Hiện Trường Ngã Ngựa Của Bạch Liên Hoa

Chương 44




Gần đại học C mới mở một ngôi nhà phiêu lưu tìm kho báu trong thế giới ảo. Hạ Minh Nguyệt và ba cô bạn ký túc xá đã đến chơi vào hôm khai mạc, chủ đề quảng bá hôm đó là “Thiên đường ma cà rồng”. Cốt truyện thú vị, quần áo lộng lẫy, môi trường rất thật, tìm thấy bảo vật còn có thể trực tiếp mang về, trừ vụ giá vé hơi đắt thì mọi thứ đều hoàn hảo.

Khi Hạ Minh Nguyệt đi ra, nhìn thấy chủ đề tuần sau là “Thị trấn Cổ tích”, con gái mặc váy công chúa mộng mơ, con trai mặc quần áo hoàng tử lịch lãm, trong số đó có một bộ màu hồng trắng. Hạ Minh Nguyệt nghĩ: Cố Minh Diệp mặc bộ này vào còn đẹp hơn công chúa.

Hạ Minh Nguyệt về nhà rủ rê Cố Minh Diệp đi chơi cùng.

“Ừ, chiều thứ hai thứ hai tuần sau em trống tiết, mình sẽ đi.”

Chiều thứ hai, hai người đi đến cửa hàng.

Người quản lý nói: “Chào anh Cố, chị Hạ, đây là chủ đề mới nhất. Vì diện tích tương đối rộng, địa điểm chủ đề nằm dưới chân núi. Hai người vui lòng đợi mấy phút, nhân viên của chúng tôi sẽ dẫn anh chị qua.”

Ngọn núi nằm sau đại học C, mất mười phút đi xe. Địa điểm chơi lớn thì càng kích thích, Hạ Minh Nguyệt càng thêm mong chờ.

Khi cả hai đến “Thị trấn Cổ tích”, Hạ Minh Nguyệt nói, “Thơ mộng quá!” Cô vui vẻ chạy đi thay quần áo.

Quần áo còn nhiều hơn lần trước cô thấy, bộ nào bộ nấy vừa khít như may riêng cho cô vậy. Hạ Minh Nguyệt lặng lẽ nói với Cố Minh Diệp: “Làm ăn có tâm quá, sau này mình chăm đến đây đi, em thấy cửa hàng này sắp phá sản rồi.”

Cố Minh Diệp chỉ cười không nói.

Hạ Minh Nguyệt chọn bộ đồ hoàng tử màu hồng trắng cho anh, còn cô diện đồ phù thủy đen, đeo kính, một tay cầm lọ nước ma thuật, một tay cầm đũa thần.

Cố Minh Diệp nhìn bộ váy công chúa bên cạnh, những viên đá quý trên váy toát lên vẻ sang trọng và trầm mặc, anh không khỏi thở dài.

“Bộ váy công chúa này xấu lắm hả?” Anh hỏi.

“Không!” Hạ Minh Nguyệt trả lời, “Đẹp nhất chỗ này luôn ấy!”

“Thế sao em không mặc?”

Hạ Minh Nguyệt cau mày nói: “Nặng lắm!”

???

“Không biết mấy viên đá trên váy kia làm bằng gì, sống động như thật ấy. Em đã mặc thử rồi. Đậu mợ. Nặng vãi lều, em còn không đứng thẳng được luôn!” Cô kéo Cố Minh Diệp vào trong, “Có thể sẽ có âm mưu trốn thoát đấy, mặc nó rồi em chạy kiểu gì, mặc đồ phù thủy vừa nhẹ vừa tiện. Nếu mình gặp may nhặt được nhiều báu vật, em có thể cởi áo choàng xuống làm thành tay nải…”

Suy nghĩ chu đáo quá.

Cuộc truy tìm kho báu trong thị trấn cổ tích bắt đầu.

Khi hai người vừa bước vào, đèn phụt tắt, khắp nơi tối om, Hạ Minh Nguyệt nghe thấy một âm thanh kỳ quái, căn phòng hai người đang đứng khẽ lay động.

Ai ở đó vậy?

Cố Minh Diệp bám chặt lấy cô trong bóng tối, thì thầm: “Đừng sợ.” Giọng anh hơi run.

Hạ Minh Nguyệt buồn cười, nắm lấy tay anh, “Có anh ở đây, em không sợ đâu.”

