Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Beta: Anh Thơ
Thành Thánh.
"Đại nhân, trước mắt thì Kiệt Ngao đang ở 11D01." Áo Sâm báo cáo.
"Tôi biết." Lai Địch vẫn nhìn chằm chằm tư liệu, đầu cũng không thèm ngẩng lên, chỉ hỏi: “Đã liên lạc được với người của Chiến Sắc chưa?”
"Chưa." Áo Sâm buồn rầu nói: “Dường như bọn họ vẫn luôn ở trong khu trọc hóa.”
"Chín người đó ở hết trong vùng trọc hóa sao?” Ánh mắt lợi hại của Lai Địch nhìn thẳng vào Áo Sâm, lạnh lùng nói: “Cậu không cần giấu diếm thay cho bọn họ, tình huống cụ thể thế nào, cậu cứ nói hết theo sự thật.”
Áo Sâm chần chừ một hồi rồi trả lời: “Vài người còn chưa bắt đầu mở máy liên lạc, ngay cả thiên nhãn cũng không truy ra được hành tung của bọn họ.”
Lai Địch tựa lưng vào ghế, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, lẩm bẩm: “Đám oắt con đấy thật phiền toái. Cậu tiếp tục liên lạc với bọn họ, có tin tức gì thì lập tức báo lại cho tôi.”
“Dạ.”
"Được rồi, lui xuống đi."
Đợi Áo Sâm rời khỏi rồi, Lai Địch lâm vào trầm tư. Việc Kiệt Ngao đột nhiên bỏ đi nằm ngoài dự kiến của hắn, kế hoạch ban đầu cũng vì vậy mà phải điều chỉnh lại một lần nữa. Thế nhưng, đó không phải là điểm quan trọng, điều hắn để ý chính là người đã cất lời khiêu chiến với Kiệt Ngao là ai. Một chiêu “rút củi dưới đáy nồi” đã lập tức hóa giải nguy cơ ở Thành Minh, đối phương dám khiêu chiến Kiệt Ngao, cho dù không phải cường giả lĩnh vực thì tất nhiên cũng có sức mạnh không thua gì cường giả lĩnh vực, bằng không một khi thất bại, Minh Thành sẽ hoàn toàn đón lấy tai họa ngập đầu.
Cho dù trước mắt hắn biết, người có năng lực đấu một trận với Kiệt Ngao, nếu như có quan hệ với Minh Thành thì chỉ có thể là Lạc Ấp có hành tung không rõ (Tra Nhĩ). Nếu không phải gã, điều đó có nghĩa là sau lưng Minh Thành còn có một nguồn sức mạnh cực lớn trợ lực. Mặc kệ hắn có suy đoán đến thế nào thì đều không phải là kết quả mà hắn muốn thấy.
Thành Minh giống như một tảng đá chặn đường, tuy rằng không lớn nhưng không đá đi được, cực kỳ chướng mắt. Có điều, chỉ cần Lạc Ấp hoàn toàn biến mất, Thành Minh cũng không đủ để lo lắng. Phía sau Lạc Ấp có nhà họ Bàn, tuy rằng lần trước dò xét, hắn đã khiến bọn họ không còn nghi ngờ một phần nào đó, nhưng hắn biết rõ, trước mắt thì nhà họ Bàn đã sinh lòng cảnh giác với hắn rồi.
Lai Địch đưa tay xoa xoa thái dương, ánh mắt lạnh lùng sắc bén lộ ra giữa những kẽ tay. Hắn không thể để Lạc Ấp còn sống mà xuất hiện, nhưng Kiệt Ngao thì có thể lợi dụng thật tốt. Hắn cần phải biết rõ địa điểm khiêu chiến ở lần này, cần phải đảm bảo thắng lợi của Kiệt Ngao là “vạn vô nhất thất.”*
*Vạn vô nhất thất: Tuyệt đối không để xảy ra sai sót nhầm lẫn.
Đúng lúc này, dụng cụ liên lạc trên mặt bàn đột nhiên vang lên. Lai Địch tiện tay cầm lên, có một người đàn ông trung niên xuất hiện trên quầng sáng.
