Edit: Niệm Vũ
Beta: Anh Thơ
"Quay về nói với Lai Địch, nếu nó còn dám sai người theo dõi tao nữa, thì đừng trách tao không nương tay!" Kiệt Ngao bóp cổ một gã lính đánh thuê, lạnh lùng cảnh báo.
Xung quanh gã, vài tên lính đánh thuê nằm rạp trên đất rên rỉ, vẻ mặt đầy đau đớn và sợ hãi.
Tên lính đánh thuê bị bóp cổ gian nan gật đầu, Kiệt Ngao thấy thế mới buông hắn ra, hừ lạnh một tiếng, bóng dáng vụt mấy cái rồi lập tức biến mất trước mắt mọi người.
"Đại ca, giờ chúng ta làm gì ạ?" Một tên đứng lên, ôm miệng vết thương dò hỏi.
"Báo ngay cho Lai Địch đại nhân, mục tiêu của Kiệt Ngao là núi Ẩn Long." Gã đội trưởng lính đánh thuê nghiến răng nói, "Chuyện tiếp theo không cần chúng ta quan tâm nữa, muốn xen vào cũng không được."
....
Phía Tây bắc của 11D01, núi Ẩn Long đã bị ma khí ăn mòn hết, giờ chỉ là một ngọn núi trọc, trên núi lởm chởm đá vụn, đất đai cằn cỗi, thế núi dốc đứng, hoang vu đến nỗi ngay cả sinh vật bị ma hóa cũng không muốn ở lại.
Trên đỉnh núi, gió rét rít từng cơn, xung quanh một mảnh trống vắng bao la, có lẽ đã không có ai đặt chân đến nơi này lâu lắm rồi. Nhưng dấu hiệu trên Thăm dò đã thể hiện: nơi đây có bí ẩn khác.
Thiên Lý phóng cảm giác ra ngoài, đang định tìm kiếm kĩ sâu trong lòng đất thì chợt dừng lại, xoay người cùng Tra Nhĩ.
Ở một đỉnh núi khác, Kiệt Ngao đơn độc đón gió, xa xa nhìn họ.
Cơ thể Tra Nhĩ căng cứng lại, mắt hai người đàn ông giao nhau trong không trung, sát khí hừng hực.
"Kiệt Ngao, vẫn chưa tới thời gian đối chiến." Thiên Lý mở miệng nói.
"Ha ha." Kiệt Ngao cười khẽ, đáp: "Thời gian là cái gì? Muốn đánh thì đánh thôi. Giết gã rồi, em chính là của tôi."
Trong mắt Tra Nhĩ chợt bùng lên một tia sáng lạnh lẽo, hắn lạnh lùng nói một chữ: "Chết."
"Ai chết không phải mày quyết định!"
Vừa dứt lời, hai người nhảy lên cùng lúc, lao về phía đối phương như một tia chớp.
Thiên Lý cũng không ngăn cản, chỉ im lặng nhìn họ chiến đấu. Trên ngọn núi Ẩn Long cao lớn, không phải lo tổn thương người vô tội, cũng chẳng cần quan tâm đến có phá hỏng cảnh quan hay không.
Hai người đều không sử dụng lĩnh vực, mà chọn chiến đấu cự ly gần, cơ thể di chuyển thần tốc để lại những bóng dáng hư ảo trên không trung, trên ngọn núi tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng gió vùn vụt tiêu điều, buốt giá ẩn giấu sát khí.
Chân phải Tra Nhĩ giẫm lên một đống cát trên đất, gió ma khí xung quanh như được sức mạnh nào đó điều khiển, đột nhiên hợp thành một cơn lốc, đánh thẳng về phía Kiệt Ngao.
Sương mù màu đen dày đặc quấn quanh hai cánh tay Kiệt Ngao, trực tiếp ngăn cản đòn tấn công mạnh mẽ của cơn lốc ma khí, cơ thể bị hất văng mấy chục thước, tầng tầng đất đá trên đất gập ghềnh vỡ vụn, đá vụn bay ra.
Gã hét lớn một tiếng, mạnh mẽ cưỡng ép đẩy cơn lốc sang một bên, tiếng ầm lớn vang lên, mặt đất bị nổ một cái hố lớn.
