Câu chuyện của Lạc Bằng cũng không mấy khúc chiết, Từ Hiền nghe xong chỉ cảm thấy tên này có phần xui xẻo mà thôi, ngoài ra chẳng có chút đồng tình hay thương hại nào.
Theo như họ Lục kể, y ngày xưa từng là quý tử của một hộ giàu ở Tiền Châu, tuổi trẻ mơ mộng được ngao du giang hồ, sau đó “may mắn” bái nhập Sát Thần Môn.
Chính sự may mắn này khiến Lục Bằng dần trở nên sa đọa. Thời điểm đó Sát Thần Môn còn rất nhỏ yếu, nhân thủ thiếu thốn, chưa có【Sát Lục Thần Đồ】nên cũng không tàn nhẫn hiếu sát như bây giờ.
Dù Lục Bằng ban đầu rất bài xích chuyện buôn người, luôn tìm cách bỏ trốn nhưng vẫn không bị giết mà chỉ bị bắt lại. Mỗi lần như vậy, y đều bị bỏ đói mấy ngày.
Lục Bằng trốn không được, Sát Thần Môn dù chưa từng giam nhốt y, nhưng lúc nào cũng cho người kè kè bên mình, cưỡng ép y làm những chuyện như canh giữ lồng giam, áp giải “hàng hóa” đi giao dịch.
Cứ thế riết quen, không cần ai bắt ép, Lục Bằng dần dần cũng bị Sát Thần Môn đồng hóa, bắt đầu từ một người bình thường trở thành kẻ tiếp tay cho cái ác, rồi từ một kẻ tiếp tay chính thức trở thành ác nhân.
Để rồi khi【Sát Lục Thần Đồ】xuất hiện, chút lương tri còn lại của Lục Bằng cũng chôn vùi trong miệng quỷ dữ, bán rẻ linh hồn mình cho cái gọi là vũ lực.
Lục Bằng nói đó là do hoàn cảnh đưa đẩy, tình thế ép buộc nhưng Từ Hiền chỉ cho rằng là ngụy biện.
Ai cũng có lựa chọn của bản thân mình, thỏa hiệp hoặc không thỏa hiệp.
Từ Hiền nhớ lại lúc còn thân hãm ngục tối, ngày ngày chịu đủ tra tấn, khi ấy sự lựa chọn của hắn là không thỏa hiệp.
Từ Hiền không biết sau này nếu gặp phải thời điểm cần phải lựa chọn, ở trong hoàn cảnh hiểm nghèo hơn, oái oăm hơn trước gấp mười lần, trăm lần thì bản thân liệu có thỏa hiệp hay không.
Để không rơi vào tình thế khó xử đó, Từ Hiền biết có một cách giải quyết, đó chính là trở nên cường đại tới mức không còn thứ gì có thể uy hiếp được mình.
Còn về Lục Bằng, Từ Hiền không bình phẩm gì trước sự lựa chọn của y. Đối với kẻ sớm muộn cũng chết này, hắn cho rằng không cần thiết phải đôi co miệng lưỡi làm gì.
Họ Lục không biết được ý nghĩ của Từ Hiền, y lúc này kết thúc câu chuyện của mình bằng một lời than thở:
“…ta biết mình tội nghiệt chồng chất, sớm muộn cũng phải gặp quả báo, chỉ là rời nhà nhiều năm, chưa từng có mặt mũi dám quay lại, cũng không biết song thân ở nhà có còn mạnh khỏe hay không?”
Từ Hiền nghe vậy, chợt ồ một tiếng bảo rằng: “Nói cho ta biết họ ở đâu, nếu có cơ hội, ta cũng không ngại giúp ngươi đến xem họ một lần.”
Lục Bằng im lặng không trả lời, chỉ quay sang nhìn đám hung đồ đang không ngừng tìm cách vượt qua rào chắn sinh tử.
Từ Hiền tức khắc hiểu được y không dám nói vì sợ bốn tên đường chủ nghe thấy, hiển nhiên Lục Bằng vẫn cho rằng người sống đến cuối cùng không phải hắn mà là Sát Thần Môn.
Không nói đến thứ bảo bối mà trước đó môn chủ đã lộ ra cho họ Lục và các môn đồ khác biết, chỉ riêng cảnh giới Huyền Tàng của La Sinh cũng đủ khiến y nhận định như vậy.
‘Chí ít vẫn còn một tí hiếu tâm.’ Lòng không chút gợn sóng, Từ Hiền lấy bút mực, giấy viết ra khỏi tay áo, ném chúng về phía Lục Bằng.
“Nếu muốn, ngươi có thể viết một bức thư, trí nhớ của ta rất tốt, xem qua một lần sẽ không quên.” Từ Hiền lạnh nhạt nói ra.
