Uỵch!
Lạc Bằng vừa chém chết được thêm hai hung đồ Hậu Thiên thập nhị trọng, đao đang vung đến mục tiêu tiếp theo thì chợt dừng lại giữa đường, thân hình cứng ngắc đổ ập xuống đất.
“Chết thật rồi?”
Bọn Sát Thần môn đồ còn sống sót chợt thở phào nhẹ nhõm, Tiên Thiên cảnh không gặp vấn đề gì chứ đám Hậu Thiên nãy giờ như đang nhảy nhót trên núi đao biển lửa, bởi một khi bị Lạc Bằng nhắm tới thì chúng đều không đỡ được quá ba hiệp đã đầu mình hai nơi.
Tuy là thoát được một kiếp, nhưng đám hung đồ vẫn phải tiếp tục tham gia chiến đấu, bởi Sát Thần Môn không chứa chấp những kẻ ăn không ngồi rồi, xuất công không xuất lực thì chỉ có thể trở thành huyết thực của đồng môn.
Hiện giờ có ba mục tiêu để chọn, trận chiến cấp Huyền Tàng ngay từ đầu bị chúng loại bỏ, tham gia chỉ có một con đường chết, cho nên đám hung đồ phải lựa chọn giữa việc tiến đánh phía Bao Ngạo Thiên hoặc sang hỗ trợ bốn tên đường chủ.
Hỗ trợ đối phó côn trận thì có bọn Chung đường chủ đứng mũi chịu sào, còn muốn đối phó bên phía Bao Ngạo Thiên…
Từ Hiền đang ở cạnh y, đám hung đồ thì vẫn chưa quên nỗi kinh hoàng khi phải đối đầu với các loại thủ đoạn quỷ dị của hắn.
Cho nên chúng rất nhanh đã có quyết định, nhưng cuộc sống nào có chuyện dễ dàng như vậy.
Véoo!
【Đạn Chỉ Thần Thông】bắn tới, khoảng cách khá xa nên chúng đều có thể tránh được, có điều mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó.
Bùm!
Khói đen tỏa ra cả một khu vực rộng lớn, đó là Đại Bộc Yên Vụ Đạn hiển uy, tầm ảnh hưởng của nó vượt xa Yên Vụ Đạn thông thường, có thể bao phủ cả một trạch viện cỡ nhỏ.
Vèooo! Vèooo!
Tay trái rồi tay phải, Từ Hiền lần lượt vận kình búng tay lần thứ hai, lần thứ ba, bắn thêm hai viên cầu bay vào trong đám khói.
Nhưng lần này không phải là Yên Vụ Đạn.
BÙMM! BÙM!
Tiếng nổ chát chúa vang lên, bụi cát đất đá tung bay, làn khói của Đại Bộc Yên Vụ Đạn bị hai vụ nổ này xua tan đi một ít, để lộ những thân ảnh thê thảm không nỡ nhìn sau tấm màn đen.
Ba tên Hậu Thiên cảnh bị nổ không còn hình người, chết đến không thể chết lại. Một tên võ tu Tiên Thiên vì bị đạn khói che khuất, chẳng kịp nhìn thấy hình dáng của Phích Lịch Đạn từ đầu nên khởi động cương khí chậm nửa nhịp, cũng may không gần tâm vụ nổ nên chỉ trọng thương chứ chưa đi đời.
Đám còn lại thì đều may mắn thoát chết, bởi chúng đã lập tức nhảy ra xa ngay sau khi làn khói đen xuất hiện.
Nhưng lũ Sát Thần môn đồ cũng không nhẹ nhõm được lâu, bởi lúc này Từ Hiền đang đạp khinh công lao về phía chúng.
“Tất cả mau chạy, đừng để hắn dùng tà thuật!” Một lão già võ tu Tiên Thiên hét lên, mặc cho những tên hung đồ khác chạy đi mất, riêng lão lại phóng nhanh về phía Từ Hiền.
Lão gọi Vạn Thiên Hận, là em ruột của Vạn Thiên Cừu đã chết dưới tay Vong Đức. Lý do Vạn Thiên Hận không lùi mà còn dám tiến lên chính bởi vì cảnh giới của lão là Tiên Thiên tầng sáu, có thể nói là một trong những môn đồ mạnh nhất dưới đường chủ.
Nhưng lão mạnh thế nào thì Từ Hiền cũng không quan tâm, vẫn thẳng tiến không lùi.
Bởi chiến thuật của hắn lúc này không phải dùng vũ lực quyết thắng thua mà là lấy tiền đè người.