Đợt tấn công tiếp theo của Tra Nhĩ lập tức phóng tới, oán khí của oan hồn trong người Kiệt Ngao bốc lên, trực tiếp đối đầu với hắn. Oán khí rót vào trong năng lượng của Tra Nhĩ, làm người hắn cứng lại, đầu óc trở nên mơ hồ trong chốc lát, dục vọng khát máu vốn đã ổn định vậy mà lại có dấu hiệu bùng phát.
Tra Nhĩ lùi về sau, Tâm Giới trên tay sáng rực lên, chậm rãi hóa giải ảnh hưởng do luồng oán khí kia đưa tới.
Trong mắt Kiệt Ngao tỏ ra hứng thú, đột nhiên hỏi: "Mày, chẳng lẽ là người ma hóa?"
Tra Nhĩ không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gã.
"Một người ma hóa mà có thể tự kiềm chế đến mức này à?" Kiệt Ngao liếc thoáng qua Thiên Lý đang đứng xa xa nhìn cuộc chiến, chợt hiểu ra, nói: "Tao biết rồi, là vì cô ấy, là cô ấy giúp mày tìm lại chính mình."
Tra Nhĩ quay đầu nhìn Thiên Lý, trong mắt là vẻ dịu dàng hiếm có.
"Ha ha, ra thế, mày cũng chẳng khác gì tao, đều là ác ma bị thế giới này ruồng bỏ.”
"Tao không giống mày." Tra Nhĩ trả lời: "Linh hồn của tao vẫn chưa rơi xuống địa ngục."
Kiệt Ngao cười nhạo: "Cũng chỉ là lừa mình dối người thôi! Mày có biết vì sao tao chỉ săn giết dị năng giả bình thường, mà không chọn sinh vật troc hóa để lấy năng lượng không?"
Mặt Tra Nhĩ không cảm xúc, chờ đợi câu kế tiếp của anh ta.
"Bởi vì, một khi sinh vật ma hóa chết, linh hồn sẽ bị ma khí cắn nuốt, không bao giờ nhìn thấy ánh mặt trời nữa. Giờ tuy mày còn lí trí, nhưng thực tế, linh hồn mày đã thối nát rồi." Như tìm được chỗ đau của đối thủ, Kiệt Ngao hưng phấn hơn hẳn.
Tra Nhĩ im lặng một lúc, sau đó nói: "Mày thật sự để ý sau khi chết sẽ ra sao à? Tao không cần. Chỉ cần lúc tao sống, có thể ngắm những thứ muốn nhìn, làm được những chuyện tao muốn làm, dù cho linh hồn không sạch sẽ, thì cũng có mấy phần trong sạch."
Đó là lời Thiên Lý từng nói, trước giờ hắn vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, cũng luôn trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Sức mạnh của ma khí trong cơ thể hắn tăng lên bao nhiêu thì ý chí của hắn sẽ tăng lên bấy nhiêu.
Vẻ mặt Kiệt Ngao ngưng lại, trong mắt lóe lên sự khác thường, như phẫn nộ, lại như ghen tị.
"Vô nghĩa thế là đủ rồi, tiếp tục đi!" Gã sẵng giọng, cả cơ thể tỏa ra một làn sương mù đen, trông như quỷ vật bị thiêu đốt trong gió.
Tra Nhĩ cũng không nói nhiều, hai người lại lâm vào trận chiến.
Đất đá bay tán loạn, những tiếng vang ầm trời, đỉnh núi như bị một cơn gió xoáy càn quét.
Thiên Lý luôn chú ý tình hình chiến đấu ở xa, đột nhiên xoay đầu nhìn về hướng khác, vẻ mặt nghi ngờ, lại mang theo mấy phần cảnh giác.
Có hai mươi mốt người đang tiến về phía này, cấp bậc đa số không cao. Họ đến giữa sườn núi, sau đó đều tự tản ra, tạo thành hình quạt.
Họ định làm gì?
Thiên Lý đi đến chỗ cao, dùng cảm giác cẩn thận chú ý hướng đi của họ.
