Edit: Thái La
Beta: Tiểu Lăng
Hai ngày nay, Thiên Lý đều ở chỗ thuê khắc linh khí và nghiên cứu trái tim Phá Võng; mà Tra Nhĩ thì đang mê giết quái thăng cấp lừa tiền trong game. Hắn đã trở thành thành viên trung tâm đầu tiên trong thành Phá Võng, cũng là kẻ tự do nhất, “không đàng hoàng” nhất.
Tư liệu về trái tim Phá Võng ở tháp Ngân Cốt cực kỳ nhiều, muốn phân tích hoàn toàn nội dung trong đó, nhất định phải chờ đến lúc có thời gian tĩnh tâm nghiên cứu mới được.
Sau lưng truyền đến tiếng khoang trò chơi mở, Tra Nhĩ đứng dậy, đến bên Thiên Lý, ngồi xuống bên cạnh, u buồn nói: “Tôi lại chết rồi.”
“Ừ.” Thiên Lý vừa nhập số liệu vào máy tính vừa tùy ý đáp.
“Bị chết rất thảm.” Tra Nhĩ nâng giọng.
“Thảm như thế nào?” Thiên Lý vẫn chú ý các số liệu trên màn hình máy tính.
Tra Nhĩ thở dài: “Lúc đầu bị một con heo lông dài đánh trúng ngực, sau đó lại bị một con heo giáp xác phun nước miếng đầy người, rồi lại bị vài con heo bay ị khắp…”
Thiên Lý dừng tay lại, im lặng một hồi lâu mới lên tiếng: “Tra Nhĩ, về sau bớt ăn thịt heo đi.”
Tra Nhĩ bĩu môi, hiển nhiên làm ngơ.
Thiên Lý lại nói: “Còn nữa, anh nên đi tắm đi.”
Tra Nhĩ cúi đầu nhìn mình một chút, sau đó duỗi một ngón tay vuốt lên da một cái, nói: “Rất sạch mà.”
“…”
Tra Nhĩ đặt tên “heo” cho toàn bộ quái mình gặp trong game, dường như giết heo là niềm vui thú của hắn.
Theo Thiên Lý biết, trong 81 hang động thần bí của thành Phá Võng, không có con quái nào là “heo” cả. Tương lai, các thành viên trung tâm có thể mở hết cả 81 hang động thần bí này, mà tám khu khác chỉ có thể mở ra một phần.
Song hiện tại khu này mới chỉ đang được hoàn thiện, nếu thử nghiệm thành công, nó mới có thể mở ra bằng phương thức đặc thù.
Hôm sau nữa, Thiên Lý với Tra Nhĩ đi tiệm sửa chữa của Thái An.
Từ rất xa, Thiên Lý đã phát hiện có hai chiếc xe bay đang chạy tới tiệm sửa chữa, tới khi hai người họ đến, bốn người ngồi trên hai chiếc xe bay ấy đã đi vào tiệm.
“… Kỹ sư trung cấp Thái An, chúng tôi là vệ binh thành 19D07, thay mặt thành phố kính mời anh tham dự kiến thiết đô thị giải trí điện tử.”
Trong mắt Thái An hiện vẻ nghi vấn.
Vệ binh đi đầu lại nói: “Đô thị này tên là Thập Nhị Thiên Dực, sau khi xây dựng xong, sẽ trở thành đô thị giải trí điện tử lớn nhất khu vực cấp D, trình độ khoa học kỹ thuật không thua gì các khu cấp A cấp B. Hiện giờ kiến thiết nền tảng đã được hoàn thành, chỉ đợi các kỹ sư cơ giới gia nhập là có thể khởi động trong vòng một tháng.”
Thái An do dự một hồi, dùng bảng điện tử viết: [Xin cho tôi thời gian suy nghĩ.]
Vệ binh tỏ thái độ rất tốt, còn nói: “Dự án Thập Nhị Thiên Dực được chính phủ ủng hộ, ngoài thù lao cao sau khi hoàn thành, những người hoàn công sớm nhất còn có thể thu được món tiền thưởng kếch sù, hy vọng anh Thái An không nên uổng phí cơ hội khó được này.”
