Hiện Trường Ngã Ngựa Của Bạch Liên Hoa

Chương 12




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng Cố Minh Diệp chỉ dám nghĩ trong lòng. Bây giờ ngày nào anh cũng tập gym, còn dán một bộ râu hoành tráng, hình tượng tổng tài đã thiết lập rồi, đột nhiên lại xé râu xuống nũng nịu? Sẽ bị coi là điên đúng không?

“Em thích cậu ta?” Cố Minh Diệp nhìn thẳng vào cô.

Hạ Minh Nguyệt kinh hãi: “Không, bọn em chỉ là bạn bè thôi!”

“Ừm.” Lòng Cố Minh Diệp hơi giãn ra, “Con trai đáng yêu dễ thu hút con gái bọn em lắm.”

“Em cũng thích Cố tổng như thế.” Hạ Minh Nguyệt tít mắt, giọng nửa thật nửa giả, “Mặt lạnh tim nóng, săn sóc chu đáo. So với đám bạn cùng trang lứa chỉ biết chơi bời, ở bên Cố tổng an toàn hơn nhiều.”

Cố Minh Diệp ho khan, “Tôi già rồi, không chơi được như đám trẻ tụi em.” Xạo lìn, ông đây quẩy 3 ngày 2 đêm cũng được nhé.

Hạ Minh Nguyệt trợn to hai mắt, “Anh đang đùa đấy à? 29 tuổi là tuổi hoàng kim đấy, già chỗ nào!”

Ai bảo sẽ theo đuổi anh xong lại quay sang thắm thiết với trai trẻ thế? Cố tổng thở dài: “Tôi già rồi, chẳng ai thích tôi nữa”.

“Đâu, có em thích nè.” Mong là đám phụ nữ khắp thế giới đều bị mù, không ai thấy Cố tổng, không ai thấy, không ai thấy, không ai thấy…

Cố Minh Diệp lẳng lặng nhìn cô. Hạ Minh Nguyệt mê muội: “Em tôn sùng anh lắm đó, Cố tổng siêu tuyệt vời!” Hình như cũng không tôn sùng lắm, em chỉ thích lột quần áo anh ra sờ chim nhỏ thôi.

Tâm trạng của Cố Minh Diệp đã tốt hơn. Cô ấy thực sự dễ thương. Mình hơi hơi thích cô ấy rồi đó.

“Cám ơn em, em cũng cũng rất tuyệt.” Cố tổng có chút ngượng ngùng.

“Haizz____” Hạ Minh Nguyệt thở dài.

“Sao thế?”

“Em thấy mình chẳng tuyệt tí nào.” Hạ Minh Nguyệt thất vọng cúi đầu, “Việc dễ thế cũng không làm được.”

“Có việc gì?”

“Em thích một người.”

Tim Cố Minh Diệp đập mạnh.

Có vẻ Hạ Minh Nguyệt đang bối rối vì vấn đề gì đó.  Vấn đề bối rối liền ngồi xuống cạnh cô, bầu không khí cực kỳ tốt, bạn không thể hỏi người khác, mà người khác cũng không biết được, vậy thì … “Em kể anh nghe rồi anh cho em ý kiến nhé?” Cô thận trọng nói, “Anh lớn hơn em, từng trải hơn em, có lẽ sẽ biết bây giờ nên làm gì.”

Tôi chẳng có tí kinh nghiệm gì về chuyện tình cảm cả _____ Anh nói thế được không? Tất nhiên là không. Cố Minh Diệp gật đầu, “Em nói đi.”

“Em thích một người. Anh ấy rất ưu tú, cũng rất lạnh lùng. Chỉ là …” Hạ Minh Nguyệt nhíu mày, “Anh ấy quá lạnh lùng, như  rồng thoắt ẩn thoắt hiện, ngày thường rất khó để gặp mặt. Bình thường không gặp cũng không sao, nhưng đến liên hệ qua mạng cũng rất ít. Anh ấy chưa từng đăng gì lên mạng. Em thích anh ấy, muốn tìm hiểu anh ấy nhưng không biết phải làm thế nào. Anh nói em nên làm gì bây giờ?”