Lục Bằng nhận lấy giấy bút, thứ đầu tiên y nghĩ đến không phải tại sao Từ Hiền lại tốt bụng như vậy, mà là kẻ này cứ tìm cách hỏi địa chỉ nhà của mình, liệu có phải muốn đến ám hại cha mẹ mình hay không.
Họ Lục quả nhiên đã không còn thuốc chữa, ác tính đã hoàn toàn xâm nhập vào người, khiến y nhìn mọi thứ trên đời này đều qua lăng kính màu đen.
Phải mất một lúc Lục Bằng mới nghĩ ra là một người hành hiệp trượng nghĩa sẽ không có loại hành động như vậy, y liền an tâm viết địa chỉ ngày xưa và di thư của mình lên giấy, sau đó vò lại ném cho Từ Hiền.
Nội dung không dài, Từ Hiền xem qua liền nhớ kỹ, vận công nghiền tờ giấy thành tro.
Uỳnhhh!
Hắn vốn định tiếp tục tiến vào trạng thái Tọa Vong hồi khí, nhưng dư âm to lớn từ chiến trường bên kia lan tới khiến hắn gác lại chuyện đó.
Huyền Tàng quyết đấu quả nhiên kinh khủng, may mà Từ Hiền đã đoán trước được vài phần tình hình đối chiến sẽ ra sao, quả đoán chọn một nơi khá xa làm chiến trường của mình, nếu không thì chỉ cần dư uy thôi cũng đủ khiến hắn ăn một chầu no.
Chẳng nói đâu xa, đám võ tu Hậu Thiên của Sát Thần Môn lúc này đều đã bật ngửa sau động tĩnh vừa rồi, độ kinh khủng có thể thấy được lốm đốm.
Dư âm đạt đến mức độ này, trận chiến giữa La Sinh và Hứa phu nhân hẳn đã tiến tới cao trào, mỗi người bắt đầu dùng tới bản sự chân chính.
Từ Hiền nhìn đến địa phương hai người quyết đấu, lúc này chỉ thấy một mảnh huyết hà che khuất bầu trời, một con bạch long lăn lộn trong đó, lúc ẩn lúc hiện, long ngâm chấn thiên, trông giống như đang rất giận dữ vì bị vây khốn.
“Bạch Long Sứ, đạp vào nửa bước thì vẫn chỉ là nửa bước. Không phải Huyền Tàng, ngươi đấu không lại bổn tọa!” La Sinh chắp hai tay ra sau lưng, khí định thần nhàn, một bộ thản nhiên tự đắc, rõ ràng là người chiếm thượng phong trong những hiệp đấu vừa qua.
Ở phía đối diện y, Thái Bạch kiếm cắm thẳng trên đất, Hứa phu nhân dùng mũi chân đạp trên đầu chuôi kiếm, hai tay cung lại trước bụng, bạch y phiêu phiêu trong gió.
Tư thái có vẻ nhẹ nhàng, nhưng gương mặt nàng đã nhợt nhạt hơn trước đôi phần, hiển nhiên không phải dễ chịu như mặt ngoài.
Thua người không thua trận, nàng khẽ mỉm cười, ung dung đáp lại: “Vị đại bá này, xin chớ đắc ý vong hình. Đánh đến lúc này vẫn chưa làm gì được thiếp thân, cảnh giới Huyền Tàng của ngươi rốt cuộc bị rót bao nhiêu nước?”
La Sinh tặc lưỡi rồi lắc đầu, chậm rãi nói rằng: “Thiên tài ngày xưa, ngươi bây giờ chỉ có thể tranh chút miệng lưỡi thôi sao, Bạch Long Sứ.”
Cuồng phong kéo tới, khí lưu hỗn loạn, khí thế trên người La môn chủ xông thẳng đến thương khung, nội kình tập trung vào hai tay, huyết hà chợt hóa thành huyết hải, nhộn nhạo không ngừng, giống như biến thành một xoáy nước khổng lồ muốn cắn nuốt hết thảy vạn vật.
Tám mạch khai thông, cộng minh Thủy hành, cương khí và Sát Lục khí trong người La Sinh đột ngột bùng nổ, nước mưa trong phạm vi trăm thước ngược dòng mà đi, thay vì rơi xuống thì lại vọt lên, tạo thành một khung cảnh hết sức kỳ dị, khiến nắp quan tài của rất nhiều người không thể ép được nữa.
Đại chiêu còn chưa xuất ra, dị tượng đã đủ chấn nhiếp tinh thần kẻ khác, Từ Hiền dù ở cách xa thì tim cũng phải đập mạnh liên hồi.
