Ba ngày sau, mấy người tụ họp. Trừ Bách Chiến còn có hai người đàn ông khác, một người tầm ba mươi tuổi, da ngăm đen, trên mặt có sẹo, trên lưng đeo cung phục hợp*, bên hông có sẵn một bộ binh khí tổ hợp; người kia cũng khoảng quá ba mươi, vóc dáng cao gầy, mặt hơi dài, mắt tam giác, cánh tay trái có bao cổ tay hình thoi, tay phải đang vuốt ve ngắm nghía một thanh phi đao.
(*): cung có thể tách ra để ghép lại
Bách Chiến giới thiệu hai người với Thiên Lý: “Đây là cung thủ Thái Kha, kia là dị năng giả hệ điện Tả Đường.”
Rồi tiếp tục cường điệu giới thiệu Thiên Lý và Tra Nhĩ.
“Được rồi, đi thôi.” Tả Đường từ tảng đá nhảy xuống, cất phi đao, vẻ mặt không kiên nhẫn nói, “Đường khá xa, chúng ta phải chạy cấp tốc, con nhỏ này đi nổi ư?”
Bách Chiến nhìn về phía Thiên Lý, người sau trả lời: “Không sao, các anh cứ dẫn đường đi.”
Những người còn lại cũng không nhiều lời nữa, bắt đầu đứng lên.
Tra Nhĩ vẫn cõng Thiên Lý chạy như trước, tốc độ không chậm chút nào.
Thể lực của mọi người đều vô cùng tốt, chạy suốt chừng ba giờ vẫn không hề ngơi nghỉ chút nào.
Rất nhanh, trong cảm giác của Thiên Lý xuất hiện một bức tường đất không hoàn chỉnh, phần lộ ra chỉ có hơn một mét, đứt đoạn bao vây thành một khu vực hình tròn có đường kính khoảng hai nghìn mét, mà chính giữa...
Mấy người dừng lại.
“Đến rồi.” Bách Chiến tùy ý lắc mái đầu hơi rối bời, cười nói, “Thành Long Ngữ, lại gặp mày rồi.”
Thái Kha và Tả Đường đều không nói gì, chỉ thờ ơ phủi bụi trên người.
“Nhưng trước đó, chúng ta phải xử lí cái đuôi sau lưng đã.” Nói xong, Bách Chiến đột nhiên giơ một tay lên, sau lưng vang một tiếng ầm lớn, lập tức mù mịt khói bụi.
Mà Thái Kha và Tả Đường cũng rút vũ khí của mình ra, chia nhau tấn công từ hai phía.
Thiên Lý nhảy từ lưng Tra Nhĩ xuống, im lặng đợi họ hoàn thành công việc.
Bách Chiến thấy vẻ mặt không hề giật mình trên mặt cô, cười nói: “Rõ ràng em đã sớm biết trước, vì sao lại cố ý không nói?”
“Tôi làm thêm điều thừa làm gì?” Thiên Lý thuận miệng đáp, cảm giác vẫn luôn lưu ý “Thành Long Ngữ” trong miệng Bách Chiến.
“Ha ha.” Bách Chiến cười to, đưa tay định xoa tóc cô thì bị Tra Nhĩ ở cạnh ngăn cản.
Chống lại hai ánh mắt lạnh như băng, Bách Chiến cũng lờ đi, chậm rãi thu tay lại.
Chỉ trong mười phút, Thái Kha và Tả Đường đã quay lại. Hai người cũng không có vết thương gì, chỉ là cả người toàn bụi đất, bề ngoài trở nên chật vật.
Tả Đường khó chịu nói: “Này Bách Chiến, anh có thể đánh nhau chuyên nghiệp hơn chút nữa được không? Bốc lên một đống bụi đất lớn rồi phủi tay mặc kệ, định chuyên môn rước phiền toái cho bọn tôi sao?”
“Ha ha, tôi đã chặn mấy tên kia trước rồi, chẳng lẽ không thuận cho hai anh ra tay ư?”
