Hiện Trường Livestream Kỳ Quái - Hải Lý

Chương 142: Thế giới ảo ảo thực thực / Câu chuyện kinh dị C tương đối thú vị




"Thật sao? Đỉnh quá! Đúng là Tứ Tứ có khác!"

Người phụ nữ vừa dìu Phó Kỳ Đường vào đang đứng bên cạnh tủ tivi, phấn khích nhìn ngó xung quanh. Tuy nhiên, có lẽ là do sốt ruột nên đứng không vững. Cơ thể của chị bầu nghiêng về một phía, suýt chút ngã sấp xuống.

"Ôi... cẩn thận!" Có người vội vàng đưa tay đỡ, sợ hãi kêu lên nhắc nhở.

Đứng cạnh chị bầu là một người phụ nữ lớn tuổi, hơi mũm mĩm, có ngoại hình của một phu nhân nhà giàu, phúc hậu, đeo đầy vàng bạc khắp người. Bàn tay ôm chị bầu đầy nếp nhăn, trông có vẻ đã ở tuổi sáu mươi.

"Cẩn thận! Sắp làm mẹ đến nơi rồi, làm gì cũng phải hết sức cẩn thận, không có em bé trong bụng sẽ gặp nguy hiểm."

Phú bà vỗ mu bàn tay của chị bầu, an ủi.

Chị bầu vẫn còn đang sợ, vừa thở hổn hển vừa nói: "Vâng! Cháu cảm ơn ạ!"

Sau khi cơn bão nhỏ qua đi, có người nhớ tới Cung Tử Quận, vội vàng hỏi: "Tứ Tứ, cậu vừa nói là đã tìm được giày rồi đúng không? Ở đâu vậy?"

Ánh mắt của mọi người lần nữa tập hợp lại, tạo thành một tấm lưới vô hình, bao vây lấy Cung Tử Quận. Hắn đút một tay vào túi quần, bước đi vững vàng và nhanh nhẹn, nháy mắt bước tới chỗ chị bầu.

Chị bầu chớp mắt vô tội, nói: "Ý cậu là tôi đang giữ giày? Tứ Tứ à... Cậu đừng đổ oan cho tôi nha. Trông tôi giống người đang giấu đồ lắm sao?"

Chị bầu nói rồi dang hai tay, xoay một vòng. Người phụ nữ mặc một chiếc áo bầu dài tay và một chiếc quần vải lanh dáng rộng nhưng ống quần lại được thắt nút lại.

"Đưa đây." Cung Tử Quận nói.

"Không phải tôi. Tôi không giữ giày!" Chị bầu nói.

Cung Tử Quận như không nghe thấy, lặp lại câu nói.

Chị bầu ra vẻ tủi thân, nói: "Không phải tôi thật mà. Tứ Tứ! Con phải tin mama! Mama không lừa con đâu."

Lúc này, phú bà đứng bên cạnh cũng lên tiếng: "Thôi, đưa cho cậu ấy đi. Lúc nãy cô không loạng choạng thì không sao chứ bây giờ á... Giấu làm sao được."

Bà ấy nói rồi liếc nhìn phần eo của chị bầu. Mọi người cũng ngó nhìn theo và thấy được phần vạt áo rộng thùng thình có vật gì dài dài cộm lên. Quả đúng là giống như giắt hai chiếc giày vào cạp quần, sau đó lợi dụng vạt áo bầu rộng, xòe che đi.

"Hóa ra là giấu ở đó. Gà quá đi à!"

"Tứ Tứ quả nhiên là chiến thần tìm đồ! Thoáng cái đã tìm ra rồi!"

"Ôi... Chưa gì đã bị cậu ấy tìm ra rồi. Đúng thật là..." Chị bầu giả vờ khó chịu, khẽ vỗ trán. Sau đó, cô ta ngẩng đầu nhìn Cung Tử Quận, bày ra vẻ thẹn thùng, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng và nóng bỏng hơn: "Hay là... Tứ Tứ, cậu tự lấy đi."

