Vừa rồi Từ Hiền tái khởi tâm ma cũng là vì thứ sát khí kinh thiên ấy.
Tất cả những người ở đây, hoặc là dựa vào công lực thâm hậu, hoặc là có bảo vật hộ thân nên đều không bị ảnh hưởng.
Chỉ riêng Từ Hiền tu vi còn thấp, đạo tâm lại có sơ hở nên thất thủ trước sát khí, bị nó ảnh hưởng thần trí, cũng may là có Vong Đức đánh thức nên mới không tạo thành sai lầm.
Bỏ qua chuyện đó, nghe được âm thanh quen thuộc của Lý Nhất Nguyên, từ lời nói của hắn mà Từ Hiền hiểu được vì sao một tăng một đạo vốn luôn song hành mà ban nãy chỉ có mình Vong Đức xuất hiện.
‘Lấy sức một người trì hoãn đại trận, Lý đạo trưởng đúng là có thủ đoạn thâm sâu vậy.’
Ý nghĩ vừa lướt qua, Từ Hiền liền thấy từ cánh rừng Tây Nam có ánh lam quang chiếu ra, một vị đạo nhân y phục diêm dúa hoa lệ búng người đi như một con dế, mỗi lần lên xuống chính là chục trượng, sau lưng có hư ảnh của một con bạch hạc vỗ cánh theo nhịp nhún nhảy của hắn.
Đằng sau nữa là tám tám sáu mươi tư lá bùa xếp theo phương vị của sáu mươi bốn quẻ, tạo thành một tấm thuẫn tròn có đường kính hơn mười thước, nó tỏa ra ánh sáng xanh nhạt, che chắn cho Lý Nhất Nguyên khỏi bị thứ đang bám theo hắn đánh chết.
【Lục Thập Tứ Quái Hộ Nguyên Phù Trận】
Uỳnhh!
Kình lực vô song, tiếng nổ vang trời, giống như có một khẩu pháo thần công bắn thẳng vào【Lục Thập Tứ Quái Hộ Nguyên Phù Trận】vậy.
Cây cối, đất đá xung quanh bị dư chấn tỏa ra từ tấm thuẫn hộ thân làm cho vỡ nát hết cả, đến cả những cây cổ thụ ở cách xa mấy trượng cũng bị cuồng phong thổi bật gốc rễ, uy lực có thể nói là khôn cùng, khó lòng đo đếm.
Toàn bộ số bùa chú sau lưng Lý Nhất Nguyên bị một đòn vừa rồi làm cho cháy mất hai phần ba, tấm thuẫn tỏa lam quang kia lập tức trở nên ảm đạm, tàn tạ, trông như sắp tiêu tán tới nơi.
Nhất Nguyên Tử gặp cảnh như vậy, tim giật thót một cái, vẫy mạnh phất trần trong tay, lập tức có sáu mươi tư lá bùa khác bay ra.
Chúng nó cũng tạo thành một tấm thuẫn, chỉ có điều là hình vuông, hơn nữa còn mang màu xanh lục bảo.
【Lục Thập Tứ Quái Hộ Nguyên Phù Trận】: Song Trọng Quy Nhất.
Sáu mươi tư lá bùa ban đầu xếp thành vòng tròn thì sáu mươi tư lá bùa tiếp theo xếp thành hình vuông, tròn ôm lấy vuông, lam thuẫn ôm lấy lục thuẫn, tạo thành một màn chắn hai lớp vô cùng kiên cố bảo vệ Lý Nhất Nguyên.
Nhưng Lý đạo trưởng chẳng có chút nào là đắc ý, hắn biết có chồng thêm mười tầng khiên nữa thì cũng không thể địch lại ma vật sau lưng, to giọng cầu cứu:
“Hòa thượng, bần đạo vẫn chưa có ý định bỏ Đạo tu Phật, Tây Thiên sẽ không chào đón ta đâu, mau mau cứu mạng!”
“Đạo Thành thiếu chủ, ngươi cũng quá to mồm rồi đó. Bình tĩnh một chút, Thượng Quan mỗ đến rồi!”
Hồng liên chưa kịp nở, đại đao đã đi đầu.
Chhoaangg!
Đãng Ma Thiên Tôn tái hiện nhân gian, đằng vân giá vụ đến gặp ma vật, Thượng Quan Cải Mệnh vung tay ném Thiên Phạt, thanh đại đao xé gió bay về phía Lý Nhất Nguyên, mở đường cho chủ nhân của nó.
Thượng Quan Cải Mệnh chân đạp【Thiên Lang Bộ Pháp】, dưới chân hiện lên huyền tướng của chín ngôi sao tạo thành hình dạng cung tiễn.
Tên đã trên dây, cung đã kéo căng, Tây Bắc vọng, xạ Thiên Lang.
“Vô Lượng Thiên Tôn, thí chủ quá đáng!” Lý Nhất Nguyên bất mãn kêu lên khi thấy thanh đại đao bay sượt qua đầu mình.