Tả Đường trợn trắng mắt, Thái Kha im lặng không nói.
Mấy người đi đến khúc giữa bức tường phế tích. Trên mặt đất lộ ra một tòa kiến trúc có thân phân đốt giống như kim tự tháp, nó gồm tám mặt, trên tường ngoài phủ đầy những hình thù kỳ quái màu vàng tối, chẳng những không phản chiếu dưới ánh mặt trời mà còn âm u nặng nề hơn.
Thiên Lý tập trung tinh thần cảm giác cả tòa kiến trúc, nó kéo thẳng từ trên xuống dưới mặt đất.
Một lúc sau, cô hỏi: “Vì sao mấy người gọi nó là ‘Thành Long Ngữ’? Hình như lịch sử không ghi chép lại điều này.”
“Quả thật không có.” Bách Chiến chỉ vào lỗ tai, nói, “Em chú ý nghe kĩ vào.”
Thiên Lý tập trung nghe, xung quanh là tiếng gió cát gào thét, lộ ra cảm giác hoang vu và đau thương, đột nhiên, một tiếng gầm dường như phát ra từ dưới lòng đất vang lên, truyền đi trong gió nóng, tựa như tiếng rì rầm vọng đến phương xa.
“Đó là gì?”
Bách Chiến nhún vai: “Tôi cũng chịu. Tiếng vang này thường thỉnh thoảng xuất hiện. Chính vì thế, nơi đây liền được người đời sau gọi là ‘Thành Long Ngữ’*.”
(*) long ngữ: tiếng của rồng
Thiên Lý nhìn tòa ''Thành Long Ngữ'' này, lẩm bẩm: “Thành? Không phải, thay vì nói là một tòa thành, nó càng giống một cỗ máy phi hành hơn.”
“Máy phi hành?” Bách Chiến và Tả Đường đồng thời lên tiếng, ngay cả Thái Kha cũng không nhịn được lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Những gì lộ ra chỉ là một góc của cỗ máy phi hành thôi.” Thiên Lý đi dọc theo rìa thành Long Ngữ, tuy cảm giác của cô chỉ có thể thẩm tách ra một bộ phận, nhưng cô vô cùng chắc chắn, đây tuyệt đối là một phương tiện giao thông chưa bao giờ xuất hiện, có lẽ nó là ''UFO''*?
(*) UFO: viết tắt của “unidentified flying object”, nghĩa là “vật thể bay không xác định”
Nó cao khoảng hơn hai nghìn mét, rộng gần một nghìn mét, hình chóp, 80% phần thân phân đốt đều bị vùi dưới lòng đất.
“Vậy tường thành xung quanh thì giải thích thế nào?” Tả Đường nhìn bốn phía, nghi ngờ nói, “Bức tường thành này chỉ xây bằng đất đá bình thường, ai sẽ vây một bức tường thành quanh một cỗ máy phi hành chứ?”
Bách Chiến sờ trán, trả lời: “Điều này cũng không khó đoán. Nếu cỗ máy phi hành này vì bị hỏng mà bị vứt ở đây, có lẽ người xưa đã coi là một vật trời ban để thờ cùng, hẳn là tường thành đã được xây lúc đó.”
Thái Kha gật gật đầu, hơi nghiêng về phỏng đoán của Bách Chiến.
Tả Đường sờ cằm, trầm ngâm rồi nói: “Cũng có lý. Trong vũ trụ vốn tồn tại rất nhiều tinh cầu văn minh, vài nghìn năm trước cũng có sinh mệnh ngoài hành tinh tới Áo Lạc của chúng ta, cũng không lạ lẫm gì, hơn nữa như vậy cũng có thể giải thích vì sao từ trước tới giờ chúng ta vẫn chưa từng thấy loại kim loại này.”
“Vậy, Thiên Lý, em có thể tìm được cửa vào không?” Bách Chiến hỏi.
