Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

Chương 157: Một ván cược dẫn tới phiền phức




Từ ngoài hành lang, một lão già mặc áo bào xám chống gậy bước vào, râu tóc muối tiêu nhưng tinh thần quắc thước, chiều cao khiêm tốn nhưng sóng lưng thẳng tắp, dù lão chưa hề có hành động gì quá đáng, Từ Hiền đã cảm nhận được thứ khí tức khiến hắn cảm thấy đè nén tỏa ra từ người lão.

Tiên Thiên tầng bảy.

Đó là cảnh giới mà Từ Hiền mượn【Hiệp Đạo Thiên Nhãn】nhìn ra, mặc dù hắn từng đối đầu với kẻ có cảnh giới còn cao hơn, ví dự như Triệu Hác, nhưng so với lão già áo bào xám này thì họ Triệu chẳng đủ để so sánh, còn Sát Đồng Tiên Thiên thì hẳn là vẫn nhỉnh hơn lão một chút, có điều vẫn rất khó nói, phải đánh qua mới biết được.

Tiên Thiên tầng sáu, đây lại là cảnh giới võ đạo của Lý Bất Mặc hiện giờ, thấp hơn lão già áo bào xám một cảnh giới nhưng lại hoàn toàn nội liễm, cho Từ Hiền một cảm giác hư vô phiêu miểu, nếu không phải có thiên nhãn tra xét, chỉ dựa vào mắt trần xác thịt thì sợ là hắn không thể nhìn ra y sâu cạn thế nào.

So với hai người, bốn tên cao thủ Tiên Thiên kia lại kém hơn rất nhiều, người có cảnh giới cao nhất trong bọn chúng chỉ là Tiên Thiên tầng ba, hơn nữa không phải gã đàn ông nhiều tuổi nhất dùng song kích kia, mà là một tên nam nhân tuổi chừng ba mươi có bộ dạng lầm lì vô hại, trên người cũng không mang theo thứ vũ khí nào.

Nhưng cũng vì vậy mà ngoại trừ lão già áo bào xám ra, tên nam nhân này chính là đối tượng mà Từ Hiền cảnh giác nhất.

Cảnh giác thì cảnh giác, Từ Hiền vẫn bình chân như vại, Lý Bất Mặc càng là chẳng thèm quan tâm, bộ dạng cà lơ phất phơ, giống như chẳng hề biết đang có cường địch bao vây, nên uống rượu thì uống rượu, nên thưởng trăng thì thưởng trăng.

Duy chỉ có Lý Tự Thành là đã rút côn sắt sau lưng ra, siết chặt trong tay, chỉ cần tiên sinh nhà mình ra ám hiệu, ví dụ như ném vỡ chén rượu gì đó, gã sẽ lập tức xông pha tuyến đầu.

Lão già áo bào xám được gọi là Trác lão kia vẫn giữ nụ cười hiền hòa trên gương mặt, ra hiệu cho bốn tên cao thủ Tiên Thiên còn lại thu hồi thái độ giương cung bạt kiếm của mình, lão chậm rãi tiến đến bên một cái bàn nằm giữa hai phe, thong thả ngồi xuống ghế.

Cộp!

Dậm nhẹ cây mộc trượng trong tay xuống sàn, lão ho khan hai tiếng rồi hòa khí nói với Từ Hiền:

“Vị công tử này, lão hủ Trác Thủy Phân, người giang hồ xưng một tiếng Lão Thuyết Thư, ở hai phủ Kinh Thạc, Diêu Hành cũng có chút danh mỏng. Lão hủ nhìn công tử cũng thuộc bậc sang quý, chắc hẳn không muốn lội cái vũng nước đục này, chi bằng ngươi chịu khó di dời một phen, chờ lão hủ giải quyết xong ân oán lại đến bồi tội, hai bên đều vui, ngươi thấy vậy có được chăng?”

‘Lão Thuyết Thư?’ Từ Hiền chợt thấy có chút thất vọng, theo cách nhìn của hắn, có thể dùng loại xưng hào kiểu này vốn nên là cao nhân tiền bối, kỳ nhân dị sĩ, không phải Thần Mạch thì chí ít cũng phải Huyền Tàng, nào ngờ một lão già Tiên Thiên cảnh đã dùng rồi.