Một giọng nói trầm thấp từ bên ngoài truyền tới: “Hoàng tử chưa kịp nói gì, nàng tiên cá đã nhảy xuống biển, trìu mến nhìn hoàng tử trên tàu, một giọt nước mắt chảy xuống, ánh nắng ban mai chiếu lên người nàng, nàng tiên cá từ từ tan thành bọt biển… Hoàng tử khóc rưng rức, hét lớn với biển: “Ta nhất định sẽ tìm được nàng!” Đại dương bao la vô tận, sóng vỗ dập dờn…”

Hai người nghe xong, đoán là mình đang ở dưới đáy biển sâu, giọng nói đang nhắc bọn họ phải tìm nàng tiên cá trở về với hoàng tử.

Hạ Minh Nguyệt đã từng chơi chủ đề khác nên có chút kinh nghiệm, cô nói với Cố Minh Diệp: “Không phải tìm lung tung đâu. Giọng nói có nhắc đến hai thứ, một là nước mắt của nàng tiên cá, hai là bọt biển. Mình tìm hai thứ này trước, kiểu gì cũng có gợi ý.”

Lúc này, mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội, cả hai cùng loạng choạng, không thể đứng vững. Đêm tối không rõ đường đi, Cố Minh Diệp ôm cứng cô, dùng sức lao ra phía sau, hai người bị đẩy ra ngoài, “Ah–“

Cả hai ngã xuống đất, Cố Minh Diệp nằm phía dưới, Hạ Minh Nguyệt ở phía trên. Hạ Minh Nguyệt nhanh chóng đứng dậy, lo lắng: “Anh không sao chứ?”

Cố Minh Diệp lắc đầu. Có một miếng bọt biển dày bên dưới anh, có vẻ là thiết kế của cốt truyện.

Hạ Minh Nguyệt nhìn lên nói: “Uầy, hóa ra vừa rồi chúng ta ở trong bụng con cá.” Một chiếc đầu cá khổng lồ với cái miệng lớn, bên trong là nơi họ vừa trú ngụ.

Bây giờ hai người đang ở dưới đáy biển đầy màu sắc, xung quanh là rặng san hô và các loại vỏ ốc vỏ sò tinh xảo khác thường, màn hình khổng lồ bao quanh tứ phía, chiếu cảnh cá bơi lội vô cùng chân thật, bầu không khí huyền ảo đẹp như mơ.

Hạ Minh Nguyệt tò mò nhìn xung quanh – “Oa, ốc xà cừ trông như thật ấy, to ghê”, “San hô cũng như thật luôn”, “Còn có cả ngọc trai!”…

Cố Minh Diệp nhìn cô xem xét đủ thứ bèn ngăn cô lại, “Hoàng tử vẫn đang đợi chúng ta đưa nàng tiên cá về đấy.”

Thế là hai người lại bắt đầu tìm kiếm những món đồ quan trọng trên thảm.

Hạ Minh Nguyệt nói: “Có truyền thuyết nói nước mắt của nàng tiên cá là ngọc trai đấy, nàng tiên cá biến thành bọt biển, bọt biển có hình tròn. Nên chúng ta hãy tìm thứ gì đó hình tròn, như một quả cầu pha lê chẳng hạn…”

Cuối cùng, cô đã tìm thấy một sợi dây chuyền ngọc trai từ con ốc xà cừ lớn nhất. Dây chuyền đính đầy kim cương, ở giữa khảm một viên ngọc trai tròn màu hồng vô cùng đẹp. Hạ Minh Nguyệt hào hứng khoe nó với Cố Minh Diệp, “Em tìm thấy rồi, nước mắt của nàng tiên cá nè!” Cô chạm vào sợi dây chuyền, “Đây là đồ thật à? Đẹp quá trời quá đất!”

“Thích?”

“Thích!”

Lúc này, giọng nói lại vang lên: “Sau bao khó khăn, hoàng tử cuối cùng cũng tìm được giọt nước mắt của nàng tiên cá, chàng đem giọt nước mắt ấy cho phù thủy, dùng nửa đời người làm giá trao đổi, để nàng tiên cá sống lại. Từ đó về sau, hai người sống hạnh phúc bên nhau…”

Hạ Minh Nguyệt bỏ nước mắt nàng tiên cá vào túi, nắm lấy tay Cố Minh Diệp, “Qua cửa, qua cửa, truyện tiếp theo là gì đây…”

Hai người đi về phía trước, ra khỏi thế giới đáy biển. Cánh cửa mở ra, bên trong là bảy chú lùn đang buồn bã khóc lóc.