Sát Thần môn đồ đều lộ vẻ mặt hãi nhiên, ánh mắt tràn đầy khiếp đảm, nỗi kính sợ của chúng dành cho La Sinh càng nhiều thêm mấy phần.
Kẻ đứng mũi chịu sào là Hứa phu nhân càng thêm không dễ chịu, người ngoài sẽ cho rằng nàng vốn nên thừa cơ La Sinh tụ chiêu mà nhanh chóng xuất kiếm giết đối phương trước, nhưng nào có dễ dàng như vậy.
Phải ở vị trí của Hứa phu nhân, người ta mới biết được nàng bây giờ đang gánh chịu một thứ uy áp vô hình, đè ép không cho nàng ra tay.
“Thiên hạ võ công, duy khoái bất phá”, khái niệm này chỉ đúng ở những thế giới bình thường mà thôi.
Còn ở nơi mà võ đạo thông thần, vẫn chưa một ai tìm ra được thứ gì có thể vô địch tuyệt đối, ý đồ lấy khoái phá lực chỉ là viễn vông.
Nếu Hứa phu nhân cùng cảnh giới với La Sinh, ắt hẳn nàng có thể né tránh, nhưng nàng không phải.
Vậy nên trước một chiêu Huyết Yểm Thương Sinh này, Hứa phu nhân không thể tránh, cũng không muốn tránh.
Nggaangg!
Long ngâm chấn cửu tiêu, cương khí hoành hành, một con bạch long dài hơn mười trượng bay ra khỏi chuôi Thái Bạch kiếm, bay thẳng đến trời cao.
Bạch long há to cái miệng như chậu máu, nước mưa cả một vùng bị hút vào trong bụng, chỉ trong khoảnh khắc đã hóa thành một con thủy long bán trong suốt, vẻ ngoài lấp lánh như lưu ly.
Ở phía ngược lại, khí thế của La Sinh cũng đã lên đến đỉnh điểm, y thét to một tiếng không thua gì tiếng gầm của bạch long.
Hai cánh tay mở lớn rồi xoay mạnh một vòng, cương khí quanh người La Sinh hóa thành một vòng xoáy khổng lồ.
Vòng xoáy này sinh ra một thứ lực hút kinh hoàng, nó như muốn nuốt chửng và nghiền nát mọi thứ trước mặt mình.
Trước vòng xoáy tử vong ấy, Hứa phu nhân không lùi mà tiến, bạch y phấp phới, nàng đổ người phóng về trước, gót chân chạm nhẹ vào chuôi Thái Bạch kiếm, khiến nó hóa thành một áng cầu vồng bay từ sau lưng ra trước mặt, bị nàng bắt gọn trong tay.
Đối mặt với biển máu kinh hoàng, Hứa phu nhân không chút sợ hãi, trường kiếm đưa ngang, chém ra một luồng bạch sắc kiếm khí, kiếm quang chiếu xa ngàn thước.
Trong phạm vi hai trăm bước, tất cả những cái cây may mắn thoát được lưỡi rìu của tiều phu đã không còn may mắn như trước, chúng nó đều bị kiếm khí sắc bén vô song của Hứa phu nhân cắt qua, cầm cự được vài nhịp thở rồi cũng gục xuống, để lộ vết cắt bằng phẳng không vết gợn.
Kiếm quang đi trước, bạch long theo hầu, sau lưng nó lại là một cơn đại hồng thủy ập đến, uy thế kinh thiên động địa, trông như muốn đánh tan xoáy nước chết chóc trên huyết hải, rột rửa đi máu tanh đỏ sậm, trả lại sự yên bình cho biển cả.
Hứa phu nhân có thể làm được điều ấy hay không, hết thảy phụ thuộc vào kiếm chiêu tuyệt sát mà nàng vừa thi triển ra.
Kiếm pháp Thượng Thừa Thánh cấp, cảnh giới Siêu Phàm Nhập Thánh:【Bạch Long Tinh Kim Thích】
Sát chiêu tự ngộ: Thủy Mạn Kim Sơn.
Võ đạo đại sư, sáng tạo không ngừng, ngộ ra chiêu thức mới thêm vào võ học, có thể phối hợp hoàn mỹ với cái cũ chính là Siêu Phàm Nhập Thánh. Đạt tới cảnh giới này, võ tu có thể phát huy đến mức gấp rưỡi uy lực tối đa của một môn võ học, hoàn toàn siêu việt người sáng tạo.
Một chiêu Thủy Mạn Kim Sơn, mười thành công lực đủ mười thành, nếu còn không thể đả bại được La Sinh, sợ là Từ Hiền và Hứa phu nhân chỉ có thể chờ chết.
Kết cục ra sao, hạ hồi phân giải.