Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

Chương 107: Tiên sinh ngộ võ học, môn chủ biết hung tin




Giữa giờ Tuất, trăng treo trên trời, nhà nhà đèn đuốc sáng trưng, bầu không khí buổi đêm vẫn hết sức rộn ràng trong ngày mùng một.

Chỉ riêng cuối hẻm Hướng Dương, không gian yên tĩnh, ánh nến chập chờn, Từ Hiền yên tọa trên chiếc giường nhỏ, trước mặt bày hai quyển mật tịch.

【Toàn Chân Kiếm Pháp】

【Từ Hàng Kiếm Điển】

Trong cõi minh minh như có thứ gì đó mách bảo hắn rằng mưa gió sắp đến gần, phải cố gắng đề cao tu vi thêm nữa, dù không thể nhúng tay vào cuộc biến đổi phong vân, nhưng ít nhất cũng phải tự bảo vệ được bản thân mình.

Tham vọng của Từ Hiền còn cao hơn, hắn không chỉ muốn tự vệ mà còn muốn bảo hộ được cho người khác, vậy nên càng phải cố gắng gấp bội.

Trước tiên cầm lấy【Toàn Chân Kiếm Pháp】, Từ Hiền bình tâm tĩnh khí, nhẹ nhàng lật ra trang đầu tiên.

[Độ tương hợp giữa các hạ và【Toàn Chân Kiếm Pháp】là 88%]

[Đánh giá: Cực cao]

[Các hạ xác nhận tiếp tục lĩnh ngộ?]

[Có/Không]

‘Cũng không tệ.’ Từ Hiền nhướng mày một cái, sau đó hào quang từ trong quyển kiếm pháp tràn ra, bao phủ tầm mắt của hắn, lúc lấy lại được thị giác thì đã phát hiện mình đang ở trên một ngọn cao sơn hùng vĩ, chung linh dục tú.

Nơi đây chính là Chung Nam Sơn, đạo tràng của Toàn Chân Giáo, Từ Hiền lúc này đang là một tên đệ tử đời bốn của Trùng Dương Cung, chữ lót là Thanh.

Chẳng lâu sau đó, tại nơi danh sơn thắng địa này, hắn gặp được một vị đạo sĩ tuổi ngoài bảy mươi, đầu tóc bạc phơ, đạo bào đơn sơ.

Đạo sĩ cười bảo rằng muốn truyền thụ kiếm pháp cho mình, Từ Hiền hỏi ra mới biết lão có đạo hào Trường Xuân Tử, tên xưng Khưu Xử Cơ.

Nghe tên của lão, Từ Hiền không mừng rỡ cũng không thất vọng, dù sao nhìn khắp Xạ Điêu, Thần Điêu, tạo nghệ【Toàn Chân Kiếm Pháp】của lão e rằng chỉ thua mỗi sư phụ mình là Vương Trùng Dương, Lão Ngoan Đồng tuy là kỳ tài võ đạo nhưng cũng chưa chắc sánh được.

‘Trường Xuân chân nhân dù sao cũng là đệ tam cao thủ của Toàn Chân Giáo, ta nên biết đủ. Ít nhất không phải loại mặt hàng như Triệu Chí Kính, Lộc Thanh Đốc.’

Mặc dù biết Toàn Chân Giáo này chỉ là ảo cảnh, Khưu Xử Cơ này cũng không phải người thật, nhưng Từ Hiền vẫn bày thái độ đoan chính, tôn trọng như sư trưởng nhà mình.

Trường Xuân chân nhân có vẻ như rất hài lòng với thái độ của hắn, chỉ bảo kiếm pháp càng thêm nhiệt tình, nói rõ cặn kẽ biến hóa, ưu nhược của từng chiêu từng thức.

Tiểu Tiếp Khinh Chu, Dạ Vũ Tiêu Tiêu, Nguyệt Mãn Tây Lâu, Tiêm Vân Lộng Xảo, Hồ Sương Thiên Lý, Hàn Yên Suy Thảo, Tri Âm Huyền Đoạn, v.v…

Thất kiếm thất thức, hết thảy bảy bảy bốn mươi chín kiếm đều được Khưu Xử Cơ thi triển ra, chiêu thức nối liền thành một thể, uyển chuyển như nước chảy mây trôi, mạch lạc không một vết gợn, tạo nghệ kiếm pháp đã có thể coi là đăng phong tạo cực, tự thành nhất phái.

Vậy mới nói, dù cho là Lão Ngoan Đồng cũng chưa chắc sánh được Khưu Xử Cơ về trình độ【Toàn Chân Kiếm Pháp】, bởi lẽ kiếm pháp đến cùng vẫn là để sát nhân.

Khưu Xử Cở thuở tráng niên du tẩu giang hồ, nâng ba thước thanh phong, tru diệt tặc khấu, dốc sức kháng Kim, giết bao nhiêu cho kể? Lão Ngoan Đồng lúc đó lại đang làm gì, không phải bắn bi cũng là đang đá gà, đá dế.

