“Si Phong Lộng Nguyệt!”
Trúc Côn – Trương Sư trầm giọng quát một tiếng, côn trong tay lập tức hóa thành vô số tàn ảnh, một côn quét qua như có hàng trăm hàng ngàn người cùng đánh, côn kình bao phủ đầy trời đầy đất, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Ba người còn lại cũng hiểu ý phối hợp, vừa nghe hắn hô Si Phong Lộng Nguyệt liền biết phải dùng chiêu gì để phối hợp.
Lão đại Vương Thời thi triển Tham Ba Ngạo Tuyết đánh từ trên xuống, lão nhị Mã Tống một côn Không Cốc U Phóng chặn đường lui bên trái, côn trong tay lão tứ Triệu Phụng múa thành một đóa hoa cúc phong tỏa bên còn lại, chiêu số trông rất hoa lệ, được xưng Lăng Sương Phiêu Dật.
Chính diện côn ảnh rợp trời, tuy Trương Sư là Tiên Thiên tầng một, nhưng Vạn Trúc Triều Thiên Thế lấy hắn làm chủ công, côn kình được Mai Côn, Lan Côn và Cúc Côn chắp thêm vây cánh, uy lực tăng lên nào chỉ gấp mười?
Vậy nên bọn Chung đường chủ cũng ngại phải trực diện đối cứng, tìm một hướng khác để phá cục.
Bị vây công ba mặt, Chung Tiền Ứng Tôn bốn người vốn có thể tránh bằng con đường thứ tư, đó là lui về phía sau để thoát khỏi Vạn Trúc Triều Thiên Thế, nhưng sự xuất hiện của Lạc Bằng ở đằng đó khiến chúng không thể làm như vậy.
Lạc Bằng chỉ là tử thi, vốn không hề sợ chết. Nếu y bỏ qua công kích của đám hung đồ, hợp lực với bọn Vương Thời tạo thế gọng kềm vây đánh lũ đường chủ, khả năng rất cao là có thể lấy mạng được một kẻ trong số chúng.
Bọn đường chủ không ai muốn kẻ đó là mình, cho nên chỉ có thể theo ba hướng còn lại thoát vây.
Không hẹn mà cùng, bốn tên đường chủ đều chọn Triệu Phụng để phá thế, bởi lẽ hắn chính là người có cảnh giới thấp nhất ở đây, chỉ vỏn vẹn Tiên Thiên tầng một.
Kỳ thật sự lựa chọn của chúng là sai lầm, mai lan trúc cúc, bốn người như một, lúc bày côn trận có thể cộng hưởng công lực, sao có thể phán đoán theo lẽ thường.
Trong lúc thi triển Vạn Trúc Triều Thiên Thế, ngoại trừ Trúc Côn là chủ lực, côn kình của Cúc Côn, Mai Côn, Lan Côn đều sàn sàn như nhau, hơn nữa Lăng Sương Phiêu Dật là chiêu thức lấy một đánh nhiều, nên bọn đường chủ rất không khôn ngoan khi chọn Triệu Phụng làm đột phá khẩu.
Hoa cúc nở rộ, Chung Tiền Ứng Tôn bốn người trong lúc nhất thời thế mà không thoát được bóng côn của Triệu Phụng, thậm chí còn bị ép ngược trở lại.
Tôn đường chủ cũng dùng côn, nhưng môn côn pháp Trung Thừa Nhân cấp của lão hoàn toàn chẳng đáng xách giày cho【Quân Tử Tứ Côn】, cảnh giới Tiên Thiên tầng tám cũng không giúp ích được nhiều trước côn trận thần kỳ.
Không thể phá vây, bọn đường chủ lập tức phải đối mặt với áp lực từ chủ công của Vạn Trúc Triều Thiên Thế.
Bọn chúng lúc này cảm giác như đã rơi vào trúc lâm, cuồng phong thổi qua, vô số côn ảnh hóa thành cành trúc đập tới, Vương Mã Trương Triệu bốn người hiện giống như hóa thành bốn tên cao thủ cùng cảnh giới với chúng, hơn nữa am hiểu phương thức hợp kích, đánh cho lũ đường chủ chật vật vô cùng, chỉ có thể phòng thủ mà không thể phản công.
Nhìn bốn vị thủ hạ mới thu có biểu hiện đắc lực như vậy, nghe câu hỏi của Từ Hiền, Bao Ngạo Thiên lộ vẻ mặt khoái chí: “Từ tiên sinh hiểu lầm, cao thủ thực sự vẫn đang trên đường, đoán chừng sẽ tới trong hôm nay. Còn bốn người này chỉ là thủ hạ mà Bao mỗ mới thu, biết chút bản lĩnh nhỏ, nào tính là cao thủ gì.”