“Ngay đây thôi.” Thiên Lý đáp, “Dưới chân chúng ta chính là cửa vào.”
Bách Chiến mừng rỡ, phất tay nói: “Mọi người lui về sau đi.”
Đợi mấy người lùi xa, anh ta đối diện với thành Long Ngữ, gương mặt vốn đang vui cười trở nên nghiêm túc, giang hai tay ra, khuỵu gối xuống, hít sâu một hơi, gầm nhẹ: “Mở!”
Lấy anh ta làm trung tâm, đất cát xoay tròn theo năng lượng, chậm rãi hình thành một vòng xoáy, lập tức, trong lòng đất truyền đến tiếng vang ầm ầm, mặt đất chấn động, một khe hở có hình cầu thang kéo dài từ dưới chân anh ta đến rìa thành Long Ngữ xuất hiện, không ngừng mở rộng, cát bụi nổi khắp bốn phía, che khuất bầu trời, uy thế kinh người.
Chỗ da bị đất cát quét qua hơi đau nhức, mấy người bên ngoài vội dùng ống tay áo che mặt.
Tra Nhĩ bảo vệ Thiên Lý, ôm chặt cô vào lòng.
Tuy không nhìn thấy, nhưng Thiên Lý lại biết rõ biến hóa bên chỗ Bách Chiến hơn tất cả mọi người, sau mấy chục phút, chấn động dừng lời, đất cát cuồng loạn trên trời cũng nhanh chóng rơi xuống, khói bụi tản đi, một con đường dài sâu thẳm hiện ra trước mặt mọi người.
Bách Chiến vỗ vỗ cái đầu đầy cát và đất, hét: “A, mệt chết ông mày rồi.”
Trong lòng Thiên Lý có chút rung động, thực lực của Bách Chiến còn mạnh hơn những gì cô nghĩ, vận dụng năng lượng lớn đến thế mà anh ta vẫn có thể thành thạo.
Mấy người thấy đã thông lối đi, cũng không nhiều lời nữa, lần lượt tiến vào.
Dưới mặt đất u ám, mọi người bật đèn đã chuẩn bị sẵn, cẩn thận dò từng bước.
Đi được khoảng mấy mươi phút, cuối cùng cũng thấy đầu ra.
Trước mặt là một vách tường kim loại nghiêng, bên trên không có kí hiệu đặc biệt gì, dường như là một thể hoàn chỉnh, hoàn toàn không thấy cửa ở đâu.
Tả Đường hỏi: “Đây thực sự là cửa vào sao? Đi vào bằng cách nào?”
Thiên Lý tiến lên phủi bùn đất trên vách tường kim loại xuống, áp tay vào tinh tế cảm nhận. Cái UFO này rõ ràng đã được chế tạo bằng kỹ thuật hoàn toàn khác với tinh cầu này, hơn nữa đã cạn kiệt năng lượng, nếu không nắm rõ nguyên lí hoạt động của nó, e rằng khó mà mở được.
Song, may thay, chóp cửa kim loại có kẽ hở, có thể là do va chạm hoặc nguyên nhân gì khác mà bị hư hại. Như vậy, mới có đủ sức phá vỡ.
Thiên Lý nói suy nghĩ của mình cho đám người Bách Chiến.
Họ nhảy lên trên, sau khi xác nhận là đúng, liền tập trung năng lượng, bắt đầu phối hợp phá cửa.
Sau một phen trắc trở, cuối cùng họ đã thành công tiến vào trong thành Long Ngữ. Đeo mặt nạ bảo hộ chỉn chu, họ tò mò dò xét khắp nơi.
“Chậc chậc, không biết người ngoài hành tinh có mỹ quan không vậy?” Tả Đường khinh thường nói, “Nhìn kết cấu này, y như tổ ong.”
Hai bên là tầng tầng lớp lớp các vách tường, lối đi thì quanh co vòng vèo, càng kì lạ hơn là, tất cả gian phòng đều không có cửa.