Có điều hắn cũng không kịp nói thêm câu thứ hai, bởi sau khi đòn vừa rồi thất bại, ma vật giống như thật sự nổi cơn thịnh nộ, dùng ra lực công kích mạnh gấp bội để đối phó hắn.
Rầmm!
Một trăm hai mươi tám lá bùa, hết thảy đã cháy thành tro bụi.
Tấm thuẫn hai lớp của Lý Nhất Nguyên hoàn toàn bị hủy diệt, hắn tuy không gặp thương tổn gì nhưng cũng bị đánh bay xa trăm thước, trên đường bay còn bị Thượng Quan Cải Mệnh giơ chân huých nhẹ một cái, cuối cùng thân hình vừa hay dừng trước người Vong Đức, lưng tựa vào trong lòng bàn tay của y.
“Tiểu hòa thượng, Thượng Quan mỗ đã lâu chưa gặp đối thủ xứng tầm, ma vật này xem ra không tệ, phiền ngươi đứng một bên tụng kinh niệm Phật rồi!”
Giọng nói to trầm tràn đầy khí khái nam nhân của Thượng Quan Cải Mệnh vang vọng cả cánh rừng, sau khi Lý Nhất Nguyên bị đánh bay, phù trận tiêu tán để lộ ra một thân ảnh thấp bé đằng sau.
Toàn thân bị bao phủ trong hắc khí, gương mặt chỉ có thể áp sát lại gần mới nhìn thấy rõ, nó cầm trong tay một cặp trường kiếm có hai màu trắng đỏ, được tạo nên từ máu thịt và xương cốt của chính mình.
Sát Lục Huyền Đồng.
Vút!
Thân ảnh của nó biến mất giữa hư không.
‘Đủ nhanh…’ Thượng Quan Cải Mệnh dựng ngược Thiên Phạt, lấy bề mặt của thanh đại đao cản lại cú đâm kiếm của Sát Lục Huyền Đồng.
Uỳnh!
‘Đủ mạnh…’
Lùi liên tiếp bảy bước, Chân Vũ Đại Đế vẫn sừng sững giữa trời, gặp Sát Lục Huyền Đồng lại một lần nữa biến mất, trong mắt Thượng Quan Cải Mệnh lần đầu tiên để lộ chiến ý, hừng hực như lửa trong lò luyện.
‘Chỉ không biết, ngươi có đủ tư cách để ta ngộ ra Thiên Nhân Tâm Kiếp hay chăng?’
Cổ tay hẩy nhẹ một cái, lưỡi đao Thiên Phạt liền hướng về trước mặt, Chân Vũ Đại Đế từ trên cao nhìn xuống, Thượng Quan Cải Mệnh tựa như có được thị giác thượng đế, không cần ngó cũng biết Sát Lục Huyền Đồng sẽ xuất hiện trên đầu mình.
Có vay có trả, có nhận có cho, được Huyền Đồng mời một kiếm, Thượng Quan Cải Mệnh đương nhiên phải theo lễ đáp lại.
Cầm ngược Thiên Phạt trong tay, đao kình sắc bén như muốn rạch phá hư không, hiếm ai có thể kịp nhìn thấy Thượng Quan Cải Mệnh xuất đao như thế nào, chỉ gặp lúc này y đã giơ nó cao vượt đỉnh đầu, tận dụng ưu thế về chiều dài mà đi sau tới trước, ép cho Huyền Đồng phải thu song kiếm lại chắn trước ngực.
Sát Lục Huyền Đồng không sợ chết, nhưng tái tạo thân thể lại rất tốn thời gian, cho nên nó lựa chọn đỡ đòn, thân hình bị đánh bay đi xa mấy chục trượng.
Một đao lấy lại thượng phong, Thượng Quan Cải Mệnh sẽ không thỏa mãn với chỉ nhiêu đó. Huyền Đồng đã thể hiện tốc độ di chuyển phi nhân của mình, y đương nhiên cũng muốn so bì một phen.
Thân pháp Thượng Thừa Thiên cấp, cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực:
【Thiên Lang Bộ Pháp】- Mãn Nguyệt Điêu Cung.
Hội vãn điêu cung như mãn nguyệt, Tây Bắc vọng, xạ Thiên Lang.
Giương cung tựa trăng tròn vành vạnh,
Nhắm về Tây Bắc, bắn Thiên Lang.
Như tiễn rời cung, chín ngôi sao dưới chân Thượng Quan Cải Mệnh thay hình đổi dạng, bản thân y chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trên đầu Sát Lục Huyền Đồng, đại đao trong tay mang theo khí thế kinh hồn tựa thiên uy, không chút do dự chém xuống đầu nó.
Từng tia lôi điện có màu vàng chạy trên thân đao, khiến Thiên Phạt đao giờ phút càng giống với một món vũ khí của thượng cổ thần linh.
Đao pháp Tuyệt Học Thiên cấp, cảnh giới Siêu Phàm Nhập Thánh:
【Lôi Thần Lục Trảm】- Lôi Thu Chấn Nộ.