Hai mươi mốt người kia lấy mấy viên tinh thạch ở trong túi ra, trong mỗi viên đá đều ẩn chứa một nguồn năng lượng to lớn, kì dị.
Thiên Lý chợt cảm thấy nguy hiểm, ngay khi đám người nọ đột nhiên kích phát dị năng của mỗi người, vẻ mặt cô xám đi, hô lớn với Tra Nhĩ và Kiệt Ngao vẫn đang chiến đấu kịch liệt: "Đừng đánh, cẩn thận!"
Vừa dứt lời, chợt nghe thấy từng loạt tiếng nổ trời long đất lở, ngọn núi rung chuyển kịch liệt, trên vách đá xuất hiện những vết nứt.
Tra Nhĩ bỏ qua Kiệt Ngao, nhanh chóng chạy về phía Thiên Lý.
Tiếng chấn động vẫn liên tục như cũ, hai mươi mốt kẻ kia vậy mà dám hy sinh tính mạng của mình để dẫn phát một trận nổ lớn. Đá vụn lẫn trong máu thịt, hình thành một nguồn lực khổng lồ, phá hỏng cả kết cấu ngọn núi, tầng nham thạch cứng rắn cũng không chịu nổi năng lượng như muốn phá hủy tất cả kia.
Nhóm Thiên Lý đang ở đỉnh núi, chỉ cách vách núi đen mấy trăm thước. Thân núi sụp đổ, ba người đều không kịp thoát, đều rơi xuống vách núi đen.
Khi Tra Nhĩ chạy tới, vừa đúng lúc thấy Thiên Lý rơi xuống khoảng trống giữa núi đá vỡ tan, hắn không chút do dự đạp vách đá nhảy tới, Kiệt Ngao cũng theo sát phía sau, hai người một trái một phải đồng thời vươn tay về phía Thiên Lý.
Thiên Lý lưu loát rút ván bay trên lưng ra, sau đó xoay người trong không trung một cái, giữ chặt tay Tra Nhĩ rồi giẫm lên ván bay.
Kiệt Ngao vẫn duy trì động tác ban nãy, lẳng lặng nhìn họ, trong ánh mắt tỏ vẻ khó hiểu mờ mịt.
Vô số đá núi đập về phía họ, Thiên Lý điều khiển ván bay xuyên qua khe hở lớp đá vụn.
Kiệt Ngao dẫm xuống hòn đá, động tác nhanh nhẹn mượn lực nhảy bước.
Đúng lúc này, màn trời u tối đột nhiên bị màu xanh bao phủ, Thiên Lý chỉ cảm thấy cơ thể nặng hẳn lên, ván bay vốn bình thường đột nhiên rơi xuống với tốc độ không kiểm soát được.
Dị năng trọng lực!
Trong đầu ba người cùng lúc xuất hiện một danh từ.
Chẳng ai ngờ được sẽ có một dị năng giả trọng lực ở gần đó. Trước đó Thiên Lý chỉ mải chú ý chiến đấu, nên không phóng thích cảm giác hoàn toàn, đã xem nhẹ nhân vật nguy hiểm tiềm tàng này. Nhưng mặc dù trước đó có phát hiện, chắc cô cũng không để ý, vì dị năng giả thông thường không thể tiếp cận được nơi đánh nhau của hai cường giả lĩnh vực.
Nhưng mà, ai ngờ được có người không tiếc hi sinh mạng sống của hai mươi mốt dị năng giả, đổi lấy một thời cơ tốt nhất để sử dụng trọng lực.
Bị rơi xuống từ độ cao mấy nghìn thước, dù là cường giả lĩnh vực cũng mười phần chết chín.
Bọn họ đồng thời kích phát dị năng, quét sạch áp chế trọng lực. Nhưng chỉ được hơn mười giây, vốn chẳng có mấy tác dụng. Trong cơ thể, máu như muốn sôi trào, đầu óc giống như thiếu oxi, khiến họ khó chịu sắp nôn mửa.
"Giữ chặt vào!" Thiên Lý thét, hai tay nắm chặt quai, cúi thấp thân mình, nỗ lực khống chế ván bay đang rơi xuống với tốc độ cao bay về vách đá bên kia.
