A Manh nhìn tiểu nha hoàn khóc đến thương tâm, trong lòng lại thấy không ổn, tuy rằng khóc cũng rất đẹp, nhưng nếu khóc đến sưng cả mắt thì cũng rất ảnh hưởng đến mỹ quan nha.
“Được rồi, đừng khóc, có lẽ là em nghe lầm. Cho dù tướng quân đồng ý, ta cũng sẽ không đồng ý.” A Manh an ủi.
“Thật sao?” Nước mắt trong suốt lăn dài, kết hợp với gương mặt thật khiến người thương tâm.
Thật ra, A Manh rất muốn ôm tiểu nha hoàn này vào ngực. Có điều nghĩ đến vị tướng quân rất ghét nàng làm như vậy, sẽ mang đến nhiều phiền toái cho Tri Xuân, nàng mới cố gắng áp chế xúc động, chỉ sờ sờ đầu nha hoàn, gật đầu khẳng định.
"Là thật."
"Cảm tạ tiểu thư."
"Ngoan ~~ "
Tri Hạ ở một bên nhìn trời, nhìn cảnh như chủ nhân và sủng vật ở chung, chẳng trách tướng quân lại hiểu lầm, ngay cả nàng cũng thấy tiểu thư nhà mình đối xử với nha hoàn rất tốt. Nên nói may là Tri Xuân đơn thuần nên ý tưởng bắt nạt cũng không có sao?
Trấn an Tri Xuân xong, A Manh đi tản bộ, để cho Tri Xuân nghỉ ngơi, sau đó gọi nha hoàn đi hỏi Tần ma ma là đang có chuyện gì xảy ra.
Lúc này Tần ma ma đang ở tiền viện cùng một số người lựa chọn nha hoàn. A Manh không tiện trực tiếp đến tìm bà, nên sai nha hoàn qua. Rất nhanh, nha hoàn đã trở lại, hơn nữa, Tần ma ma cũng cùng đi theo.
Tần ma ma cũng là một người đã ngoài bốn mươi tuổi, ở cổ đại, với tuổi này mà nói, đã được cho là một lão nhân tôn kính. Mà Tần ma ma lại là tâm phúc của Ngu Nguyệt Trác, năng lực có thừa, A Manh là phu nhân tướng quân mà cũng kính trọng bà vài phần. Thấy bà lại, vội cho người mang ghế cho bà.
“Tần ma ma, hôm nay việc tuyển chọn người đã phiền bà rồi!” A Manh ôn hòa nói chuyện.
Tần ma ma nghiêm túc cung kính: “Bẩm phu nhân. Đây là trách nhiệm của nô tỳ. Mới có một nhóm người tới tuyển, tự tay nô tỳ tuyển chọn, chỉ là cần chút thời gian để cẩn thận tuyển chọn thôi ạ!”
A Manh biết việc chọn nha hoàn cần có kỹ thuật, bản thân không có kinh nghiệm, cho nên Tần ma ma chọn người nàng rất an tâm. Lại hỏi thêm một chút, A Manh rốt cuộc dẫn đến đề tài: “Tần ma ma, tướng quân có nói sẽ đem nha hoàn nào không hợp bán đi sao?”
Nghe nói như thế, Tần ma ma liếc A Manh một cái, cái liếc mắt này khiến A Manh cảm thấy bản thân mình có chút bị thúc dục. Bởi với tính cách của Tần ma ma, chỉ có tình huống đồng tình thì mới trưng ra ánh mắt như này. Nàng cảm thấy, tướng quân đại nhân thật sự đã nói gì đó mới có thể khiến cho Tần ma ma đồng tình với nàng.
Quả nhiên, Tần ma ma nói: “Phu nhân, tướng quân nói, Tri Xuân, Tri Thu, Tri Đông đều là ba kẻ ngốc, hầu hạ ngài không tốt. Ngoài ra, còn có Thu Lan, Thu Cúc, Thu Sương, cũng không đủ lanh lợi…”
Nghe thế, trong lòng A Manh hiểu rõ, cực kỳ phẫn nộ với vị tướng quân kia. Tần ma ma liệt kê ra toàn những nha hoàn có diện mạo xinh xắn, không hẳn đều là những người nàng tín nhiệm, nhưng để bên người nhìn cũng thực thích a. Hơn nữa, với khách khứa, diện mạo nha hoàn tốt cũng là giữ thể diện a, cũng là mặt mũi a!!! Ngươi bán các nàng đi, không phải người ngoài sẽ nói phủ tướng quân chúng ta không có mắt thẩm mĩ sao?
