Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

Chương 109: Máy in hình người, tam hiệp đích thân tới




Nhất tâm lục thất dụng gì đó đều là ý nghĩ vẩn vơ của Từ Hiền, hắn lúc này chỉ có thể nhất tâm nhị dụng, hơn nữa không dùng được vào võ công mà chỉ để viết tiểu thuyết mà thôi.

Có【Truyền Đạo Bút】nên không cần chấm mực, hắn múa bút thành văn, hoàn toàn không bị gián đoạn, hơn nữa chữ nghĩa đã có sẵn toàn bộ trong đầu, chẳng cần suy nghĩ gì nhiều mà cứ thế mà viết ra.

Tiến vào trạng thái Tọa Vong, Từ Hiền có thể kiểm soát cơ thể mình một cách tuyệt hảo, từng câu từng chữ trên giấy luôn được giữ thẳng hàng và đều đặn, viết hơn vạn từ mà chẳng hề có một lỗi sai.

Không những vậy, tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, hai tay bắt đầu xuất hiện tàn ảnh, nhưng nhờ nghề【Thư Pháp Gia】làm điểm tựa mà nét chữ không hề bị xấu đi, vẫn lưu lại được vẻ tinh xảo, mảnh khảnh vốn có.

Cảnh giới võ đạo Hậu Thiên thập trọng và【Long Tượng Bát Nhã Công】cùng【Giá Y Thần Công】khiến cường độ cơ thể của Từ Hiền vượt xa thường nhân, gân cốt bắp thịt đều khỏe mạnh phi thường, cuối cùng khiến hắn đạt tới tốc độ hai vạn bốn nghìn từ trong một canh giờ.

Nếu tính cả hai tay, thì đó là gần năm vạn từ, quả thật khủng khiếp vô cùng, chẳng khác nào máy in hình người.

Soạt! Soạt! Soạt!

Cả đêm không ngủ, Từ Hiền cứ thế ngồi chép, thi thoảng lại liếc qua【Tầm Hung Kính】để đề phòng hung đồ đột nhập vào trấn, tập giấy bên cạnh dần dần dày lên, chất cao thành núi.

Gần sáu canh giờ trôi qua, đến cuối giờ Thìn mùng hai, Từ Hiền mới chịu ngừng bút.

Không phải vì Từ Hiền mệt, mà vì hắn đã sử dụng hết giấy mất rồi, trong không gian trữ vật lẫn tủ văn phòng phẩm ở học đường đều chẳng còn lấy một tờ giấy trắng.

Nhìn ba xấp bản thảo dày cộm bên cạnh, Từ Hiền gật đầu hài lòng.

‘Vậy cũng tạm được.’

Hắn chạm tay vào hai xấp bản thảo có độ cao tương đồng nhau, chợt có dị tượng xảy ra.

Chúng nó thế mà bắt đầu teo nhỏ lại, âm thanh lật giấy xoành xoạch vang lên, chẳng mấy chốc mà hai xấp bản thảo ấy đã hóa thành hai quyển sách giống hệt nhau, thậm chí đến cả trang bìa cũng có, màu ám vàng mang vài phần cổ điển, có hình vẽ phác họa đơn sơ lại cảnh một nam một nữ gặp nhau trên cầu đá, góc phải đề ba chữ Bạch Xà Truyện.

Này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, đó chỉ là năng lực vốn có của nghề【Tiểu Thuyết Gia】mà thôi.

Hắn không hề làm vậy với bản thảo của Tam Quốc Diễn Nghĩa, bởi chỉ có tác phẩm đã hoàn tất mới sử dụng được năng lực này.

Sau khi Bạch Xà thành sách, Từ Hiền lập tức phát hiện nghề【Tiểu Thuyết Gia】đã đạt tới cấp độ hai, nhưng trên mặt lại chẳng hề có chút vui mừng nào.

Bởi nếu phải dựa vào số từ viết ra để tăng tiến cấp độ, vậy chờ đến giai đoạn sau, e rằng Từ Hiền cần lấp đầy một cái thư viện mới lên được một cấp mất.

‘Hẳn là có biện pháp khác.’ Tự nhủ một câu, Từ Hiền thu dọn giấy bút, vệ sinh thân thể, chuẩn bị lên đường đến Đan Dương gặp Bao công tử.

Bao Ngạo Thiên trước đó không dừng chân ở Đan Dương, nhưng tên này không coi tiền là tiền, ở mỗi huyện đều chi bạc ra mua trạch viện, tới đâu cũng có nhà riêng.

