Hiện Trường Livestream Kỳ Quái - Hải Lý

Chương 145: Thế giới ảo ảo thực thực / Biến mất lần nữa




Bây giờ là 19 giờ 30 phút, còn mười phút nữa là buổi biểu diễn của Ares\'s fire bắt đầu.

Người chơi đi theo những khán giả đeo vòng tay đỏ đến xưởng số 3. Họ nhìn thấy hai cánh cửa sắt đen lốm đốm sơn ở lối vào đang nhà máy đóng chặt, trên đó có treo một sợi dây xích rỉ sét. Một số khán giả rõ ràng không phải đến đây lần đầu tiên. Họ đi vòng sang một phía khác và bước vào một cánh cửa nhỏ đang hé mở ở bên cạnh. Một chàng trai mặc vest đen với phần tóc mái nhuộm highlight vàng xanh đang đứng trước cửa, cầm máy quét mã QR để kiểm tra từng chiếc vòng tay giống như soát vé.

"Thường thì mấy buổi biểu diễn thế này là bán vé trước chứ không bán tại chỗ. Chúng ta phải làm sao bây giờ? Xông vào à? Biết là ở trong phó bản nhưng mà... Vậy cũng không hay lắm ha." Trần Thương nhăn nhó, liếc trái ngó phải rồi nói nhỏ với mọi người.

Phó Kỳ Đường nghe vậy thì liếc nhìn cậu ta với vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Hahaha... Trời ạ! Tiểu Trần! Anh Tiểu Trần à! Không ngờ cậu lại có tiềm năng trở thành lưu manh, côn đồ vậy đó. Nghĩ gì vậy hả?" Ba Viên không thèm nể mặt, cười như nắc nẻ.

Anh ta cười đau cả mồm miệng, thấy vẻ mặt u ám của Trần Thương thì mới nói tiếp: "Ý tưởng này của cậu quá nguy hiểm. Dù không có vé thì cũng đâu đến mức đấy chứ. Thực sự không đến mức đó đâu."

Trần Thương cạn lời, lườm anh ta rồi hỏi: "Thế anh có cách chắc?"

"Rõ ràng! Chờ nhé." Ba Viên vỗ vai Trần Thương, nói một cách tự tin.

Tóc Vàng Xanh đang đứng soát vé đã sớm nhận ra sự khác thường của nhóm người chơi. Cứ chốc chốc, cậu ta lại liếc mắt sang nhìn. Thấy Ba Viên đi về phía này, Tóc Vàng Xanh vẫn không thay đổi sắc mặt nhưng trở nên cảnh giác hơn. Với xuất thân và kinh nghiệm sống của mình, Ba Viên tương đối quen thuộc với mấy chuyện thế này. Cộng thêm năng lực gặp người nói kiểu người, gặp quỷ nói kiểu quỷ của anh ta, còn chưa hút xong điếu thuốc mà trông anh ta đã hệt như anh em khác cha khác mẹ của Tóc Vàng Xanh rồi.

Ba Viên đang diễn rất tốt. Phó Kỳ Đường liếc mắt sang, nhìn thấy Tô Úy đã đứng cách xa đám người một khoảng từ bao giờ. Cậu ta đứng trước cửa của một tiệm sách đối diện nhà máy số 3, hứng thú quan sát bên trong qua lớp cửa kính.

"Đang nhìn gì vậy?"

Phó Kỳ Đường đi tới chỗ Tô Úy, vờ như không để ý mà hỏi cậu ta. Từ sau khi hồi phục ký ức, mỗi lần đối diện với Tô Úy thì lòng Phó Kỳ Đường lại có một loại cảm giác rất phức tạp. Tội lỗi, bất lực, buồn bã và một cảm giác hơi hơi quen thuộc. Suy cho cùng thì vẫn là do anh mà Tô Úy mới vô tình bước lên chuyến tàu này. Trừ Cung Tử Quận, Tô Úy là người có quan hệ mật thiết với anh nhất.

Phó Kỳ Đường không phải là người có hay do dự. Anh luôn luôn tỉnh táo và phóng khoáng nên không có ý định xem xem tình huống nào quan trọng hơn hay tình huống nào tệ hơn. Dù sao mọi chuyện cũng đã rồi. Anh cảm thấy có lỗi với Tô Úy chỉ vì anh coi Tô Úy như một người bạn, và cậu ta cũng coi anh như một người bạn. Chứ nếu là Tạ Nhất Minh 2.0 thì anh đã chẳng thèm quan tâm.

