A Manh nghĩ đến, lấy thân phận Ngũ thiếu gia, nếu bọn họ làm bị thương hắn, sẽ làm người Ngu gia tức giận, nhưng đã qua một buổi sáng, bên ngoài vẫn là im ắng, làm cho nàng không khỏi có chút bồn chồn, cảm thấy việc này không khỏi quá không bình thường rồi? Đại bá phụ cùng Đại bá mẫu không phải hẳn là nên thừa dịp này đại cơ hội tốt này đến cật vấn bọn hắn, làm cho chính mình đứng ở hướng chủ động sao?
Nhìn bởi vì nàng đang nghi hoặc mà bộ dạng có chút ngốc, Ngu Nguyệt Trác nhịn không được đem nàng ôm lại tùy ý hôn môi xuống vài cái, thỏa mãn ý nghĩ biến thái muốn chà đạp nàng trong lòng, thoải mái nói: "Ngũ đường ca tuy rằng phẩm hạnh không tốt, nhưng cũng không phải là kẻ ngu ngốc, đương nhiên hiểu được chính mình nên làm như thế nào."
Ý của hắn, là vị kia Ngũ thiếu gia khi thanh tỉnh, biết mình ở chuyện này nằm ở thế bất lợi, rất không tốt, cho nên cũng không dám lộ ra.
Sự tình thực ra cũng dễ dàng phân tích, đầu tiên, Ngũ thiếu gia ngủ lại một đêm ở bên ngoài, ngày hôm sau trở về với tình trạng say khướt, biết rõ bản tính hắn con người hắn thì đều biết hắn tất nhiên là ở nơi phong nguyệt lêu lổng một đêm, đây là chuyện làm cho trưởng bối khó có thể chịu được, vì là sợ bị người khác phát hiện cho nên hắn mới vòng đến sân trở về chỗ ở của mình. Tiếp theo, hắn say rượu sau đó không thông báo liền xông vào chỗ ở của những người khác, còn đùa giỡn thê tử của đường đệ, cho dù bị đánh đến chết khiếp cũng không ai dám hé răng. Cho nên chuyện Ngũ thiếu gia bị đánh, cho dù Đại bá phụ cùng Đại bá mẫu sau khi biết có muốn thiên vị hắn, cũng không làm được gì, nói không chừng ngược lại còn bị người ta lợi dụng việc này nói rằng hok không biết dạy con.
Ngũ thiếu gia sau khi thanh tỉnh biết việc mình làm sai không thể làm lớn chuyện nên đương nhiên ngăn cản hạ nhân, không cho bọn họ đem chuyện này truyền ra ngoài. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Ngu gia còn im ắng, không có mượn cớ này làm ra chút sự tình gì.
******
Bất quá, Ngu gia tuy rằng muốn dằn mặt bọn họ, nhưng dựa vào thân phận hiện tại của Ngu Nguyệt Trác, cũng không dám làm gì quá đáng, đến buổi trưa, rất nhanh liền có người đến thỉnh bọn họ đi chính sảnh cùng người Ngu gia gặp mặt. Ngày hôm qua lúc đến đã là chạng vạng, chỉ là mặt vài vị trưởng bối, Ngu gia còn có rất nhiều người không thấy đến, hôm nay hẳn là mọi người tụ họp đông đủ.
Ngu Nguyệt Trác nhìn thấy lão quản gia tự mình qua đây thông báo, mỉm cười, cực kì ấm áp cùng lão nhân gia tán gẫu vài tiếng, liền dắt A Manh ra sân.