Công Tôn tiên sinh thực sự không nhìn nổi biểu lộ rắm thúi của công tử nhà mình, đành đứng ra giải thích lai lịch của bọn Vương Thời cho Từ Hiền được hay.
Từ Hiền nghe xong mới biết, hóa ra những người đang chống lại Sát Thần Môn không chỉ có hắn và Vong Đức, Lý Nhất Nguyên, mà vẫn còn không ít chí sĩ trượng nghĩa.
Trong những ngày gần đây, khi mà Sát Thần Môn bắt đầu không còn kiêng nể gì, trắng trợn hoành hành, các vị chí sĩ ấy cũng đều theo đó trồi lên mặt nước, chuyển chiến trường từ bóng tối ra ngoài sáng.
Vương Thời, Mã Tống, Trương Sư, Triệu Phụng chính là hạng nổi bật trong số ấy, chiến tích huy hoàng nhất của họ là hợp lực đánh giết một tên đường chủ của Sát Thần Môn.
Cũng vì vậy mà sau đó họ bị một tên đường chủ khác mang theo Sát Đồng truy sát rối rít, trùng hợp sao gặp được bọn Bao Ngạo Thiên.
Khi ấy Triển Ngọc Đường nhờ có kinh nghiệm đối chiến qua một lần với Sát Đồng, nên biết rằng muốn bắt giặc trước phải bắt vua, nhờ một tấm【Bão Nguyên Phù】mà lấy thế lôi đình giết chết tên đường chủ, sau đó cùng Công Tôn tiên sinh và bọn Vương Thời hợp lực tiêu diệt Sát Đồng.
Vương Mã Trương Triệu bốn người qua một trận này bị thương không nhẹ, Công Tôn Thư gặp họ võ nghệ bất phàm, hiệp nghĩa cao thượng, trước đó lại biết được cả bốn đều là tán nhân giang hồ, bèn lấy đan dược “rẻ tiền” của Bao Ngạo Thiên giúp họ chữa thương, lại dùng ba tấc miệng lưỡi thuyết phục họ nhập vào dưới trướng công tử nhà mình.
Ân cứu mạng lại thêm ân ban dược, hơn nữa còn được gia nhập vào võ lâm đại thế gia, Vương Thời và ba vị nghĩa đệ nào chống cự nổi, cân nhắc không quá lâu cũng gật đầu đồng ý, thế là đoàn đội của Bao Ngạo Thiên liền tăng thêm gấp đôi.
Kỳ thật Bao công tử cũng không vừa ý lắm với bốn vị thủ hạ mới của mình, lý tưởng hình của y vẫn là một tên hòa thượng cơ.
Từ Hiền nhìn rừng trúc đang vây khốn bọn Chung đường chủ, trông thì có vẻ Vương Mã Trương Triệu bốn người đang chiếm thượng phong, nhưng thông qua trạng thái Tọa Vong và đạo tâm cảm ứng của【Từ Hàng Kiếm Điển】, hắn có thể nhận ra cái thế của họ đã đến đỉnh, hiện đang bắt đầu xuống dốc.
【Tứ Quân Hợp Côn Trận】cố nhiên bất phàm, có thể khiến họ lấy yếu thắng mạnh. Nhưng nếu địch thủ không thua về nhân số mà lại có cảnh giới vượt trội hơn, sự tinh diệu của côn trận cũng không thể bù đắp được chênh lệch trong đó.
Tài nghệ như Triển Ngọc Đường cũng chỉ có thể chia năm năm với Triệu Hác, thoáng chiếm thượng phong, bốn người Vương Thời so ra đều không bằng hắn, nhất là Trương Sư, Triệu Phụng chỉ có Tiên Thiên tầng một, tầng hai, công lực thua kém quá nhiều, dù mượn côn trận đối chiến thì đánh lâu cũng phải thua.
Từ Hiền đã có thể nhìn ra, Công Tôn tiên sinh đương nhiên cũng có thể, y trầm giọng nói với Bao Ngạo Thiên: “Công tử, sợ là chưa tới trăm hiệp nữa, tứ quân phải bại.”
Người sau nghe vậy cả kinh: “Cái gì, sao cùi bắp dữ vậy?”
Vừa dứt lời liền chui vào trong buồng xe lục tìm gì đó, được một chốc liền lôi ra bình bình lọ lọ, hừ một tiếng bảo rằng: “Bốn tên này cũng không khiến người ta bớt phiền, trước khi xuất thủ đợi bổn công tử phát thuốc sẽ chết sao?”