"Ngài La, có phải việc giải mã đĩa CD trong suốt tiến triển rồi không?” Lai Địch hỏi.
Người đàn ông trung niên gật đầu: [Đúng vậy, tôi đã phân tích được phương thức tổ hợp của nó, ước chừng ba bốn ngày là có thể giải mã hết tất cả.]
Trong mắt Lai Địch hiện lên một ánh nhìn hớn hở, hắn vội nói: “Đã làm phiền ngài rồi.”
[Nội dung của đĩa CD cực kỳ có ý nghĩa, tôi hy vọng đại nhân có thể cho phép tôi tiến hành nghiên cứu nó.]
Lai Địch suy nghĩ một hồi rồi gật đầu nói: “Có thể, nhưng cho dù ngài nghiên cứu ra thành quả gì cũng không được công bố ra bên ngoài.”]
[Chuyện đấy là dĩ nhiên, tôi sẽ báo cho đại nhân biết trước.]
"Tốt lắm, tôi giao hết cho ngài đấy.”
Ngừng liên lạc rồi, khóe miệng Lai Địch lộ ra ý cười. Cuối cùng cũng có một tin tốt, nếu như có thể nắm giữ cách chế tác linh khí thì chẳng khác nào nắm giữ một luồng sức mạnh mới, trong trận đấu tới, hắn sắp có được phần thắng lớn hơn rồi.
Kể từ sau khi Kiệt Ngao rời đi, cuối cùng thì Thành Minh cũng khôi phục vẻ yên tĩnh. Thế nhưng, chú Thổ lại tuyên bố với bên ngoài rằng tạm thời không tiếp đãi những lính đánh thuê khác, hơn nữa mấy người đã cùng tiến cùng lùi với Thành Minh trước đó thì đều gia nhập vào Thành Minh, được quyền vào phòng huấn luyện và được ưu tiên có tư cách mua linh khí.
Ba kỹ sư máy móc trước đó đến giúp đỡ cũng bắt đầu xây dựng vòng phòng hộ cho Thành Minh, giúp đỡ nhóm chú Thổ trong hệ thống quy hoạch thành thị. Bọn họ đã nán lại Thành Minh gần nửa tháng nên rất yêu nơi này. Người của Thành Minh đã cho bọn họ quyền hạn rất lớn và sự tôn trọng, thậm chí còn không keo kiệt, cung cấp đủ loại tài liệu. Bọn họ vốn đã chuẩn bị tư tưởng là sẽ phải bỏ tiền túi ra, không nghĩ rằng Thành Minh vậy mà có tài lực không nhỏ.
Tuy rằng Thiên Lý “yểu vô âm tín” (xa ngút ngàn không có thư từ), nhưng mọi người ở Thành Minh lại tin rất vững vàng rằng cô còn sống. Vài ngày từng sống chung trước kia khiến cho bọn họ sinh ra sự sùng bái dành cho Thiên Lý và Tra Nhĩ, cho dù khoảng cách xa nhưng cũng có thể cảm giác rõ ràng rằng hai người còn tồn tại. Đó là sức mạnh ngưng kết được sáng tạo một cách kỳ tích, hóa thành niềm tin, khắc sâu trong lòng mọi người.
Do đó, bọn họ không rời không bỏ, tích cực tiến hành xây dựng, nhẫn nại chờ đợi hai người kia trở về...
Bão trọc khí đã qua rồi, Thiên Lý và Tra Nhĩ hộ tống thành viên của Phỉ Lãnh, cùng nhau tiến vào 11D01.
Tích Bạch đã được Thiên Lý cứu lúc trước đã mang theo linh khí Ẩn Lan mà rời khỏi. Thiên Lý cũng không hỏi anh đi về phía nào, cô chỉ giao một tấm thẻ cho anh, còn việc có hết lòng tuân thủ lời hứa hay không thì phải xem quyết định của chính anh. Thiên Lý có tám phần nắm chắc rằng người đàn ông này sẽ không từ chối yêu cầu của cô.