"Anh xem tổng thể kiến ​​trúc của hiệu sách này đi, cứ như là do mấy kiến trúc sư cùng nhau làm rồi ghép lại ấy."Tô Úy vừa nói vừa chỉ trỏ.

Tiệm sách trước mặt họ chỉ có một tầng lầu, hình như vốn là một cái kho nhỏ, phong cách tổng thể cứng cáp và đơn giản chỉ có ở các nhà máy ở thế kỷ trước. Nhưng sau khi cải tạo, một bức tường hướng ra đường đã bị phá bỏ hoàn toàn và thay thế bằng một tấm kính lớn từ trần đến sàn. Không chỉ vậy, có người còn tự ý xây thêm cho nó một mái chóp đặc trưng theo phong cách Gothic, rất lạ mắt. Quả đúng là như có hai kiến ​​trúc sư, mỗi người chịu trách nhiệm một phần trong việc cải tạo hiệu sách rồi ghép lại và hoàn thành nó một cách vội vàng.

Phó Kỳ Đường gật đầu, nói: "Có vẻ là như vậy."

"Đúng không? Đứng từ xa tôi đã trông thấy nó rồi, cảm thấy nó tương đối thú vị." Tô Úy nói rồi gõ lên tấm cửa kính.

Sau đó, cậu ta đột nhiên đặt câu hỏi: "Anh nói xem, thời buổi này tiệm sách còn có thể kinh doanh nổi không?"

"Sao lại hỏi vậy?"

"Nghĩ đến thì hỏi thôi. Trên đường tới đây chỉ có đúng cửa tiệm này là không có khách, có cảm giác khá tách biệt với những nơi khác."

Tô Úy nhún vai, quay lại và nhìn thấy một băng rôn cuộn được đặt ở bên cửa. Có vẻ đó là một băng rôn quảng cáo cho hoạt động offline của một nhà văn nào đó. Đứng từ chỗ của cậu ta vừa khéo thấy được nội dung trên đó. Cậu ta liếc nhìn, vẻ mặt đột nhiên thay đổi.

Phó Kỳ Đường thấy vậy cũng ngó qua.

Bậc thầy tiểu thuyết kinh dị nổi tiếng Kinh Hồng Tuyết... Sách mới "Ai đang nhìn bạn?"... Ký tặng và trả lời câu hỏi của độc giả.

Bên dưới là mấy dòng chữ nhỏ tóm tắt giới thiệu sơ qua về nội dung của cuốn sách.

Nam chính Hàn Thập Lục nghi ngờ bản thân mình điên rồi. Vì anh ta có cảm giác rằng dù có ở nơi nào thì anh ta cũng bị vô số những cặp mắt nhìn chăm chú. Anh ta cố gắng chạy trốn, cố gắng tìm ra những kẻ rình rập chết tiệt kia nhưng luôn luôn thất bại. Trong lúc kinh hãi và tuyệt vọng, Hàn Thập Lục chửi mắng không khí. Đột nhiên, một giọng nói không phải nam cũng chẳng phải nữ vang lên trong hư không: "Xin lỗi. Xin hỏi... Anh đang... Chửi tôi à?"

......

Đọc xong giới thiệu vắn tắt, vẻ mặt Phó Kỳ Đường cũng trở nên ảo diệu. Cuốn tiểu thuyết kinh dị này cũng đúng là...

"Ký tặng cũng đã bắt đầu hai mươi phút rồi nhưng xem ra là người này cũng không có nổi tiếng cho lắm nhỉ. Mà cốt truyện kiểu này... Thời buổi hiện nay ai cũng dám tùy tiện tự xưng là bậc thầy vậy à..." Tô úy bĩu môi. Cậu ta nhìn tiệm sách lèo tèo vài bóng người, không khỏi giễu cợt.

Phó Kỳ Đường gật đầu đồng tình, "Đúng là trình độ Quý Đào vừa đọc là phải chạy luôn."

Vừa dứt lời, hai người đột nhiên im lặng. Quý Đào là người thích đọc truyện và xem phim kinh dị nhất trong số những người chơi. Trong toa tàu của anh ta có hai giá sách rất to, chất đầy tiểu thuyết kinh dị. Phó Kỳ Đường từng nói muốn mượn vài cuốn để đọc, đáng tiếc khoảng thời gian nghỉ ngơi ở trên tàu có hạn lại còn phải bận rộn luyện tập, cuối cùng vẫn không có cơ hội.

"Không biết toa tàu của anh ta xử lý thế nào." Tô Úy hiếm khi lộ vẻ u sầu.