Cố Minh Diệp: Ừ nhỉ, đây là vấn đề khó đấy.

Hạ Minh Nguyệt tiếp tục đau khổ nói: “Hơn nữa, anh ấy có vẻ khá lạnh nhạt với em. Không bao giờ tìm em, cuối cùng em thu hết can đảm đi tìm anh ấy một lần, anh ấy lại dùng hai ba chữ, không, chỉ hai chữ thôi đã đuổi em về rồi. Rất khó để trò chuyện với anh ấy. Em là một cô gái, chủ động nhiều lần như vậy cũng hơi tổn thương lòng tự trọng!”

Cố Minh Diệp: Chẹp, nghe quá đáng thế.

Hạ Minh Nguyệt giọng buồn buồn: “Nói không phải điêu, trước khi thích anh ấy, em luôn nghĩ mình rất khá. Em có thể tìm một chàng đẹp trai để yêu đương ngọt ngào. Nhưng từ khi thích anh ấy, trong đầu em chỉ có anh ấy, mất chàng soái ca ưu tú không lọt vào mắt nữa. Em cũng cảm thấy mình rất tầm thường, khuyết điểm đầy người. Mỗi lần xuất hiện trước mặt anh ấy, em lại muốn mình xinh đẹp hơn. Anh ấy đối với em không mặn không nhạt, càng làm em hoài nghi mình không có sức hút… “

Cố Minh Diệp: Không không, em rất đáng yêu, duyên dáng lại dịu dàng, là lỗi của tôi.

Cô ngẩng đầu hỏi: “Anh nghĩ em nên làm gì bây giờ?”

“Em đã làm rất tốt rồi.” Cố Minh Diệp nói.

“Vậy tại sao anh không phản ứng gì?” Hạ Minh Nguyệ nói, “Có phải vì không thích em không?”

“…” Cố Minh Diệp không thể trả lời. Cô bé rất tốt, ánh mắt ngưỡng mộ anh cũng khiến người ta rất hưởng thụ. Dễ thương, ngoan ngoãn, khơi dậy tình thương trong người khác, luôn khiến mọi người muốn gần gũi và bảo vệ. Nhưng vẫn còn kém. Anh cũng không biết nói thế nào, chỉ là thiếu một chút gì đó.

“Nếu em làm tốt nhất những gì có thể rồi, thì lúc này không cần chỉ trích bản thân.” Cố Minh Diệp nhìn cô, “Việc cần làm là chờ đợi đến khi anh ấy phát hiện ra em là tuyệt nhất.”

“Phải tiếp xúc thì anh ấy mới phát hiện ra em tuyệt chứ.” Hạ Minh Nguyệt ngơ ngác nhìn anh, “Em cứ ngồi chờ, nhỡ anh ấy quên mất em thì sao.”

Cố Minh Diệp không biết phải nói gì.

Hạ Minh Nguyệt nghĩ: Ui, nam thần của mình đúng là người không giỏi giao tiếp. Ôi, nhìn đôi mắt khó xử ấy kìa.

Cô cười với anh: “Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã lắng nghe em.”

Cố Minh Diệp lắc đầu: “Tôi có giúp được gì cho em đâu.”

“Anh chịu nghe em nói đã là tốt lắm rồi.”

Không đúng, không đúng, không đúng. Hạ Minh Nguyệt rùng mình. Mình thích anh ấy, anh ấy không biết. Mình nói với anh ấy là mình thích một người, anh ấy không biết người đó chính là ảnh, nên trong mắt anh ấy, giờ mình đã là gái có crush. Mình muốn tán anh ấy, anh ấy biết mình thích ai đó, nếu anh ấy không đoán ra người đó là bản thân thì có phải mình sẽ độc thân cả đời không. Hạ Minh Nguyệt, mày ăn gì mà ngu thế?

Đôi mắt của Hạ Minh Nguyệt tối sầm lại, cô suýt thì ngất vì sự ngu si của mình.