Mà Tần ma ma cũng biết, nàng quản phủ tướng quân, đương nhiên biết mấy nha hoàn Thu Lan, Thu Dung, Thu Cúc, Thu Sương là những kẻ rắp tâm hại người, cho các nàng đi cũng tốt. Còn các nha hoàn bên người phu nhân, thật có chút đáng thương, tướng quân bỏ đi những người này khiến bà cảm thấy phu nhân có điểm đáng thương a.
“Xem ra bên người ta chỉ còn lại Tri Hạ…” A Manh thì thầm nói nhỏ.
Tri Hạ cùng Tần ma ma đồng thời nhìn về phía A Manh, Tần ma ma trong lòng có chút đồng tình, nhưng bà cũng hiểu tính tình tướng quân, trên mặt không tỏ rõ vẻ gì. Tri Hạ hiểu rõ bản thân mình không đẹp như Tri Xuân, lại đã tạo phản làm tâm phúc của tướng quân, cho nên tướng quân sẽ không đối phó với nàng như với Tri Xuân, khiến nàng không biết nói gì, đành nhìn trời.
“Tần ma ma, Tri Xuân thì giữ lại, còn nữa, ngươi tìm cho ta hai nha hoàn lanh lợi lại đây.” A Manh phân phó, “Không cần lo lắng, bên tướng quân, ta sẽ nói.”
Nghe xong, Tần ma ma cũng hiểu phu nhân muốn lưu lại Tri Xuân, nếu phu nhân đã muốn, tin tưởng tướng quân cũng không phản đối nhiều, đoán chừng cuối cùng vẫn sẽ đáp ứng. Mà các nha hoàn khác, A Manh không nói đến, chắc là vẫn theo ý tướng quân.
Sau khi Tần ma ma rời đi, A Manh cũng đứng lên, hỏi hạ nhân mới biết hiện tại Ngu Nguyệt Trác đang ở thư phòng, A Manh phủi phủi tay áo, nhấc chân đi về phía thư phòng.
Khi A Manh đến, thấy Phù Cửu đang đứng ở cạnh cửa, nhìn từ cửa sổ vào, có thể thấy nam nhân đang ngồi phê duyệt văn kiện trong kia, mặt mày thật sự nghiêm túc, khiến cho A Manh nhớ đến một câu kinh điển: Nam nhân lúc bận rộn xinh đẹp nhất!
Nghe tiếng bước chân từ xa, Ngu Nguyệt Trác liền biết người đến không có võ công, chờ đến gần, liền đoán được là bước chân người nào, trong lòng đương nhiên biết nàng đến là vì việc gì, cho nên cố ý không để ý đến, chờ nàng mở miệng. Ai ngờ, hắn chờ một lát lại không có thanh âm nào, rốt cuộc nhịn không được nghi hoặc nhìn lên, liền thấy người nào đó đang đứng ngẩn người ở cửa sổ mà nhìn hắn. (yêu anh này chết đi được, giả bộ, hí hí~~)
Ngu Nguyệt Trác bất đắc dĩ cười cười, chỉ cần không chú ý một chút, nàng lại biến thành bộ dáng ngơ ngác, đây cũng là lý do tại sao ngày bé hắn lại thích bắt nạt nàng. Khi không ai để ý đến, nàng sẽ thích ngẩn người, tựa như không ai có thể tham gia vào thế giới của nàng, không thể chạm vào tư tưởng của nàng, khiến cho người ta cảm thấy không thực, chỉ có khi chọc tức nàng, khiến nàng tức đến đỏ bừng mặt, hắn mới cảm thấy chân thật.
Ngu Nguyệt Trác đứng dậy đi đến cửa sổ, trực tiếp ôm người đang ngẩn người ngoài cửa sổ vào phòng.
"A..."