Nếu nói tổ trạch của Ngu phủ còn có ai có thể làm cho Ngu Nguyệt Trác thân thiết đối đãi, thì đó chính là lão quản gia được tiểu bối xưng là "Vinh thúc" kia. Mà Ngu phủ phái vị lão quản gia này lại đây, cũng không biết là có chủ ý, là muốn gợi lên sự thân thiết của Ngu Nguyệt Trác đối với Ngu phủ hay không, hay muốn cho hắn nhớ ơn huệ của bọn họ
Đi vào chính sảnh, liền nhìn thấy các trưởng bối thuộc tổ trạch đều có mặt, chỉ lại không thấylão thái quân. Ngu Nguyệt Trác nhìn thoáng qua một lượt, ánh mắt khẽ trầm xuống nhưng khóe môi lại nở nụ cười bình thản, khong thấy chút khó chịu, giống như những chuyện trước mắt này đều là chuyện hết sức bình thường
Ngu Nguyệt Trác cùng A Manh bước đến chào hỏi, Ngu đại bá cũng cười vui vẻ với bọn họ, sau đó bảo bọn họ vào trong bàn tiệc mà ngồi. Giống như người không vui hôm qua không phải là ông ta vậy, làm chuyện mà người đứng đầu đại gia tộc nên làm
Sau khi vui vẻ hàn huyên thì tân nương là A Manh lại bắt đầu làm vật phẩm triển lãm bước đến trước mặt những tộc trưởng Ngu gia, làm cho bọn họ soi mói ở trong lòng, ánh mắt không đồng nhất.
Nhưng khi Đại bá mẫu liền bắt đầu cười giúp A Manh giới thiệu mặt vài vị trưởng bối có mặt, trừ bỏ đường huynh đệ cùng những anh em thuộc chi thứ bên dưới, còn có một vài đường muội chưa lấy chồng, nhân số nhiều, làm cho A Manh có loại cảm giác mặt mình đang dần ngu đi, căn bản nhất thời không nhớ được người nhiều như vậy, chỉ lược lược nhớ rõ vài người có vẻ ấn tượng, những người khác thì vừa liếc qua, sau đó nở nụ cười chào hỏi thì đã quên. Về phần đối phương có ý định gì đó với mình, với A Manh thì những thứ đó hình như không hề quan trọng.
"Xem, đây là thê tử của Cửu nhi, nhìn đúng thật là một cô nương tốt." Đại bá mẫu thực hiền lành khen.
"Nghe nói đây là nàng dâu mà Tam đệ đã định sẵn khi còn sống, ánh mắt Tam đệ tất nhiên là không sai." Nhị bá mẫu cũng cười nói theo.
"Nhìn đúng là người lanh lợi, Cửu nhi có phúc thật." Tam bá mẫu nói hùa theo.
......
.........
A Manh chỉ có thể gục đầu xuống làm ra vẻ ngượng ngùng cười, trong lòng âm thầm bĩu môi, nếu không phải ngày hôm qua những vị trưởng bối này diễn xuất cứng ngắc, thì hôm nay nàng sẽ cho rằng nhóm người kỳ thật là thật tâm thành ý khen ngợi của nàng.
Bên đây thì mấy vị trưởng bối nữ tính lôi kéo nàng thăm hỏi, bên kia Ngu Nguyệt Trác cùng vài vị thúc bá hàn huyên vài câu, Ngu Nguyệt Trác giống như vô tình hỏi: "Đại bá, sao lại không thấy tổ mẫu?"
Ngu đại bá nghe xong, đột nhiên mày khẽ cau, lộ ra vẻ mặt lo lắng nói: " Tổ mẫu con tuổi tác đã cao, hôm kia hơi cảm phong hàn, đang ở Tường Hòa viện tĩnh dưỡng, vốn dĩ hiếm khi con được trở về, hẳn là nên cho các con đến ra mắt bà,, nhưng lại sợ quấy nhiễu sự thanh tịnh của bà, làm bệnh tình của bà con nặng hơn, nên mới không cho người đến thông báo với bà, hy vọng con cũng không lấy làm phiền lòng."
Thốt lên những lời qua loa tắc trách đó, trong lòng bọn họ lại không hề có chút chột dạ nào!
Mí mắt Ngu Nguyệt Trác cụp xuống, nói: "Một khi đã như vậy, vậy qua vài ngày nữa thân thể của tổ mẫu an khang hơn, Nguyệt Trác sẽ cùng cháu dâu La thị sẽ đến chỗ của tổ mẫu để thỉnh an. Cũng thỉnh bá phụ nói với tổ mẫu một tiếng, bảo bà cứ an tâm tĩnh dưỡng, chỗ của Nguyệt Trác có nhân sâm năm trăm năm, Nguyệt Trác sẽ cho người mang qua để tổ mẫu bồi bổ thân mình."
