Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

Chương 100: Bước lên con đường không lối về




Xoạt! Xoạt! Xoạt!

Từ Hiền cầm trong tay một con dao nhỏ, vẩy nhẹ vài đường, con cá trước mặt hắn đã bị tách thành hai phần, xương đều bị lóc ra hết, chẳng để sót dù chỉ một cái.

Cắm đao xuống mặt bàn, Từ Hiền không tìm đến con mồi tiếp theo mà nhắm mắt lại lĩnh hội, hắn có thể cảm nhận được【Giải Ngưu Tam Đoạn Thức】giống như đã chạm đến một tấm màng nào đó, dường như chỉ cần một đao nữa thôi là có thể bước sang trang mới.

Nhưng càng như vậy, hắn lại càng không được hấp tấp.

Hơi thở đều đều, Từ Hiền ngẫm lại quá trình mổ xẻ trước đó, hắn đã xuất đao với nào là voi, tê giác, hà mã, sư tử, hổ, sói, chó, mèo, rắn, chim sẻ, ếch, nhện, tôm, cua, v.v… Có xương thì hắn tách xương, không xương thì hắn tự đặt ra tiêu chuẩn lấy thịt theo đặc điểm từng loài.

Chừng một khắc đồng hồ sau, thở mạnh một hơi, Từ Hiền bắt đầu đi tìm con mồi cuối cùng của mình.

Hắn biết, một khi xử lý thành công con mồi này,【Giải Ngưu Tam Đoạn Thức】nhất định sẽ đạt tới Lư Hỏa Thuần Thanh, còn nếu thất bại…

“Không thất bại được!”

Với đao kỹ của mình, Từ Hiền chính là tự tin như thế.

Tầm mắt phóng khắp lò sát sinh, hắn đắn đo suy nghĩ một hồi, chợt nhếch môi cười.

‘Chính là nó.’

Từ Hiền bước từng bước chậm rãi, điệu bộ tiêu dao tự tại, không một chút cảm thấy áp lực về thời gian.

Cuối cùng, hắn bước đến bàn mổ của một con… bọ chét.

Với kích thước chỉ tầm năm li, trông nó chẳng khác gì một hạt sạn nhỏ, nếu không phải lò sát sinh này có đủ ánh sáng và thị lực của hắn đủ tốt, e rằng Từ Hiền không chú ý thì cũng sẽ bỏ qua nó.

Tách chân, đầu và mình, đó chính là tiêu chuẩn Từ Hiền đặt ra để ‘mổ’ con bọ chét này.

Chọn một con mồi nhỏ như vậy, dù là ai đi nữa, lúc chưa bắt tay vào việc chính cũng đã gặp phải một vấn đề nan giải: Trên đời này không có con dao nào thích hợp để xử lý bọ chét.

Nhưng điều đó không thể làm khó được Từ Hiền.

Lúc này chỉ thấy hắn duỗi ngón trỏ tay trái ra, người bình thường phải áp sát mặt vào thì mới thấy được, một tia chân khí mỏng như sợi tơ tiết ra qua đầu ngón tay của hắn, trông yếu ớt đến nỗi tưởng chừng chỉ cần thở nhẹ một hơi là nó sẽ lụi tàn.

Nhưng chớ có nghi ngờ sự sắc bén của tia chân khí này, gạch đá gặp phải nó cũng sẽ bị cắt gọt dễ dàng.

Công cụ đã có, nhưng Từ Hiền vẫn đứng yên bất động, không vội ra đao.

Hắn vẫn chưa tìm được chỗ thích hợp để cắt vào, tổng thể con bọ chỉ lớn cỡ năm li, nếu tính riêng chân và đầu thì còn nhỏ tới cỡ nào? Nên chỉ một chút sơ sót thôi là Từ Hiền phải thất bại, mà hắn thì không hề muốn điều đó.

Vậy nên…

“…Lúc cảm thấy khó có thể hạ đao, thần liền phải cẩn thận bội phần, hai mắt tập trung, hành động chậm lại…”

Nhớ lại lời của Bào Đinh, Từ Hiền chậm rãi nhắm mắt lại.

Ánh mắt cần tập trung, nhưng đó không phải con mắt bằng máu bằng thịt, mà là con mắt của sự cảm nhận.

Tâm nhãn.

Từ Hiền sừng sững đứng đó, không nhích một li, khí thế trên người từ sắc bén vô song dần chuyển sang trầm lặng như hồ, từ một vị đấu chiến ma thần dần hóa thành Bất Động Minh Vương.

