắt Từ Hiền không chút gợn sóng, tay phải hơi đưa về phía trước, lòng bàn tay mở ra, miệng thì lẩm nhẩm gì đó mà không ai nghe rõ.
Lúc môi hắn vừa mím lại, hai quân cờ trong tay Bách Độc Lão Ma và Thi Quân lập tức bay vào trong lòng bàn tay của hắn, giải trừ ván cờ còn đang dang dở của hai người.
Vụt!
Cờ vừa rời tay, Hàn Phá lập tức phóng đến trước mặt Từ Hiền, vận mười thành công lực vỗ một chưởng vào đầu hắn.
Từ Hiền chẳng chút nao núng, hắn đã đề phòng từ trước, Phi Hiệp đao xoay nhẹ nửa vòng, mũi đao gọn gàng đỡ lấy bàn tay của Hàn Phá, đao kình và chưởng kình quấn quýt, triệt tiêu lẫn nhau, ai cũng không làm gì được ai.
Từ Hiền lùi ba bước, Hàn Phá lui ba thước, trông thấy người trước giơ tay lên giống như định búng hai con cờ trong tay ra, người sau lập tức lấy tốc độ nhanh nhất của bản thân chạy đi, thân hình bồ tượng hóa thành một mảnh lục quang, trong chớp mắt đã nhảy qua cửa sổ, phóng mình đi thật xa.
“Hàn lão huynh, ngươi…” Trác Thủy Phân còn chưa kịp nói gì thì thân ảnh của Bách Độc Lão Ma đã biến mất trong màn đêm.
Không chỉ vậy, Hàn Phá vừa đi, Sài Thoái cũng biết bại cục đã định, không nói một tiếng liền tung người ra cửa sổ, thể hiện rõ khướu giác nhạy bén của một kẻ lăn lộn giang hồ lâu năm.
Phụt!
Hỏa khí công tâm, Trác Thủy Phân lại thổ huyết lần nữa, mặc dù rất không cam lòng nhưng lão cũng hiểu rằng bây giờ muốn cướp đoạt Tàng Vân Lệnh đã là chuyện xa vời.
Mục đích ban đầu của lão cũng chỉ để kéo dài tánh mạng bản thân, nếu còn tiếp tục ở lại đây thì sợ là khó sống qua đêm nay, nói gì đến trường thọ.
Mặt nhăn như khỉ, Trác Thủy Phân dùng lý trí của một lão nhân để kìm lại con chó điên trong người mình, mặc cho bao nhiêu tâm huyết trôi theo dòng nước, mặc cho gia sản cả đời tiêu hao vô ích, lão làm ra quyết định có lẽ là sáng suốt nhất lúc này.
Chạy!
Ném xuống đất một thỏi vàng, Sài Thoát chân trước vừa đi, Trác Thủy Phân chân sau liền theo đến, không để lại lời đe dọa, hăm he gì, tức tốc xoay người bỏ chạy.
Nhưng lão không nói thì không có nghĩa là người khác cũng như vậy.
“Lão già, đừng quay đầu lại!”
Nghe Từ Hiền quát lớn, Trác Thủy Phân thế mà làm ngược lại, vừa quay đầu liền nhìn thấy một mũi tên bay thẳng về phía mình.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Trác Thủy Phân trước đó đã bị đủ loại thủ đoạn tinh diệu của Từ Hiền dọa khiếp, tâm lý lúc này như chim sợ cành cong, trông thấy cung tên lập tức liên tưởng đến Viên Môn Xạ Kích, nào dám đón đỡ, chỉ cố lách người tránh đi, mong sao giữ được mạng quèn.
Phập!
Đến cả cương khí hộ thể cũng không dám vận dụng, dành hết nội lực trong người vào việc tăng tốc khinh công, lúc mũi tên găm vào trong gót chân, máu chảy ròng ròng, Trác Thủy Phân vẫn không rên một tiếng, trong ba hơi đã biến mất khỏi tầm mắt của Từ Hiền.
Từ Hiền: “???”