Mọi người tìm được một nơi để đặt chân, sau khi ăn cơm xong thì đều tự đi nghỉ ngơi.
Thiên Lý vừa vào trong phòng, dụng cụ liên lạc trên tay cô đã rung động, mặt trên hiện lên: [Hoàn thành khởi động lại Thập Nhị Thiên Dực.]
Cô lập tức mở máy tính cá nhân ra, đầu tiên, trên màn hình xuất hiện một mảng số liệu chạy cực nhanh, kế tiếp đó thì toàn bộ hình ảnh đều bị đen hẳn, bên trên còn hiện lên như sau: [Mời đưa tư liệu tương ứng vào theo trình tự.]
Thiên Lý dựa trên những gì được gợi ý rồi đưa vân tay, chữ số mật mã, danh hiệu, vv… vào. Sau khi cô xong hết tất cả, quầng sáng trên màn đen hóa thành lốc xoáy, vài giây sau thì ngừng lại, một giọng nói điện tử vang lên: [Thành viên Linh của trung tâm, thiết lập thành công. Xin chào, tên tôi là – “Phong Dực”]
"Xin chào, Phong Dực.”
[Năm phút đồng hồ sau thì hệ thống sẽ mở ra thêm một lần nữa, xin hãy nhớ kỹ mật mã của bạn, trung tâm tư liệu không cho phép sửa chữa, nếu đưa vào sai ba lần, bạn sẽ bị loại bỏ tư cách tìm hiểu vĩnh viễn.]
"Đã rõ."
[Thời gian đếm ngược bắt đầu...]
Cùng lúc đó, ở một vài thành phố khác, có sáu người đang làm một việc y như nhau, so với Thiên Lý thì bọn họ chậm hơn đúng hai phút.
Trojan mà Khải thiết kế có tính chất duy nhất và có quyền ưu tiên ở cấp bậc cao nhất. Thiên Lý có được quyền hạn cao nhất của Phong Dực, chỉ cần cô không đảo lộn trình tự trung tâm thì những người khác đều không có quyền tìm đọc tư liệu của cô. Nói chung là người của thành phố dưới lòng đất có làm thế nào cũng chẳng tưởng tượng được rằng ngoài bọn họ ra, Phong Dực còn có một người tìm hiểu tên là U Linh.
Phong Dực giống như con mắt ở thế giới thứ hai, giấu bên trong mạng Internet Sơ Thần, đây được xem như một cơ sở để tạo ra một đế quốc thông tin khác.
Dã tâm của thành phố dưới lòng đất vô cùng rõ ràng, bọn họ không chỉ muốn tiền tài mà còn mơ tưởng có được quyền lợi chí cao vô thượng, thậm chí là điên đảo thành Thánh.
Hiện giờ máy tính của Thiên Lý có đến hai mạng Internet, một là trung tâm mạng Internet phổ thông - Sơ Thần, một là mạng Internet đặc biệt - Phong Dực. Sau này, cho dù muốn điều tra tư liệu bí mật gì cũng sẽ không để lại dấu vết.
Cuối cùng thì Thiên Lý cũng có cơ sở để quyết đấu với thành phố dưới lòng đất và Lai Địch, từ nay trở đi, cô sẽ không còn bị người khác quản chế nữa.
Ngày thứ hai, Thiên Lý vẫn không hành động cùng thành viên của Phỉ Lãnh mà lại ra ngoài với Tra Nhĩ để bổ sung vật tư.
Thời gian đối đầu với Kiệt Ngao còn cách khoảng mười ngày, trước khi Kiệt Ngao đến đây, cô nhất định phải đến núi Ẩn Long để dò xét địa hình.
Nhưng mà cô cũng không biết một điều rằng, Kiệt Ngao đã tới sớm hơn dự kiến của cô.
Trên lầu ba của một quán bar tổng hợp, Kiệt Ngao ngả người trên ghế sofa, ngọn đèn ngũ sắc không ngừng lóe sáng. Gã yên lặng nhìn người phụ nữ đang ca hát ở chính giữa sân khấu, cúi đầu liếm vết rượu men theo mép ly, ánh mắt lộ ra cái nhìn rét lạnh kèm theo vẻ gian tà.