Không chờ giọng nói lên tiếng, Hạ Minh Nguyệt đã lặng lẽ nói với Cố Minh Diệp, “Chắc mình thành bà mối rồi, chuyên đưa người có tình đến với nhau. Em đoán là chúng ta phải đi cứu Bạch Tuyết…”

Giọng nói quen thuộc vang lên: “Hoàng hậu độc ác chế tạo thành công quả táo độc, chỉ cần cắn một miếng là sẽ chết ngay, tội nghiệp cho công chúa Bạch Tuyết, mất mạng dưới Cửu Tuyền…”

Hạ Minh Nguyệt không nhịn được cười: “Hoàng hậu quả là thông minh.” Cô cân nhắc ý tứ trong lời nói, “Chúng ta cần tìm một quả táo?”

Cố Minh Diệp chỉ vào cây táo đằng xa, “Chỗ đó nhiều lắm.”

Hai người bước đến cây táo nhân tạo, những quả táo to, đỏ rực phủ kín ngọn cây. Hạ Minh Nguyệt kiễng chân lên hái, Cố Minh Diệp đưa tay ra hái giúp cô. Anh nói: “Chọn bừa?”

Cô cắn rắc một miếng. Cố Minh Diệp bất lực nhìn cô, “Chưa rửa mà.” Cây là giả, nhưng táo là thật.

“Em lau qua quần áo rồi.” Hạ Minh Nguyệt lại cắn một miếng, “Ngon quá.”

Hai người vừa ăn táo vừa tìm kho báu, nhưng tìm khắp mọi nơi vẫn không thấy. Quá mệt mỏi, Hạ Minh Nguyệt ngồi xổm xuống bên cạnh búp bê “Bạch Tuyết”, nhìn cô ấy: “Công chúa, cô mà không tỉnh lại thì hoàng tử sẽ hôn người phụ nữ khác đó!” Mắt cô bỗng lóe lên, rạng rỡ nhìn Cố Minh Diệp, “Hình như cốt truyện có đoạn hoàng tử hôn công chúa đúng không?”

“Giờ tìm hoàng tử?”

Hạ Minh Nguyệt lắc đầu, sáng mắt nhìn anh, “Là anh đó!”

Cố Minh Diệp đen mặt, “Em muốn anh hôn cô ấy?”

“Nó chỉ là một con búp bê.”

Cố Minh Diệp, “Không được.”

Hạ Minh Nguyệt nhặt con búp bê hoạt hình lên, “Anh nhìn cô ấy đáng yêu chưa này!”

Người phụ nữ không tim không phối này! Cố Minh Diệp tức lòi ruột, túm lấy cô, cắn chặt môi cô, “Đáng yêu hơn cả em à!”

Hạ Minh Nguyệt bám cổ anh, liếm môi, nói: “Em đùa thôi mà!”

Cố Minh Diệp không thèm cô hôn, lùi người ra, hừ một tiếng.

“Hoàng tử hôn lên môi công chúa, tình yêu đẹp đẽ khiến táo độc mất hết tác dụng, công chúa từ từ tỉnh lại …” Giọng nói đột nhiên vang lên làm Hạ Minh Nguyệt giật mình. Cô hoàn hồn, vui vẻ gật đầu, “Hóa ra là cần hoàng tử hôn công chúa thật!”

Nàng Bạch Tuyết xinh đẹp hào phóng đã đồng ý lời cầu hôn của hoàng tử, cả hai tổ chức một đám cưới hoành tráng. Dưới sự chúc phúc của người dân cả nước, hoàng tử và nàng Bạch Tuyết sống hạnh phúc bên nhau trọn đời…”

Giọng nói nhắc hai người đã vượt qua vòng này, người chơi có thể chọn bất kỳ kho báu nào trong cảnh này để mang đi. Cố Minh Diệp chọn chiếc vương miện nhỏ trên đầu Bạch Tuyết tặng cho Hạ Minh Nguyệt.

Cả hai tiếp tục tiến lên, vượt qua ba vòng nữa.

Vòng đầu là câu truyện về Công chúa Hạt đậu, hai người bị kẹt trong một kho hạt đậu, họ tìm mãi, tìm mãi mới thấy một đôi bông tai.

Sau đó là câu truyện về cô bé Lọ Lem. Hai người tìm thấy đôi giày pha lê trong ngăn gác xép – phòng của Lọ Lem.

Cuối cùng là câu truyện Người đẹp ngủ trong rừng. Vì truyện của Bạch Tuyết vòng trước, hai người tưởng vòng này cũng phải hôn, nhưng hôn một lúc lâu vẫn chưa nghe thấy giọng nói lên tiếng. Đúng lúc cả hai đang hụt hẫng thì Cố Minh Diệp nhìn thấy bộ váy công chúa treo bên cạnh Người đẹp ngủ trong rừng, đó chính là bộ mà hai người đã nói lúc đầu chọn quần áo.

