Thiên Lý đến sát biên giới Ám Vực, lấy Tổ Ong, thả một con Ong Mật Nhỏ ra.
Trước hết, cô cần kiểm tra xem con Ong Mật Nhỏ này có thể di chuyển bình thường trong Ám Vực hay không.
Ong Mật Nhỏ lượn một vòng trên không, nhanh chóng bay vào Ám Vực. Trên Tổ Ong hiển thị một điểm sáng đang di động. Ong Mật Nhỏ càng vào sâu bao nhiêu, điểm sáng càng nhấp nháy bấy nhiêu, nhưng tình huống vẫn tốt hơn dự đoán, Ong Mật Nhỏ cũng không bị trục trặc vì trọc khí nồng nặc.
Thử nghiệm hơn một tiếng, Thiên Lý cài đặt phạm vi tìm kiếm khác nhau xong, thả bốn con Ong Mật Nhỏ khác ra.
Tốc độ bay của Ong Mật Nhỏ khá nhanh, không xét các nhân tố khác, chỉ cần chưa đầy hai ngày là có thể bay hết dọc Ám Vực. Nếu Tra Nhĩ đi về phía nam, có thể sớm tìm thấy hắn hơn.
Thiên Lý dựng lều vải ở gần đó, kiên nhẫn chờ kết quả.
Màn đêm đã buông xuống từ lúc nào, Thiên Lý đang chuẩn bị nghỉ ngơi, Tổ Ong bỗng kêu tít tít.
Tim cô đập mạnh, vội vàng dùng cảm giác kiểm tra, Ong Mật Nhỏ số 3 đã phát hiện mục tiêu ở hướng đông bắc, cách nó 30000m.
“Tra Nhĩ.” Cô mở chức năng truyền tin ở số 3, lên tiếng.
Đầu kia không hề đáp lại, Thiên Lý lấy làm lạ, lại nói: “Tra Nhĩ, tôi đang ở phía nam Ám Vực, anh cứ đi theo Ong Mật Nhỏ là được.”
Nói xong, tức thì gửi tín hiệu triệu hồi. Trên màn hình, theo sự di chuyển của điểm sáng số 3, dấu chấm hiển thị mục tiêu cũng di động.
Thiên Lý thở phào nhẹ nhõm, tìm thấy Tra Nhĩ rồi.
Cô thu dọn các thứ, điều khiển ván bay đi về phía đông.
Được nửa đường, cô bỗng dừng lại, cách đó mấy nghìn mét, có một nhóm mười mấy người đang chém giết. Nói đúng hơn, là 11 người vây đánh 2 người. Trong đó cũng không có trọc khí, họ đều là người bình thường.
Có thể là vì ân oán cá nhân, Thiên Lý cũng không định xen vào, nhưng họ lại đang chặn đường cô.
Thiên Lý nghĩ nghĩ, quyết định ở nguyên đó này chờ Tra Nhĩ, khoảng cách giữa họ ngày càng gần, chừng một hai giờ nữa là có thể gặp lại.
Nỗi lo duy nhất của Thiên Lý là cơ thể Tra Nhĩ xuất hiện dị biến, hắn là người trọc hóa, trọc khí trong Ám Vực lúc nào cũng luôn ăn mòn cơ thể hắn, một khi vượt qua giới hạn thừa nhận, hắn sẽ không thể khôi phục lí trí. Nghĩ đến khả năng này, Thiên Lý nhói lòng, cô và Tra Nhĩ đã từng sống chết có nhau, đã từng cùng nhau vượt qua những giây phút khó khăn nhất, nay nếu sắp thành lại bại, vậy sẽ đáng buồn cỡ nào.
Lắc đầu, Thiên Lý đè nén nỗi lo trong lòng, nhớ tới Tả Miện kiên trì với Hữu Ý, thầm nhủ, dù tình huống có đi tới bước xấu nhất, cô cũng phải cố gắng thử thay đổi số mệnh. Đối với cô, Tra Nhĩ đã không chỉ còn là một đồng bạn, mà còn là người thân nhất, không thể thiếu.
Vừa nhẫn nại chờ Tra Nhĩ, vừa chú ý tình huống chém giết ở xa. Hai người bị vây đánh khá mạnh, đã giết chết 3, 4 người, nhưng trông cũng đã nỏ mạnh hết đà, sắp thua tới nơi.