Sừng sững giữa thiên không, Bắc Phương Chân Vũ Huyền Thiên Thượng Đế giơ cao thanh thần kiếm của mình, thâu lấy một tia sét đang xẹt qua bầu trời bám vào trên thân kiếm, đâm xuống cùng lúc với nhát chém của Thượng Quan Cải Mệnh.
Một đao này không nhanh, nhưng đao thế của Thượng Quan đã kiềm tỏa hết thảy đường lui của Sát Lục Huyền Đồng, dù nó có né đi đâu cũng không thể tránh được Lôi Thu Chấn Nộ, thậm chí có thể do đó mà càng bất lợi vì không kịp phòng thủ từ trước.
Huyền Đồng tuy là tử vật, nhưng ý thức chiến đấu lại vô cùng kinh khủng, bởi lẽ nó chính là kẻ thắng cuối cùng trong trận chiến của mười vạn cỗ máy giết người.
Thập vạn đồng thi đúc bán thần, “thần” ở đây là chỉ Thần Mạch, nhưng đồng thời cũng chỉ thần linh.
Chân Vũ Đại Đế thì thế nào, sự tồn tại của ta chính là để sát thần.
Ma tính trên người Sát Lục Huyền Đồng đột ngột bộc phát, hắc khí quanh người nó không còn tụ tập toàn bộ trên thân mà bắt đầu tỏa ra, nhuộm đen cảnh vật xung quanh, trông như thể muốn kéo cả thiên địa này vào trong hắc ám vĩnh hằng.
Một luồng sát khí trước nay chưa từng có chợt bùng nổ, lên có thể xuyên thủng chín tầng trời, xuống có thể khuấy đảo mười tám tầng Địa Ngục, khiến sinh linh trong phạm vi trăm dặm đều chìm trong ý niệm giết chóc.
“A Di Đà Phật!”
Vong Đức niệm một tiếng Phật hiệu, một đóa hồng liên chợt bay lên từ đỉnh đầu y, nghiệp hỏa cháy rực, ánh hào quang tỏa ra che chở Từ Hiền, Lý Tự Thành, Lý Nhất Nguyên, Hứa phu nhân, Bao Ngạo Thiên và chư vị gia thần, ngăn cản sát ý tác động đến họ.
“Tiểu hòa thượng, đa tạ hảo ý, nhưng thiếp thân muốn thử xem thế nào.” Giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng của Hứa phu nhân vang lên, nàng khẽ thi lễ cảm tạ Vong Đức, sau đó liền bước ra khỏi phạm vi bao phủ của đóa hồng liên.
Học theo nàng, Lý Nhất Nguyên moi từ trong ngực áo ra vài lá bùa, cười khì khì nói rằng: “Vô Lượng Thiên Tôn! Hòa thượng, bần đạo cũng đi thử nghiệm Nhất Nguyên Thanh Tâm Phù, có gì nhớ kéo ta lại.”
Bao Ngạo Thiên: “Bổn công tử cũng…”
Bộp!
Bao công tử chưa kịp chui ra khỏi thùng xe liền bị Công Tôn tiên sinh nhấn đầu đè vô lại. Không để ý đến tiếng la bất mãn của công tử nhà mình, Công Tôn Thư nghiêm mặt dặn dò bốn huynh đệ Vương Thời:
“Tứ quân, nhiệm vụ của các vị là không được để công tử chui ra, Công Tôn xin nhờ rồi.”
“Vâng!”
Thấy bốn người họ nghiêm túc nhận lệnh, Công Tôn Thư thầm thở phào một hơi. Ban nãy y còn định đánh xe ngựa rời xa chỗ này, may mà bị Bao Ngạo Thiên làm mình làm mẩy ngăn lại, nếu không e rằng phải gặp xui xẻo.
Nhớ lợi thứ sát ý vừa xâm nhập trong đầu mình, khiến bản thân không thể ức chế được ý nghĩ giết chóc, Công Tôn Thư sởn hết cả da gà.
Từ Hiền nhìn đóa hồng liên trên đỉnh đầu, trong ánh mắt chợt sinh quyết ý, khom người chắp tay nói với Vong Đức rằng: “Đại sư, nếu ta không tự giết mình hoặc gây hại đến ai, xin ngươi cứ mặc kệ tạ, Từ Hiền cảm kích bất tận.”
Vừa dứt lời liền học theo Hứa phu nhân và Lý Nhất Nguyên, thoát khỏi hào quang bảo hộ của hồng liên, tĩnh tọa trên đất, tắm mình trong màn mưa dày đặc sát ý.
Nơi tiểu trấn, Ngô lão tiên sinh ngồi trong lương đình, tay cầm lấy một quân cờ trắng đặt vào vị trí Thiên Nguyên, sau đó thong thả nhấp một ngụm trà nóng, vẻ mặt thư thái.
Bầu trời phía trên Bạch Long Trấn giống như xuất hiện một bàn cờ cực đại, ẩn ẩn hiện hiện. Nếu có người ở trên cao nhìn xuống tất sẽ thấy các quân cờ trên đó được xếp thành một chữ ĐỊA.
Tất cả dân trấn vẫn tiếp tục hôn mê, chỉ là không có bất cứ một tia sát ý nào tìm tới được họ.