"Oa! Mánh khóe gì thế này? Tứ mama biến chất thế à?"

"Không được! Tuyệt đối không thể được! Tứ mama! Chị tỉnh lại đi! Con dâu còn đang ngồi trên giường kia kìa!"

Chị bầu cười khúc khích, nói: "Sao không được? Chồng tôi cũng đâu có ở đây đâu. Tôi bảo được là được."

Chị bầu vừa nói vừa hất hông về phía Cung Tử Quận. Cung Tử Quận chẳng thèm quan tâm, nhưng Phó Kỳ Đường thì lại không chịu được mà khẽ hắng giọng. Một cánh hoa hồng bị làn hơi thổi bay lên, run rẩy trong không trung. Cung Tử Quận thoáng liếc thấy, lập tức mỉm cười.

Hắn khẽ lắc đầu và nói: "Đừng hiểu nhầm. Tôi không có hứng thú với thứ ở bên eo chị. Nó không phải thứ tôi muốn tìm."

Phú bà giật mình, quay lại hỏi chị bầu: "Sao lại thế? Không thể như vậy được! Lẽ nào thứ đang được giấu ở eo của cô không phải giày của Tam Tam?"

"Sao mà cháu biết được. Cô tự lấy ra mà xem?"

"Để tôi!"

Cô lùn giơ tay xung phong. Vừa dứt lời, cô ta đã vén vạt áo của chị bầu lên và rút ra được một chiếc túi nilon, đựng hai cái bánh quẩy.

"Không phải giày thật. Với lại... Sao cô lại nhét quẩy vào cạp quần vậy hả?!" Cô lùn nhìn hai chiếc quẩy, đỏ mặt nói.

"Đang bầu thì dễ đói lắm. Quần không có túi nên đương nhiên là tôi phải giắt vào cạp quần rồi!" Chị bầu nhìn Cung Tử Quận, bật cười đắc ý: "Tôi đã nói là tôi không giữ giày rồi mà. Tôi thực sự không hề giấu!"

"Vậy có nghĩa là Tứ Tứ đã thất bại trong lượt thử đầu tiên." Cô lùn chán nản, đưa hai cái quẩy cho chị bầu, nói tiếp: "Trả này. Ăn nhiều vào nhé."

"Tìm nhầm rồi. Sao bây giờ? Tứ Tứ, hay là thử tìm ở chỗ khác xem?" Giọng của lễ tân tuy rất bình tĩnh nhưng gương mặt thì lại vô cùng phấn khích và điên cuồng.

"Ví dụ như trên xà ngang!"

"Hoặc là dưới gầm giường!"

"Cũng có thể là ở trên cục nóng điều hòa!"

"Bị ngu à? Cục nóng điều hòa ở bên ngoài mà. Giày chỉ được giấu ở trong phòng này thôi!"

Đám người lại bắt đầu trở nên ồn ào và hỗn loạn.

Cung Tử Quận nói: "Đâu có cần thiết. Nếu đã biết đáp án rồi thì sao còn phải thử làm gì? Tôi đã nói rồi, một khắc đêm xuân giá ngàn vàng. Thời gian của tôi quý báu lắm đó."

Hắn nói rồi từ từ quay đầu, nhìn chằm chằm vào phần bụng của chị bầu.

"Mang thai rồi, còn là "thai đôi" nữa cơ. Ám hiệu rõ ràng thế mà tôi còn không hiểu ra thì thầy giáo nhà tôi sẽ giận lắm đó."

Cung Tử Quận mỉm cười, khẽ cử động cổ tay. Phần cổ tay áo của hắn bỗng sáng lóa lên như một tia sét.

"Thế bây giờ tôi động thủ hay chị tự lấy nó ra nào? Chọn đi."