Đúng lúc này, bóng Tra Nhĩ bất ngờ xuất hiện trong cảm giác, nhưng hắn lại đang chạy tới chỗ nhóm dong binh đang chém giết, tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã thoát khỏi tầm nhìn của Ong Mật Nhỏ.
Xảy ra chuyện gì thế này? Rõ ràng cô đã cố để Ong Mật Nhỏ tránh khỏi đám dong binh, bay về phía này. Cách xa đến thế mà Tra Nhĩ cũng có thể nhận ra động tĩnh ngoài Ám Vực? Dù thế, với tính cách của hắn, vốn sẽ không bỏ cô mà đi coi việc khác.
Thiên Lý lo lắng, giẫm lên ván bay tăng tốc bay về phía nơi xung đột.
Màn chém giết ở đó đã chuẩn bị kết thúc, 2 người bị vây đánh lần lượt ngã xuống, hơi thở yếu ớt. Phe đông hơn đã có người nâng vũ khí lên, vừa chuẩn bị đâm, đầu đã bay khỏi cổ, máu vẽ nên một đường parabol trên không.
Tra Nhĩ hiện thân, như một ác quỷ, giết chết toàn bộ những người còn lại.
“Đừng!” Thiên Lý thét lên.
Dường như Tra Nhĩ đã nhận ra, ngẩng đầu nhìn sang. Bóng Thiên Lý rất nhanh đã xuất hiện trong tầm mắt của hắn, ánh mắt Tra Nhĩ nặng nề, vẻ mặt đờ đẫn.
Thiên Lý căng thẳng, chẳng lẽ suy đoán của cô đã trở thành sự thật? Tra Nhĩ đã triệt để đánh mất lí trí? Trọc khí quanh người hắn nồng nặc lạ thường, ngay cả cảm giác cũng có thể quét thấy được hơi thở âm u vấn vít này.
Thiên Lý nhảy xuống ván bay, đứng nguyên đó không tới gần nữa.
Hai người đối mặt từ xa.
Tra Nhĩ nhìn cô chằm chằm, trong mắt hơi lộ mấy phần ngờ vực. Hắn bỗng bỏ qua thi thể trong tay, bước từng bước đến chỗ Thiên Lý.
Thiên Lý vẫn không nhúc nhích, tim đập thình thịch, lòng bàn tay cũng mướt mồ hôi.
[Tra Nhĩ, anh còn nhớ tôi không? Tôi là Thiên Lý.]
Thiên Lý từ từ vươn tay ra với hắn, thấp giọng gọi tên hắn: “Tra Nhĩ.”
Tra Nhĩ dừng chân, trên mặt đầy vẻ hoang mang, môi mấp máy như muốn nói gì đó. Thật lâu sau, mới thốt ra hai chữ: “Thiên Lý...”
Thiên Lý mừng rỡ không kìm được: “Tra Nhĩ, là tôi, Thiên Lý đây.”
“Thiên Lý, Thiên Lý, Thiên Lý...” Tra Nhĩ không ngừng lặp lại, như thể cố gắng nhớ lại gì đó, vẻ mặt cũng dần từ hoang mang thành bình tĩnh, sau đó thay thế hết bằng vui sướng. Hắn nhảy lên, vội vã phóng tới chỗ Thiên Lý.
[Cuối cùng cũng tìm thấy em, Thiên Lý!]
Tay hai người chạm vào nhau trên không trung...
Xẹt --- hai luồng năng lượng khổng lồ sinh ra chấn động mãnh liệt, Tra Nhĩ lùi lại mấy bước, mà Thiên Lý bị bay ngược ra những mấy chục mét, để lại một dấu trượt dài trên đất.
Đối đầu với nhau là linh khí và ma khí, ánh sáng và bóng tối, trời sinh đã tương khắc, bài xích lẫn nhau.
Tra Nhĩ sững sờ, ngơ ngác nhìn tay mình, lại thấy Thiên Lý ngã trên đất mãi không đứng dậy, vội chạy tới chỗ cô.
Lần này, vừa tới cách năm mét đã phải lùi lại, Thiên Lý cũng trượt thêm mấy mét ra sau.
Tra Nhĩ không dám lộn xộn thêm, chỉ nôn nóng nhìn Thiên Lý cách đó không xa.