Đàn ông sẽ nghĩ gì về một cô gái đã có người trong lòng? Bồ ngon hơn vợ? Gái có chồng ngon hơn bồ? Hay không cướp được mới ngon nhất? Rồi càng kích thích ý chiến đấu, quyết đè lên giường bằng được? Hoặc chúng ta không thuộc về nhau, anh xin giơ tay rút lui thôi?

Sao cô thấy Cố tổng sẽ thuộc vế sau nhỉ? Anh vừa ngầu vừa lịch lãm mà.

Hạ Minh Nguyệt định thần lại, vội vàng tìm đường thoát: “Haha, ha, nói ra điều mình giữ trong lòng bấy lâu thật thoải mái. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, em cảm thấy mình không thích anh ấy cho lắm.”

Cố Minh Diệp:???

Nhìn thấy người đàn ông sững sờ, Hạ Minh Nguyệt xua tay thở dài, “Thế giới đầy đàn ông xuất sắc, em cũng đâu có tệ, hà tất phải thắt cổ chết ở một cây? Có lẽ đó chỉ là nỗi ám ảnh của em thôi.”

Cố Minh Diệp: Ơ kìa, trái tim phụ nữ các người thay đổi nhanh thế à? Mới có 10 phút đã hết yêu rồi?

Hạ Minh Nguyệt cảm thấy tình cảm thái độ của mình quay nhanh quá, có thể khiến Cố tổng cảm thấy cô rất dễ từ bỏ, cũng dễ thay lòng, hình tượng của cô sẽ biến thành cô gái bồng bột, coi tình cảm như trò đùa. Không được. Điều này là tối kỵ. Thích có thể biến thành không thích, nhưng phải có quá trình, từ từ mưu tính.

Cô cười khổ: “Mong rằng ngày đó sẽ đến sớm.”

Cố Minh Diệp: Phụ nữ là những niềm đau.

“Em còn yếu, nên nghỉ sớm đi.”

“Cố tổng định quay về đoàn phim ạ?” Hạ Minh Nguyệt đứng dậy nói, “Em sẽ đi cùng anh, em khỏe hơn nhiều rồi.” Vậy là hai người cùng đi.

Khi đến đoàn phim, Vương khê đang đợi cảnh diễn tiếp theo, lúc cậu nhìn thấy Hạ Minh Nguyệt thì mắt sáng bừng lên, nhưng có Cố tổng đứng bên cạnh, cậu đành nuốt mấy lời xàm xí ngược vào, “Chào Cố tổng, chào chị Minh Nguyệt.”

Vì để anh rể biết chị gái mình tài giỏi hơn người, Vương Khê bắt đầu trò khen nhau nở hoa: “Em vừa mới đọc lại Bạch nguyệt quang, mỗi lần đọc là một lần khám phá thêm, chị Minh Nguyệt, chị quá giỏi! Sao chị có thể viết ra một kịch bản hài hước có chiều sâu như vậy!”

Hạ Minh Nguyệt: …

Cố Minh Diệp: …

“Cố tổng quả là có con mắt tinh tường, chị Minh Nguyệt gặp được anh đúng là may mắn!” Hình như cậu không dừng được rồi, “Hồi đầu em không thích Chu lão tổng đâu, cảm thấy lão ta là người xảo trá lại ngu si, nhưng hôm qua em đột nhiên ngộ ra, lão mới là người đáng yêu nhất kịch bản. Có lẽ ngay từ đầu ông ấy đã tỉnh táo, cố tình làm tất cả để…” Blah blah, blah blah.

Hạ Minh Nguyệt chỉ có thể căng đa đầu đáp lại: “Cảm ơn em đã xem nghiêm túc và sâu sắc như vậy. Chẳng trách mỗi lần chị xem Khê bảo diễn xuất, chị đều cảm thấy mỗi một biểu cảm của Khê bảo đều phù hợp, đúng mực. Hóa ra đằng sau là cả quá trình nỗ lực trau dồi, nghiên cứu kịch bản! Cảnh diễn hôm qua của em, khóc không ra nước mắt, hận thù nhưng bất lực…” Blah blah, blah blah.

