Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

Chương 129: Ta có một đao, dẫn ngươi độ kiếp




La Sinh đã chết hay chưa, Từ Hiền rất nhanh có được câu trả lời.

“Aaaa…”

“Khônggg!”

Đây là tiếng kêu gào của những Sát Thần Môn đồ còn sống sót, thực chất cũng chẳng được bao nhiêu người, ngoại trừ ba tên đường chủ cũng chỉ còn lại hai tên môn đồ Tiên Thiên khác.

Gặp hắc khí bắt đầu toát ra khỏi người tên môn đồ trước mặt mình, Từ Hiền liền vội vàng lui lại, đề phòng có biến.

Quả thật có biến xảy ra.

Sát Lục khí bay về trời, nghe tiếng hét đầy thống khổ của địch nhân, Từ Hiền đoán chừng Sát Lục khí trong người chúng đang bị cưỡng ép hút đi.

Không dừng lại ở đó, hắn còn nhìn thấy thân hình của tên Sát Thần môn đồ trước mặt mình dần trở nên khô quắt, cuối cùng bẹp lại như một trang giấy, hóa thành một con diều hình người phiêu phiêu trong gió.

[Các hạ nhận được 500 Điểm Thiện Ác]

[Các hạ nhận được…]

Năm lần mà hệ thống thông báo chính là năm lần Từ Hiền nhìn thấy những con diều hình người bay lên, toàn bộ Sát Thần Môn chúng xuất hiện nơi đây đều đã đền tội, ngoại trừ…

“La Sinh.” Từ Hiền lạnh lùng nói ra cái tên của kẻ đầu sỏ, kiếm khí bất giác tiết ra, dọc theo đầu【Trọng Đạo Xích】mà xuyên qua mặt đất, dễ dàng cắt đôi một hòn đá bị chôn dưới đó ba thước.

Từ Hiền biết, trận chiến sắp tới không phải là chỗ mà bản thân có thể can thiệp vào.

Dù cho có【Tiên Thiên Đan】thì hắn vẫn còn… quá yếu.

Chăm chú nhìn thân ảnh vĩ ngạn của Chân Vũ Đại Đế, Từ Hiền siết chặt nắm tay, trong ngực giống như có luồng nhiệt huyết chảy qua, khiến hắn cảm thấy toàn thân nóng hừng hực, mỗi một tế bào trên người như đều đang hò hét, thèm khát cảm giác được trở nên cường đại.

Toàn bộ tinh thần bị huyền tướng Chân Vũ Đại Đế của Thượng Quan Cải Mệnh hấp dẫn, thần quang xẹt qua trong mắt Từ Hiền, hắn chợt tự nhủ với bản thân mình:

‘Tất sẽ có một ngày, Từ Hiền ta cũng có thể kiếm túng cửu châu, đao hoành thiên hạ, đồ diệt yêu ma, trảm tận gian tà. Không cầu danh cầu lợi, chỉ cầu càn khôn không còn ảm đạm, cầu thương sinh bớt cảnh lầm than, cầu…’

“Tiên sinh!” Tiếng gọi của Lý Tự Thành kéo Từ Hiền quay về mặt đất, khiến hắn tỉnh táo trở lại.

Thần trí thanh minh, hắn thầm cười khổ: ‘Từ Hiền a Từ Hiền, vừa rồi không phải là ngươi, ngươi ở đâu ra nhiều chí nguyện vĩ đại như thế? Ngươi nào có phải thánh nhân, chỉ cần không thẹn với lòng là đủ rồi, ước mơ chi cao xa như vậy?’

Lắc đầu thở dài, tỉnh táo trở lại, Từ Hiền cũng không khỏi kinh thán trước uy năng của huyền tướng, xem ra nó không chỉ là thứ hiệu ứng hình ảnh như ý nghĩ nông cạn của hắn trước đó.

Gặp Lý Tự Thành đã chạy đến trước mặt mình, Từ Hiền bèn hỏi: “Tự Thành, sao ngươi lại biết ta ở đây mà tìm đến?”

“Bẩm tiên sinh, là Ngô lão gia gia nói cho đệ tử biết người ở đây.” Lý Tự Thành ăn ngay nói thật, âm thanh ồm ồm, dường như đã lấy lại được sự trấn định sau lần đầu giết người.

Ba cây độc châm do Trịnh Thất phóng tới đã bị Lý Tự Thành vứt đi, có vẻ như độc tố của nó quá yếu ớt để có thể khiến gã trúng độc.

Hoặc cũng có thể là thể chất của Lý Tự Thành quá biến thái, sức đề kháng siêu việt nhân loại.

“Ngô lão…” Từ Hiền lầm bầm trong miệng, ánh mắt có phần đăm chiêu nhìn về phía thi thể của Trịnh Thất.

‘Lão nhân gia ngài là muốn Tự Thành trải nghiệm cảm giác lần đầu được chém giết sao?’ Nghĩ lại mục đích của Ngô Tam Âm khi liên tục ép mình đánh cờ với lão, Từ Hiền cho là lão cũng tính toán ra được công dụng của【Sinh Tử Cục】nên mới an tâm để Lý Tự Thành đến.