Từ Hiền thất vọng ra mặt, Trác Thủy Phân gặp hắn nghe xong lời của mình lại có biểu lộ như vậy, dù sống hơn sáu mươi năm cuộc đời lão cũng không đoán ra nổi tại sao hắn lại thế, nhưng còn chưa kịp nói gì thêm thì đã nghe hắn cất giọng hỏi rằng:

“Vị Trác tiền bối này, theo tại hạ thấy, Lý huynh tính tình tiêu dao tự tại, làm người quang minh lỗi lạc, tự ngu tự nhạc, khó mà đắc tội đến ai. Các ngươi lại thấy y thân cô thế cô, ỷ đông vây ít, liệu có phải không được hợp đạo nghĩa cho lắm?”

Trác Thủy Phân chờ hắn nói xong, thở dài một tiếng mà rằng: “Vị công tử này, ngươi nói đúng một chuyện, Thi Quân đúng là không đắc tội đến ai, nhưng đáng tiếc, hắn lại giữ thứ vốn không nên giữ. Khụ khụ… thiên hạ rộn ràng đều vì lợi, ta không sai, hắn không sai, chỉ sai ở chỗ món đồ kia nằm trên người của hắn.”

Từ Hiền chợt nhếch môi cười, lắc đầu chế giễu: “Hóa ra là tham tài vật của người nên muốn đoạt lấy? Trác tiền bối quả thật xứng với danh Lão Thuyết Thư, kể chuyện rất hay, việc giết người cướp của cũng có thể nói đến thoát tục như thế, ngươi không sai, ta không sai, sai là do bảo vật quá mê người? Lời này thật diệu làm sao, khiến tại hạ được đại khai nhãn giới rồi.”

Trác Thủy Phân bị hắn giễu cợt nhưng lại không chút phẫn nộ, ho khù khụ đáp lại: “Ây dà… Chuyện này quả thật không thể trách lão hủ, chỉ có thể trách Tàng Vân Kiếm Trang mà thôi. Quy tắc mà họ mới ban bố ba ngày trước, khụ khụ… đã khiến toàn thể cao thủ Tiên Thiên của Trung Nguyên sôi trào, chẳng ai có thể cưỡng lại được, lão hủ cũng chỉ thuận theo dòng nước.”

‘Tàng Vân Kiếm Trang? Lại là đám người tự cho là siêu việt ấy? Ba ngày trước…’ Hắn chợt ngẫm lại tin tức mà mình xem thấy trên báo mấy ngày nay, lập tức nhớ ra quy tắc mới ban bố kia là gì.

Nếu một người sở hữu hai mươi bốn cái Tàng Vân Lệnh màu trắng bạc, hắn có thể dùng nó để đổi một cái Tàng Vân Lệnh hoàng kim sắc, thứ vốn chỉ nằm trong tay cao thủ Huyền Tàng.

Khác với Tàng Vân Lệnh màu cổ đồng và màu trắng bạc, Tàng Vân Lệnh hoàng kim sắc ngoại trừ là tấm phiếu rút thăm có cơ hội đạt được một món thần binh, người sở hữu nó còn được quyền chọn một môn võ học từ Thượng Thừa Thánh cấp trở xuống của Tàng Vân Kiếm Trang để học.

Thử nghĩ mà xem, với quyền lợi như vậy, ngoại trừ cao thủ Tiên Thiên của các đại môn đại phái ra, những kẻ còn lại làm sao không điên cuồng cho được?

Nghĩ đến những trận gió tanh mưa máu mà quy tắc này đem lại, sự chán ghét của Từ Hiền giành cho Tàng Vân Kiếm Trang lại tăng thêm ba phần.

Khẽ nhíu mày, hắn nghiêng đầu sang hỏi Lý Bất Mặc: “Lý huynh, ngươi thật sự giữ hai mươi tư cái Tiên Thiên Tàng Vân Lệnh?”

Hắn chợt sinh lòng hiếu kỳ, muốn biết y bằng cách nào nắm giữ nhiều Tàng Vân Lệnh tới vậy. Dựa vào Ác khí ít ỏi sau đầu y, tất nhiên là không phải thông qua đánh giết cướp đoạt.

“Từ tiên sinh ngươi nói thứ này?” Lý Bất Mặc lấy cái hồ lô treo bên hông mình ra, dốc nó xuống đổ thứ đựng bên trong lên bàn.

Leng keng! Leng keng!

Không phải rượu cũng chẳng phải nước, hai mươi tư đồng xu nhỏ màu bạc lăn lốc trên mặt bàn, bề mặt có khắc hình một thanh kiếm đâm xuyên qua đụn mây.

Quả thật là Tàng Vân lệnh.

