[Chúc Các Hạ May Mắn Lần Sau]
[Chúc Các Hạ May Mắn Lần Sau]
[Chúc Các Hạ May Mắn Lần Sau]
…
[Thời vận khá khẩm, chúc mừng các hạ quay trúng ô Tạp Vật! Vật phẩm đã được chuyển về rương đồ, xin hãy kiểm tra lại!]
[Phúc tinh cao chiếu, chúc mừng các hạ quay trúng ô Kỹ Nghệ! Vật phẩm đã được chuyển về rương đồ, xin hãy kiểm tra lại!]
Sát Thần Môn chúng tên nào tên nấy mặt mày dữ tợn, ôm theo sát khí cuồn cuộn mà tới, Từ Hiền lại chẳng hề nao núng, rất là bình tĩnh xem xét những thứ mình vừa nhận được.
Lần này chẳng những không được chiết khấu, đến cả số vật phẩm quay trúng cũng chỉ có hai, hơn nữa chất lượng…
__________________________________________________________________
Vật phẩm:【Dương Quang Tán】
Loại hình: Tạp vật
Phẩm chất: Phổ Thông
Đây là một cây dù thần kỳ, có thể thu nạp ánh sáng mặt trời dự trữ bên trong cán dù, dung lượng chứa tối đa là 36 canh giờ, chỉ cần bung dù là có thể sử dụng, gọn gàng tiện lợi.
*Chú: 【Dương Quang Tán】tái tạo lại ánh nắng một cách chân thực nhất, xin hãy thận trọng khi dùng.
__________________________________________________________________
Ngoại trừ một cây dù chỉ có thể che mưa chứ không thể che nắng, Từ Hiền còn nhận thêm được một quyển【Sách Kinh Nghiệm Họa Sĩ (Sơ Cấp)】, tuy vẫn tính là không tệ nhưng trong tình cảnh thế này thì nó hoàn toàn vô dụng.
Hai con ngươi lạnh lùng nhìn ra phía trước, tay áo phập phồng, Từ Hiền siết chặt【Trọng Đạo Xích】, kiếm khí bắt đầu tràn ra.
Một lần nữa chọn quay mười lần liên tiếp, Từ Hiền rất tự biết mình, không chút do dự nhường việc đối phó bọn đường chủ cho bốn huynh đệ Vương Thời, bản thân thì tìm đến một tên võ tu Tiên Thiên tầng hai.
Biết được “bí mật” của Từ Hiền, tên võ tu Tiên Thiên tầng hai này tràn đầy tự tin, không chút sợ hãi huơ kiếm chém về phía Từ Hiền.
Ngã người ra sau để né chiêu, Từ Hiền vừa nghe thông báo của hệ thống, vừa đáp lại một chiêu Tiêm Vân Lộng Xảo, kiếm khí xông thẳng đến yết hầu địch nhân, giọng điệu nhẹ nhàng:
“Dám dùng kiếm trước mặt truyền nhân nam tính duy nhất của Từ Hàng Tĩnh Trai, là ai cho ngươi can đảm này?”
Tính ra Từ Hiền không những là truyền nhân của Từ Hàng Tĩnh Trai, dựa theo sở học hiện có thì hắn còn là đệ tử của Chung Nam Toàn Chân Giáo, Đông Hải Đào Hoa Đảo, Thiết Huyết Đại Kỳ Môn, thế lực sau lưng đều là đại môn đại phái, bá chủ một phương, khoe ra có thể hù chết người.
Đáng tiếc, bọn họ đều không tồn tại ở thế giới này, vậy nên Từ Hiền chẳng thể lấy ra dựa hơi.
‘Từ Hàng Tĩnh Trai? Là Phật môn ẩn tông hay sao?’ Công Tôn tiên sinh tai thính vô cùng, phóng châm đẩy lùi một tên hung đồ Tiên Thiên, trong đầu thì lục lại trí nhớ xem đã từng nghe qua môn phái này hay chưa.
Y nghĩ mãi không ra là trên đời này có tông phái Phật môn nào lại để truyền nhân nhà mình học kiếm pháp Đạo gia, hơn nữa lại còn sử dụng đao pháp có vài phần áo nghĩa nhà binh.
Từ Hiền không hề hay biết câu hỏi hóc búa mà Công Tôn Thư đang tự tìm lời giải, địch nhân của hắn lúc này lại vừa tăng thêm một tên hung đồ Tiên Thiên tầng ba.