Tra Nhĩ ôm chặt eo Thiên Lý, mặt không có tí biểu cảm sợ hãi nào, hắn đã sớm quyết định trong lòng, một khi rơi xuống đáy vực, sẽ làm đệm cho Thiên Lý, bảo vệ cô chu toàn nhất.
Lúc này, ván bay lại nặng thêm, chẳng biết từ bao giờ, Kiệt Ngao đã giữ lấy phần đuôi ván bay.
Hai người Thiên Lý và Tra Nhĩ cũng không để ý đến anh ta, vừa tránh đá bay, vừa điều khiển ván bay đi theo hướng khác.
"Chúng ta sắp rơi xuống đất, cẩn thận!" Thiên Lý lại hét lên, sau đó căng cơ, sẵn sàng chống ngã.
Tra Nhĩ thấy một cái động hẹp dài trong vách đá, lập tức hiểu ý Thiên Lý, hắn lấy một tay ôm lấy cả cô lẫn ván bay, mở vòng phòng hộ ra, cơ thể chếch sang.
Chỉ nghe một tiếng "bịch", lưng hắn đập vào vách đá sườn động, rồi lại va mạnh sang bên cạnh, sau vài lần va chạm, hai người và ván bay cùng rơi xuống đất, quay cuồng liên tiếp mấy chục thước, mãi đến khi chạm tới vách động mới ngừng lại.
Từ khi Tra Nhĩ va vào vách đá lần đầu tiên thì, Kiệt Ngao đã buôn ván bay ra, định nhờ vào quán tính xoay người, nhưng vì ảnh hưởng của trọng lực, cả người anh ta hung hăng rơi xuống đất, tạo thành một cái hố cạn.
Kiệt Ngao phun ra một búng máu, đau đớn khắp người làm sát ý trong lòng gã càng tăng lên.
Giỏi lắm, Lai Địch! Vì giải quyết phiền toái, dám sử dụng thứ thủ đoạn này. Anh ta thừa biết Lai Địch không màng sống chết của mình, cũng chẳng hiếm lạ gì. Nguyên nhân chân chính khiến anh ta phẫn nộ là: tên kia không nên lợi dụng thời cơ quyết đấu của anh ta để gây rối! Gã coi anh ta là kẻ ngốc dễ lừa à?
Ngón tay của Kiệt Ngao mạnh mẽ xuyên qua vách tường đá, lưu lại những vết đổ nát trên mặt tường.
Một lát sau, anh ta chậm rãi đứng lên, tầm mắt rời về phía hai người cách đó không xa.
Híp híp mắt, sau đó chậm rãi đến chỗ họ. Tới gần rồi, anh ta nhấc chân đá vào lưng Tra Nhĩ, hừ lạnh: "Mày chỉ vô dụng thế thôi à? Đụng mấy cái đã bị thương nặng rồi?"
Tra Nhĩ không hề phản ứng, trên thực tế, hắn quả thật bị thương rất nặng. Bởi vì khi Thiên Lý đang chuẩn bị thừa nhận va chạm thì đã vô tình vận dụng linh khí theo bản năng, kết quả nó bài xích ma khí của Tra Nhĩ. Để tránh khỏi sự bài xích của linh khí, và bảo vệ Thiên Lý, Tra Nhĩ đã thu ma khí và vòng phòng hộ vào ngay lúc mấu chốt, lấy cơ thể trực tiếp kháng lại va chạm kịch liệt.
Tra Nhĩ có mạnh tới đâu thì cơ thể vẫn như người bình thường, va chạm trong khi trọng lực gia tăng dẫn đến nội thương nghiêm trọng, hiện đã rơi vào hôn mê.
Kiệt Ngao ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm Tra Nhĩ nghĩ một lúc lâu, sau đó chậm rãi vươn tay về phía cổ hắn.
Ngay lúc ấy, một bàn tay nhỏ dưới người Tra Nhĩ đột nhiên vươn ra, giữ chặt cổ tay Kiệt Ngao.
Giọng Thiên Lý lạnh lùng vang lên: "Kiệt Ngao, anh định làm gì?"