Một lần nữa thán phục trước sự thần cơ diệu toán của Ngô Tam Âm, Từ Hiền lại chuyển ánh mắt về phía xa.

Hứa phu nhân đạp gió bay đến, Triển Ngọc Đường thì được Công Tôn Thư nhặt về, đưa lên xe ngựa cùng công tử nhà mình, lấy bốn huynh đệ Vương Thời hộ tống hai bên, cả tám người cùng tiến đến chỗ Từ Hiền.

Từ Hiền nhìn không chớp mắt, nhưng thứ mà hắn nhìn nãy giờ không phải họ, mà là Thượng Quan Cải Mệnh.

Không, cũng không phải Thượng Quan Cải Mệnh, chính xác hơn hắn đang nhìn tên ma đầu lơ lửng trên khoảng trời trước mặt y.

La Sinh.

“Quan thiên chi đạo, chấp thiên chi hành. Vũ trụ tại thủ, vạn hóa sinh thân…”

“Sinh giả tử chi căn, tử giả sinh chi căn. Ân sinh vu hại, hại sinh vu ân…”

Sát Lục khí của năm tên người giấy lẫn Sát Lục khí của đám môn đồ đã chết trước đó đều bị hấp thu vào cái xác không đầu của La Sinh, khiến thân thể của y trướng lên như một quả cầu.

Tựa như một tình tiết chỉ có thể xảy ra ở thế giới thần tiên, cái đầu của La Sinh chợt bay lên khỏi mặt đất, phóng tới nối thẳng vào cổ y.

Hắc khí tràn ra, phần đầu và phần cổ ngay lập tức kết dính một cách hoàn mỹ, chẳng ai có thể nhìn ra là cách đây không lâu chúng nó vừa bị chia tách đầy đẫm máu.

“Bổn tọa lại trở về!” La Sinh gằn từng chữ, âm thanh trung khí mười phần.

Thông qua cảm ứng đạo tâm, Từ Hiền phát hiện khí tức trên người y so với trước đó càng thêm âm u, càng thêm nguy hiểm, dù đứng từ xa nhìn thôi cũng cảm thấy nổi hết gai óc, tóc gáy dựng ngược, kiếm thế chưa gì đã bị suy nhược năm phần.

Sát Đồng mọc đầu sống lại, Từ Hiền còn có thể miễn cưỡng chấp nhận. Bởi vì nó vốn là tử vật, hắn có thể lý giải nó như một cỗ máy, động cơ hỏng rồi thì vẫn có thể sửa chữa lại được.

Nhưng với trường hợp của La môn chủ thì Từ Hiền không thể chấp nhận được nữa, đây rõ là một người bằng xương bằng thịt, thế mà đứt đầu rồi vẫn có thể tái sinh.

‘Sát Lục Thần Đồ bản đầy đủ kinh khủng như thế sao? Nó chỉ là Tuyệt Học Thánh cấp, nếu là Chân Kinh hay thậm chí Tuyệt Thế Thần Công thì còn có uy năng bực nào? Dời non lấp biển, phi thăng thành tiên?’

Thật ra không đến nỗi như thế, chờ đến lúc chân tướng phơi bày, Từ Hiền mới biết thủ đoạn này của La Sinh cũng không khủng bố như hắn đã nghĩ.

Còn bây giờ, hắn và Hứa phu nhân cùng nhóm người Bao Ngạo Thiên chỉ có thể bàng hoàng trước năng lực như thần như ma ấy của La môn chủ, gửi hết hi vọng vào việc Thượng Quan Cải Mệnh có thể xử lý được kẻ đã không còn giống con người về cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen này.

Khí thế dâng lên như cao sơn vạn trượng, áo choàng tung bay trong gió, khí độ oai phong khó ai sánh bằng, Thượng Quan Cải Mệnh không chút động dung trước sự phục sinh của La môn chủ, chỉ nhẹ nhàng nói:

“Người không ra người, quỷ không ra quỷ, ngươi khiến đao của ta lại phải nhiễm uế lần nữa.”

Thượng Quan Cải Mệnh ngẩng đầu nhìn lên, Chân Vũ Đại Đế cúi đầu nhìn xuống.

Một người một thần có cùng một ánh mắt, không hề coi La Sinh là đối thủ, chỉ xem kẻ này như một u nhọt cần loại bỏ khỏi phiến thiên địa này.

Trong tất cả những người bàng quan bên ngoài, chỉ có Hứa phu nhân là đạp nửa bước vào cảnh giới Huyền Tàng, vậy nên thông qua cảm giác của mình với La Sinh, nàng có thể phần nào hiểu được tại sao Thượng Quan Cải Mệnh lại nói về họ La như thế.

“Trước đó hắn cho thiếp thân cảm giác rất kì lạ, như còn sống lại như đã chết, sinh cơ lẫn tử khí đều hội tu vào một thân, quái dị khó đoán. Từ tiên sinh, ngươi có biết chuyện ẩn trong đó?”