Bình thường, sau khi người chơi chết, các toa xe riêng được tạo ra dựa trên ý thức của người chơi sẽ được làm mới lại và sẽ được phân bổ cho những người mới lên xe ở vòng tiếp theo. Tuy nhiên, Quý Đào chết "ngay trước bình minh", lúc ấy đoàn tàu đã không còn thu nạp thêm người mới nữa nên toa tàu của anh ta bị khóa trái lại.

Tô Úy nhìn Phó Kỳ Đường như muốn nói gì đó nhưng đến cuối cùng lại không nói gì cả mà chỉ nhìn đi chỗ khác.

*

Cũng không biết Ba Viên đã nói gì với Tóc Vàng Xanh mà vài phút sau, anh trở lại rồi nói với mọi người mọi chuyện đều đã ổn thỏa.

Ba Viên đắc ý nói: "Chỗ này làm gì có hệ thống kiểm soát vé đâu. Có cho vào hay không thì một câu nói thôi là được. Nhưng mà chúng ta phải chờ một lát. Sau khi biển diễn buổi bắt đầu, không ai chú ý thì cậu ta sẽ tìm cơ hội cho chúng ta vào."

Nhóm người không có gì kiến gì. Dịch Văn Văn cười híp mắt, nói: "Được nha Béo! Đỉnh đấy!"

Ba Viên nghe vậy lại càng thêm đắc ý, nói: "Hê! Này có là gì. Dù sao tôi cũng trải đời lâu hơn mấy người tận hai năm. Chuyện nhỏ như con thỏ mà thôi."

Nhóm người chơi lại trêu đùa nhau một lúc. Tầm mười phút sau, họ đã có thể nghe rõ tiếng nhạc phát ra từ bên trong.

Tóc Vàng Xanh bước tới, nói với Ba Viên: "Anh Béo! Bảo bạn anh đi theo em. Cẩn thận nhé, lát nữa vào trong không bật đèn đâu."

"Ok!" Ba Viên nói.


Sau đó, chẳng cần anh ta hô hào, nhóm người chơi đang tản ra tứ phía đã nhanh chóng tụ lại. Họ đi theo Tóc Vàng Xanh vào bên trong. Họ đi trên một cái cầu thang bê tông hình xoắn ốc không quá rộng rãi, mỗi bước đi sâu hơn, tiếng hát vang vọng bên tai cũng ngày càng rõ ràng hơn. Tiếng trống, tiếng đàn, tiếng ghi-ta và một giọng nam khàn khàn, nhả chữ kỳ lạ, phát âm mơ hồ, như đang gắng sức gào thét trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Mọi thứ đều nằm giữa ranh giới của hiện thực và hư ảo, nghe không rõ ràng.

Tóc Vàng Xanh đi đầu tiên, giơ điện thoại lên chiếu sáng cho mọi người. Ánh đèn trắng không ngừng lay động theo mỗi bước chân của cậu ta, chiếu sáng từng khoảng nhỏ. Bã kẹo cao su, vỏ lon nước, thậm chí là cả bao cao su văng khắp nơi, có thể thấy đây là một nơi không được thường xuyên dọn dẹp.

"Vào trong, mọi người cứ đứng trong đám đông nghe nhạc thôi là được, nhớ là không được qua quầy lấy rượu uống đâu đấy. Tên quản lý quầy bar rất tinh mắt, liếc một cái là sẽ biết ngay mấy người không có "vé"." Tóc Vàng Xanh vừa đi vừa khẽ nhắc nhở.

Vé vào cửa của buổi biểu diễn này có tặng kèm một ly cocktail. Tóc Vàng Xanh chỉ quản lý được khu soát vé ngoài cửa chứ không với xa được tới quầy bar. Tới đây vì có việc phải làm nên đương nhiên là nhóm người chơi cũng không có ý đồ chiếm hời gì. Ba Viên đấm nhẹ vào ngực Tóc Vàng Hoe, ý bảo cậu ta cứ an tâm, họ tuyệt đối sẽ không gây rắc rối cho cậu ta, rồi lại tán gẫu thêm một lát.

"Lúc nãy tôi có nhìn thấy sơ đồ mặt bằng, diện tích dưới tầng hầm không quá lớn, tổng cộng chia làm ba khu. Khu vực sân khấu đối diện khu khán giả, phía bên phải có một lối đi dẫn ra hậu đài. Ở đó có ba gian phòng làm việc, giờ cải tạo thành phòng nghỉ. Vào thì chia nhau ra tìm." Phó Kỳ Đường nói nhỏ.

