Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

Chương 152: Có kẻ gian để mắt tiên sinh




Từ Hiền và Lý Tự Thành theo tên tiểu nhị tiến vào trong Đoạn Nghĩa Lâu, tán gẫu vài câu, Từ tiên sinh của chúng ta cũng biết được tên tiểu nhị này gọi là A Thất.

‘A Tam, A Thất… Xem ra có ít nhất bảy người, hơn nữa cũng có thể đánh số càng thấp thì tu vi càng cao.’ Từ Hiền vừa đoán vừa đảo mắt nhìn khung cảnh bên trong tửu lâu, cảm giác đầu tiên của hắn chính là nơi này thật nhộn nhịp.

Bên tay phải là quầy tính tiền của Đoạn Nghĩa Lâu, chỗ ấy có một cái kệ gỗ khá to bày biện các loại chum, vại đựng rượu, ngang dọc ước chừng hơn trăm, cũng không biết trong đó có hảo tửu gì không hay chỉ bài trí cho vui.

Từ Hiền không thấy người đứng quầy, nhưng bằng vào linh giác của mình, hắn có thể cảm nhận được một luồng khí tức mạnh mẽ ở hướng đó, đoán rằng có thể chưởng quầy đang nằm trên võng hay ghế gì đó đằng sau, bỏ bê công việc.

Tạm bỏ qua người đó, quay trở lại với khung cảnh trong tửu lâu thì ở chính diện lẫn bên tay trái hắn đều là chỗ ngồi của khách, chiếm chừng ba phần tư diện tích sảnh tầng một, với khoảng hai mươi mấy ba mươi bộ bàn ghế cũ kĩ bằng gỗ, mỗi bộ chỉ đủ cho bốn người ngồi.

Lại nhìn đến cuối sảnh, Từ Hiền có thể nhìn thấy một cái thang lầu bắt lên tầng hai, cạnh đó còn có một lối đi nhỏ với màn che, tám chín phần mười chính là phòng bếp của tửu lâu.

Đoạn Nghĩa Lâu trang trí thật sự rất đơn giản, hay nói chính xác hơn là hoàn toàn chẳng hề trang trí, trên các cột trụ, vách tường, trần nhà đều không có treo tranh, đề chữ hay chạm khắc bất cứ thứ gì, nhưng lại không hề khiến hắn đơn điệu.

Bởi vì thứ tô điểm cho tòa tửu lâu này trở nên đặc sắc chính là đủ loại khách giang hồ đang hiện diện nơi đây.

Với chừng sáu bảy mươi người, từ trẻ đến già, đàn ông đàn bà, hòa thượng, đạo sĩ, phú ông, thư sinh, tam giáo cửu lưu đủ loại thành phần có mặt, đao, thương, kiếm, kích kề theo bên mình, ngồi tụm năm tụm ba tán gẫu đủ loại chuyện lớn chuyện nhỏ trong võ lâm, cắn miếng thịt lớn, uống ngụm rượu nồng, quả thật giống với một trong số những khung cảnh về giang hồ mà Từ Hiền từng tưởng tượng trong đầu.

Mắt lộ thần quang, Từ Hiền bắt đầu tra xét Thiện Ác khí của đám khách giang hồ này, đồng thời kiểm tra Thiện Ác khí của bọn họ để tìm kiếm mục tiêu nhiệm vụ.

Lúc đứng trước đại môn Đoạn Nghĩa Lâu thì hệ thống đã giao cho hắn vòng thứ mười, mười một và mười hai của nhiệm vụ Trừ Gian Diệt Bạo, hiển nhiên là trong tòa tửu lâu này đang có không ít ác nhân ẩn mình.

Không cần nhiệm vụ hệ thống, bằng【Hiệp Đạo Thiên Nhãn】Từ Hiền cũng có thể thấy được điều đó, đảo mắt qua một vòng hắn liền thấy được không dưới mười người có Ác khí vượt trội hơn Thiện khí, hơn nữa cũng khá dày đặc, hiển nhiên là làm không ít chuyện ác.

Dựa vào dữ kiện mà nhiệm vụ cho, lại đối chiếu với giới tính, binh khí, cảnh giới võ đạo của từng người, Từ Hiền rất nhanh đã tìm ra ba mục tiêu mà hắn cần xử lý.

Hắn cũng có một phát hiện thú vị là toàn bộ những khách trong lầu một đều là võ tu Hậu Thiên, đến cả một cao thủ Tiên Thiên cũng không có, khiến lầm tưởng về việc “Tiên Thiên đi đầy đất” của hắn được xóa bỏ.

Cũng không trách được Từ Hiền có sự ngộ nhận như vậy, bởi dù là ai đi nữa, chỉ cần gặp phải những chuyện mà hắn đã gặp lúc còn ở Bạch Long Trấn đều sẽ giống thế.