Gặp Lý Bất Mặc không thèm đề phòng, phơi bày Tàng Vân Lệnh ra trước ánh sáng, ánh mắt Trác Thủy Phân lập tức trở nên sắc bén, bốn tên cao thủ Tiên Thiên càng không giấu được sự tham lam của mình, mấy con ngươi hiện lên vẻ hau háu như muốn lập tức vồ tới, dù là tên nam nhân có bộ dạng lầm lì vô hại cũng đứng ngồi không yên.

Nhưng đến cùng thì bọn chúng và lão già họ Trác vẫn chưa dám vọng động, sợ đây là cái bẫy của Lý Bất Mặc, nên muốn tiếp tục quan sát một lúc coi sao.

Lý Bất Mặc thì chẳng thèm quan tâm lũ gian tặc này có ý nghĩ gì, nhấp một ngụm rượu, y lắc đầu tỏ vẻ rầu rĩ, nói rằng:

“Ôi cái đống của nợ này thật chẳng được tích sự gì, làm ta không có chỗ chứa rượu đã là tội lỗi tày trời, thế mà còn dụ chó tới cắn ta, quả thật không thể khốn nạn hơn được nữa.”

Nghe y than thở, Từ Hiền nhìn mớ Tàng Vân Lệnh nằm trên bàn, ánh mắt vẫn thản nhiên như không, coi như đang nhìn thấy mấy đồng xu bình thường chứ chẳng phải Tàng Vân Lệnh gì đó.

Đối với thứ này, hắn muốn tham cũng tham không được. Võ học Thượng Thừa Thánh cấp? Thần binh? Từ Hiền chỉ có thể nói xin lỗi với chúng, vì hắn thật sự khinh thường chúng.

Không nói đến võ học kỳ công của hệ thống, chỉ tính riêng võ học của thế giới này thì hắn đang sở hữu một bộ Tuyệt Học Thánh cấp đây này. Thần binh thì hắn tạm thời chưa có, nhưng thần vật thì có một đống, công dụng đều hết sức huyền diệu, quả thật không thèm cái gọi là thần binh của Tàng Vân Kiếm Trang.

Huống chi chờ nghề【Thờ Rèn】lên đến cấp cao, thần binh đối với hắn e rằng chỉ còn là một con số, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Cho nên Từ Hiền đúng là không coi Tàng Vân Lệnh ra cái cóc khô gì, hắn giữ lại chúng trong người cũng chỉ vì để diện kiến quần hùng thiên hạ mà thôi, rút thăm trúng thưởng gì đó chẳng đáng một đồng.

Với tâm thái như vậy, Từ Hiền rất là thản nhiên khi hỏi Lý Bất Mặc rằng: “Nếu đã như thế, sao Lý huynh không vứt chúng đi?”

Giọng điệu thờ ơ như thể đang nói đến việc vứt một cục rác, bốn tên cao thủ Tiên Thiên nghe được chỉ cười lạnh, cho rằng hắn đang giả bộ nguy hiểm, nói điên nói xàm.

Trác Thủy Phân thì không như vậy, lão bán tín bán nghi, ý nghĩ trong đầu xoay chuyển liên miên, tính toán xem Từ Hiền phải là con cháu nhà nào mà có thể nói ra được câu đấy.

Lý Bất Mặc thì chẳng nghi ngờ gì, chỉ vỗ trán than rằng: “Ta cũng muốn lắm chứ, nhưng không thể làm được. Biết vậy đã không cược với tên Tiểu Đổ Quỷ, ai mà ngờ hắn lại chơi ta như thế!”

Than trách một câu, y bắt đầu nói cho Từ Hiền biết đầu đuôi cớ sự.

Thật ra cũng không có gì khúc chiết, chuyện là ít ngày trước Lý Bất Mặc đang ở Diêu Hành Phủ, Hồng Lộ Thành nghe hát, bỗng có người mang theo một bình rượu tới tìm y, tự xưng là Tiểu Đổ Quỷ, kẻ mà cả cuộc đời không thích thứ gì khác ngoài đánh cược.

Tiểu Đổ Quỷ nói, trước đó hắn nghe được rằng Thi Quân Lý Bất Mặc yêu rượu như mạng, nếm qua trăm ngàn loại rượu trên đời này, có thể xưng là tửu tiên, chưa cần uống cũng có thể nghe ra rượu ngon hay dở.

Vì lẽ đó, Tiểu Đổ Quỷ muốn đánh cược với Lý Bất Mặc, hắn cược rằng y nhất định sẽ đoán sai mùi vị trong bình rượu mà hắn mang đến.

Tự nhận là một bậc siêu phàm về rượu, Lý Bất Mặc đương nhiên không nhịn được sự khiêu khích này, thế là chấp nhận đánh cược với Tiểu Đổ Quỷ.

Sau đó…

~o0o~