Lấy một đấu hai, Từ Hiền chẳng chút nao núng, sáo nhỏ xuất hiện nơi tay, hắn một lần nữa tấu khúc Câu Hồn.
Sau chiêu Du Sương Mãn Địa là chiêu Bi Ca Kích Trúc, Từ Hiền tung mình lên cao né khỏi đường kiếm của tên hung đồ thứ nhất, lại đâm thước trong tay đến huyệt Bách Hội của tên hung đồ thứ hai.
Có đồng bọn để chia sẻ áp lực đến từ kiếm thế của Từ Hiền, cả hai tên hung đồ vậy mà có thể đánh đến mức có qua có lại với hắn, không hề bất lực hoàn thủ như Lưu Bôn trước đó.
Cô quang tự chiếu, can đảm giai băng tuyết.
Minh nguyệt tự sáng soi, lòng dạ như băng tuyết. Một chiêu Cô Quang Tự Chiếu quét qua, kiếm quang chói lòa, kiếm khí sắc lạnh, hai tên tung đồ bỗng nhận thấy uy áp từ kiếm thế lại tăng ba phần, lòng lang dạ sói của chúng bị thứ ý chí khiết bạch trong chiêu kiếm này chấn nhiếp, tốc độ phản ứng đột nhiên chậm đi.
Tên hung đồ Tiên Thiên tầng hai bị kiếm khí rạch qua đầu vai, hắn hét thảm một tiếng, máu phun tung tóe, thậm chí có thể nhìn thấy xương trắng lộ ra bên ngoài.
Nhưng đồng bọn của hắn cũng không vừa, thừa dịp Cô Quang Tự Chiếu đã qua, thế kiếm đã dứt, lập tức đáp lại Từ Hiền bằng một quyền ngay giữa bụng.
Ầm!
Như có tiếng sét đánh vang lên, Từ Hiền cảm thấy khí huyết nhộn nhạo, bắp thịt đau đớn, xương cốt rã rời, nhưng nhờ có【Giá Y Thần Công】hộ thể nên vẫn chưa thương tới nội tạng, thổ ra một ngụm máu liền không sao.
Tên Tiên Thiên tầng ba kia đắc thủ một đòn, chỉ là muốn được nước sấn tới cũng khó, bởi nắm đấm của hắn sau khi chạm vào người Từ Hiền tựa như chọc vào ổ kiến lửa, cảm giác tê dại truyền tới khiến hắn không nhịn được rùng mình một cái, lúc cơn hoảng hốt qua đi thì cũng đã để lỡ thời cơ tung ra liên chiêu.
Nhắc đến liên chiêu, Từ Hiền đương nhiên cũng có. Nội lực tuôn trào, kiếm khí chưa hết một đợt thì lại tới một đợt.
Một lần nữa, thứ kiếm pháp nhập môn nhưng tinh vi ảo diệu của Toàn Chân Giáo được hắn phát dương quang đại trong trận chiến này.
Thiên tiếp vân đào liên hiểu vụ, tinh hà dục chuyển thiên phàm vũ.
Trời tiếp biển mây, nối liền sương sớm,
Tinh hà lay động, ngàn buồm phiêu du.
Một chiêu Tiếp Thiên Vân Đào rồi lại đến Tinh Hà Dục Chuyển, kiếm khí của Từ Hiền giờ phút này đã có phần nào đúng với cái tên Kiếm Khí Trường Giang, cuồn cuộn như thác đổ, vô số tia kiếm khí hóa thành muôn vàn cơn sóng ập tới địch nhân.
Hai kiếm này có thể làm tới cảnh tượng như vậy, đó cũng là vì【Toàn Chân Kiếm Pháp】đã đạt đến cảnh giới Giá Khinh Tựu Thục.
Thực chiến luôn là con đường tiến bộ nhanh nhất của người tập võ.
“Sao có thể như vậy?” Đó là lời nói cuối cùng của tên hung đồ Tiên Thiên tầng hai,【Trọng Đạo Xích】vừa đâm xuyên qua cổ họng của hắn.
“Ngươi còn có thể mạnh lên?” Âm thanh có phần kinh hoảng, tên đồng bọn giúp hắn hỏi ra nghi vấn còn chưa kịp nói trước khi chết.
Sáo nhỏ biến mất, Từ Hiền giơ ngón giữa búng vào nắm đấm đang vụt tới mặt mình,【Trọng Đạo Xích】chỉ vừa thu về nửa đường đã lập tức chém ngang, lực đạo không đủ, tốc độ không nhanh, kiếm thế cũng trở nên có vẻ ảm đạm tiêu điều, tựa như đã suy bại, xuống dốc.