Xung quanh đầy ắp tiếng động ầm ĩ, vui đùa của nam nữ, vũ điệu xen lẫn men say, chẳng rõ bây giờ là hiện tại hay quá khứ. So với vẻ chặt chẽ nghiêm túc của thành thị cấp cao thì thanh sắc (âm thanh, màu sắc) của thành thị cấp D này là một tràng tự do phóng đãng, hoàn toàn không bị gò bó, do đó mà nơi đây cũng là chốn thị phi, rồng cá hỗn tạp.
Kiệt Ngao cực kỳ thích bầu không khí này, trong mắt gã, mỗi một người đều giống hệt con mồi. Nếu như không phải giờ phút này gã không có lòng săn bắn, chỉ sợ nơi này đã sớm máu chảy thành sông.
Chẳng qua dù thế nào cũng không thể thiếu phụ nữ được, cho tới hiện giờ, gã đều không để nhu cầu sinh lý của mình chịu thiệt thòi.
Nữ ca sĩ ở trên sân khấu kia hát không tồi, mục tiêu đêm nay chính là cô ấy.
Đang suy nghĩ, động tác uống rượu của gã đột nhiên ngừng lại, chất lỏng trong ly rung động một cách khó hiểu.
Gã híp mắt, đưa mắt liếc nhìn về phía lối vào...
Có cao thủ.
Thiên Lý dừng bước, cô quay đầu nhìn về hướng quán bar cách đó không xa. Cô cảm giác được một luồng sức mạnh tối tăm u ám, mặc dù không phải trọc khí nhưng lại nhưng lại có mùi vị tử vong giống hệt trọc khí, cường đại và đáng sợ.
Dường như Tra Nhĩ cũng có cảm ứng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía lầu ba, vẻ mặt lạnh lùng.
Chẳng lẽ là cái gã giết ma kia? Gã đã đến rồi sao?
Thiên Lý nghĩ mãi không ra, vào thời điểm này, kẻ xuất hiện ở đây mà lại có hơi thở tử vong của cao thủ, ngoại trừ giết ma còn có thể là ai?
Cô suy nghĩ một hồi rồi nói với Tra Nhĩ: “Tra Nhĩ, anh ở lại đây, đợi tôi một lát, tôi sẽ lập tức quay lại.”
"Tôi đi cùng với em.” Tra Nhĩ lập tức nói.
"Anh và đối phương có cảm ứng quá mạnh, nếu đến gần sẽ bị phát hiện. Để tránh gây xung đột thì vẫn nên là tôi đi một mình thôi.”
Khuôn mặt Tra Nhĩ trầm xuống, sau một lúc lâu, hắn nói một cách miễn cưỡng: “Vậy em cẩn thận.”
Thiên Lý gật đầu, sau đó xoay người đi vào trong quán bar.
Cô đẩy cửa kính dày ra, tiếng động hỗn tạp ầm ĩ lập tức tràn khắp mang tai.
Thiên Lý ngừng lại ở bên cạnh cửa, lập tức cảm ứng được có một ánh mắt tựa như đao nhọn đang ở cái nơi hắc ám này.
Kiệt Ngao nở nụ cười có vẻ hứng thú, thân mình vẫn không nhúc nhích. Gã nhìn thẳng về phía cô gái nhỏ đang đứng ở lối vào, tuổi cô khoảng mười bốn mười lăm, dáng người nhanh nhẹn, áo quần mặc sát để lộ dáng người xinh xắn vừa mới phát dục. Khuôn mặt xinh đẹp, hai mắt hơi khép, cô đứng lặng lẽ, gần với đám người đang nhảy múa loạn xạ ở ngoài kia, trông cô toát ra vẻ đẹp trong veo nhưng xa cách.
Không hiểu vì sao, rõ ràng là trên người cô không có năng lượng dao động, nhưng cô vừa bước vào, Kiệt Ngao đã lập tức nhìn thấy.