“Công tử, là chính ngài lệnh cho họ mau mau lên trận.” Công Tôn Thư nhẹ giọng nhắc nhở một câu.
Bao Ngạo Thiên: “…”
Không dừng ở đó, Công Tôn tiên sinh nói tiếp: “Hơn nữa cục thế hiện giờ, tứ quân tuy đang vây khốn địch, nhưng nhìn theo hướng ngược lại nào chẳng phải địch cũng đang vây khốn họ? Muốn quay lại lấy đan dược, e rằng không thể.”
Bao Ngạo Thiên nhìn về phía Triển Ngọc Đường, định để hắn trở về hóa giải nguy cơ.
Nhưng gặp cả Triển hộ vệ lẫn Hứa phu nhân đang đánh nhau sống chết với La Sinh và đám Sát Đồng, tình thế hung hiểm còn hơn bên này, y chợt lâm vào thế bí.
“Phải làm thế nào bây giờ, hay là ta ném Đại Phích Lịch Đạn đến giải nguy?”
Đại Phích Lịch Đạn uy lực vượt xa Tiểu Phích Lịch Đạn, Tiên Thiên cương khí hộ thể cũng không chống nổi, dưới Huyền Tàng gặp phải chỉ có thể chạy trối chết.
Công Tôn Thư nghe xong chợt nổi da gà, vội vàng cản lại: “Không thể a công tử, Phích Lịch Đạn không phân địch ta, rất dễ dàng ngộ thương.”
Từ Hiền nghe vậy lại chợt có sáng ý, vội hỏi Bao Ngạo Thiên: “Bao huynh ngươi có Phích Lịch Đạn? Không biết có loại nhỏ hay không, cả Yên Vụ Đạn nữa, tại hạ đã có cách để phá cục mà không làm ngộ thương bốn vị nghĩa sĩ.”
“Có a có a, đợi ta một chút!” Bao công tử gật đầu lia lịa, sau đó lại một lần nữa vọt vào buồng xe, lôi ra một cái hộp lớn bằng gỗ, bên trong chứa mấy chục quả lựu đạn, Tiểu Phích Lịch, Đại Phích Lịch, Yên Vụ, Độc Vụ,v.v... đủ thứ thể loại.
Từ Hiền đổ mồ hôi hột, giấu từng này bom trên xe, hắn cũng phải thầm nể Bao Ngạo Thiên gan lớn. Lấy ra năm viên Tiểu Phích Lịch, một quả Đại Phích Lịch và một quả Đại Bộc Yên Vụ Đạn, Từ Hiền nói: “Vậy là đủ rồi.”
Bao Ngạo Thiên tỏ vẻ khó hiểu: “Không lấy thêm sao, càng đông càng vui mà?”
Công Tôn Thư lau một vệt mồ hôi, cười khổ: “Công tử, Từ tiên sinh ắt đã có tính toán.”
Khi nãy Từ Hiền đã cho y biết rằng Lạc Bằng chỉ là một tử thi do hắn thao túng, lại gặp Từ Hiền muốn dùng Phích Lịch Đạn, trong đầu Công Tôn tiên sinh cũng chợt sinh ra một số ý tưởng.
‘Loại tử sĩ không cần tốn thời gian nuôi dưỡng thế này, thật sự không dễ tìm. Từ tiên sinh biết nhiều Kỳ Công Dị Thuật như thế, rốt cuộc là đến từ thế lực nào đây, chẳng lẽ là ẩn tông?’
Công Tôn Thư chỉ mong đó không phải là thế lực thù địch của Bao thị, nếu không ngày sau sẽ rất khó xử. Mấy ngày nay y đã nhiều lần sinh ra lo nghĩ về việc này, thật sự là hao hết tâm tư vì Bao Ngạo Thiên.
Tạm gác lại chuyện đó, nếu Từ Hiền nói đã có cách phá cục, Công Tôn Thư cũng liền tin tưởng.
Y đã nhiều lần được chứng kiến quỷ tài của hắn, chưa có lần nào cảm thấy thất vọng qua.
Chuyện mà Công Tôn tiên sinh cảm thấy đáng lo hơn bây giờ chính là cuộc chiến giữa Triển hộ vệ, Hứa phu nhân và La Sinh.
Phe mình tuy đang chiếm thượng phong, nhưng y biết Thông Huyền Đan là có thời hạn, một khi dược hiệu qua hết…
Nhìn Từ Hiền ôm theo Phích Lịch Đạn chạy đến chiến trường, Công Tôn Thư chỉ mong hắn có thể tiếp tục tìm ra cách phá cục.