Nhưng đó không phải điềm xấu gì, bởi đấy chính là áo nghĩa của【Toàn Chân Kiếm Pháp】đệ nhị kiếm, đệ nhị thức: Tây Phong Tàn Chiếu.
Bị kiếm thế ảnh hưởng, tâm cảnh của tên hung đồ đột ngột trở nên thê lương, suy sụp, lúc xuất thủ đối chiêu cũng tự động thiếu đi vài phần lực đạo và tốc độ, cuối cùng bị【Trọng Đạo Xích】cắt đứt cổ tay, máu phún như suối.
Từ Hiền xuất tiếp chiêu Thương Ba Vạn Khoảnh, ý đồ chấm dứt tính mạng của kẻ địch nhưng khó được như nguyện, lại có một tên hung đồ nữa tới viện trợ đồng môn.
Người tới có cảnh giới Tiên Thiên tầng năm, đối với Từ Hiền mà nói thật sự là một đối thủ khó nhằn. Nếu không có ngoại vật hỗ trợ, e rằng tỉ lệ thắng bại giữa hai người phải chia ba – bảy, Từ Hiền ba – địch nhân bảy.
Chớ thấy Từ Hiền giết được vài tên cao thủ Tiên Thiên mà lầm, hắn có thể dùng bốn kiếm đoạt mạng Tiên Thiên tầng ba như Lưu Bôn, nhưng đối với Tiên Thiên tầng bốn như Lạc Bằng, nếu y dám dũng cảm đối chiêu với hắn, Từ Hiền cũng phải mất ít nhất trăm hiệp mới giải quyết được.
Vậy nên đương đầu Tiên Thiên tầng năm, Từ Hiền không ngần ngại gì dựa vào ngoại vật.
[Số trời chiếu cố, chúc mừng các hạ quay trúng ô Đan Dược! Vật phẩm đã được chuyển về rương đồ, xin hãy kiểm tra lại!]
Nở nụ cười nửa miệng, mười lần quay vừa rồi tuy đến chín lần “chúc may mắn” nhưng Từ Hiền không chút nào phiền lòng, bởi hắn vừa kiếm lời gấp đôi.
【Tiên Thiên Đan】
Tỉ lệ ra phẩm chất Tuyệt Phẩm chỉ có 5%, Từ Hiền quả thật được số trời chiếu cố.
Một viên đan dược trượt xuống tay, Từ Hiền không chút chần chừ đưa nó lên miệng nuốt xuống.
Nhưng có vẻ như Từ Hiền đã dùng hết vận may của ngày hôm nay, số mạch mà hắn mở được chỉ là… hai.
Nhâm Mạch, Xung Mạch.
Như vậy chỉ đủ để Từ Hiền hóa giải nguy cơ trước mắt, muốn can thiệp vào trận chiến với La Sinh thì còn kém nhiều lắm.
‘Tiếp tục.’ Trông thấy điểm Thiện Ác lại vượt mốc 1000 sau khi tên hung đồ Tiên Thiên tầng hai chết đi, Từ Hiền không ngần ngại quay thêm mười vòng.
Tên hung đồ Tiên Thiên tầng năm giờ chẳng còn đáng cho Từ Hiền bận tâm, hắn chỉ dùng nửa sự tập trung để đối chiêu với địch nhân, một nửa còn lại để quan sát thế cục hiện giờ.
Vương Thời, Mã Tống, Trương Sư, Triệu Phụng tiếp tục bày【Tứ Quân Hợp Côn Trận】đối địch, mặc dù vị trí của Chung đường chủ được thay bằng một tên môn đồ Tiên Thiên tầng ba, yếu hơn họ Chung rất nhiều.
Nhưng bốn người vẫn chưa thể chiếm được thượng phong trước lũ đường chủ, chỉ có thể đánh thành ngang tay.
Có điều đó cũng là tạm thời mà thôi, trước đó được Bao công tử mớm cho không ít thuốc, chắc hắn dựa vào chiến thuật lấy tiền đè người, thắng lợi đến với họ chỉ là điều sớm muộn.
Mặc dù cả hai bên đều thuần một sắc Tiên Thiên cảnh, nhưng nói về thanh thế lúc giao thủ lại thua xa nơi có rất đông võ tu Hậu Thiên ở gần đó.
Không vậy không được, bởi có người không coi tiền là tiền.