Thiên Lý chỉ đứng ở cửa một chút rồi chuẩn bị xoay người rời khỏi.
Kiệt Ngao nheo mắt, ly rượu trong tay “choang” một tiếng rồi vỡ vụn, chất lỏng chảy từ đầu ngón tay của gã xuống, màn sương màu đen nổi lên quanh người gã, khắp sảnh lớn lập tức bị bao phủ bởi một lớp tử khí mỏng manh. Chỉ là ánh sáng ở sảnh lớn vốn lờ mờ nên đa số người ở đây không phát hiện, bọn họ vẫn cứ làm càn, chơi vui như cũ.
Thiên Lý lại cảm giác rõ được người đàn ông đang khiêu khích cô, sợ rằng chỉ cần cô bước ra khỏi sảnh lớn, nơi này sẽ biến thành một vùng quỷ vực.
So với phỏng đoán của Thiên Lý, tính cách của người đàn ông kia càng chẳng kiêng nể gì.
Cô hơi hối hận vì đã đi một chuyến lên đây. Vừa rồi ở bên ngoài, cảm giác của cô không thể nào xuyên qua được lá chắn của gã, vì xác định thân phận nên cô mới quyết định tới gần một chút, nào ngờ đối phương có trực giác sâu sắc tương đương với Tra Nhĩ, vừa liếc mắt một cái đã phát hiện ra cô rồi.
Khắp người Thiên Lý tự động tuôn trào một lớp linh khí, ánh sáng trắng nhàn nhạt, xua tan đi quỷ khí nặng nề vây quanh mình.
"Lại đây.” Giọng nói của Kiệt Ngao vang lên bên tai Thiên Lý, giọng nói ấy còn mang theo sự cương quyết, không cho phép từ chối.
Thiên Lý chần chừ một hồi, cô âm thầm thở sâu một hơi rồi xoay người bước về phía gã.
"Tên cô em là gì?” Kiệt Ngao tiện tay lấy khăn ăn lau bàn tay bị rượu chảy vào, hỏi một cách lạnh nhạt.
"Anh thì sao?” Thiên Lý không đáp mà hỏi lại.
Kiệt Ngao nhíu mày, thích thú dựa vào ghế sofa và nhìn cô chằm chằm, nhưng lại chẳng hề tìm thấy vẻ căng thẳng hay cảm xúc sợ hãi trên mặt cô.
Gã nhếch môi một cái, thốt ra hai chữ: “Kiệt Ngao.”
Kiệt Ngao? Quả nhiên người giống như tên. Bây giờ Thiên Lý có thể khẳng định gã chính là giết ma đã làm loạn ở Thành Minh!
Không thể tưởng tượng được là gã đến nhanh như vậy, hơn nữa thực lực mạnh mẽ vượt quá sự dự đoán, Thiên Lý không thể không bắt đầu đánh giá lại phần thắng trong cuộc giao chiến này một lần nữa.
"Tên?" Kiệt Ngao lại hỏi.
"Lý."
"Lý?" Kiệt Ngao đưa tay nâng cằm cô lên, nói một câu miễn cưỡng: “Hình như cái tên ấy chẳng hề xứng với cô em một chút nào, không bằng sửa tên lại, gọi là... “Thỏ Con” nhé?”
Thiên Lý hất tay gã ra, đáp gọn một câu hờ hững: “Tùy anh.”
Kiệt Ngao nhìn cánh tay bị hất ra, trong mắt hắn hiện lên vẻ ngoài ý muốn. Tiểu gia hỏa* này có sự bình tĩnh hơn hẳn người thường, cho dù hắn thu lại sát khí nhưng cả người hắn lại mang đến cảm giác bức bách, đủ để khiến người ta sợ hãi, nhưng cô lại lạnh nhạt như thường.
*Tiểu gia hỏa: cách gọi đứa nhỏ một cách thân thiết
"Ha ha, thú vị đấy." Kiệt Ngao đột nhiên cười to: “Anh quyết định rồi, sau này em sẽ là thú cưng của anh, là “Thỏ Con” của anh.”