Im lặng. Toàn bộ âm thanh dường như đã bị nuốt chửng rồi lại được khôi phục ngay lập tức.

"Wow!!! Quả không hổ là Tứ Tứ. Khó thế mà cũng đoán ra được, đúng là quá giỏi! Mama tự hào về con!"

Chị bầu vui sướng vỗ tay bôm bốp. Cô ta nhìn Cung Tử Quận không chớp mắt, vẻ mặt có chút ngượng ngùng và tràn đầy ngưỡng mộ.

"Nhưng mà đoán được ra rồi thì cũng phải đích thân "tìm" được giày mới là đúng quy tắc nha."

Cô ta vừa nói vừa lùi lại, sau đó ngồi lên trên tủ tivi, dang tay ra, nhắm mắt lại, nhiệt tình nói: "Tôi sẵn sàng rồi, mau tới kiểm chứng nghĩ gì mà cậu suy đoán đi!"

Cung Tử Quận khẽ cau mày nhưng không nói gì. Hắn búng ra một tia sáng bạc. Nó tạo thành một hình vòng cung hoàn mỹ, đáp thẳng xuống bụng của chị bầu, vạch một đường. Tuy nhiên, cảnh tượng máu bắn tung tóe và bụng bể ruột bay trong tưởng tượng không hề xuất hiện. Vết mổ chỉnh tề hé mở, có thể nhìn thấy rõ các cơ quan nội tạng trong khoang bụng còn ấm và vẫn đang đập, máu tươi thì đang chảy róc rách trong mạch máu. Một đôi giày da nam xuất hiện một cách đột ngột và hiển nhiên trong bụng chị bầu, được bảo vệ bởi máu thịt mềm mại, không chút tì vết.

Chị bầu hơi tựa vào tường, một tay ôm bụng, híp mặt cười và nói với Cung Tử Quận: "Thoải mái quá đi! Tứ Tứ khỏe ghê đó! Chắc hẳn có thể chơi rất nhiều kiểu, ví dụ như bế Tam Tam..."

Cung Tử Quận cầm đôi giày, mỉm cười nói: "Cảm ơn! Không cần nói tiếp nữa đâu. Cậu ấy ngại."

"Chúc mừng Tứ Tứ đã tìm được giày! Hãy giúp Tam Tam đi giày đi. Hi vọng đôi giày này sẽ giúp hai người đi xa và vững vàng hơn, vượt ngàn chông gai, mưa bão." Lễ tân chắp hai tay trước ngực, xúc động nói.

Những người vốn đang tụ tập thành một nhóm đột nhiên nhường chỗ thành một lối đi. Phía bên kia, Phó Kỳ Đường đang ngồi giữa một đống cánh hoa hồng, một tay chống đầu, trông vừa thoải mái lại vừa buồn chán. Cung Tử Quận đến bên giường, không nói gì mà chỉ cúi xuống nhìn Phó Kỳ Đường. Anh hơi ngẩng đầu lên nhìn hắn, nét cười trong mắt dần rõ ràng hơn.

"Anh Tiểu Đường." Cung Tử Quận khẽ gọi tên anh.

Phó Kỳ Đường cũng không thể giữ được khóe môi đang nhếch lên của mình, đáp lại: "Ừm."

Cung Tử Quận quỳ một chân xuống, "chiều cao" của hai người bỗng chốc thay đổi.

Không còn đứng trên cao mà sẵn sàng chìm vào cát bụi, cau mày, cụp mắt, mất đi hết vẻ hoang dã, từ nay được thuần hóa và nuôi dưỡng.

"Tứ Tứ! Mau đi giày vào cho Tam Tam đi!" Lễ tân thúc giục.

Cung Tử Quận nâng bàn chân của Phó Kỳ Đường lên. Hắn đột nhiên khẽ mỉm cười. Ánh mắt hắn thoáng hiện lên một chút nghịch ngợm bên trong sự trìu mến. Hắn cúi đầu xuống, cung kính hôn lên mu bàn chân của Phó Kỳ Đường.

