Hiền Tri Thiên Lý

Chương 129: Dạ xoa




Edit: Thái La

Beta: Tiểu Lăng

Bởi năm người lạ tiến vào mà hang núi trở nên yên tĩnh.

Trong đó có 4 người bắt đầu bổ sung thể lực, động tác linh hoạt gọn gàng, có vẻ như là xuất thân từ quân đội. Thanh niên bị xích kia né vào góc, liếm liếm đôi môi khô khốc, bụng sôi ùng ục, chắc hẳn bị đói một hai ngày rồi, trông khá uể oải.

Nhóm Hoắc Nhĩ Tây nhìn, im lặng, bọn họ đã đi lại quanh biên cảnh nhiều năm, biết đạo lý không nên lo chuyện bao đồng.

Đột nhiên, một thanh roi bạc dài nhỏ quất nhanh qua trong sắc tối mờ, đánh vào người thanh niên đang bị xích, phát ra một tiếng xé.

“Đàng hoàng đi, nếu còn dám lén lút làm gì, đừng trách tao xuống tay không nể tình.” Một trong bốn người lạnh giọng quát.

Thanh niên co rúc người lại, nhịn chỗ đang đau nhói, không nói lời nào.

Người nọ lôi xệch thanh niên ra, lấy một cây châm nhỏ từ trong bàn tay đang bị xích của anh ra, thì ra anh ta giấu thứ này trong tay, rõ ràng là đang tìm cơ hội mở khóa đào thoát.

Sau đó, thanh niên không tránh khỏi một hồi đánh đập. 3 người còn lại có vẻ đã quen với cảnh này, làm như không thấy.

“Chú này.” Thiên Lý nhàn nhạt nói, “Muốn đánh thì ra ngoài được không? Ầm ĩ chúng tôi không nghỉ được.”

Thiên Lý vừa nói câu này ra, tên đánh người kia liền dừng tay lại, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.

Thoáng chốc hang bỗng yên tĩnh, Thiên Lý từ từ nhắm hai mắt lại, vẻ mặt bình tĩnh, nói một tiếng, “Cám ơn.”

Tên đánh người hừ một tiếng, vừa định cáu lại bị đồng bọn bên cạnh ngăn lại, ánh mắt quét qua chỗ Thiên Lý với người đàn ông bên cạnh, cuối cùng im lặng, quay người trở lại chỗ cũ.

Đám Hoắc Nhĩ Tây đưa mắt nhìn nhau, không nhiều lời, chia nhau luân phiên canh giữ, rồi tự nghỉ ngơi. Mà thanh niên kia thì lặng lẽ xoay đầu hướng về phía Thiên Lý, nửa trên của mặt anh ta bị che kín, không biết là biểu tình gì.

Ngoài hang gào tiếng gió, trong hang lặng như rừng.

Thiên Lý nằm trong lòng Tra Nhĩ, linh khí đã thu lại, trong hang dần trở nên âm u lạnh lẽo đến lạ, trọc khí không ngừng lùa vào hang, tất cả đều cảm giác rõ được khác biệt giữa trước và sau. Thành viên Phỉ Lãnh đều ngầm hiểu trong lòng, nhưng người khác lại không biết, nhìn xung quanh tìm nơi vừa tản ra linh khí vừa rồi.

Mãi vẫn không có kết quả, họ đành chịu đựng hơi lạnh vù vù, dựa vào tường chợp mắt. 

Trong lúc mơ mơ màng màng, Thiên Lý cảm giác mình đang nằm mơ, trong giấc mộng, mắt cô hẵng còn nguyên vẹn, nhưng lọt vào ánh nhìn vẫn chỉ là một màu đen. Có lẽ cô đã chìm trong bóng tối qua lâu, nên đã quên đi thế giới vẫn rực rỡ sắc màu, không gian nền đen vạch trắng đã trở nên quá quen thuộc với cô.

“Trời ạ, đây là giấc mơ gì vậy?”

Đột nhiên, một giọng kinh dị bất ngờ vang lên.

Thiên Lý giật mình, trong giấc mơ của cô lại xuất hiện một người đàn ông xa lạ. Khuôn mặt anh ta hơi mờ, dáng dấp thì lại hơi giống với thanh niên bị xích trong góc hang kia.

“Anh là ai?” Thiên Lý hỏi.

“Vẫn rất bình tĩnh cơ đấy.” Thanh niên tùy ý đi đi lại lại trong không gian màu đen, vừa nhìn xung quanh vừa trả lời: “Tôi là Tích Bạch, xin chào, Vệ Thiên Lý.”

“Tại sao anh lại biết tên tôi?” Thiên Lý cảnh giác, sau đó kịp phản ứng: “Anh có thể đọc ký ức của người khác?”