Bách Chiến nói thầm: “Bọn họ cũng không cần ** à?”
(**) Không rõ chỗ này là gì, chắc là ý nghĩa nó cũng không trong sáng gì - Ngân, có thể là ám chỉ đi WC đó (Vũ)
“Không phải không cần **.” Thiên Lý nói, “Cửa phòng của họ có lẽ đều là cửa năng lượng. Bây giờ không có năng lượng, đương nhiên là không thể mở được rồi.”
“Quá phí phạm!” Tả Đường kêu lên, “Lấy năng lượng làm cửa? Đầu óc họ bị trọc hóa thú giẫm rồi à?”
Thiên Lý cũng không cho là như vậy. Trong cỗ máy phi hành này cũng không có lối đi phức tạp gì, cũng không có cả trung khu năng lượng và các linh kiện máy móc gì đó, đây quả là một điều khó có thể tưởng tượng nổi đối với một cỗ máy vận tải cỡ lớn. Cách giải thích duy nhất là, cỗ máy phi hành này được chế tạo từ một vật liệu kim loại đặc biệt, hơn nữa cách sắp xếp cũng rất có quy luật, nhìn như lộn xộn, thật ra lại liên kết chặt chẽ với nhau. Giống như quy tắc văn lộ mà cô khắc, tự hình thành một thể hoàn chỉnh.
Đám người Bách Chiến kiểm tra nhiều gian phòng, cũng không thu hoạch được gì. Trải qua mấy ngàn năm, nhiều thứ bên trong cũng đã bị phong hóa*, những gì còn lại chỉ là một vài vật kỳ lạ hiếm có, không có giá trị gì.
(*) phong hóa: quá trình phá hủy, làm biến đổi đá, khoáng vật
Họ cũng chẳng nổi giận, tiếp tục thăm dò.
“Thiên Lý, cẩn thận một chút.” Bách Chiến thấy Thiên Lý đi rất nhanh, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
Thiên Lý cũng không quay đầu lại, nói: “Không sao đâu, trong này đã không còn sinh vật sống nào.”
Bách Chiến hơi kinh ngạc, nhìn bóng lưng cô, dường như có điều suy nghĩ, xem ra anh ta đã đánh giá đẳng cấp linh giác của cô bé này rồi.
Phạm vi cô bé do thám được, rốt cuộc giới hạn đến đâu?
Thiên Lý trực tiếp đi đến một căn phòng na ná nhà kho, căn phòng này rất rộng, cao gần 100m, rộng chừng 50m, không gian hình sáu cạnh, trên vách tường chia ra nhiều ô ngăn cách với nhau dùng để xếp đồ, đa số đều trống không, chỉ còn một ít vũ khí kim loại đặt ở đó. Nhưng thứ khiến Thiên Lý chú ý chính là mấy chục quả hình cầu giống trứng gà đặt ở bên trong.
Chỗ cao cách mặt đất chừng hơn ba mươi mét như vậy, cũng không biết người ngoài hành tinh dùng cách gì để lấy nó xuống, chẳng lẽ họ đều biết bay sao?
Để Tra Nhĩ cầm mấy thứ đó xuống, Thiên Lý giữ một khối cầu, vuốt ve một hồi, trong lòng khó nén kích động.
Đây là...
“Đây là cái gì?” Giọng Bách Chiến đột nhiên vang lên bên tai.
Vẻ mặt Thiên Lý không thay đổi, thản nhiên nói: “Không biết, đang nghiên cứu.”
Anh ta ngẩng đầu nhìn xung quanh một lượt, cảm thán, “Khá lắm, đây là kho vũ khí à?”
“Hẳn là vậy.” Thiên Lý buông vật trên tay xuống, ở tầng giá đựng đồ cuối cùng có một vật hình dạng kỳ quái, loay hoay một lúc, phát hiện chính giữa có một lỗ khảm, thầm nghĩ: Chẳng lẽ đây là thứ dùng để lắp đặt cái hình cầu này sao?