Thái An cẩn thận kiểm tra tư liệu hình ảnh về Thập Nhị Thiên Dực mà vệ binh đưa tới, lập tức rung động bởi quy mô to lớn của nó, cả thành phố điện tử như bị chia cắt thành 12 hình trụ bằng nhau, mỗi thân trụ đều xòe một chiếc cánh kim loại ra thành một cung nửa đường tròn, bảo vệ một khối cầu nửa trong suốt phía trên. Theo giới thiệu, hình cầu này chính là màn sáng lộ thiên, sẽ liên tục truyền phát hình ảnh và các tin tức tương quan về các trò chơi hoa lệ trong đô thị giải trí điện tử.
Thái An rung động, là một kỹ sư, có thể tham gia công trình kiến thiết có quy mô như vậy, tuyệt đối là một vinh dự.
Vì vậy, anh gật đầu.
“Quý ngài đây, không biết tôi có tư cách tham dự không?” Lúc này, một thanh âm trong trẻo ở cửa truyền đến.
Mọi người đồng loạt quay lại, chỉ thấy một nam một nữ tóc xù chầm chậm đi vào tiệm sửa chữa.
Người đàn ông chỉ tầm hai mươi hai mốt, còn nữ trông như trẻ vị thành niên, quần áo họ khá bình thường, song khí chất lại vô cùng xuất chúng.
Vệ binh dò hỏi: “Hai vị là…?”
Thiên Lý lấy từ trong túi ra một thứ đưa cho anh ta xem.
“Huy chương kĩ sư trung cấp.” Trong mắt vệ binh hiện lên vẻ kinh ngạc, không ngờ người trẻ như vậy đã là kĩ sư trung cấp.
Anh ta hành lễ: “Thập Nhị Thiên Dực hoan nghênh tất cả kỹ sư trung – cao cấp gia nhập.”
“Vô cùng vinh hạnh.” Huy chương trên tay Thiên Lý là do A Nhĩ Đế Tư đưa, mặc dù chưa kiểm tra, nhưng cũng có uy tín nhất định. Đối với các nhân viên kỹ thuật muốn tham dự công tác thủ công, nếu kỹ thuật không đạt chuẩn, dù có huy chương cũng sẽ bị hủy bỏ tư cách, cho nên có rất ít người làm giả bằng chứng ngành kỹ thuật. Quan trọng hơn là, Thiên Lý sử dụng huy chương này với tên giả, không cần phải lo lộ thân phận.
“Đây là vé mời của hai vị, xin giữ kỹ. Tàu đến 19D07 xuất phát vào đúng 8 giờ sáng mai, mong hai vị làm việc thuận lợi.”
Nhắn nhủ những điều cần chú ý xong, vệ binh hành lễ rời đi.
Thiên Lý để ý Thái An đang nhìn mình, liền cười nói: “Xin lỗi, lúc trước không nói rõ, tôi là kỹ sư trung cấp, muốn trao đổi kỹ thuật với anh, sợ đường đột, đành phải dùng một dụng cụ bị hỏng đến gõ cửa.”
Thái An gật đầu, viết lên bảng điện tử: [Trang bị năng lượng của dụng cụ đó rất đặc biệt, không thích hợp với những nguồn năng lượng dạng hạt lưu hành, không biết trước đó cô dùng nguồn năng lượng loại nào?]
Thiên Lý tán thưởng trong lòng, không ngờ anh ta lại phát hiện ra trọng điểm nhanh như vậy.
Không đợi Thiên Lý trả lời, Thái An lại viết: [Tôi đã thử tổng cộng 18 loại năng lượng, không một loại nào phù hợp, dù có thể khởi động, hiệu suất cũng giảm xuống chỉ còn 40 – 50%. Sau xem xét số liệu chuyển đổi, tôi tính được ra trang bị năng lượng của nó khả năng là một loại năng lượng chưa được phát hiện, hoặc là nói, chưa được công bố hiện nay. Tôi rất hiếu kỳ, đó là gì?]