Nghệ thuật là nổ tung, nổ tung chính là nghệ thuật.
Ở thế giới này, thường chỉ có phú gia đại hộ mới dám chơi nghệ thuật để hun đúc tinh thần, bình dân bá tánh mỗi ngày đều phải lo chuyện cơm áo gạo tiền, nào dám rớ tới những thứ cao sang kia.
Bỏ một số tiền không nhỏ để mua thứ có hiệu năng kém xa giá thành, uy lực lớn nhưng khó lòng đánh trúng kẻ địch, vậy thì đúng là chỉ có loại công tử nhà giàu như Bao Ngạo Thiên mới chịu chi.
Nhìn thấy Tiểu Phích Lịch Đạn trong tay Từ Hiền, Vạn Thiên Hận lập tức kính như gặp ôn thần, gương mặt già nua trở nên hết sức nghiêm túc.
Nhưng cậy có cương khí hộ thể, lão vẫn không hề từ bỏ việc tiếp cận Từ Hiền. Một khi song phương đến gần nhau, Vạn Thiên Hận mới là kẻ chiếm thượng phong, bởi lão có cương khí nhưng Từ Hiền thì không, một khi đạn nổ thì người ăn thua thiệt nhất định sẽ là hắn.
Từ Hiền đương nhiên biết rõ điều ấy, cho nên không đợi Vạn Thiên Hận đến gần, hắn đã thi triển【Đạn Chỉ Thần Thông】búng viên Tiểu Phích Lịch trong tay về phía lão.
Tiểu Phích Lịch Đạn thì Vạn Thiên Hận có thể lấy cương khí ngạnh kháng, nhưng nếu phối hợp thêm chỉ lực vô song của Từ Hiền thì lão nào dám làm vậy, dùng tốc độ nhanh nhất lách mình sang trái, né khỏi viên cầu đen chết chóc ấy.
Uỳnh!
Đất đá tung tóe, Từ Hiền thần sắc thản nhiên, chân không chạm đất vượt qua làn sương khói của vụ nổ, trông phong thái rất có nam nhân vị.
Khói bụi qua đi, Vạn Thiên Hận tặc tâm bất tử, một lần nữa tìm cách đến gần đánh giết Từ Hiền. Nhưng khi thấy trong tay hắn lại xuất hiện Tiểu Phích Lịch Đạn, lão liền trợn tròn mắt.
Đây đã là quả thứ tư, giá trị gần bằng nửa bình Toàn Chân Ngọc Thủy do Toàn Chân Giáo bán ra rồi.
Hậu Thiên cảnh có thể dùng Toàn Chân Ngọc Thủy làm trợ dược đột phá Tiên Thiên, hơn nữa võ tu Tiên Thiên vẫn có thể sử dụng nó để rèn luyện kinh mạch, là một loại kỳ trân quý giá. Lợi nhuận từ Toàn Chân Ngọc Thủy chính là một trong những nguồn thu lớn nhất của Chung Nam Sơn hằng năm.
Hao phí nhiều như vậy chỉ giết được ba tên võ tu Hậu Thiên rác rưởi, Vạn Thiên Hận khó mà hiểu được tư duy của Từ Hiền.
‘Ngươi đã muốn đốt tiền, lao phu cũng không ngại chiều theo.’ Vạn Thiên Hận mặt không đổi sắc, hướng di chuyển một lần nữa thể hiện ý đồ muốn tiếp cận Từ Hiền của lão.
Từ Hiền cũng không ngần ngại gì búng ra viên Phích Lịch Đạn thứ tư, dù sao cũng không phải tiền của hắn. Huống chi từ đầu tới giờ Từ Hiền vẫn chưa từng làm chuyện vô nghĩa, nếu Vạn Thiên Hận cho rằng hắn đang đốt tiền thì lão mười phần sai.
Uỳnh!
Tiểu Phích Lịch Đạn tiếp tục không đánh trúng mục tiêu, nhưng Từ Hiền cũng đã đạt được mục đích của mình là chui vào trong làn khói do Đại Bộc Yên Vụ Đạn tạo ra trước đó.
Hắn chỉ dừng lại trong màn sương một nhịp, sau đó liền xuất hiện trở lại trong tầm mắt của đám hung đồ.
Bọn chúng lúc này đối với hắn chỉ biết ôm thái độ kính nhi viễn chi, hết【Sinh Tử Cục】lại đến Phích Lịch Đạn, Sát Thần Môn chúng hoàn toàn bị các loại thủ đoạn hung tàn của Từ Hiện dọa đái.