Thiên Lý đứng lên một cách khó nhọc, cô vốn đã bị thương, va chạm vừa rồi suýt nữa làm cô gãy xương. Linh khí dao động không ngừng, ngón tay cũng hơi run.
Thì ra là thế, năng lượng đã tiến hóa rồi.
Thiên Lý cười khổ, linh khí mà cô phải dựa vào để sống sót, lại là khắc tinh* của Tra Nhĩ.
(*) Những người mê tín tin theo thuyết ngũ hành tương sinh tương khắc cho rằng có một số người có vận mệnh xung khắc, không mang lại may mắn cho người khác.
Trước kia năng lượng chưa đủ tinh luyện, nên sự bài xích giữa linh khí và trọc khí không quá rõ ràng, hơn nữa Tra Nhĩ đã thành công dung nhập trọc khí vào dị năng, thêm linh khí trung hòa, ảnh hưởng của trọc khí đã hạ xuống mức thấp nhất.
Nay lại khác hoàn toàn, trọc khí trên người hắn đã biến chất, ngay cả hô hấp cũng mang theo hơi thở lạnh lẽo nhàn nhạt.
Thiên Lý quả thực không thể tin được, dưới trạng thái như thế, hắn vẫn còn nhớ cô!
Nhưng họ lại không thể dựa vào gần nhau nữa, thật vất vả mới gặp lại, nhưng gần nhau trong gang tấc mà lại biển trời cách mặt.
Tra Nhĩ không nhịn được bước vài bước về phía Thiên Lý, Thiên Lý an ủi: “Đừng gấp, từ từ sẽ được, chúng ta sẽ tìm được cách giải quyết.”
Tra Nhĩ hơi sa sút tinh thần, bực bội đi đi lại lại.
Hắn thế này hoàn toàn không thể tiếp cận thành phố và con người nữa. Mặc dù vẫn giữ được lí trí, nhưng trọc khí trên người hắn quá nồng, ngay cả Tâm Giới cũng không che giấu được.
Thiên Lý xoa xoa thái dương đau âm ỉ, cảm giác đảo qua thây xác chất khắp nơi ở bên kia, tâm trạng càng nặng nề.
Đúng lúc này, một tiếng rên yếu ớt vang lên, là của một trong hai người bị vây đánh, anh ta vẫn còn sống.
Thiên Lý ra hiệu bảo Tra Nhĩ chờ một chút, sau đó chạy nhanh tới chỗ người nọ.
Người nọ đã bị gãy một cánh tay, đang nằm trong vũng máu thở hổn hển.
Có lẽ là nghe thấy tiếng bước chân, anh ta chậm rãi mở mắt ra, bóng Thiên Lý xuất hiện trong tầm mắt mơ hồ.
Anh ta há to miệng, gắng sức nâng lên cánh tay chưa bị gãy, sờ vào bên trái eo.
Chỗ đó cất một khối hình sáu mặt, Thiên Lý hỏi: “Anh định làm gì? Tôi có thể giúp gì không?”
Ngọn nến sinh mệnh của người đàn ông này sắp tàn lụi, tuy cô không phải người có lòng đồng tình bao la, nhưng nếu có khả năng, cô cũng nguyện ý giúp một người sắp chết thực hiện yêu cầu của anh ta.
Người đàn ông đó vuốt đồ vật bên trái eo, gian nan mở miệng: “Giúp... giúp tôi bảo vệ nó... đừng, đừng... để Hắc... Hắc Toàn Phong cướp đi...”
“Hắc Toàn Phong? Hắc Toàn Phong là ai?”
“Hắc Toàn Phong, phải... phải...” Lời còn chưa dứt, đôi mắt người đàn ông đã không còn ánh sáng, nghiêng đầu tắt thở.
Thiên Lý thở dài một hơi, nhẹ nhàng kéo tay anh ta, lấy khối hình sáu mặt từ trong túi áo bên eo anh ta ra. Nó chỉ lớn bằng lòng bàn tay, dày không quá 2 cm, mặt sau bóng loáng, mặt trước có khắc hoa văn kì quái, kết cấu phức tạp.
