Ngồi xếp bằng trên đất, để mặc cho nước mưa rơi lên người mình, Từ Hiền trước tiên tiến vào trạng thái Tọa Vong, tạm thời không bị sát ý ảnh hưởng.
Ngẩng đầu nhìn lên, phương viên ngàn trượng đã bị hắc khí che phủ, đang là ban ngày mà lại chẳng khác gì đêm đen.
Từ Hiền có thể trông thấy một chữ SÁT khổng lồ có màu đỏ đậm như máu hiện lên giữa bầu trời, sát ý cuồn cuộn như hóa thành thực chất đang không ngừng tỏa ra từ nó, thời thời khắc khắc đều đang tìm cách trùng kích thức hải của hắn.
Lý Tự Thành không hiểu vì sao tiên sinh nhà mình đột nhiên có hành động như vậy, nhưng nếu tiên sinh đã làm rồi thì gã cũng muốn học theo.
Lý Tự Thành không biết Từ Hiền đang phải đối mặt với luồng sát ý kinh thiên của Huyền Đồng, có biết thì gã cũng không sợ.
Trước đó, vào giây phút Sát Lục Huyền Đồng xuất thế, sát khí mà nó sinh ra đương nhiên cũng ảnh hưởng đến Lý Tự Thành.
Nhưng khác với tiên sinh nhà mình, Lý Tự Thành không có cái gọi là đạo tâm, vậy nên cũng chẳng có cái gọi là sơ hở.
“Nếu thấy thần trí mê muội, hãy nhớ vận dụng Tọa Vong”, nhờ lời dặn dò của tiên sinh, gã dễ dàng chống lại được sát khí của Huyền Đồng.
Đã không có gì làm gã phải sợ, Lý Tự Thành lập tức tiến về phía Từ Hiền, nhưng vừa bước ra ba bước đã chẳng tiến được nữa, trước mặt giống như có một bức tường vô hình cản gã lại vậy.
“A Di Đà Phật! Thí chủ, sư trưởng của ngươi đang tự mình vấn tâm, quá trình hung hiểm vô cùng, chớ nên đến gần quấy rầy, nếu không sẽ hại hắn đấy.”
Âm thanh của Vong Đức truyền vào tai Lý Tự Thành, ban nãy y đã thấy gã vận dụng thứ Kỳ Công mà Từ Hiền từng thi triển, đoán được gã có thể là đồ đệ của hắn.
Nghe thấy lời của Tiểu Thánh Tăng, Lý Tự Thành liền hoảng hốt: “Hung hiểm vô cùng? Vậy… vậy ta muốn giúp tiên sinh phải làm thế nào bây giờ? Đại… đại sư ngươi có biết, làm ơn dạy ta!”
“Thiện tai, thiện tai! Thí chủ chớ gấp, xin lại gần đây.”
Lý Tự Thành lập tức chạy đến chỗ Vong Đức, chỉ thấy người sau đặt một tay lên trán gã, nhắm mắt lại lẩm nhẩm gì đó, được một lúc lại buông ra, nhẹ giọng nói rằng: “A Di Đà Phật, thí chủ có thể niệm cùng tiểu tăng, bài kinh này có khả năng giúp được Từ thí chủ phần nào.”
Lý Tự Thành nghiêm túc gật đầu đáp “vâng”, sau đó hồi tưởng lại những âm thanh vừa được truyền vào trong trí óc mình, bắt đầu lớn giọng niệm lên.
Trái với gã, Vong Đức chỉ niệm rất nhỏ, nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó mà y có thể làm cho âm thanh của mình hòa cùng Lý Tự Thành, khiến cho tiếng tụng niệm truyền đến rất xa, rất xa.
“Ngã kiến siêu thế chí, tất chí vô thượng đạo, tư nguyện bất mãn túc, thệ bất thành đẳng giác…”
“Phục vi đại thí chủ, phổ tế chư cùng khổ, linh bỉ chư quần sanh, trường dạ vô ưu não, xuất sinh chúng thiện căn, thành tựu Bồ Đề quả…”
Trong lúc hai người tụng niệm, khoan nói đến quá trình vấn tâm của Từ Hiền như thế nào, chỉ thấy ở chiến trường phía xa, sau khi bộc phát sát ý, Sát Lục Huyền Đồng không lùi mà tiến, song kiếm đột tiến, kiếm bên trái đỡ lấy Thiên Phạt đao, kiếm bên phải đâm tới vị trí nhạy cảm của Thượng Quan Cải Mệnh.