Thiên Lý cười cười trả lời: “Đó là một loại năng lượng hạt mà tôi ngẫu nhiên phát hiện, nhưng số lượng của chúng rất ít, nên tôi muốn biết anh có thể nghiên cứu ra vật chất thay thế cho nhiên liệu này không.” Loại năng lượng cô nhắc tới chính là trái tim Long Ngữ.
Tinh lực của một người cũng chỉ có hạn, có lẽ tìm người trợ giúp cũng là một cách ahy.
[Có thể thử xem.] Thái An vẻ mặt chân thành nói, [Có thể để dụng này ở đây chứ? Sau khi Thập Nhị Thiên Dực hoàn thành tôi sẽ về nghiên cứu tiếp.]
“Đương nhiên là được.” Thiên Lý vươn tay, “Hợp tác vui vẻ.”
Thái An chần chờ một lát, cũng đưa tay mình ra.
Rời tiệm sửa chữa, Tra Nhĩ tò mò hỏi: “Kế đến chúng ta đi 12D07 sao?”
“Ừ.” Thiên Lý quay đầu, hướng mặt về phía nơi mấy vệ binh rời đi, vẻ mặt bình tĩnh.
“Không biết có vui không?” Tra Nhĩ lười biếng nói.
E là sẽ không vui lắm. Thiên Lý thầm nghĩ. Sở dĩ cô chủ động đề xuất tham dự, là vì cô phát hiện một thứ trên người vệ binh đó – nhung tinh thạch. Theo cô biết, hiện tại, chỉ có thế lực thành phố ngầm dưới lòng đất mới nắm giữ kỹ thuật vun trồng độc nhung, cho nên trên người ai có nhung tinh thạch, thì người đó có khả năng liên quan tới thành phố ngầm.
Tham dự kiến thiết Thập Nhị Thiên Dực, có lẽ có thể tìm ra manh mối liên quan tới thành phố ngầm.
Nghỉ ngơi thêm hai ngày, Thiên Lý và Thái An hẹn nhau lên tàu đi 19D07, Tra Nhĩ làm trợ thủ đi theo.
Công cuộc kiến thiết Thập Nhị Thiên Dực gây tiếng vang rất lớn, họ mời được hơn bốn trăm kỹ sư trung – cao cấp từ mười lăm nội thành phụ cận.
Đây là một hạng mục công tác theo tầng, hai kỹ sư một tổ. Từ tầng thứ nhất bắt đầu phân phối bản vẽ, dựa vào bản vẽ tiến hành lắp ráp kiểm tra đo lường. Mỗi một tầng có mười hai khu song song. Mỗi một bộ phận hoàn thành sẽ lên cấp một tầng, cho đến tầng thứ 15.
Ba tổ kỹ sư hoàn thành đến tầng thứ 15 đầu tiên sẽ được thêm tiền thưởng và điểm vinh dự.
Nhóm Thiên Lý đến, liền được bố trí ở khách sạn gần Thập Nhị Thiên Dực. Cô dùng cảm giác cẩn thận quan sát Thập Nhị Thiên Dực, bất kể từ hình dạng bên ngoài, hay là kết cấu bên trong, đều không gì khả nghi. Xem cấu tạo sơ bộ, đây đúng là một thành phố điện tử.
Nhưng Thiên Lý vẫn luôn nghi ngờ, từ khi đến 19D07, cô đã phát hiện không dưới 10 người có nhung tinh thạch.
Điều này thể hiện rất rõ đây có thể là một cứ điểm quan trọng của thành phố ngầm. Nếu như vậy, Thiên Lý không cho rằng Thập Nhị Thiên Dực chỉ là một đô thị giải trí bình thường.
Nhưng bây giờ nghĩ cũng vô dụng, trước mắt Thập Nhị Thiên Dực mới chỉ hiển lộ kết cấu ban đầu của nó, chỉ đến khi nó hoàn thành, mới có thể đạt được đáp án chính xác.
Ba ngày sau, các kỹ sư cơ giới được tập hợp đầy đủ, công cuộc kiến thiết Thập Nhị Thiên Dực chính thức khởi động.