Kế hoạch của Từ Hiền là thế, nhưng biến cố luôn tới rất nhanh, khiến người ta chẳng thể nào trở tay cho kịp.

Chuyện là khi hắn vừa đẩy xe lăn ra khỏi hẻm Hướng Dương, từ chính lộ phía Bắc bỗng có một chiếc xe ngựa tạo hình xa hoa chậm rãi tiến tới, con ngựa đi đầu trông hết sức thần tuần, há chẳng phải tọa giá của Bao công tử hay sao?

Quả thật như vậy, Từ Hiền đã tinh mắt thấy được người đánh ngựa chính là tên hộ vệ đắc lực của y: Triển Ngọc Đường.

Phần vai áo của hắn không hề cộm lên, cả cánh tay cũng cử động linh hoạt như thường, không biết là do thể chất của cao thủ Tiên Thiên hồi phục nhanh chóng, hay là được ăn linh đan diệu dược gì mà lại hồi phục nhanh chóng như thế.

Bên hông xe ngựa, Bao công tử không giấu được vẻ mặt háo hức, thò đầu qua cửa sổ, vừa trông thấy Từ Hiền ngồi xe lăn liền bĩu môi nói nhỏ: “Hừ, dối trá.”

Dân trấn trên đường nhìn thấy có xe ngựa tiến vào trấn, mặc dù tốc độ rất chậm, sẽ không làm tổn thương được người nhưng ai cũng lộ vẻ mặt dè chừng.

Ký ức vẫn còn chưa phai, tháng trước có nhân sĩ giang hồ giục ngựa lao nhanh, không chỉ phá hoại hàng quán mà còn suýt tông chết người, sao họ có thể không kinh sợ cho được.

Nhìn thấy chiếc xe ngựa kia tới gần Từ tiên sinh, không ít dân trấn chợt sinh ra ý nghĩ: Đây chẳng lẽ lại là kẻ thù của hắn tìm tới?

Nhưng rồi họ cũng biết là mình lại hiểu lầm hắn, bởi lẽ sau khi dừng lại, từ trong xe ngựa có hai người bước xuống, trong hai người đó có một vị là văn sĩ trung niên, bộ dáng của y đối đãi Từ Hiền trông rất là khách khí.

Từ Hiền không quan tâm dân trấn nghĩ về mình như thế nào, hắn lúc này đành phải quay đầu trở lại hẻm Hướng Dương, đón đám người Bao Ngạo Thiên vào học đường.

Nếu họ đã đích thân tới, hắn cũng đỡ phiền, không cần hao phí thời gian lên huyện làm gì.

Không đúng, hắn vẫn phải đi Đan Dương một chuyến để tặng sách cho Tiền lão thủ thư, nếu vậy thì nhóm ba người Bao công tử có vẻ như đã làm chuyện thừa.

“Bao huynh, chư vị có phải là có chuyện quan trọng khác cần làm, nên chỉ thuận đường ghé qua Bạch Long Trấn mà thôi? Nếu tại hạ có thể giúp gì, xin cứ nói ra!”

Bên trong học đường, chủ khách đều an tọa, Từ Hiền chậm rãi mở đầu câu chuyện.

“Nào có chuyện gì quan trọng, chẳng qua Bao mỗ chờ cả sáng vẫn chưa thấy Từ tiên sinh ngươi, cực chẳng đã mới phải trực tiếp tới tìm, xem ngươi vì sao lại chậm trễ.”

Bao Ngạo Thiên không mặn không nhạt đáp lại, y vẫn còn ghim chuyện Từ Hiền từ chối kể chuyện cho mình nghe.

Nghe y nói thế, Từ Hiền chợt tỏ vẻ ngạc nhiên đôi chút, từ tốn hỏi lại: “Bao huynh có phải nhầm lẫn gì? Tại hạ đã hẹn lúc chính Ngọ hôm nay mới đến huyện gặp ngươi, giờ mới đầu Tỵ, sao lại chậm trễ?”

Từ Hiền cũng khác người, ai đời lại chọn lúc giữa trưa nắng nóng nhất hẹn người khác gặp mặt, còn là thời điểm ăn trưa nữa chứ.

Theo cách lý giải của hắn thì chính Ngọ là lúc mặt trời lên cao nhất, dương khí cực thịnh, ra ngoài hành sự không sợ bị ma xui quỷ khiến mà làm hỏng việc.