Hắn là loại cao thủ Hậu Thiên có thể chặt Tiên Thiên, Lý Tự Thành dù kém hơn một chút nhưng cũng có thể làm được, muốn hoàn thành ba vòng nhiệm vụ mới được giao thật rất dễ dàng, nhưng Từ Hiền chưa vội ra tay.

Dù sao Đoạn Nghĩa Lâu là chỗ người ta làm ăn, nếu hắn không nói không rằng mà chém giết ở đây thì thật quá thiếu lễ nghĩa, huống hồ có thể dùng cao thủ Tiên Thiên làm người giữ xe, chủ nhân tửu lâu tất có lai lịch bất phàm, hắn cũng không muốn tùy tiện đắc tội nhân vật như vậy.

Cho nên Từ Hiền định chờ mục tiêu rời tửu lâu hẵng xuất thủ cũng không muộn, bây giờ chuyện hắn cần làm hơn đó chính là thuê hai căn phòng để ở lại đêm nay, sẵn ăn một bữa để lấp đầy bụng.

Hai tháng nay mành trời chiếu đất, tuy việc ăn uống có nghề【Đầu Bếp】giúp hắn giải ưu, nhưng để có một bữa đàng hoàng với cơm canh đầy đủ thì đã lâu chưa gặp.

Thế là Từ Hiền chợt nói với tiểu nhị: “A Thất huynh đệ, tại hạ muốn thuê hai phòng, chỉ là không biết chưởng quầy nơi đâu?”

Hắn đưa tay chỉ về phía cái quầy trống trơn ở bên tay phải mình.

Tiểu nhị A Thất nở nụ cười nịnh, cúi người đáp rằng: “Quý khách không cần lo lắng, chuyện thuê phòng ở trọ này A Thất có thể làm chủ.”

“Phòng của Đoạn Nghĩa Lâu không có phân chia hảo hạng, thượng hạng gì đó, hết thảy đều giống nhau, chung một giá duy nhất, bốn trăm văn cho một ngày một đêm, nếu quý khách ở lại ba ngày có thể chỉ cần giao một lượng bạc là được, đồ ăn tính tiền riêng, trà uống miễn phí, đặc biệt là mỗi ngày cung cấp một thùng nước nóng cho quý khách rửa ráy. Không biết quý khách muốn chọn phòng ở lầu hai hay lầu ba?”

A Thất trình bày rõ ràng không vấp một chữ nào, hiển nhiên là đã nói đi nói lại rất nhiều lần, thuộc nằm lòng toàn bộ.

Từ Hiền nghe xong, khẽ gật đầu đáp rằng: “Thế thì lầu hai đi, ta muốn coi thử phòng trước xem sao.”

“Xin mời ngài theo ta.” A Thất lập tức đi trước dẫn đường, Từ Hiền và Lý Tự Thành chậm rãi theo hắn đến chỗ cầu thang dẫn lên tầng hai.

Đứng dưới chân cầu thang, Từ Hiền từ chối hảo ý giúp đỡ của A Thất, hắn vỗ nhẹ vào hai bên tay vịn của Thiên Cơ Xa một cái, khiến nó lập tức ngỏng đầu lên, thân xe vì thế mà nâng lên một góc gần sáu mươi độ.

Thiên Cơ Xa tự động trượt tới, Từ Hiền vận kình vào hai tay, hắn bám vào thành cầu thang, tiếp thêm lực đẩy cho chiếc xe lăn dễ dàng leo lên mấy bậc thang trước mặt.

Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!

Chỉ trong thoáng chốc, Từ Hiền đã vọt đến tầng hai một cách nhẹ nhàng, hơn nữa động tĩnh mà hắn tạo ra cũng không quá lớn, có điều vẫn thu hút sự chú ý của đám nhân sĩ giang hồ.

Có một điều mà Từ Hiền không biết, ngay từ lúc hắn tiến vào Đoạn Nghĩa Lâu thì đã bị một vài người chú ý đến.

Gặp Lý Tự Thành cũng đi lên tầng hai, một tên bạch y thư sinh ngồi ở góc Tây Bắc tửu lâu chợt quay sang thì thầm với lão già cùng bàn mình: “Chiếc xe lăn đó, ngươi thấy chứ?”

Lão già ấy trông tuổi đã hơn sáu mươi, quần áo lam lũ. Trước câu hỏi của tên thư sinh, lão không nói gì, bóc hạt đậu phộng bỏ vào mồm nhai, đầu gật nhẹ một cái.

Bàn này còn có một người, đó là một gã đàn ông da dẻ đen nhẻm, thân cao gần sáu thước, lưng hùm vai gấu, đặt trên đùi một thanh chiến phủ.

Hắn vốn quay lưng về phía Từ Hiền, vậy nên cũng không biết hai tên đồng bọn của mình đang nói về cái gì, thế là chồm đầu tới hỏi: “Cái gì đấy?”

Không giống với thân hình to tướng của mình, giọng nói của hắn lại nhỏ như muỗi kêu, hiển nhiên là đã hạ giọng xuống mức thấp nhất có thể.