Lôi đình nhập thể, từng tia sét như sinh ra linh tính, không ngừng lăn lộn trong cơ thể của Huyền Đồng, ánh chớp lóe lên liên hồi, muốn tàn phá nó từ bên trong nhưng toàn bộ đều bị Sát Lục khí ngăn cản, thậm chí cắn nuốt ngược lại.
Một chiêu Lôi Thu Chấn Nộ này của Thượng Quan Cải Mệnh hoàn toàn không làm gì được Sát Lục Huyền Đồng.
Lực đạo ngàn cân của y không thể đẩy lùi được nó, Thiên Phạt sắc bén của y cũng không chém đứt được cốt kiếm, hơn nữa y còn bị Huyền Đồng thừa cơ phản kích.
Gặp kiếm chiêu hiểm ác thâm độc, Thượng Quan Cải Mệnh lại không có chút gì sợ hãi.
Y tuy chỉ có một tay, nhưng hai chân vẫn còn vẹn toàn. Hơn nữa,【Thiên Lang Bộ Pháp】cũng không chỉ là một bộ khinh công bình thường.
Cửu tinh đồng hiện, Thượng Quan Cải Mệnh ra chân như điện, tên rời khỏi cung, đầu mũi chân của y như được làm bằng hợp kim, chẳng hề ngại việc va chạm với cốt kiếm trong tay Huyền Đồng.
Kengg!
Tiếng sắt thép va chạm vang lên, Thượng Quan Cải Mệnh co chân đỡ lấy một kiếm, cương khí dưới chân hóa thành huyền tướng có hình dạng như một mũi tên, theo quỹ đạo xuất cước của y mà bắn thẳng về phía chữ SÁT trên bầu trời.
Đó chính là huyền tướng của Sát Lục Huyền Đồng, Chân Vũ Đại Đế từ nãy đến giờ vẫn đang bị uy thế từ chữ SÁT này đè ép, thần khu như phải gánh vác cả một ngọn cự sơn trên vai, khòm lưng chống kiếm, khó đứng thẳng người.
Nay có một mũi “phá sát tiễn” kia tới giúp, gánh nặng mà vị đại thần này phải chịu liền giảm sút, ngài ưỡn người lên, vung thanh thần kiếm trong tay đâm tới bầu trời.
Thượng Quan Cải Mệnh một chân đạp lên cốt kiếm, mượn lực phóng người ra sau lưng Huyền Đồng nhanh như cắt, Thiên Phạt trong tay gạt đi thanh cốt kiếm còn lại, theo đó thuận thế chém ngang.
Từ cú chém của y, một dải đao kình tỏa nhiệt cực mạnh và phát ra lôi quang chói mắt bay về phía trước, nhắm thẳng đến hậu tâm của Sát Lục Huyền Đồng.
【Lôi Thần Lục Trảm】- Lôi Tác Viễn Du
Trước một chiêu này, Huyền Đồng phản ứng cực kỳ nhanh nhạy, đối thủ vừa vòng ra sau lưng thì nó đã quay người theo sát, song kiếm trong tay chắp thành hình chữ thập, phân đao kình của Thượng Quan Cải Mệnh thành hai nửa.
Tóc trên đầu nó bị sức nóng của đao kình thiêu rụi, hai tay bị sấm sét giật đến bốc mùi khét lẹt, nhưng Sát Lục Huyền Đồng có vẻ như chẳng hề hấn gì, thân ảnh quỷ mị tiếp cận địch nhân chỉ trong chớp mắt, một kiếm đâm đến hốc mắt, một kiếm lại chém ngang ngực.
Huyền Đồng không còn công kích hạ bộ của Thượng Quan Cải Mệnh nữa, đối thủ chỉ có một tay, sau đòn đâm chỗ hiểm bất thành, nó đã nhận ra đánh nửa thân trên mới là thượng sách.
Phá sát tiễn sau lần bắn đầu tiên đã tiêu tán, chữ SÁT trên bầu trời tiếp tục tạo uy áp với Đãng Ma Thiên Tôn, khiến vị đại thần này lần nữa khom lưng.
Thượng Quan Cải Mệnh nghiêng đầu né kiếm, kiếm khí xẹt qua cắt rơi một lọn tóc của y, nhưng y nào có thời gian quan tâm tới tóc tai của mình, bởi trong tay Sát Lục Huyền Đồng không chỉ có một thanh kiếm.
Choengg!
Đao kiếm va chạm, kình lực phản chấn khiến cả hai đều bị đẩy lùi về sau trăm bước, cùng đặt chân trở lại mặt đất.
Như một động cơ vĩnh viễn không biết ngừng nghỉ, chân vừa chạm đất, Sát Lục Huyền Đồng lập tức hóa thành quỷ ảnh lao đến, một kiếm giấu ở sau lưng, một kiếm rời tay bay về phía Thượng Quan Cải Mệnh.