Hoặc có một cách giải thích ngắn gọn hơn là hiệu quả tu tập【Trục Nhật Thần Bộ】lúc ấy là tốt nhất nên hắn chọn, thế thôi.

Dù là gì đi nữa thì cũng không thể khiến Triển Ngọc Đường không làm mặt quái sau lưng Bao Ngạo Thiên, hắn rất là khinh bỉ trí nhớ cá vàng của công tử nhà mình, sáng nay Công Tôn tiên sinh đã nhắc nhở rồi mà y có nghe đâu, vẫn nằng nặc đòi đi thúc chương.

Chỉ có một điều Triển hộ vệ không ngờ là Công Tôn tiên sinh lại chỉ nhắc một lần rồi cũng hùa theo Bao Ngạo Thiên, hắn làm sao biết được y làm vậy cũng vì để công tử nhà mình tiếp xúc với Từ Hiền nhiều hơn, tận dụng mọi cơ hội làm tăng tiến tình cảm đôi bên.

Trước sự chất vấn của Từ Hiền, Công Tôn Thư đương nhiên không thể làm công tử nhà mình bẽ mặt được, y lộ nụ cười hòa đồng, đáp lời thay Bao Ngạo Thiên:

“Từ tiên sinh không biết đó thôi, công tử nhà ta sau khi nghe được Tam Quốc Diễn Nghĩa, kinh động như gặp thiên nhân, mong nhớ thành bệnh, mất ăn mất ngủ, trong lòng cồn cào đến quên cả giờ giấc, vậy nên mới có sự nhầm lẫn này.”

‘Ta thấy không giống lắm.’ Từ Hiền nhìn vẻ mặt hồng hào, tinh thần xán lạn của Bao Ngạo Thiên, nào có chút gì là mất ăn mất ngủ, dưới cằm y còn có nọng kia kìa.

Bao Ngạo Thiên cũng không có ý định hùa theo lời ngụy biện của Công Tôn tiên sinh, lớn giọng nói rằng: “Thế nào cũng được, Bao mỗ đến cũng đến rồi, Từ tiên sinh sao còn chưa mang thành phẩm ra cho ta kiểm nghiệm một hai?”

Từ Hiền thấy y gấp gáp như vậy cũng đành dẹp nghi vấn của mình sang một bên, dù sao cũng không có gì quan trọng.

Bộp! Phạch!

Chiều theo ước muốn của Bao công tử, hắn lấy từ trong tay áo ra một quyển Bạch Xà Truyện cùng mười hai hồi đầu của Tam Quốc Diễn Nghĩa, đẩy đến trước mặt y.

Bao Ngạo Thiên không chờ đợi được nữa, vừa thấy trên mặt giấy có đề “Hồi một: Tiệc vườn đào hào kiệt kết nghĩa, chém khăn vàng anh hùng lập công”, y liền chộp lấy lật xem.

Công Tôn Thư thì lại để ý thứ khác.

“Ồ, chữ này, họa này…” Nhìn vào cái tựa Bạch Xà Truyện trên sách, y giống như nhìn thấy được một con bạch xà đang uốn lượn trong kiếp vân, chẳng lâu sau đã hóa thành một vị bạch y nữ tử thanh lệ thoát tục.

Lại nhìn tranh minh họa trên bìa, chỉ vài nét vẽ đơn sơ, y lại giống như nhìn thấy Đoạn Kiều nơi Tây Hồ thơ mộng, Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh trùng hợp tương ngộ, gặp được nhân duyên trời định.

“Thư họa song tuyệt, tranh hay chữ đều có thể truyền thần, Từ tiên sinh quả có chân tài thực học!” Vuốt râu cảm khái, Công Tôn Thư mở ra trang đầu tiên, sau đó mới biết cái gì thật sự gọi là kinh động như gặp thiên nhân.

Ở bên cạnh, Bao Ngạo Thiên lật đến tờ bản thảo cuối cùng, phát hiện chỉ có mười hai hồi đầu, trên mặt hiện ra thần sắc thất vọng.

Nhưng lạ kỳ thay là y chỉ thất vọng vậy thôi, chứ không hề gào thét hỏi phần sau đâu, tại sao lại ít như vậy?

Nếu như nghĩ đến thần hiệu của【Truyền Đạo Bút】, lại thêm nụ cười ý nhị sâu xa đang hiện trên mặt Từ Hiền lúc này, ắt hẳn ai cũng có thể hiểu được.

Nếu tác giả nào cũng có năng lực như hắn, e là không còn sợ bị đọc giả gửi dao tới nhà đòi chương.