Nhìn cây cung trên tay, hắn chợt sinh ra ý nghĩ lẽ nào bản thân mình đã ngộ ra võ học tiễn pháp gì đó rất cao thâm, tùy ý bắn một mũi tên cũng có thể làm thương tổn cao thủ Tiên Thiên?
Nhưng đó thật ra chỉ là ý nghĩ bông đùa của Từ Hiền mà thôi, gặp Điền Minh và Hách Tiểu Thông lúc này mới hoàn hồn, học theo những người đi trước mà chạy về phía cửa sổ thoát thân, hắn cười khẽ lắc đầu: ‘Chậm rồi.’
“Bắc Minh hữu ngư, kỳ danh vi Côn…” Cá lớn lộn nhào, Từ Hiền dùng nốt lượt sử dụng cuối cùng trong ngày hôm nay, thi triển【Côn Bằng Độ Hư Thuật】bám theo hai người Điền, Hách.
“…Nam Minh hữu điểu, kỳ danh vi Bằng.”
Đại điểu giương cánh, Từ Hiền đột ngột hiện ra ngay trên đỉnh đầu Điền Minh và Hách Tiểu Thông, đao quang chiếu sáng một góc trời, tiếng hổ gào chấn động tứ phương.
Đào Viên Tam Kết Nghĩa – Trượng Bát Điểm Cương.
Đao kình cương mãnh, bá đạo vô song, Hiệp khí sắc bén hóa thành một vầng kim nguyệt bay tới trước mặt hai người Điền, Hách, ý đồ nhất tiễn song điêu, một đao lấy hai thủ cấp.
Hách Tiểu Thông cả kinh muốn chết, gầm lên một tiếng để tiếp thêm dũng khí cho chính mình, đại kiếm trong tay vẽ thành một vòng tròn, sử một chiêu Kinh Phong Đoạn Nhạc chống đỡ đao kình.
“Điền huynh, chúng ta…” Hách Tiểu Thông định kêu gọi Điền Minh hợp sức với mình chống lại địch nhân, nhưng còn chưa nói dứt lời liền vĩnh viễn im bặt.
Bởi vì không biết từ lúc nào, Điền Minh đã vòng ra sau lưng của hắn, tung một cước ngay giữa hậu tâm, đá hắn bay đến chỗ Từ Hiền, khiến hắn hứng trọn một thức Đào Viên Tam Kết Nghĩa, đồng thời cản chân Từ Hiền trong thoáng chốc để bản thân họ Điền có thể đào tẩu.
Một xác phân hai, Hách Tiểu Thông chết không nhắm mắt, máu chảy lênh láng, nội tạng trong người bị đao kình xoắn nát, hóa thành vô số mảnh vụn lẫn theo máu tươi trào ra ngoài.
Từ Hiền đạp một chân lên thành cửa sổ,【Côn Bằng Độ Hư Thuật】chờ đến giờ Tý đêm nay mới được dùng lại, hắn đã không còn thủ đoạn để đuổi theo Điền Minh.
‘Đáng tiếc…’ Thở dài một hơi, hắn còn chưa kịp cảm thấy thất vọng thì chợt nghe một tiếng hét thảm truyền đến từ dưới lầu.
“AAA!” Đó là giọng của Điền Minh.
Từ Hiền chồm người ra ngoài cửa sổ, cúi đầu xuống liền thấy hai chân Điền Minh đã lìa khỏi người hắn, lăn lộn trên đất, kêu rên không ngừng.
Ở bên cạnh hắn, ba vị đạo sĩ một già hai trẻ chắp kiếm mà đứng, đạo sĩ già mặt lạnh như tiền, hai vị đạo sĩ trẻ, một tên thì mím môi mím lợi, tay chân lẩy bẩy nhưng hung quang đầy mặt, tên còn lại thì run như cầy sấy, vừa nhìn thấy thảm trạng của Điền Minh liền mặt cắt không còn hột máu.
Từ Hiền than nhẹ một tiếng, cắp đao trở về.
‘Ân, oán, tình, thù. Giang hồ a…’