"Được. Thế tôi, anh Béo và anh Lâm Phưởng tìm ở khu khán giả, tiện kiểm tra cả khu nhà vệ sinh luôn." Trần Thương nói.

"Em với chị Duyệt Duyệt và chị Lý Lan cũng qua khu nhà vệ sinh rồi kiểm tra khu vực gần sân khấu." Dịch Văn Văn cười hì hì rồi nói với Trần Thương: "Các anh đâu thể kiểm tra cả khu nhà vệ sinh nữ đâu, đúng không?"

"Tôi sẽ canh giữ ở cửa." Tống Dục nói.

Suy cho cùng, đây cũng là một buổi diễn chui, khán giả có việc phải về sớm thì cũng là chuyện hết sức bình thường.

Tống Dục ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi nhỏ Phó Kỳ Đường: "Người chúng ta cần tìm là một người đàn ông đội mũ, mặc áo phông in hình graffiti, đúng không? Anh có đoán được anh ta cao tầm bao nhiêu không? Hoặc hình graffiti trên áo trông như thế nào?"

"Tôi không rõ hình dáng cụ thể thế nào, dáng người cũng không ước chừng được. Góc nhìn của tôi tương đối kỳ lạ, hoàn toàn không rõ ràng. "Phó Kỳ Đường suy nghĩ và liếc nhìn Tống Dục, nói.

"Tôi hiểu rồi. Nếu có người nào khả nghi thì tôi sẽ xác thực thử." Tống Dục gật đầu, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ.

Tô Úy đi phía sau anh ta nghe vậy không khỏi cảm thấy rùng mình. Cậu ta không hề quên chuyện anh ta lạnh lùng, quyết đoán tới mức nào. Lúc ở phó bản Khu vui chơi tĩnh lặng, cho dù là với bản thân hay người khác thì anh ta cũng ra tay không hề do dự.

Tính toán lượng nhân số, Phó Kỳ Đường nói: "Thế tôi với Cung Tử Quận ra hậu đài. Cậu thì sao?" Sau đó, anh quay lại nhìn và hỏi người cuối cùng của team là Tố Úy.

Tô Úy dang hai tay ra, nhỏ bé, yếu ớt, nói: "Tôi còn lựa chọn nào khác ngoài đi phía hậu dài với hai người đâu."

Sau đó, cậu ta quay lại nhìn Miêu Anh và nói: "A! Chị Miêu Anh cũng đang lẻ bóng."

Miêu Anh bật cười, không quan tâm mà nói: "Không sao, tôi đi đâu cũng được."

Nhiệm vụ tạm thời được sắp xếp như vậy.

Tầng hầm của nhà máy này sâu hơn Phó Kỳ Đường nghĩ khá nhiều. Bọn họ đi hết chiếc cầu thang xi măng dài bằng hai lần tầng hầm của mấy tòa nhà bình thường, đi qua một cánh cửa mở hé mới tới được nơi biểu diễn. Ánh đèn không ngừng đổi màu, tiếng nam nữ hò hét hòa vào nhau, tiếng nhạc xập xình, đinh tai, nhức óc. Lớp bụi trôi nổi dưới ánh đèn, mặt đất dưới chân cũng rung nhẹ, dù là hai người đứng rất gần nhau thì khi nói chuyện cũng phải ghé sát vào tai người kia.

Phó Kù Đường ra dấu tay, nhóm người chơi bắt đầu hành động. Tuy nhiên, khi anh vừa quay lại đã lập tức sững người. Tô Úy và Miêu Anh đi cuối cùng đã biến mất.

"Thế chúng ta đi... Ấy? Anh Lâm Phưởng đâu? Vừa nãy còn đứng ở đây cơ mà?"

Trần Thương không khỏi hoang mang khi không thấy người đang đứng cạnh mình đâu nữa.

"Biến mất rồi! Lúc chúng ta vừa bước vào ấy."

Dịch Văn Văn hét lên, sau đó vẫy vẫy tay. Vừa rồi cô ấy khoác tay Thời Duyệt bước vào. Vì vậy, khi người bên cạnh không còn ở đó nữa, cảm giác trống trải vô cùng rõ rệt.

"Chị Duyệt Duyệt cũng biến mất rồi. Chắc là họ biến mất cùng nhau... Vòng thứ hai!" Dịch Văn Văn giơ hai ngón lên, nói.

Đúng vậy, vòng thứ hai đã bắt đầu.