Đây là một vật phẩm máy móc Thiên Lý chưa từng gặp bao giờ, cực kì tinh vi, nhưng tiếc rằng đang ở trong khu vực trọc hóa, không thể tìm đọc nội dung bên trong được, chỉ có thể tạm thời cất kĩ.
“Tuy không biết ai là Hắc Toàn Phong, nhưng anh yên tâm, tôi nhất định sẽ giữ gìn thứ này.”
Thiên Lý nói xong, đứng dậy nhìn Tra Nhĩ: “Tra Nhĩ, chúng ta rời khỏi nơi này trước đã, vào rừng rồi nghĩ cách nghiên cứu tình huống trước mắt.”
Tra Nhĩ gật đầu, theo sau Thiên Lý, cùng chạy tới rừng rậm.
Rừng rậm dày đặc linh khí nay chẳng khác gì gãi ngứa cho Tra Nhĩ, thậm chí, hắn đi qua nơi đâu, cây cối nơi đó run lên, ma khí vừa sượt qua, linh khí đã nhanh chóng tan biến, trở nên khô héo.
Vẻ mặt Thiên Lý trở nên nặng nề, không tiếp tục đi sâu vào trong rừng nữa. Trọc khí trên người Tra Nhĩ quá nồng, lại có thể trọc hóa ngược lại cây cối xung quanh.
Cô đưa tay chạm vào những gốc cây đã bị ăn mòn vừa rồi, được bổ sung linh khí, chúng lại dần khôi phục sức sống.
Tra Nhĩ ngồi xổm cách đó không xa, yên lặng nhìn Thiên Lý, dường như không biết chán, nhìn chẳng rời mắt.
Thiên Lý bỗng đi tới chỗ hắn, Tra Nhĩ lập tức nhảy ra sau mấy bước.
Thiên Lý nói: “Đừng nhúc nhích, tôi muốn thử xem khoảng cách năng lượng của chúng ta ảnh hưởng lẫn nhau có xa lắm không.”
Bấy giờ Tra Nhĩ mới đứng nguyên tại chỗ.
Tới gần được năm mét, hai luồng năng lượng bắt đầu bài xích nhau.
“Năm mét...” Thiên Lý từ từ nhắm hai mắt lại, cảm nhận sự thay đổi của năng lượng lúc linh khí và ma khí giao nhau, không ngừng xoay tròn ngưng tụ.
Lĩnh hội tỉ mỉ cả buổi, Thiên Lý mở mắt ra, nói: “Tra Nhĩ, chúng ta cùng luyện tập đi!”
“Luyện tập?” Tra Nhĩ khó hiểu.
“Ừ.” Thiên Lý gật đầu, nghiêm túc nói, “Luyện tập khống chế năng lượng của riêng mình. Chúng ta tiến hóa quá nhanh, năng lượng rất hỗn loạn, không thể thu phóng tự nhiên, nên mới bài xích lẫn nhau. Nếu thuần hóa triệt để được năng lượng này, thì hoàn toàn có thể ở chung như trước.”
Mắt Tra Nhĩ sáng rực lên, “Thật sự có thể chứ?”
“Được hay không phải thử mới biết.”
Tra Nhĩ gật đầu thật mạnh: “Được, chúng ta cùng luyện tập!”
Đã là rạng sáng, trắng đêm chưa ngủ, Thiên Lý hơi mệt, nằm trong lều vải, hiếm khi an tâm ngủ say.
Tra Nhĩ nằm ngửa ngoài 5m, trằn trọc, vừa vui lại vừa bực. Hắn nhảy dựng lên, đảo qua đảo lại lều vải của Thiên Lý như con thoi, lặng lẽ tiến lên trước một bước, lại nhanh chóng lùi về, xoắn xuýt mãi, cuối cùng đành nhụt chí nằm xuống thảm, vô cùng u oán nhìn cái lều vải đại gian đại ác kia.
Thiên Lý chỉ ngủ năm tiếng đã tỉnh, Tra Nhĩ đang nhàm chán nằm trên thảm, thi thoảng lại nhổ lông tơ trên thảm ra.
Thiên Lý cười cười, chỉnh lại quần áo, vô tình chạm vào khối hình sáu mặt trong túi.
Cô vừa chạm vào, năng lượng bên trong đã phản ứng lại, cô lần mò mở nó ra.
Keng, trên không lập tức xuất hiện một hình nổi.
Đây… là gì?