“Ha ha, không hoàn toàn là vậy, nếu như tôi không chủ động khơi gợi lại, thì cũng chỉ có thể đọc được một vài ký ức giấu không sâu lắm.”

“Tôi hiểu rồi.” Thiên Lý nhàn nhạt nói: “Giờ anh không được hỏi tôi bất kỳ điều gì, để tôi hỏi anh.”

Thanh niên huýt sáo, khen: “Cô thật thông minh, mới thế đã nắm được trọng điểm. Được, cô hỏi đi.”

“Anh là dị năng giả thả giấc mơ?”

“Đúng vậy.”

“Tìm tôi có chuyện gì?”

“Nhờ cô giúp đỡ một chút.” Tích Bạch xòe tay ra, bất đắc dĩ nói: “Cô cũng thấy đấy, 4 người giam giữ tôi là dị năng giả của quân đội, chúng muốn mang tôi về quân đội.”

“Anh đắc tội với quân đội?”

Tích Bạch cười khẩy: “Đắc tội ư? Chúng chỉ muốn lợi dụng dị năng của tôi mà thôi.”

Thiên Lý hiểu, Tích Bạch không chỉ có thể đi vào giấc mơ của người khác mà còn có thể đọc được ký ức của người khác. Đối với kẻ cầm quyền, dị năng này vừa là uy hiếp, vừa là trợ lực; chỉ có nắm giữ nó trong tay mới là có lợi nhất.

Người như vậy, ắt chẳng ai muốn làm bạn. Chẳng ai lại hy vọng có người nhìn trộm được bí mật của mình, nhưng dị năng này lại có giá trị lợi dụng rất cao, bỏ đi thì tiếc.

“Tôi không muốn dính líu gì đến quân đội, anh tìm nhầm người rồi.” Thiên Lý hỏi lại: “Tại sao anh không đi tìm những người khác? Tất cả những người ở đây đều có thực lực mạnh hơn tôi.”

“Tôi đã tìm.” Tích Bạch trả lời: “Những người kia là thành viên binh đoàn đánh thuê Phỉ Lãnh, rất nổi tiếng ở biên cảnh. Nhưng họ không phải lựa chọn phù hợp, họ sẽ không mạo hiểm cứu tôi để rồi bị quân đội truy sát.”

“Ồ? Vậy anh cho là tôi sẽ không sợ quân đội truy sát ư?”

“Haha.” Tích Bạch cười nói, “Người truy sát cô vẫn còn ít sao?”

Thiên Lý im lặng một lúc, lạnh lùng nói: “Tôi không thích bị đọc suy nghĩ.”

“Xin lỗi xin lỗi.” Tích Bạch vội vàng nói, “Tôi sẽ cố gắng khắc chế.”

“Nếu anh biết tôi đang bị đuổi giết, vậy hẳn là cũng rõ, tôi sẽ không tự chuốc thêm phiền toái lúc này.” Thiên Lý lại nói, “Huống chi lại là quân đội, ta không đắc tội nổi.”

Tích Bạch trầm tư một chút, nói: “Thật ra, cô giúp tôi không phải là không có lợi.”

“Nói nghe xem.”

“Tôi biết rất nhiều bí mật không ai biết, bao gồm cả thân phận mấy thành viên quan trọng của tòa thành ngầm.”

“Cái gì?” Thiên Lý kinh hãi.

Cô đang định mở miệng, Tích Bạch lại nói: “Đây không phải là tôi đọc trong ký ức của cô. Tên của các người đã lên sổ đen của tòa thành ngầm. Tôi biết bọn Da Lỗ Tát, Hắc Toàn Phong đều đã điều tra các người vô cùng tường tận.”

Thiên Lý nghe tên Da Lỗ Tát, lập tức biết Tích Bạch không nói dối, ở tòa thành ngầm đầu tiên, khi sử dụng thuật thôi miên với một gã trưởng quan mặt sẹo, cô đã biết được chủ nhân thành ngầm là Da Lỗ Tát. Vài năm trôi qua, cô vẫn không biết Da Lỗ Tát này rốt cuộc là ai, cũng không biết thành Thánh có điều tra người này hay chưa.

Còn Hắc Toàn Phong, không nghĩ tới gã lại là người của thành ngầm, gã có liên quan tới Thăm Dò, trước đó người giao Thăm Dò cho cô đã để lại di ngôn “Đừng để Hắc Toàn Phong cướp đi Thăm Dò”.

“Cô nên biết, thế lực của Tòa thành ngầm đã thẩm thấu vào thượng tầng, quân đội cũng không may mắn thoát khỏi.” Tích Bạch tiếp tục nói: “Tôi dám khẳng định, dù tôi có cam tâm tình nguyện phục vụ cho quân đội đi chăng nữa, thì cũng chỉ là một con mắt gián tiếp của thành ngầm mà thôi. Tình báo mà tôi cung cấp đều không thể lừa được lũ thành ngầm.”