Cảm ơn em đã bước qua hoa hồng và lửa cháy, lựa chọn anh giữa muôn vàn đau khổ và rồi lại một lần nữa trở về bên anh.

*

Sau khi tìm xong giày là đến màn tiệc cưới. Tuy chẳng có chút kiến thức, kinh nghiệm hay trải nghiệm nào về một hôn lễ nhưng cái quy trình lộn xộn toàn tập này vẫn khiến cho Phó Kỳ Đường phải cạn lời. Và cũng chính vì sự hỗn loạn này nên bầu không khí vẫn luôn ở trong trạng thái đáng sợ và quái dị vô cùng khó tả.

"Hôm nay, đến với hôn lễ này có một fan cp nổi tiếng, chính là Không Yêu Nhất Nhị, Chỉ Yêu Tam Tứ, đạt cấp 13 trong hot topic, có tới một trăm nghìn người theo dõi! Cùng với đó là "cỗ máy làm kẹo" nổi tiếng, tác giả của bao bộ fanfic, Tam Tứ Là Sinh Mệnh Của Tôi. Ngoài ra còn có cả chủ fanpage Theo Tam Đuổi Tứ cùng với trùm nạp tiền và sử dụng buff Fan Ông Nội Của Tam Tứ,..."

Lễ tân nhiệt tình giới thiệu. Mỗi khi nhắc đến ID của ai đó, người được xướng tên lập tức đứng dậy với vẻ mặt hào hứng, hoặc phấn khích vẫy tay, hoặc là định xông luôn tới ôm Cung Tử Quận với Phó Kỳ Đường. Đáng tiếc là chỉ được ôm trong mơ.

"Dưới sự chứng kiến của bạn bè và người hâm hộ, trong tình yêu thương và sự chúc phúc, Tứ Tứ mau hôn Tam Tam đi!"

Lời này vừa dứt, hơn chục người đột nhiên reo hò còn to hơn những lần trước. Mọi cặp mắt đều hướng thẳng vào Phó Kỳ Đường và Cung Tử Quận, trên môi nở một nụ cười cuồng nhiệt. Tiếng vỗ tay, tiếng cười, tiếng la hét, niềm vui tột độ và sự điên cuồng lạnh thấu xương. Đám đông dần dần tụ lại, vây quanh hai người, càng ngày càng gần. Cung Tử Quận nắm tay Phó Kỳ Đường, tiến về phía trước nửa bước, nghiêng người lại gần.

Thế mà Phó Kỳ Đường lại quay đi chỗ khác, bật cười, nói: "Không cho anh hôn. Anh vừa mới hôn chân em xong, em còn chưa rửa chân nữa."

"Anh thì không ngại bẩn. Lẽ nào em chê anh?" Cung Tử Quận nói, giọng điệu ba phần bất lực, bảy phần như ba.

Phó Kỳ Đường gật đầu, nói: "Tất nhiên. Giờ đã thỏa mãn chưa? Kiến thức, kinh nghiệm, trải nghiệm đủ cả rồi, kết thúc thôi chứ hả?"

"Chút nữa đi. Chúng ta đã được động phòng đâu." Cung Tử Quận hơi chút tiếc nuối, nói.

"Thôi xin anh đấy. Động phòng mà anh cũng muốn luyện tập? Có phải anh không thế?" Phó Kỳ Đường bật cười, nói vào tai Cung Tử Quận: "Hay là anh vẫn chưa tìm được quỷ ở đâu?"

Cung Tử Quận thở dài, đáp lại: "Chiêu khích tướng không có tác dụng với anh đâu, nhưng em thì có. Nghe em tất. Được chưa?"

Sau đó, hắn kéo Phó Kỳ Đường lại gần, hôn lên môi anh một cái rồi nói: "Nhận chút lương tạm ứng trước đã rồi làm việc."