Đám hung đồ cũng định thừa cơ hội này tới xử lý Bao Ngạo Thiên và Công Tôn tiên sinh, nhưng vừa ngó sang đã thấy cả một hộp Phích Lịch Đạn bị Bao công tử ôm trong ngực, chúng lập tức nhận sợ, chỉ có thể trông mong Vạn Thiên Hận mau mau đánh chết Từ Hiền.
Nhìn thấy Từ Hiền muốn tới gần trận chiến của tám người Vương Mã Trương Triệu và Chung Tiền Ứng Tôn, Vạn Thiên Hận lập tức có phỏng đoán: ‘Lẽ nào hắn muốn nhân cơ hội hai bên giằng co thả Phích Lịch Đạn, giết địch một ngàn tự tổn tám trăm?’
Lão có thể nhìn ra trận chiến giữa đám đường chủ phe mình và bọn Vương Thời đã đến thời khắc cao trào, mỗi một chiêu một thức đều có thể đòi mạng, không phải nói rút ra là rút dễ dàng như vậy được nữa.
Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, Vạn Thiên Hận lập tức muốn cản Từ Hiền thực thi điều đó, không phải vì quý trọng lũ đường chủ hay gì, lão chỉ sợ lỡ như bọn chúng bị nổ chết mà tứ quân lại may mắn thoát hiểm thì tính mạng của lão nguy mất.
Thế là Vạn Thiên Hận lần thứ ba muốn tiếp cận Từ Hiền, lão định dụ cho hắn sử dụng hết số Phích Lích Đạn đang có trên người, vậy thì lo nghĩ trước đó của lão có thể được giải quyết.
Từ Hiền cũng chiều theo ý lão, bước chân đang thoăn thoắt chợt dừng, nghiêng đầu nhìn về phía lão, viên Tiểu Phích Lịch Đạn thứ năm trượt xuống lòng bàn tay.
Từ Hiền duỗi tay phải ra, chỉ lực kinh hoàng, tiếng xé gió vang lên, hắn búng vật trong tay mình bay về phía lão.
Vạn Thiên Hận mắt lộ vẻ khinh thường, lách mình tránh về bên trái theo thói quen.
‘Quả nhiên ngựa quen đường cũ.’ Từ Hiền thầm nhủ, trước đó thì tay trái của hắn cũng đã giơ lên.
Chíuu!
Vạn Thiên Hận hãi hùng khi phát hiện thứ lão vừa tránh đi chỉ là một viên bi sắt, còn cái đang bay tới trước mặt mới đúng là Tiểu Phích Lịch Đạn.
Nhưng đối với lão thì đó vẫn chỉ là hữu kinh vô hiểm, bởi Vạn Thiên Hận trước đó đã ước chừng phạm vi công kích của Từ Hiền, lão vẫn luôn đứng ở đường biên của phạm vi đó, nếu kịp lùi về phía sau thì vẫn có thể tránh được, chỉ cần dùng tường chắn cương khí cản lại uy lực của vụ nổ là xong.
Chỉ là…
‘Cái gì?!’ Tròng mắt Vạn Thiên Hận như muốn nứt ra khi nhìn thấy viên Phích Lịch Đạn dễ dàng vượt qua đường biên mà bản thân ấn định, lấy tốc độ nhanh như cắt bắn về phía lão, mặc dù không thể gây thương tích nhưng lại thành công phá vỡ bức tường cương khí.
Đã đến bước này, chỉ cần để nghệ thuật làm việc của nó.
BÙMM!
Chết không toàn thây, Vạn Thiên Hận trả giá cho phán đoán chủ quan của lão.
Nhìn về hướng ngược lại, chỉ thấy Từ Hiền đang chống gối thở dốc, ngón vô danh của bàn tay trái đang co giật không ngừng.
‘Cảm giác an toàn do khoảng cách mang lại, đôi khi nó khiến người ta phải trả giá.’ Trong đầu hắn chợt nhớ tới một tập phim hoạt hình, trước mắt như hiện lên hình ảnh một con mèo dám to gan chọc chó vì nó đang bị xích, lòng chợt cảm thấy có phần buồn cười.
Thở ra một ngụm trọc khí, gặp Chung đường chủ thọc một đao vào bả vai Triệu Phụng nhưng cũng bị người sau trả lại một côn bên ba sườn, Từ Hiền thầm có quyết định.
‘Chính là ngươi rồi.’