Từ Hiền xem Trường Xuân chân nhân múa kiếm, nghĩ đến Châu Bá Thông lại thầm thấy buồn cười, mắt chứa tiếu ý, nhưng từng chiêu từng thức trước mặt vẫn chưa hề bỏ lỡ, khắc ghi vào trong đầu, tính toán diễn hóa thành kiếm pháp của mình.

Đợi đến khi Khưu Xử Cơ sử xong một chiêu Quan Hà Mộng Đoạn, thu kiếm mà đứng, cảnh vật Chung Nam Sơn cũng dần dần hóa thành hư ảo.

Hồn quy lai hề, Từ Hiền học xong kiếm pháp, cúi đầu khom người, tay chắp Âm Dương quyết hành lễ đệ tử với Khưu lão đạo, cảm tạ ân truyền công của lão.

Trường Xuân chân nhân khẽ gật đầu, không nói lời nào, chỉ phất tay ra hiệu rằng hắn có thể rời khỏi.

Về phần mình, Khưu Xử Cơ phiêu nhiên quay lưng mà đi, đạp bước tiến về chính điện Trùng Dương, thân hình cũng chậm rãi tiêu tán, chỉ để lại lời ngâm trong gió:

“Luyện hình hoán cốt phi phàm khách, tự thị trường sinh vật ngoại nhân~”

Trường sinh siêu thoát không phải mục tiêu của Từ Hiền, tinh thần vừa trở về từ Chung Nam Sơn, tay phải của hắn đã chắp lại thành kiếm quyết, tự mình diễn luyện kiếm pháp.

Quả nhiên thiên phú kiếm đạo của Từ Hiền không sánh bằng đao, từ Sơ Khuy Môn Kính đến Đăng Đường Nhập Thất, hắn phải thi triển đến chiêu thứ tư mới có thể đạt tới.

Đại Giang Tự Luyện, Thương Ba Vạn Khoảnh, Xuân Ý Lan San, Vạn Lý Phong Hầu, v.v… Từ Hiền đứng trong sảnh lớp múa đủ bốn mươi chín kiếm mới thu tay lại, thở ra một hơi dài, cảm thấy thần thanh khí sảng, thầm than không hổ là kiếm pháp chính tông Đạo gia.

‘Cũng không biết kiếm pháp của Toàn Chân Giáo ra sao, liệu có tương đồng?’ Từ Hiền thầm nghĩ.

Toàn Chân Giáo mà hắn đang nói đến chính là một trong Tam Thái Thượng của Trung Nguyên cửu châu, đạo tràng ở Đại Vĩnh chứ không phải Toàn Chân Giáo kia.

‘Nếu có cơ hội, lại so tay một phen.’ Giơ tay phải lên, nhìn kiếm khí lướt qua đầu ngón tay, Từ Hiền có vài phần chờ mong cái ngày được so chiêu với anh hùng thiên hạ.

Để ý mới thấy, thay vì dùng tay thuận là tay trái, hắn lại mượn tay phải để thi triển kiếm pháp.

Điều này cũng bộc lộ cách nghĩ của Từ Hiền, hắn định để thân phận của Từ tiên sinh là một cao thủ kiếm pháp, còn Thiên Hồ Hiệp chính là một đao khách.

Mai đây hành tẩu giang hồ, có hai tầng thân phận cũng dễ làm việc hơn, nếu không gặp phải tình huống hiểm nghèo thì chẳng cần bại lộ toàn bộ bản sự mần chi.

Khai vị đã xong, giờ là đến món chính.

Từ Hiền trở lại phòng nghỉ, cầm lấy【Từ Hàng Kiếm Điển】thầm nghĩ: ‘Mong là không để ta thất vọng.’

Hắn giở ra trang đầu tiên.

[Độ tương hợp giữa các hạ và【Từ Hàng Kiếm Điển (Khí)】là 96%]

[Đánh giá: Trác việt]

‘Cao như vậy?’ Từ Hiền không khỏi kinh ngạc trước thông báo của hệ thống, suy ngẫm trong phút chốc, hắn liền cảm thấy tỉ lệ kia đúng là hợp lý.

Nói là kiếm điển, chi bằng gọi là tâm điển, mà nhắc đến tu tâm, lại không thể không nhắc tới…

Hủy đi tứ chi cường kiện, bỏ đi thính giác linh mẫn và thị lực rõ ràng, thoát ly thân hình cũng quên đi trí tuệ, nhờ đó tương thông với đại Đạo mà hòa thành nhất thể.

Tĩnh tọa tâm không, vật ngã lưỡng vong.

Có trợ thủ đắc lực【Tọa Vong Kinh】, Từ Hiền muốn tu tập quyển đầu tiên của【Từ Hàng Kiếm Điển】thật không phải là vấn đề, e là các đời kỳ nữ của Từ Hàng Tĩnh Trai cũng chưa chắc đã thích hợp với kiểm điển hơn hắn.

Mặc niệm một tiếng ‘có’, chờ cho càn khôn xoay chuyển, Từ Hiền phát hiện mình đã thân nơi rừng trúc.