Người nam nhân được xưng Nghịch Thiên Đao kia không hề nao núng.
Ngược lại, vị đao khách chỉ có một tay ấy còn ngửa đầu lên trời cười đầy thống khoái, lớn tiếng hô vang: “Tốt! Tốt! Tốt! Ngươi quả thực không tệ, xứng đáng cho Thượng Quan mỗ dẫn đi độ kiếp!”
Y vừa dứt lời, thần uy trỗi dậy, Chân Vũ Đại Đế duỗi thẳng lưng, giơ cao kiếm, thân hình sừng sững, đỉnh thiên lập địa.
Hai con ngươi như ẩn chứa Thái Dương chân hỏa, ngài ngước lên nhìn trời, trông như thể muốn dùng ánh mắt của mình đốt cháy hắc khí đang bao phủ mảnh thiên địa này.
Đại địa một lần nữa nứt ra, mở đường cho ngọn lửa vô tận bên dưới trào lên, truy tìm những kẻ dám khinh nhờn Thiên Đạo, thiêu đốt chúng thành hư vô.
Trong lúc Địa Hỏa Kiếp tái hiện, vị tiên sinh đáng kính của đám học trò hẻm Hướng Dương lúc này ra sao?
Chừng nửa nén nhang trước, Từ Hiền đã giải trừ trạng thái Tọa Vong, để mặc cho sát ý xâm lấn thức hải, ăn mòn sự tỉnh táo của mình.
Hậu quả rất nhanh đã tới, hắn một lần nữa tẩu hỏa nhập ma, kiếm khí quanh người bắt đầu bay phóng tán loạn, cắt chém lung tung chẳng phân địch ta.
“Oái! Vô Lượng Thiên Tôn, Từ thí chủ phát điên rồi.”
Lý Nhất Nguyên nhảy dựng lên tránh né kiếm khí, ba tờ【Nhất Nguyên Thanh Tâm Phù】đang xoay tròn quanh đầu hắn tuy ngăn cản sát ý thành công, nhưng lại không thể ngăn được kiếm khí sắc bén do【Từ Hàng Kiếm Điển】tạo ra.
“Thử nghiệm thành công, bần đạo rút đây.” Vừa dứt lời, Lý đạo trưởng liền tọt vào trong phạm vi bao phủ của đóa hồng liên trên đầu Vong Đức, chẳng những sát ý bị ngăn bên ngoài mà đến cả kiếm khí của Từ Hiền cũng không thể xâm nhập vào trong, vừa đến gần đã lập tức tiêu tán.
Không chỉ Lý Nhất Nguyên bị kiếm khí tập kích, đến cả Hứa phu nhân cũng thế.
Nhưng nàng chỉ khẽ nhíu mày, tay trái phất lên một cái rồi không đếm xỉa đến nữa, tiếp tục cảm ngộ thứ sát ý đang tìm đủ mọi cách làm ô nhiễm tâm trí của mình.
Bên người nàng, một con tiểu bạch long đứng ra hộ chủ, hết thảy kiếm khí của Từ Hiền như gặp phải khắc tinh, vừa bay đến liền bị nó nuốt hết vào trong bụng.
Về phần Từ Hiền, trước khi kịp tự hại mình, tiếng niệm kinh của Vong Đức và Lý Tự Thành đã truyền vào trong tai hắn.
“Ngã nhược thành Chính Giác, lập danh Vô Lượng Thọ, chúng sinh văn thử hiệu, câu lai ngã sát trung…”
“Như Phật kim sắc thân, diệu tướng tất viên mãn, diệc dĩ đại bi tâm, lợi ích chư quần phẩm. Ly dục thâm chính niệm, tịnh huệ tu phạm hạnh…”
Hai trăm tia, một trăm tia, bảy mươi tia, bốn mươi tia, mười tia, sáu tia…
Kiếm khí quanh thân Từ Hiền dần vơi bớt, cũng trở nên hiền dịu hơn trước, chúng nó như hóa thân thành mây, chỉ nhẹ nhàng vờn quanh người hắn.
Từ Hiền không thể tự hại mình bằng kiếm khí nữa, nhưng…
Hắn mở mắt ra, hai mắt đỏ bừng như máu.
Đánh mất gần như toàn bộ lý trí, Từ Hiền nhìn về chiến trường đang chìm trong ánh lửa phía xa, trong đầu xuất hiện một ý niệm vô cùng điên cuồng.
Hắn đứng dậy và… chạy đến chỗ đó?