Công Tôn tiên sinh vừa trông chừng công tử nhà mình, vừa đối phó một tên hung đồ Tiên Thiên tầng năm khác.
Về phần Bao Ngạo Thiên, vị công tử thế gia này thi thoảng lại ném ra một quả Tiểu Phích Lịch Đạn, khiến đám võ giả Hậu Thiên của Sát Thần Môn phải kinh hồn táng đởm.
Cục diện tưởng chừng có vẻ khả quan, nhưng Từ Hiền lại cảm thấy cõi lòng nặng nề.
Bởi vì ở nơi chiến trường biệt lập phía xa, Triển Ngọc Đường vừa ăn một chưởng của La môn chủ nơi ngực.
Thân hình của hắn rơi xuống đất như diều đứt dây, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, máu ọc khỏi miệng, thoi thóp hơi tàn.
Dược hiệu của Thông Huyền Đan đã hết, thời khắc La Sinh chờ đợi cũng đã tới.
“Ha ha ha! Dám đối nghịch với bổn tọa, giờ chết của các ngươi đã điểm!”
Huyết hà vây khốn bạch long, không còn Triển hộ vệ làm vướng tay, La Sinh và chín con Sát Đồng tập trung hết hỏa lực vào Hứa phu nhân.
Giao long loạn vũ, kiếm khí tung hoành.
Thanh trường kiếm trong tay Hứa phu nhân như hóa thành một dải lụa mềm, nó uốn lượn theo thân hình uyển chuyển của nàng, nhân kiếm hợp nhất, hàng ngàn hàng vạn tia kiếm khí như những con bạch long tí hon bay ra thập phương bát hướng, cắn xé bọn Sát Đồng thành mảnh vụn.
Nhưng lũ Sát Đồng đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ làm tấm chắn cho chủ nhân của chúng.
Chỉ thấy khói đen lướt qua, một con Sát Đồng vỡ vụn ra để lộ thân hình của La Sinh, hai dòng huyết hà cuồn cuộn, y một tay gạt đi Thái Bạch kiếm, tay còn lại vận đủ mười thành công lực chưởng đến ngực Hứa phu nhân.
Phànhh!
Hứa phu nhân giơ tay đối chưởng, nhưng cả nội lực lẫn chưởng pháp của nàng đều không sánh được bằng La Sinh, tâm mạch trong khoảnh khắc đã bị chưởng kình đả thương, thân hình đơn bạc bị đẩy lui bảy thước, mỗi một thước lại thổ một ngụm máu.
“HA HA HA HA HAA!”
Ngửa mặt lên trời cười như điên dại, La Sinh giống như vừa bước lên đỉnh vinh quang của cuộc đời mình, càn rỡ không gì sánh được.
Y cao giọng nói rằng: “Sâu kiến vĩnh viễn chỉ là sâu kiến. Chưa đến Huyền Tàng, các ngươi lấy gì đấu với bổn tọa!?”
Sau đó cũng không dài dòng, La Sinh tung người về phía Hứa phu nhân, hữu chưởng đưa ra phía trước.
Vẫn là một chiêu Huyết Bổn Vô Quy, coi như bù đắp lại pha giết hụt trước đó, y định dùng lại nó lần nữa để chấm dứt sinh mệnh của Hứa phu nhân.
Chỉ là…
“Ngụy Huyền Tàng mà thôi, cũng dám lớn lối?”
Không thấy nhân ảnh, tất cả những người ở đây chỉ nghe được một giọng nói rền vang hữu lực, âm thanh phiêu hốt bất định truyền đến từ bốn phương tám hướng.
Mây tan mưa tạnh, phong vân biến sắc, một tia nắng chợt rọi xuống Tây lâm.
Quái dị thay, đi cùng tia nắng này lại là một tiếng sấm động trời.
ĐOÀNHH!
“AAA!!”
Máu văng năm thước, La Sinh hét thảm, thân hình lăn lộn trên đất.
Hứa phu nhân lông tóc không thương, sắc mặt tái nhợt nhìn cánh tay đã đứt rời của La môn chủ đang co giật không ngừng trước mặt mình, ngay cạnh đó là một cây đại đao dài năm thước, mũi đao cắm vào trong đất, thân đao không nhiễm chút máu tươi, bóng loáng như gương, nàng thậm chí có thể trông thấy dung nhan của mình qua nó.
Trên thân đao thi thoảng lại truyền ra tiếng điện xẹt, rất nhỏ… rất nhỏ…