Hiển nhiên Bách Chiến cũng có suy nghĩ giống cô, anh ta trực tiếp ghép khối hình cầu vào lỗ khảm, quả thực là nguyên bộ, nhưng cũng không có phản ứng gì đặc biệt.
“Đây là một loại năng lượng thể, chỉ là đã quá lâu rồi, năng lượng đã cạn hết.” Bách Chiến tiếc nuối nói, “Thật là đáng tiếc, tôi còn muốn biết vũ khí công nghệ cao của người ngoài hành tinh là như thế nào mà.”
Cạn năng lương ư? Không, hoàn toàn không.
Vừa rồi, Thiên Lý đã cảm ứng được rõ ràng, năng lượng trong quả cầu chẳng những chưa cạn mà còn rất dồi dào. Nó được vỏ bảo vệ cực kì hoàn hảo, thậm chí không bị trọc khí ảnh hưởng, vẫn ổn định sống động như cũ. Chỉ cần tìm ra phương pháp mở khối cầu này, cũng có nghĩa là... Cô có thể chế tạo ra máy móc dùng được trong vùng đất trọc hóa!
Cô kìm nhịp tim đang đập loạn lại, bình tĩnh nói với Bách Chiến: “Có thể đưa cho tôi mười tám khối cầu này không? Tôi muốn nghiên cứu chúng.”
Bách Chiến nhíu mày, tia sáng trong mắt lóe lên, cười nói: “Không thể cho em hết, tôi muốn một nửa.”
Thiên Lý sững sờ: “Vật không có ích, chú muốn làm gì?”
Bách Chiến ngồi xổm xuống trước mặt cô, duỗi ra một ngón tay nói: “Chỉ có tôi cảm thấy vô dụng thôi.”
“Có ý gì?” Thiên Lý nhíu nhíu mày. Chẳng lẽ anh ta phát hiện cái gì? Mình lộ ra sơ hở ở đâu ư?
Bách Chiến mang vẻ mặt đã lâu rồi không được ăn đòn: “Không nói cho nhóc, dù sao anh cũng muốn một nửa.”
Thiên Lý im lặng, có ý muốn tranh thủ, nhưng lại lo mình biểu hiện thái quá, sẽ đưa tới càng nhiều nghi ngờ, đành phải nói: “Được rồi, tôi còn muốn một ít vũ khí.”
“Không thành vấn đề.” Lần này ngược lại, Bách Chiến trả lời rất sảng khoái.
Thiên Lý chần chờ một chút, muốn nhắc anh ta bảo quản mấy quả cầu năng lượng này cho cẩn thận, nhưng suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn không hé miệng.
Bách Chiến không để lại dấu vết dò xét cô, trong lòng thầm khen nhóc quỷ này thật sự bảo trì bình thản.
Trên thực tế, vừa mới bắt đầu anh ta quả không để ý mấy quả cầu năng lượng này, nếu là vũ khí thì còn có thể tìm mấy người chế tạo máy móc tới nghiên cứu.
Nguyên do anh ta thay đổi, là vì Thiên Lý nói ra một con số — “Mười tám“.
Những quả cầu năng lương còn đó, nếu trong lòng không quan tâm, ai sẽ đi kiểm kê số lượng chứ? Cho dù muốn kiểm, cũng phải kiểm lúc phân phối mới đúng.
Trên mặt Thiên Lý vẫn bình tĩnh, nhưng sơ hở cô lỡ để lộ ra trong lời nói, rất không may đã bị Bách Chiến bắt được.
Không thể không nói, đây là một người đàn ông bề ngoài hào sảng, trong lòng lại vô cùng tỉ mỉ và gian xảo.
“Thiên Lý, làm một cuộc giao dịch nhé?” Bách Chiến bất ngờ mở lời.
Giao dịch? Người đàn ông này lại muốn cái gì?