A Manh hô nhẹ một tiếng, vội ôm cổ nam nhân, gắt gao bám vào người hắn, chỉ sợ sẽ không cẩn thận mà ngã xuống. Cảm giác bất thình lình bay lên không khiến cho nàng bị dọa sợ, vội ôm người quen thuộc.
“Sao lại đến?” Ngu Nguyệt Trác ôm nàng ngồi lên ghế, để nàng ngồi trên đùi mình.
A Manh trước tiên nhìn đến Phù Cửu cùng nha hoàn ngoài cửa, thấy bọn họ không nhìn về phía này, liền rộng rãi nhào vào lòng hắn. Nếu có người nhìn, nàng sẽ ngượng ngùng, nhưng khi người khác không nhìn đến, nàng sẽ không còn ngượng ngùng gì nữa.
“Biết còn cố hỏi!” A Manh kéo kéo vài sợi tóc của hắn rơi xuống trước ngực, ngước mặt nhìn hắn, “Vì sao phải bán Tri Xuân đi? Nàng là nha hoàn bên người ta mà!”
Ánh mắt Ngu Nguyệt Trác lóe lên, nói: “Nàng nhìn vừa xấu lại không lanh lợi, còn hay khóc, nàng không thấy loại nha hoàn này không hợp sao?”
“Ai nói? Tri Xuân thật sự lanh lợi, từ nhỏ đến lớn, ta bị thương đều nhờ nàng băng bó!” A Manh phản bác hợp tình hợp lý.
“Về sau sẽ không cần!” Hay tay ôm thắt lưng nàng, nam nhân cúi đầu thân thiết cọ cọ má nàng, ôn hòa nói: “Có ta ở cạnh, nàng sẽ không bị thương nữa!”
Biểu hiện ôn hòa của hắn khiến nàng có chút đỏ mặt, A Manh cắn cắn môi, nhịn không được hôn lên mặt hắn một cái, ngượng ngùng nói: “Nhưng Tri Xuân là nha hoàn theo ta lâu nhất, ta quen dùng nàng rồi!”
Đây mới chính là lý do khiến hắn muốn bán nha hoàn đó nhất! Vì nha hoàn kia tồn tại cạnh nàng quá lâu, đến mức trọng yếu siêu việt, khiến hắn không thể chịu được mà phải dùng kế đem đá nha hoàn kia ra khỏi tầm mắt của nàng.
Có điều, nhìn bộ dáng của nàng, nếu hắn thực sự đá nha hoàn kia đi, đoán là nữ nhân này sẽ nổi giận với hắn.
Không biết như thế nào, nhưng không thể chịu đựng được khi nhìn thấy nàng thất vọng, Ngu Nguyệt Trác đành nói: “Được rồi, giữ lại nàng.”
A Manh nghe xong, cao hứng ôm cổ hắn, chủ động hôn môi hắn một cái, cười cười nói: “Ngu Nguyệt Trác, ta thích chàng nhất!”
Trong nháy mắt, nam nhân cười tươi đến độ ánh mặt trời ngoài kia cũng không thể tỏa sáng bằng, hai tròng mắt dường như cũng tỏa sáng lấp lánh theo.
Đạt được mục đích, A Manh cũng không muốn lưu lại quấy rầy hắn làm việc, đang muốn dời đi, lại bị hắn ôm vào ngực.
“Làm gì?”
“Nếu đã đến, ở lại giúp ta một chút đi!”
A Manh nhìn đám văn kiện trên bàn, nếu hắn không ngại cho mình xem, thì sẽ không có áp lực tâm lý gì cả.
Vì thế thoải mái ngồi trong lòng hắn, cùng hắn xem văn kiện.
Chưa đầy một khắc, A Manh đã dựa vào lòng hắn ngủ thiếp đi.
Khi Phù Cửu bị gọi vào mài mực, nhìn thấy cảnh phu nhân như một oa nhi nhỏ nhắn như gốm sứ đang ngủ trong lòng tướng quân, nhịn không được mà đen mặt. Hơn nữa, không biết có phải hắn hoa mắt hay không, hình như phu nhân còn chảy nước miếng…
Thực tế thì Phù Cửu không có hoa mắt, vì ngay lúc đó có một thiếu niên không khách khí tiến vào nói một câu: “Tướng ngủ quá xấu!”