Từ Hiền gần như ngừng thở, nếu không phải có một tia chân khí vẫn giữ trên đầu ngón tay, e rằng ai nhìn vào cũng tưởng hắn đã chết đứng.

Nơi thức hải vẫn tối tăm mù mịt, không có bất kì một sợi tơ hồng nào hiện ra.

Một canh giờ rồi hai canh giờ trôi qua, Từ Hiền lại chưa từng nao núng.

Một khoảng lặng kéo dài như vô tận, lúc này bộ đếm giờ của không gian trắng xóa chỉ còn lại chưa đến nửa khắc, Từ Hiền đã bất động suốt mười hai canh giờ, vừa đủ một ngày.

Tưởng chừng như hắn sẽ cứ như vậy bị đá khỏi Thiên Thư Kỳ Cảnh vì dùng hết thời gian… nhưng không!

Thức hải tối tăm tựa như một tiểu thiên địa bị giam cầm bởi hắc ám vĩnh hằng, chỉ là lúc này đây, cái lồng giam hắc ám ấy vô tình va vào một vùng thiên địa mới.

Rắc!

Bức tường không gian rách ra tạo thành một cái khe hẹp, giữa màn đen bao la vô tận bỗng có sự xuất hiện của một tia sáng mờ ảo, tuy rất nhạt nhưng ở nơi bị hắc ám bao phủ, nó lại tỏa sáng chẳng khác gì thái dương.

Chính là lúc này!

Ý chí của Từ Hiền như hóa thành một lưỡi dao sắc, cắt vào khe hẹp kia để mở rộng con đường bước sang tân thiên địa.

Ngoài lò sát sinh, trên người Từ Hiền chợt toát ra một khí tức huyền diệu khó hiểu, người hắn bất động, nhưng đầu ngón tay đã vẩy nhẹ một cái.

Tách đầu, hoàn hảo.

Không dừng lại ở đó, trước mắt hiện lên sáu sợi tơ hồng, ngón tay của hắn lại cử động hai lần, đao khí xẹt qua, sáu cái chân của con bọ chét đã lìa khỏi thân của nó.

Chân khí tiêu tán, Từ Hiền mở mắt, vẻ mặt không vui không buồn, bình bình đạm đạm, dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn cảnh vật xung quanh đang dần dần hư hóa.

[00:05:30]

Trở về không gian trắng xóa, Từ Hiền phát hiện bản thân chỉ dùng chưa tới hai ngày đã luyện【Giải Ngưu Tam Đoạn Thức】đến cảnh giới Lư Hỏa Thuần Thanh, thiên phú có thể xưng là thượng giai.

Phải biết, mặc dù tiến độ không chênh quá nhiều nhưng【Trục Nhật Thần Bộ】mất của hắn bốn ngày mới đạt tới cảnh giới đó, tiêu tốn gấp đôi thời gian so với【Giải Ngưu Tam Đoạn Thức】.

【Đạn Chỉ Thần Thông】càng kinh khủng hơn, khiến Từ Hiền mất hơn chín ngày.

Đó là chưa nói đến việc trong trận chiến với Sát Đồng, tiến cảnh của môn chỉ pháp này đã tăng lên một đoạn dài, thế mà vẫn hao phí của hắn nhiều thời gian như vậy.

Nếu không tìm được chỉ pháp nhập đạo, e rằng Từ Hiền cần suy tính lại việc tương lai có nên tiếp tục chủ tu【Đạn Chỉ Thần Thông】hoặc các môn chỉ pháp khác hay không.

Thời gian chẳng còn lại bao nhiêu, Từ Hiền cũng không định tiếp tục tu luyện, ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần, hồi tưởng lại thu hoạch trong thời gian này.

Hắn tin chắc rằng tương lai mình sẽ lại tiến vào nơi đây, nên muốn chừa lại chút bất ngờ cho lần sau.

‘Không biết nếu ta chọn tu luyện nội công thì sẽ gặp phải hoàn cảnh nào?’

Một vài ý nghĩ bâng quơ lướt qua, chẳng bao lâu sau, lúc Từ Hiền mở mắt ra thì đã trở về với thực tại.

Liếc đồng hồ hệ thống một cái, phát hiện vẫn đang là đầu giờ Thìn của sáng mùng một, nửa tháng tu luyện không ngừng nghỉ của hắn chỉ ngắn như sát na phương hoa.

Nhìn kim quang của loại Thiên Thư Kỳ Cảnh mình vừa dùng đã hoàn toàn biến mất, Từ Hiền cũng không cảm thấy quá nhiều tiếc nuối.