Hứa phu nhắm mắt mà nói, giọng nghe êm dịu, nhu hòa.

Nàng hiện đang tĩnh tọa điều dưỡng thương thế, dược lực của viên Bách Bảo Hồi Xuân Đan vô cùng khổng lồ, trước đó khiến nàng khôi phục lại toàn bộ khí huyết hao tổn mà vẫn còn thừa lại sáu phần, lắng đọng trong kinh mạch, giờ nàng chỉ cần kích thích cho dược lực còn thừa chạy ra chữa trị tâm mạch là được.

Nghe được nghi vấn của nàng, lại thấy ánh mắt hiếu kỳ của những người khác, Từ Hiền chỉ biết lắc đầu đáp lại: “Thứ cho Từ Hiền cô lậu quả văn. Thật không giấu gì phu nhân, tại hạ đến giờ vẫn chưa hết sốc sau khi thấy được oai năng tà dị của tên ác tặc này.”

Kỳ thật Từ Hiền đã có phỏng đoán, chỉ là hắn cảm thấy phỏng đoán của mình thật sự quá khó tin nên cũng chẳng muốn nói ra làm gì.

‘Nếu thật sự có thể làm vậy, thế ma đạo cự đầu của Chu quốc năm xưa…’

Dòng suy nghĩ của Từ Hiền bị cắt đứt, bởi vì lúc này đây, Thượng Quan Cải Mệnh lần đầu tiên giơ ngang thanh đại đao của y.

Toàn thân dài năm thước hai tấc, rộng chừng sáu tấc, bề mặt đao bóng loáng như gương, không có phần che tay mà trực tiếp nối thẳng với chuôi đao, đầu chuôi một bên khắc chữ “Thiên”, bên còn lại khắc chữ “Phạt”, qua đó mà thể hiện danh tính của thanh đại đao này.

Bằng nhãn lực của một【Thợ Rèn】cấp bốn, Từ Hiền có thể nhận ra thanh Thiên Phạt được tạo nên từ một loại vật liệu hảo hạng, có thể nói là thần kim bảo thiết, thanh đao này cũng có thể được xưng là thần binh bảo khí.

‘Quả nhiên, có là đao khách tuyệt thế thì vẫn phải có vũ khí tiện tay. Kẻ nào dám bày phong thái cao nhân, hái hoa bẻ cành làm đao làm kiếm, gặp phải địch thủ ngang tay chắc chắn sẽ được dạy dỗ làm người.’

Trong lúc Từ Hiền nghĩ ngợi lung tung thì La Sinh cũng đã ra chiêu, hai dòng huyết hà của y trước đó có màu đỏ mà giờ đã chuyển hẳn sang đen, tà khí ngút trời, khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng hít thở không thông, cảm thấy hoa mắt chóng mặt, tâm sinh sợ hãi.

Thân hình hóa thành một vệt đen, thân pháp của La Sinh lúc này còn nhanh hơn trước đó ba phần, lúc Từ Hiền nhìn thấy rõ được thân hình của họ La thì y đã xuất hiện sau lưng Thượng Quan Cải Mệnh, đưa một chưởng đến thẳng hậu tâm của người sau.

Sau lưng La Sinh, huyết hà chợt hóa thành một con cự xà vô cùng hung ác, nó khè một tiếng liền nhe nanh cắn về phía cổ Chân Vũ Đại Đế.

Thượng Quan Cải Mệnh mặt không đổi sắc, ngoại trừ Hứa phu nhân và La Sinh có thể miễn cưỡng theo kịp, không một ai kể cả Từ Hiền có thể nhìn thấy y di chuyển bằng cách nào, chỉ thấy lúc này y đã xoay người lại, mũi đao Thiên Phạt nhẹ nhàng chặn lấy chưởng kình của kẻ địch.

Không những thế, khoảnh khắc Chân Vũ Đại Đế bóp con hắc xà thành sương khói, bàn tay của La Sinh cũng theo đó rơi xuống đất, máu không chảy ra mà chỉ có hắc khí tuôn trào khiến cỏ dại nhiễm phải liền trở nên khô héo.

“Đã là tà ma, thì nên gặp thiên khiển.”

Thượng Quan Cải Mệnh lạnh lùng cất lời, huyền tướng Chân Vũ Đại Đế sau lưng y thế mà cũng mở miệng ra đồng thanh nói theo, thanh âm trầm vang mà hữu lực như chuông đồng, vọng đến từ bốn phương tám hướng, tràn đầy uy nghi, khiến người khác bất giác sinh lòng kính sợ.

Lời này vừa dứt, càn khôn cũng đổi sắc, sơn lâm chấn động không ngừng, La Sinh giống như nhìn thấy mặt đất dưới chân mình bắt đầu nứt ra, dẫn đường cho ngọn lửa ẩn mình trong đại địa đến thiêu rụi thể xác lẫn linh hồn của tên ma đầu như y.