Ngu Nguyệt Trác dùng ống đựng bút làm ám khí đánh úp về phía người nói, thấp giọng nói: “Cấm đánh thức nàng, bằng không…”
Uy hiếp không cần nói cũng biết.
Diêm Ly Trần tiếp được ống đựng bút, yên lặng nhìn hành động của Ngu Nguyệt Trác, đột nhiên nói: “Có vợ quên trưởng bối, ngươi chính là ví dụ, quá bất hiếu!”
“Ngươi không phải là sư phụ của ta, lại càng không phải là cha ta!” Ngu Nguyệt Trác hừ một tiếng, đến khi Phù Cửu rời đi, hỏi: “Ngươi đến làm gì?”
Diêm Ly Trần kéo ghế dựa ngồi xuống, ngón tay thon dài chống cằm, lười biếng nói: “Phòng ốc chưa sửa xong, rất ầm ỹ!”
“Cho nên ngươi đến đây tìm chỗ nghỉ?” Nói xong, phát hiện người trong lòng ngủ không thoải mái, vội đổi tư thế, động tác vô cùng cẩn thận.
“Uh…” Tùy tiện đáp lời, nhìn người nào đó đang hành động cẩn thận như đang ôm trân bảo, trong lòng lướt qua vài phần cảm xúc khác thường, nói: “Vừa rồi ta mới nhìn thấy mấy nha hoàn của nhà ngươi, bộ dáng quá xấu, làm sao ngươi lại chọn toàn người xấu vào phủ vậy? Ta nhớ rõ là không có dạy ngươi ánh mắt thưởng thức kém như thế đâu? Hay là… A, ta biết, ngươi làm vậy để đệ muội không được nhìn người ngoài nữa, khiến cho nàng về sau sẽ không có ai ngoài ngươi! Thật vô sỉ! Tốt lắm, xem ra ngươi học rất tốt!” Lời nói mang ý khen ngợi!
Phù Cửu ngoài cửa nghe thế, thiếu chút nữa ngã nhào, trong lòng rít gào: Tướng quân như vậy là do nam nhân này dạy sao?!?
Ngu Nguyệt Trác mặc kệ hắn, hắn muốn thay đổi thẩm mỹ của A Manh, không muốn A Manh nhìn ai khác ngoài hắn, thì làm sao?
Diêm Ly Trần không nói gì nữa, nhìn ánh mặt trời bên ngoài, không biết đang suy nghĩ cái gì.
********
Nhị bá mẫu ở phủ tướng quân năm ngày, đến sáng ngày thứ sáu, rốt cuộc quyết định rời đi.
Ngu Nguyệt Trác đi đến quân trại, cho nên trong đại sảnh từ biệt Nhị bá mẫu chỉ còn Diêu thị, A Manh cùng Ngu Nguyệt Quyên.
Nhị bá mẫu, làm sao ngài có thể biến thành như vậy?” Ngu Nguyệt Quyên giật mình hỏi.
Nghe lời của nàng, mọi người trong đại sảnh đều nhìn về phía Nhị bá mẫu – nửa gương mặt phù thũng như bánh bao, miệng bị méo một chút, thật sự nhìn rất là … hài.
Lúc này, Ngu Nguyệt Thiền nhịn không được đỏ mắt lên, nói: “Tối hôm qua, nương ta không cẩn thận bị ngã… ô ô …”
Diêu thị có chút lo lắng, Ngu Nguyệt Quyên thì trong lòng rất muốn hoan hô to lên, hận không thể để cho Nhị bá mẫu gặp nhiều chuyện hơn nữa! Mà Ngu Nguyệt Quyên nhất định cho rằng, vì Nhị bá mẫu làm chuyện xấu, dám xúi dục nương tặng người cho anh trai, nên mới vấp ngã đến như vậy!
Chỉ có A Manh nhìn trời, làm bộ cái gì cũng không biết.
Nhị bá mẫu rốt cuộc còn cảm thấy chút thẹn, bị mọi người nhìn mà xấu hổ, hận không thể chui xuống đất. Nguyên lại là định hôm nay trở về thành Ngu Châu, nhưng ai biết tối hôm qua lại ngã một cái, nữa bên mặt bị sưng lên, thật sự là đau chết, hành trình hôm nay cũng không thể nào hủy bỏ được, chỉ có thể kiên trì gặp người khác.