‘Ta chắc chắn sẽ trở lại.’

Ba môn võ học đạt tới Lư Hỏa Thuần Thanh, lại còn đạt được mật tịch tuyệt đỉnh như【Từ Hàng Kiếm Điển】, ngoại trừ môn chủ La Sinh và bọn đường chủ của Sát Thần Môn, Từ Hiền dám tự tin rằng đám giá áo túi cơm còn lại chỉ là kho kim quang của hắn, muốn lấy lúc nào thì lấy.

Chỉ cần giết đủ nhiều, còn sợ không trở lại được thánh địa tu hành trong thiên thư sao?

Tinh lực vô tận, thể lực vô biên, nội lực vô hạn, chết đi sống lại, điều kiện tuyệt hảo, Từ Hiền nhất định sẽ nỗ lực hết mức để được quay lại không gian trắng xóa.

Đúng lúc này, khí tức trên người hắn bỗng trở nên sâu xa hơn một phần, cảnh giới võ đạo bất ngờ đạt tới Hậu Thiên cửu trọng, hơn nữa còn là Hậu Thiên cửu trọng đỉnh phong.

Nếu bây giờ Từ Hiền lấy【Toàn Chân Kiếm Pháp】ra lĩnh ngộ, chỉ cần vừa sinh thành Võ Căn thứ ba là hắn sẽ lập tức tiến lên thập trọng, không cần luyện tập gì thêm.

Nhưng Từ Hiền không vội như thế, trong vòng vài canh giờ mà hắn đã tăng liền hai cấp, nhất định phải nhín ra chút thời gian cho việc lắng đọng cảnh giới.

Nếu muốn tiếp tục đột phá mà nói, ít nhất phải chờ đến… chiều.

Không có cách, sở hữu hai môn nhập đạo Lư Hỏa Thuần Thanh chính là bá khí như vậy, chẳng hề sợ căn cơ bất ổn.

Võ Đạo Tinh Hoa dùng cũng đã dùng, Thiên Thư Kỳ Cảnh ngộ cũng đã ngộ, chất béo mà Từ Hiền hút được trên người Triệu Hác giờ chỉ còn lại 500 điểm Thiện Ác.

Nghĩ tới chỗ này, trên mặt hắn chợt hiện nụ cười khổ sở.

Viên【Tiên Thiên Đan】đắt đỏ kia không những tước đi phần lớn của cải Từ Hiền khổ tâm tích góp, mà nó còn làm hao phí mất cơ hội mua cuối cùng trong cửa hàng hệ thống,【Giá Y Thần Công (Trung)】chỉ còn là một giấc mộng xa vời.

【Giá Y Thần Công】thời gian sắp tới không thể tu tập,【Từ Hàng Kiếm Điển】tuy là tâm pháp tu luyện chí cường, nhưng điểm mạnh của nó không phải cường hóa chân khí mà là trui luyện đạo tâm, trong giai đoạn này không thể giúp Từ Hiền tăng quá nhiều chiến lực.

‘Nếu đó là Giá Y thì tốt rồi.’ Hắn thầm than khi ngó tới cuốn【Quỳ Hoa Bảo Điển】bị xếp xó trong không gian trữ vật.

‘Khoan đã…’ Nhưng rồi quyển bí tịch chết tiệt ấy bỗng gợi ra cho hắn một ý nghĩ hết sức nguy hiểm.

Chẳng lẽ Từ Hiền định vung đao tự cung?

Tất nhiên là không phải rồi, trước mắt hắn lúc này bỗng xuất hiện một cái vòng quay may mắn.

Đại Hiệp Thiên Luân.

Trông thấy tỉ lệ ra phẩm chất Hi Hữu, Tuyệt Phẩm vẫn được nhân hai, Từ Hiền thở mạnh một hơi dài, trông như vừa quyết định một đại sự to lớn lắm vậy.

Hắn lẩm bà lẩm bẩm, tự tiếp thêm niềm tin cho mình:

“Hôm nay mùng một, phúc vận tràn trề, đầu năm Giáp Tý, đại cát đại lợi, đầu năm Giáp Tý, đại cát đại lợi…”

Giống như tiêu hao toàn bộ tinh khí thần trên người, Từ Hiền mặc niệm một tiếng “quay”.

Sau đó, hệ thống nhảy ra một cái thông báo mới, khiến hắn bước lên một con đường đã chú định sẵn là không có lối về.