Thiên Lý và Thái An được sắp thành một tổ, tiến vào gian thiết bị tầng một của Cánh Tím trong Thập Nhị Thiên Dực.
Đây hẳn là bộ phận của một máy móc cỡ lớn nào đó, linh kiện của các loại công cụ được chuẩn bị đầy đủ, nếu cần thêm gì, có thể dùng máy truyền tin gọi bất cứ lúc nào.
Đột nhiên, trên tường xuất hiện một bản vẽ điện tử, cho thấy hạng mục họ cần phải hoàn thành.
Thiên Lý cẩn thận phân tích bản vẽ, cảm giác đó chỉ là một phân khu của hệ thống truyền tải nào đó, không có gì đặc biệt, thực sự không thể phán đoán được cụ thể.
Cô không thể không bội phục người đứng sau Thập Nhị Thiên Dực, có thể chia nhỏ thiết kế tổng thể đến mức này, chẳng trách lại dám mời nhiều kỹ sư cơ giới đến vậy, bởi vì chỉ dựa vào các mảnh ghép bản vẽ này, hoàn toàn không thể đoán ra kết cấu cụ thể. Dù Thập Nhị Thiên Dực có được hoàn thành, thiết kế nội bộ cũng sẽ không bị tiết lộ.
Quả là cao hơn một bậc.
Từng gian thiết bị đều có máy theo dõi, các kỹ sư cơ giới có thể sử dụng máy tính, máy truyền tin, nhưng được phép có hành vi quét hình hoặc lấy bản vẽ, một khi bị phát hiện sẽ bị hủy bỏ tư cách.
Có thể tự sắp xếp thời gian làm việc mỗi ngày; thức ăn có chuyên gia đưa cho; nếu mệt có thể đến phòng nghỉ, sảnh trà, phòng khiêu vũ hay là phòng thể thao thư giãn và tập thể hình. Mặc dù không thể tùy tiện ra vào trong vòng một tháng, nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy buồn tẻ.
Thiên Lý bàn với Thái An, phân công làm riêng. Động tác của hai người đều rất có quy luật, không nhanh không chậm nhưng lại có vẻ rất thành thạo.
Thái An liếc sang quan sát Thiên Lý, phát hiện cô nhắm hai mắt, chỉ dựa vào xúc cảm để thao tác.
Anh lộ vẻ kinh dị, thầm nghĩ: chẳng lẽ cô là người mù? Vậy làm thế nào cô lại đọc được bản vẽ trên màn hình? Nếu không phải người mù, vậy tại sao lại nhắm mắt lắp ráp linh kiện? Phải biết, rất nhiều bộ phận vô cùng phức tạp, rườm rà, cần phối hợp mắt – tay, làm sao cô có thể làm mà không có chút sai sót nào được?
Trong lòng Thái An tuy đầy nghi vấn, nhưng cũng chưa tìm tòi nghiên cứu. Bản thân anh cũng không phải người nhiều chuyện, trừ tình yêu với vũ khí ra, rất ít thứ có thể phân tán sự chú ý của anh.
Trong bầu không khí yên tĩnh, hai người ai làm việc nấy không ngừng.
Tra Nhĩ nhàm chán, hắn không muốn rời khỏi Thiên Lý, lại không biết chơi kim loại, chỉ có thể giương mắt nhìn.
Cũng may bản vẽ phần một không quá khó, hai người hợp tác, chỉ một buổi chiều đã làm xong. Khởi động thử, số liệu gian thiết bị lấp lóe, một giọng vang lên từ máy truyền tin: [Đã kiểm tra xong, đủ tiêu chuẩn. Mời hai vị đến đại sảnh, xin hạng mục thứ hai.]
Tổ Thiên Lý là tổ thứ 98 hoàn thành hạng mục thứ nhất, thứ hạng không tính là cao nhưng cũng không thấp. Rõ ràng, hai người đều chưa ra toàn lực, một người là vì muốn mở mang tầm mắt, một người là vì điều tra tình huống trong Thập Nhị Thiên Dực, thứ hạng chẳng có chút ý nghĩa nào đối với họ cả.