Mà khiến cho Nhị bá mẫu bất đắc dĩ hơn là, ngày hôm qua, phủ tướng quân có mua bán nha hoàn, nhìn đến các nha hoàn chân tay không lanh lợi, không hầu hạ chủ tử tốt mà Ngu gia đưa đến bị bán ra khỏi cửa, thiếu chút nữa làm Nhị bá mẫu phun huyết. Cảm thấy chất nhi thật không nể mặt mình, biện pháp thô thiển bài trừ này là do Ngu Nguyệt Trác làm sao? Bỏ qua hành vi đối nghịch với Ngu gia, không phải hắn đang cho mọi người biết hắn cùng Ngu gia không hợp sao?
Trong lòng Nhị bá mẫu có chút lo lắng, không biết Ngu Nguyệt Trác rốt cuộc nghĩ gì, bà ta vẫn nên mau chóng quay về thành Ngu Châu báo cáo với lão thái quân, để lão thái quân định đoạt mọi chuyện thì hơn.
Chờ tiễn Nhị bá mẫu cùng Ngu Nguyệt Thiền lưu luyến không rời đi xong, A Manh đang muốn cùng nha hoàn về Viện Tỏa Lan, thì bị Diêu thị gọi lại.
“Ngọc Nhân, mấy nha hoàn kia…” Diêu thị ấp úng, thủy chung không thể nói nên lời.
Nhìn bộ dáng này của Diêu thị, quả thật thấy không dễ dàng. Trong lòng A Manh biết bản thân mình vận số tốt, cho nên không muốn tính toán với Diêu thị, bà chỉ là không có chủ kiến, tính tình lại yếu đuối một chút, khó tránh khỏi sẽ bị người xúi giục. Nàng thấy may mắn là Ngu Nguyệt Trác cùng Ngu Nguyệt Quyên không giống như vậy.
A Manh cười nói: “Nương, những nha hoàn đó trẻ quá, sẽ không hầu hạ tốt, hiện tại bụng con đang lớn, phu quân lo lắng các nàng hầu hạ không tốt, nên cho Tần ma ma tuyển mấy người lanh lợi về. Qua hai ngày nữa, sẽ có hai nha hoàn được đưa đến Bích Tâm viện hầu hạ nương.”
Diêu thị nhìn A Manh cười tủm tỉm, chỉ có thể gật đầu, để A Manh rời đi.
Không có việc gì, A Man liền cùng Ngu Nguyệt Quyên rời đi.
A Manh trở về Viện Tỏa Lan, Ngu Nguyệt Quyên cũng trở về viện của mình, đột nhiên nhìn thấy một người đi đến, đến khi nhìn rõ bộ dáng người nọ, không khỏi giật mình.
“Trần, Trần công tử, ngài làm sao vậy? Chẳng lẽ ngài đánh nhau với người ta sao?” Ngu Nguyệt Quyên nghĩ rằng, không biết hôm nay là ngày gì, làm sao lại có hai người bị thương đáng sợ như vậy, chẳng lẽ họ làm chuyện xấu bị người trừng phạt?
Diêm Ly Trần ôm tay, mặt mũi có chỗ sưng lên, xanh xanh tím tím, nếu không phải có dấu hiệu là quần áo của hắn, nàng sẽ không nhận ra người này là Diêm Ly Trần – có điều, thần khí từ người hắn vẫn thật xuất thần, cái này được coi như trời sinh sao?
“Không, đây là ta bị ngã từ trên tường xuống.” Diêm Ly Trần nhìn nàng một cái, sau đó bổ sung: “Bởi ta đem tặng lễ vật cho anh trai ngươi, nên bị người nguyền rủa.”
“Gì cơ?” Ngu Nguyệt Quyên ngạc nhiên, thầm nghĩ không phải Diêm Ly Trần võ công cực cao sao? Làm sao có thể ngã từ trên tường xuống? Bị nguyền rủa là có ý gì?
Diêm Ly Trần nhìn Viện Tỏa Lan, sau đó phất tay áo rời đi.