Lão già lam lũ vẫn yên lặng nhai đậu phộng, tên thư sinh cũng không nói gì, chỉ ra hiệu cho gã đàn ông cao to đen kia đưa bàn tay ra, sau đó lấy đầu ngón tay làm bút, lần lượt viết ba từ vào trong lòng bàn tay của hắn.

“Thật vậy chứ?” Tên thư sinh vừa thu tay lại, ánh mắt của hắn lập tức sáng lên, miệng nở nụ cười độc địa, vẻ tham lam hiện rõ trên mặt.

Tên thư sinh gật đầu khẳng định: “Toàn bộ, thuần chất.”

“Khặc…” Gã đàn ông cao to đen cố nén lại nụ cười dơ bẩn của mình, kín đáo liếc nhìn xung quanh, muốn tìm xem có ai cũng phát hiện ra điều mà bọn họ phát hiện hay không.

Nhấp một ngụm rượu đục, lão già lam lũ bây giờ mới lên tiếng: “Đừng nhìn lung tung, ở đây hẳn phải có vài kẻ biết hàng, ắt cần tranh đoạt.” Giọng của lão khàn khàn như vướng đầy đờm trong miệng, nghe rất là khó chịu.

“Chúng ta tiên hạ thủ vi cường?” Gã đàn ông cao to đen nghe lão nói xong, liền cúi đầu thấp giọng hỏi ý.

Lão già lam lũ nhắm mắt lắc đầu, bộ dạng như không muốn tiếp tục nói chuyện với kẻ ngu si, đần độn này.

Tên thư sinh đồng cảm với lão già, nhưng cũng biết tên đồng bọn này của mình lần đầu tới Đoạn Nghĩa Lâu, có rất nhiều thứ chưa rõ, vậy nên chỉ có thể tiếp tục viết chữ vào lòng bàn tay hắn để nhắc nhở.

‘Tửu lâu, không chọc được?’ Gã đàn ông cao to đen lộ vẻ hiểu ra, gật đầu một cái rồi nhỏ giọng nói tiếp: “Vậy, chờ?”

Tên thư sinh lắc đầu, viết vào trong lòng bàn tay hắn thêm bốn chữ.

‘Đêm nay, có biến.’ Gã đàn ông cao to đen thầm đọc bốn chữ đó, sau đó liền ngẩng đầu nhìn tên thư sinh với ánh mắt nghi vấn, người sau cũng lập tức đáp lại hắn bằng ánh mắt khẳng định.

Nhận được hồi đáp của thư sinh, hắn chợt cảm thấy bồn chồn trong dạ. Tửu lâu này bọn họ không thể chọc, thế mà đêm nay nó sẽ xảy ra biến cố, lẽ nào…

Gã đàn ông cao to đen đưa tay xuống nắm chặt thanh chiến phủ của mình, trong ánh mắt bỗng lóe lên một tia khát máu.

Từ Hiền không rõ những gì đang xảy ra ở tầng dưới, hắn và Lý Tự Thành vừa mới nhận phòng xong, giao hẳn hai lượng bạc để ở lại ba ngày.

Dù sao hắn không biết mục tiêu nhiệm vụ khi nào sẽ rời đi, có thuê dài ngày một chút cũng không sao.

Đã giao tiền phòng, Từ Hiền bắt đầu nghĩ đến chuyện ăn uống.

Thang lầu ngăn cách không gian tầng hai thành hai phần riêng biệt, bên phải là dãy phòng trọ cho khách ở lại, bên trái là chỗ cho khách ngồi uống rượu nhấm thịt.

Để cho A Thất đem vài món lên đây, dọc theo hành lang, Từ Hiền cùng Lý Tự Thành bắt đầu tìm chỗ ngồi ăn tối.

Ngoại trừ phòng trọ cho khách nghỉ lại, Đoạn Nghĩa Lâu không có gian riêng, thầy trò hai người chỉ có thể chung phòng với những người khác.

Nhưng vậy cũng hợp với mục đích nghe ngóng chuyện giang hồ của Từ Hiền nên hắn không có ý kiến gì, ngược lại càng thêm thích ý.

Chỉ là khi vừa vén màn tiến vào sảnh ăn trên tầng này, ý nghĩ “Tiên Thiên đi đầy đất” lại một lần nữa hiện lên trong đầu hắn.

~o0o~ Chư vị đồng đạo đọc truyện xin hãy Đánh Dấu, Đánh Giá, Tặng Hoa và Bình Luận cho truyện, sử dụng Kẹo miễn phí để tặng quà cho Phàm Nhân nhé. Nếu chư vị đã tự chủ về tài chính hoặc có dư dả, cảm thấy truyện xứng đáng thì xin hãy Tặng Quà thêm cho truyện để ủng hộ người viết có thêm động lực, Phàm Nhân chân thành cảm kích.