Gió nhẹ vi vu, ánh dương dịu dàng, bách điểu véo von, trăm hoa khoe sắc.

Chợt nghe có tiếng ca:

“Thuyền trôi Lạc Thủy, trăng ngày rằm… Nhạn kêu sóng vỗ, từng nghe âm~”

“Rừng yên núi tĩnh đưa Bích ảnh, nhạc hết người đi thán Tú Tâm~”

Từ Hiền vừa nghe, trong đầu chợt nghĩ đến ‘Sơn vô lăng, thiên địa hợp, nãi cảm dữ quân tuyệt’, một vị tiên tử họ Bích chưa từng lộ mặt, chỉ tồn tại trong trí nhớ của biết bao anh kiệt.

Quả nhiên, dưới ánh mặt trời, phía sau cành trúc xanh biếc, một vị kỳ nữ lan tâm huệ chất, mạo như thiên tiên xuất hiện.

Nàng chậm rãi bước tới, miệng không nở nụ cười nhưng thần thái vô cùng hiền hòa, thanh nhã thoát tục, trông như đã dung hợp cùng cảnh vật xung quanh, hài hòa không vết gợn.

Cực hạn tình, cực hạn ái, thiên hạ không có người nào tha thứ được cho sự nhẫn tâm của Tà Vương Thạch Chi Hiên, ngoại trừ nàng.

Lúc này chỉ thấy nàng mỉm cười một cái, tiếu dung như không cốc u lan, muôn hoa trong rừng trúc bỗng ảm đạm thất sắc, Từ Hiền trông thấy cũng phải tinh thần chấn động, cần mượn Tọa Vong mới có thể bình tâm trở lại.

Chợt nghe tiên tử nhẹ giọng nói rằng: “Công tử không phải môn nhân Tĩnh Trai, nhưng đã có đạo tâm như vậy, ta cũng không ngại truyền thụ kiếm điển, xin cẩn thận nghe cho…”

Từ Hiền tĩnh tâm lắng nghe, nội dung tâm pháp thần kỳ hòa cùng tiên âm của nàng khiến hắn như si như say, trong chớp mắt đã hòa vào sự cao thâm của kinh điển và nét khuynh thành của giai nhân, quên hết trời trăng mây đất.

Hẻm Hướng Dương có vị tiên sinh an bình lĩnh hội võ đạo, ở nơi hoang dã ngoài kia lại có tên môn chủ chật vật vô cùng.



Bên bờ Ngạn Thủy, Sát Thần môn chủ La Sinh hóa thành quỷ ảnh, lướt đi trong đêm, biểu lộ trên mặt lại vô cùng khó coi.

Cũng tội cho y, khoảng thời gian này bị một tăng một đạo làm cho sứt đầu mẻ trán, thủ hạ dưới tay đã có hơn chục tên đường chủ hóa thành cô hồn, đến cả Sát Đồng cũng tổn thất không ít, lực lượng hao tổn vô cùng nghiêm trọng.

Đến cả bản thân La Sinh cũng không yên ổn, sau khi biết được kẻ địch của mình là Tiểu Thánh Tăng, y nào có can đảm trực diện đối đầu, chỉ có thể trốn chui trốn nhủi khắp nơi, chẳng dám ở lâu một chỗ.

Vì đã quen với chuyện bị Vong Đức làm cho như chó nhà có tang, nên biểu lộ khó coi của La môn chủ lúc này là vì một việc khác.

Triệu Hác chết rồi, Sát Đồng mà y ban cho hắn cũng bị giải quyết.

Kinh khủng hơn nữa, La Sinh xác định được chuyện này không phải do Tiểu Thánh Tăng kia gây ra, có một kẻ khác cũng đang đối nghịch với Sát Thần Môn.

Dưới ánh trăng, chẳng mất bao lâu La môn chủ đã đặt chân đến bãi chiến trường của Từ Hiền và Triệu Hác.

Dựa vào bí thuật trong【Sát Lục Thần Đồ】, y tìm đến chỗ thi thể của Sát Đồng.

“Đáng chết!”

Sắc mặt La Sinh càng thêm khó coi khi phát hiện Sát Đồng bị cắt thành mảnh vụn, thời gian qua quá lâu, nó đã không thể tái sinh được nữa.

“…bát quái giáp tử, thần cơ quỷ tàng…” Miệng niệm chú ngữ, chẳng mấy chốc bỗng có hắc khí bay lên từ dưới mặt đất, hội tụ vào mi tâm của La Sinh.

Y chợt mở mắt ra, giọng âm hàn như quỷ dữ chốn cửu u: “Là ả.”

Hướng ánh mắt về phía Bạch Long Trấn, sau lại nhìn về Nam phương, thần sắc của La Sinh dần trở nên điên cuồng, bạo ngược.

“Nếu các ngươi đã muốn chơi, bổn môn chủ cũng không cần tiếp tục kiêng nể gì…”

Thân ảnh của y chợt hóa thành một vệt đen, trong thoáng chốc đã biến mất sau cánh rừng phía Tây.