“Em là phù thủy, còn anh là hoàng tử. Trong câu chuyện này, mụ phù thủy là người xấu. Em thử đổi quần áo xem.”

Hạ Minh Nguyệt thay quần áo rồi bước ra, Cố Minh Diệp cắn bông hồng, hai người nhẹ nhàng hôn nhau rồi qua vòng.

Trò chơi chỉ có năm vòng. Hạ Minh Nguyệt lấy được một chiếc vòng cổ, một chiếc vương miện, một đôi bông tai và một đôi giày pha lê. Cô hài lòng nói: “Mặc dù chủ đề tương đối đơn giản, nhưng môi trường rất thật, cũng thu hoạch được nhiều nữa. Mong là tương lai sẽ tăng độ khó lên.”

Lúc này, giọng nói bất ngờ vang lên: “Chúc mừng hai người chơi đã trở thành người lần đầu tiên vượt qua chủ đề Thị trấn Cổ Tích, mời hai người lần lượt vào hai cửa trái, phải. Các phần vượt ải khác nhau đang chờ các bạn.”

Không chút do dự, Hạ Minh Nguyệt vẫy tay với Cố Minh Diệp, “Gặp lại sau nhé!” Cô nhấc váy, bước vào cánh cửa bên phải.

Cố Minh Diệp bất đắc dĩ nhìn cô gái nhỏ hào hứng rời đi. Đúng là trẻ con ham chơi.

Hạ Minh Nguyệt bước vào, một không gian mơ mộng xuất hiện ____ một vương quốc màu hồng, các nhân vật cổ tích đứng giữa những bông hoa, sâm panh, hồng đỏ, hồng trắng kết thành chùm rủ từ bầu trời xuống, những sợi tua rua màu hồng xếp chồng lên nhau, nhảy múa trong gió, mềm mại tinh tế.

Oaaaaaa. Hạ Minh Nguyệt vừa thấy đã ngơ ngẩn mất hồn.

Cánh cửa phía trước mở ra, Cố Minh Diệp mặc trang phục hoàng tử màu hồng, tay cầm một bó hồng to rực rỡ, chậm rãi bước tới.

Hạ Minh Nguyệt mặc váy công chúa màu trắng tinh khiết, những viên ngọc trên váy sáng lấp lánh, vương miện trên đầu cũng toát ra hào quang sáng chói. Cố Minh Diệp đã búi tóc lên cho cô, để lộ cần cổ thon dài trắng như sứ, vòng ngọc trai màu hồng sáng bóng. Trái tim anh đập thình thịch.

Anh bước đến bên cô, quỳ một gối xuống trao bông hồng cho cô, tay người đàn ông khẽ run lên, anh dừng lại hai lần, mở miệng hai lần nhưng một cảm xúc xa lạ, mãnh liệt chưa từng có ập vào lồng ngực anh. Anh không thể phát ra âm thanh.

Gả cho anh.

Gả cho anh.

Gả cho anh.



Nhưng anh chỉ lẳng lặng nhìn cô, đôi môi mím chặt, đôi mắt thì đỏ hoe.

Mặt trăng của anh.

Hạ Minh Nguyệt cũng xúc động, cô ngồi xổm xuống, giọng run run, “Anh nói gì đi chứ.”

Cô muốn cầm lấy bông hồng.

Cố Minh Diệp không buông ra.

Hạ Minh Nguyệt đành lật cánh hoa, lấy ra một chiếc nhẫn kim cương.

Vốn là lúc cảm động nhất, Hạ Minh Nguyệt đã không kìm được nước mắt, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy chiếc nhẫn, cô lại phì cười, lòng thầm nghĩ ___

Cô cầm chiếc nhẫn khoa trương ấy lên. Kim cương trắng, kim cương lục, kim cương lam, kim cương đỏ, kim cương vàng, đủ năm màu sắc, được đính thành hình tròn. Cô hỏi: “Cái này mua ở cửa hàng đồ chơi trẻ con à?”

Cố Minh Diệp lắc đầu.

Hạ Minh Nguyệt đưa tay ra, “Đeo cho em đi.”

Cố Minh Diệp khóc sướt mướt. Anh vừa khóc vừa đeo chiếc nhẫn vào tay cô rồi ôm cô thật chặt.

“Anh… hức.” Người đàn ông nấc lên.

Hạ Minh Nguyệt bật cười ____ Đậu má, cái tên ngốc này.