Thiên Lý công nhận gật đầu.

“Cho nên.” Tích Bạch khoát tay nói: “Thật ra cô giúp tôi cũng là giúp chính cô. Chỉ cần cô giúp tôi, tôi có thể cung cấp cho cô bất kỳ tình báo gì cô cần.”

Thiên Lý ngẫm nghĩ một hồi, đột nhiên hỏi: “Cụ thể dị năng của anh sử dụng như thế nào?”

Tích Bạch trả lời: “Tôi có thể đi vào giấc mơ của bất kỳ ai tôi từng gặp. Song cách càng xa thì thời gian vào giấc mơ càng ngắn. Hơn nữa đối với dị năng gia cấp cao, tỷ lệ đi vào giấc mơ thành công rất thấp, ví dụ như người đàn ông bên cạnh cô, giấc mơ của anh ta như một cái hố đen vậy, tôi hoàn toàn không dám tiến vào.”

“Thì ra là vậy, cho nên anh mới bị che kín mắt, vậy làm sao anh lại có thể tiến vào trong giấc mơ của tôi đây? Anh hoàn toàn chưa gặp tôi bao giờ.”

“Trong vòng 100 mét, không cần nhìn mặt tôi cũng có thể đi vào giấc mơ của người khác. Bí mật này, quân đội cũng không biết.”

Thiên Lý gật đầu, không nói gì thêm.

“Thế nào, cô quyết định ra sao?” Giọng Tích Bạch hơi vội vàng.

Thiên Lý nhìn anh ta, chậm rãi nói: “Anh có nguyện ý tham gia một trò chơi không?”

“Trò chơi?”

“Một trò chơi thay đổi thế giới.”

Không đợi Tích Bạch đáp lời, cảnh trong mơ vốn yên lặng bỗng biến hóa, xung quanh biến thành một cánh đồng bát ngát gió đục, mấy trăm con thú trọc hóa chạy băng băng trong gió đục hướng tới chỗ Thiên Lý và Tích Bạch đang đứng.

“A? Cô đang nằm mơ sao?” Tích Bạch kỳ quái hỏi.

Thiên Lý nhàn nhạt đáp: “Đây không phải là mơ.”

Vừa dứt lời, cảnh trong mơ bỗng mờ đi, ý thức của Tích Bạch trở lại đại não trong tích tắc.

Trong lòng anh ta hoảng sợ, thì ra Thiên Lý hoàn toàn có năng lực bài trừ ý thức của anh ta; phải biết rằng, dù người bị anh xâm nhập giấc mơ có chủ động tỉnh lại, anh cũng có thể tạm thời vây người đó lại trong mơ. Người có thể bài trừ anh ta, một là có ý chí siêu cường, hai là có đẳng cấp dị năng cực cao.

Thiên Lý là người thứ nhất hay là người thứ hai?

“Có một bầy thú trọc hóa đang chạy tới đây, tất cả cẩn thận.” Tiếng Thiên Lý vang lên trong hang động tĩnh lặng.

Mọi người kinh hãi, vô thức đề cao cảnh giác.

Hoắc Nhĩ Tây không dám chậm trễ, lay đồng đội dậy, sau đó chia nhau với Tạp Tư đứng hai bên cửa hang, đưa mắt nhìn ra ngoài.

Trong cát bụi mịt mù xuất hiển vài bóng đen mờ, thỉnh thoảng còn lẫn cả tiếng dã thú gầm rú, nhưng rất nhanh đã bị tiếng gió che mất.

“Đúng vậy, là bầy thú.” Hoắc Nhĩ Tây thấp giọng nói với mọi người.

Tất cả lấy vũ khí ra, chuẩn bị chiến đấu.

Cô lính đánh thuê duy nhất của Phỉ Lãnh là Mễ Thụy vận dụng dị năng hệ đất, chắn cửa động lại, chỉ để lại một chút khe hở ở mép. Thực ra tường đất này hoàn toàn không ngăn được thú trọc hóa, chỉ có tác dụng duy nhất là yểm trợ, hy vọng có thể tạm thời tránh đám thú trọc hóa kia.

Nhưng đáng tiếc, đoán chừng lũ thú trọc hóa này đã phát hiện được mục tiêu từ xa. Chúng rất nhanh vọt tới đây, mượn gió đục, khí thế hung hăng.

“Vòng phòng hộ!” Hoắc Nhĩ Tây vẫn bình tĩnh như thường, chỉ huy đồng đội chiến đấu.

Ầm ầm tiếng đổ, tường đất bên ngoài sụp xuống, thú trọc hóa trực tiếp đâm thẳng vào vòng phòng hộ của Hoắc Nhĩ Tây, tạo một vòng sóng gợn.