Nhân sâm năm trăm năm cũng không dễ tìm, nghe Ngu Nguyệt Trác nói, mắt những người có mặt ở đây đều sáng lấp lánh trong lòng kinh ngạc kích động không nói nên lời, trong lòng chỉ có một ý niệm trong đầu: quả nhiên hiện tại địa vị đứa cháu này đúng là khác hẳn người thường, ngay cả nhân sâm năm trăm năm đều có thể dễ dàng lấy ra, không biết trong tay hắn còn có bao nhiêu thứ tốt nữa.
"Như thế cũng tốt, chắc tổ mẫu cũng sẽ rất vui vì tấm lòng hiếu thảo của các con."
Lúc này vẻ mặt Ngu đại bá vui mừng, hoàn toàn không đề cập tới chuyện ông ta từng đi đến phủ tướng quân, thái độ cường ngạnh phản đối đứa cháu bất hiếu Ngu Nguyệt Trác, dám không nghe Ngu gia an bài kiên trì cưới đứa con gái của một Ngự Sử, ánh mắt lúc này khi nhìn Ngu Nguyệt Trác cũng ấm áp hơn nhiều.
Ngu Nguyệt Trác cụp mắt xuống như có chút suy nghĩ, rất nhanh liền suy nghĩ cẩn thận thái độ này của Đại bá nhà mình tất nhiên đã được ai đó chỉ điểm, liền không hề yên tâm. Có thể chỉ điểm được Đại bá, ngoài vị tổ mẫu kia liền không có người bên ngoài, tuy rằng không biết ý của tổ mẫu ra sao, nhưng trong lòng Ngu Nguyệt Trác đã có chủ trương, nếu người của tổ trạch nghĩ thông suốt thì tốt, không cần hắn phải tốn công tính toán.
Hôm nay không khí thực không sai, đám người trong phòng bắt đầu hoà thuận vui vẻ bàn chuyện rôm rả, nhìn tựa như một đại gia tộc không hề có chút không vừa lòng nhau. Mà A Manh cũng bị vài vị thân bằng quyến nữ lôi kéo cùng nhau nói chuyện phiếm, tán gẫu đều là một ít chuyện quần áo trang sức son bột nước linh tinh gì đó lưu hành trong kinh thành.
Chỉ là, trong cuộc nói chuyện, mọi người không hề không đề cập tới chuyện tổ chức nghi thức nhập tộc cho tân nương tử là A Manh, đương nhiên cũng không hề đề cập đến việc cho tên A Manh viết nhập vào gia phả của Ngu gia, giống như việc đó chỉ là chuyện râu ria không quan trọng. Bọn họ chưa đề, Ngu Nguyệt Trác cũng không mạo muội nhắc đến, cùng mọi người bắt chuyện, dáng vẻ như chẳng hề bận tâm. Mà A Manh là người khiếm khuyết về kinh nghiệm trạch đấu nhất, không hề bị đại gia tộc tẩy não quá, đối với loại bằng mặt chẳng bằng lòng này cũng chẳng hề để bụng.
Sau đó rất nhanh đến thời gian ngọ thiện, ngọ thiện đương nhiên là gia yến.
Nam nữ chia chỗ mà ngồi, lấy thân phận hiện tại của Ngu Nguyệt Trác, đương nhiên không giống với thứ tôn bình thường, vị trí cách rất gần Ngu đại bá, cùng vài vị thúc bá, đường huynh đệ nói chuyện rất thoải mái, tự nhiên.
Khác với Ngu Nguyệt Trác, A Manh bên kia tất nhiên không thể thoải mái rồi. Vài vị trưởng bối phu nhân thì còn đỡ, các nàng được trượng phu dặn dò, đương nhiên nguyện ý đối với A Manh biểu hiện thân thiết vài phần, nhưng một ít đường muội cùng quý nữ thì trong lòng họ lại không được vui, đối với vị tân nương tử như A Manh thì thái độ thập phần lãnh đạm.