Cố Minh Diệp: Nịnh hót đối tác trong ngành điện ảnh đã đạt tới trình độ này rồi à? Không nói đủ 100 câu khen ngợi nức lòng thì không được ngừng?

Hai người dần chìm đắm vào khung cảnh tâm tình tri kỷ, không thể tự giải thoát được, càng không nhận ra sắc mặt của Cố tổng càng lúc càng đen.

Không phải chỉ là một kịch bản sao, tôi đọc!

Tối đó, Cố Minh Diệp lôi “Bạch nguyệt quang của Chu lão tổng” từ dưới gầm giường lên đọc tiếp chương 2: “Nước mắt pha lê đầy màu sắc của Chu lão tổng đã chảy đầy 250 bình…” Cố Minh Diệp gập kịch bản lại, thôi quên đi, chúng ta không thuộc về nhau.

Sau khi lướt Weibo nửa tiếng, anh lại mở kịch bản ra: “Ông biết mình nên lên đường tìm Tiên Tiên, nếu chậm trễ, gương mặt Hồ Ca này sẽ già mất…” Vớ vấn. Chẳng lẽ không còn cách nào khác? Viện thẩm mỹ phá sản hết rồi? Anh có thể chờ kịch bản thứ hai của cô ra mắt rồi khen ngợi được không?

Cố tổng lại lướt Weibo, lướt đến no.1 hot search: “Đu idol từ hồi chưa nổi đến lúc nổi là trải nghiệm như thế nào?” Trong 10 idol được nêu tên, Vương Khê là người có số vote cao nhất. Cố tổng gật đầu hài lòng, phòng marketing làm việc hiệu quả đấy. Anh bấm thử vào cmt nổi nhất, “Áo bông nhỏ áp ngực Cố tổng”, fan não tàn, kiểm tra hoàn tất.

Sau đó, Cố tổng lại xem mấy chủ để hot trong ngành sản xuất mà anh quan tâm, lúc sắp thoát ra, nghĩ thế nào anh lại ấn chia sẻ lên vòng bạn bè.

Hạ Minh Nguyệt đang nói chuyện với Hứa Thu Hạnh, trước tiên là củng cố thói quen của thục nữ, sau là thảo luận về hành vi gần đây. Hứa Thu Hạnh tỏ vẻ: “Cũng may, chưa đến mức không cứu nổi.” Cô ấy nói, “Anh ấy đã mua thuốc cho cậu, đây là cơ hội tốt, cậu có thể tặng quà thay lời cảm ơn anh ấy.”

“Tặng gì?” Hạ Minh Nguyệt trầm tư, “Mình không biết nam thần thích gì?

“Con trai không có nhiều sở thích đâu, mà cũng không có nhiều đồ cho mình tặng đâu. Chỉ cần không phải đồ riêng tư quá thì cậu tặng gì cũng được.”

Haizz, bài tập hôm nay khó quá.

Cô lướt vòng bạn bè, người vạn năm không hoạt động – Cố tổng lại share một liên kết!

—— Thứ gì có thể khiến cánh mày râu đều khao khát có được!

Hạ Minh Nguyệt hào hứng nói với Hứa Thu Hạnh: “Nam thần đăng bài! Tớ nghĩ mình sắp biết nên tặng anh ấy cái gì rồi!”

Năm phút sau, cô tắt điện thoại.

Hứa Thu Hạnh: “Tặng cái gì?”

Hạ Minh Nguyệt: “Thôi bỏ đi.”

Hứa Thu Hạnh: “???”

Hạ Minh Nguyệt: “Anh ấy chia sẻ ảnh Maybach 62s.” (*) Dù thận cô nhiều như chùm nho trên dàn cây, cô cũng không mua nổi.

Đành chào thân ái vậy.

(*) Maybach 62S là một trong những mẫu xe sang trọng nhất thế giới, thuộc hãng Mercedes, giá sương sương khoảng 20 tỷ.