“Tăng thêm vòng bảo hộ.” Đám Tạp Tư tiến lên, canh chặt cửa hang.

Y Tác nói: “Đề phòng không phải là giải pháp, chúng ta phải phản kích.”

“Vậy rút vòng phòng hộ trong ba giây, thả mấy con vào, giải quyết từng nhóm một.”

Thành viên Phỉ Lãnh phối hợp với nhau, kế hoạch tiến hành rất thuận lợi, thú trọc hóa xông vào bị giết từng con một.

Dù hơi phiền toái nhưng cách này lại tương đối an toàn.

Đúng lúc này, hang bỗng rung lên, cát đá rơi lộp độp, trên vách đá xuất hiện vài vết nứt.

“Không tốt, có thú trọc hóa hệ đất.” Mễ Thụy hô nhỏ.

Người đàn ông cao nhất trong nhóm bốn người kia đi lên trước, hai tay chống lên vách tường, vận chuyển dị năng, vách tường lập tức kim loại hóa với tốc độ mắt thường thấy được.

Mấy phút sau, hang ngừng rung, nhưng thế tấn công bên ngoài càng mãnh liệt hơn.

Mấy người thay phiên khởi động vòng phòng hộ, mỗi lần không giữ nổi hai phút.

“Tránh ra!” Người đàn ông tóc hạt dẻ trong đó đẩy hai người ở cửa hang ra, khởi động vòng phòng hộ, đứng thẳng ở đó, thở một hơi thật dài, sau đó hét một tiếng lớn với bầy thú, sóng âm khổng lồ đẩy gió đục ra xa. Bầy thú trọc hóa vốn đang hung mãnh tấn công bỗng dừng lại trong chốc lát.

“Ai công kích được trên phạm vi lớn lên hết cho tôi!” Trong tay người thứ ba xuất hiện một ngọn lửa, anh ta chạy ra khỏi hang.

Đám Hoắc Nhĩ Tây không chút do dự đuổi theo, vận dụng dị năng của mình, ùn ùn tấn công bầy thú.

Binh đoàn đánh thuê Phỉ Lãnh là cao thủ ở biên giới Ám vực, mà 4 người còn lại lại được đào tạo huấn luyện nghiêm khắc. Mấy người liên thủ, lại có thể giết được gần trăm con thú trọc hóa trong gió đục.

Song trọc khí cũng ăn mòn họ rất nghiêm trọng, vừa về hang, họ lập tức uống nước tinh lọc, ngồi xuống tĩnh dưỡng.

“Hắn đâu rồi?”  Tóc hạt dẻ vừa hoàn hồn, lại phát hiện gã vốn ở góc hang lại biến mất!

“Cái gì?” Tên chịu trách nhiệm trông coi Tích Bạch xoay người, quả nhiên không thấy anh ta đâu. Anh ta biến sắc, ánh mắt quét khắp hang. Nhưng hang chỉ có từng đấy, sao có thể giấu nổi người?

“Bố Lỗ, cậu làm gì vậy? Bảo canh thôi cũng không canh nổi!” Ánh mắt tóc hạt dẻ lạnh thấu xương, anh ta lạnh lùng quát. Anh ta đảo qua từng người một ở đây, dừng lại một lát trên người Thiên Lý và Tra Nhĩ.

“Làm sao bây giờ?” Bố Lỗ không nén được phẫn nộ.

“Bão sắp tan rồi, chắc chắn hắn chưa chạy đâu xa, chúng ta đuổi theo!” Tóc hạt dẻ lập tức ra quyết định.

Những người khác đều không dị nghị gì với mệnh lệnh của anh ta, cùng lên tiếng đáp, rồi nhanh chóng chạy khỏi hang, biến mất trong bão.

Thiên Lý từ từ mở đôi mắt không tiêu cự ra, tại góc trái trống không bên cạnh cô, Tích Bạch đang cầm linh khí Ẩn lan, yên lặng nhìn bốn người đã cầm tù anh rời khỏi hang.

+++

Lời tác giả: Linh khí Ẩn lan dùng để ẩn đi linh khí.

Binh đoàn đánh thuê Phỉ Lãnh là binh đoàn đánh thuê Thiên Lý gặp lúc vừa ra khỏi Ám vực.

Bây giờ Thiên Lý đang dần dần phát triển thế lực của mình, không thể gấp được. Trên thực tế, Thiên Long Bát Bộ của thành Phá Võng, trừ các Thiên của khu 1 và các Long của khu 2, 6 khu còn lại đã có 4 vị thủ lĩnh xuất hiện, chắc mọi người chỉ biết rõ Thái An của khu 8 – Ma Hô La Già, và Tích Bạch của khu 3 – Dạ Xoa.

Trong tám người có một người ai cũng biết nhưng tuyệt đối không ngờ tới, hì hì.