Gia tộc Ngu thị từ hoàng triều Đại Sở lên ngôi đến nay đã vang danh là một đại gia tộc thế gia, hoàng triều Đại Sở thành lập cũng có một phần công ủng hộ của Ngu gia. Nên mấy trăm năm nay, Ngu gia lấy Ngu Châu thành làm căn cứ điểm phát triển, đã trở thành một đại tộc thế gia không nhỏ, càng không cần phải nói mấy trăm năm qua Ngu gia có không ít đại quan, một ít con cháu đảm nhận chức vị cao trong triều, làm cho người ta không dám khinh thường. Tuy rằng mỗi một trăm năm, gia tộc mỗi hơn Ngu thị bởi vì thế phát triển quá mạnh mẽ, đều phải bị hoàng gia lấy các loại danh nghĩa làm suy yếu, nhưng mấy trăm năm nay rốt cuộc cũng bảo vệ được căn cơ gia tộc Ngu thị, hoàng đế Đại Sở cho dù có coi là cái đinh trong mắt nhưng lại cũng ngại ngần không dám nặng tay
Nhưng một thế hệ thế gia của họ, lại đột nhiên xuất hiện một ngoại tộc như Ngu Nguyệt Trác, không giống những quan văn của gia tộc Ngu thị mấy trăm năm nay, hắn lựa chọn con đường võ quan, hơn nữa ở trong quân đã tạo lập nên một mảnh trời đất của riêng mình, trở thành Tĩnh Viễn Đại Tương Quân bảo vệ Đại Sở. Nhưng tất cả những chuyện đó cũng chưa gọi là quá đáng, Ngu Nguyệt Trác tồn tại cũng vì gia tộc Ngu thị, hắn lựa chọn đứng bên cạnh hoàng đế, là mũi dao nhọn sắc bén do hoàng đế bồi dưỡng để đối phó với kẻ thù, trở thành anh hùng bất bại trong cảm nhận của mọi người, nhưng vị anh hùng này lại đem gia tộc Ngu thị ném sang một bên.
Loại thái độ này không khác gì loại người lang tâm cẩu phế, là gia tộc nuôi lớn ngươi bồi dưỡng ngươi, ngươi lại từ bỏ gia tộc, nào có chuyện dễ dàng như thế? Như thế, như thế bảo sao một số người đứng đầu gia tộc lại không nổi giận? Liên quan, đương nhiên là đối với tướng quân phu nhân là A Manh cũng bị ghét lây.
A Manh cũng không thèm để ý đến thái độ của bọn họ, Ngu Nguyệt Trác nói, dù sao chỉ cần sau khi vào gia phả, liền hoàn thành nhiệm vụ, về sau bọn họ sẽ không ở tại tổ trạch Ngu gia, không cần lĩnh tiền tiêu vặt hàng tháng của bọn họ, căn bản không cần nhìn sắc mặt bọn họ tròn méo để làm gì, cho nên nàng thực yên tâm thoải mái.
Kỳ thật A Manh cũng từng nghĩ Ngu Nguyệt Trác ở trong mắt người bên ngoài vẫn là người Ngu gia, sau lưng hắn có gia tộc Ngu thị chống lưng, lại là đại tướng quân tay nắm quyền cao, có gia tộc Ngu thị duy trì, thế lực cùng công lao của hắn đã có thể làm cho tâm của một vị đế vương sinh phòng bị, có thể dùng công cao để lấn chúa.
Nhưng cách làm của Ngu Nguyệt Trác lại có chút vô lại lưu manh, bởi hắn chỉ là đứa con thứ của Ngu gia, lúc còn nhỏ, chưa từng được ai chú ý, sau khi phụ thân qua đời lại càng chịu đủ nhân tình ấm lạnh ở Ngu gia, không hề được gia tộc Ngu thị để vào mắt, lại khong hề được đối đãi đàng hoàng như những đứa con chính thất, hắn là dựa vào sự cố gắng của bản thân để đạt đến địa vị hôm nay cũng không hề dựa vào Ngu gia cái gì, cho nên chuyện Ngu gia muón đều không hề uy hiếp đến hắn. Đây cũng là nguyên nhân mà sau khi Sùng Đức hoàng đế cùng Túc vương điều tra rõ tình huống của hắn, mới quyết định trọng dụng hắn Mà Ngu Nguyệt Trác thậm chí sau khi chiến thắng trở về đến Tử Thần Điện bái kiến đế vương, hắn trực tiếp đem hổ phù điều khiển binh quyền giao ra hết, để tự hoàng đế an bài.
Thái độ rõ ràng lưu loát như vậy, ngay cả hoàng đế đối với tính tình thẳng thắn của hắn có chút đau đầu không thôi, đương nhiên cũng không có cách hoài nghi đến tấm lòng trung thành của hắn, người nên hận đến nghiến răng ngứa lợi đương nhiên là gia tộc Ngu gia, thật vất vả mới xuất hiện được một thế hệ có tiền đồ thuộc dòng họ Ngu như thế lại không hề đem gia tộc để vào mắt, không vì gia tộc mưu lợi, bảo bọn họ làm sao vui nổi? Mà người Ngu gia muốn bày trò gì cũng được, chỉ cần không vượt qua mấu chốt nhẫn nại của đế vương, hoàng đế đương nhiên sẽ không động chạm đến Ngu gia. Ngẫm lại mấy trăm năm nay, mỗi lần hoàng đế động thủ làm suy yếu Ngu gia, có người nào không mang danh hon quân, đem triều đình biến thành một mảnh hắc ám đầy máu tanh, không biết từ nay về sau sẽ làm cho bao nhiêu đại tộc thế gia oán hận, gây ra bao nhiêu tai hoạ ngầm của hoàng thất.
******
Sau buổi gia yến, Ngu Nguyệt Trác cùng Ngu đại bá và mấy người đến thư phòng thương nghị sự tình, đám người Đại bá mẫu mang theo A Manh đi dạo chơi hoa viên.
Một ngày liền trôi qua như thế, tuy rằng có chút mệt mỏi, nhưng A Manh rốt cuộc cũng biết them một số truyện của Ngu gia, quan hệ của vài vị bá mẫu cùng các đường tỷ muội thân thiết, trong lòng đại khái đã hiểu được chút ít.
Mấy ngày kế tiếp, A Manh cùng Ngu Nguyệt Trác bị người của Ngu phủ tách ra, Ngu Nguyệt Trác cùng các thúc bá, các đường huynh đệ tụ cùng một chỗ làm chút chuyện của nam nhân, cùng lúc đó A Manh bị bọn đường tỷ muội Ngu gia thỉnh đi uống trà thưởng hoa nói chuyện phiếm ở hoa viên
Trong lúc đó, vị Ngũ thiếu gia bị A Manh nguyền rủa cùng bị Ngu Nguyệt Trác một cước đá bay bị thương —— Ngu Nguyệt Sí bị thương khá nặng sau đó cũng xuất hiện trước mặt A Manh, lúc này hắn không hề thốt ra những lời trêu hoa ghẹo nguyệt nữa, ngược lại là rất quy củ thi lễ với A Manh kêu một tiếng "Cửu đệ muội", dung mạo dáng người tiêu sái tuấn tú đó, quả thật có thể dễ dàng bắt lấy được tâm nữ nhân, làm cho người ta đối với hắn không thể có thành kiến được.
Manh nhìn A hắn làm ra vẻ như không có việc gì, trong lòng mặc dù có chút không thích tay phong lưu ăn chơi này, nhưng cũng sẽ không lắm miệng đem chuyện riêng của người khác nói ra, thản nhiên kêu một tiếng "Ngũ ca" liền đem việc này cho qua.
Thấy hắn quy củ khách khí như vậy, một ít chị em bạn dâu đã nhịn không được chí chóe kháng nghị. Ngu Nguyệt Sí lại chỉ thong dong cười, từ đầu đến cuối chỉ trêu đùa một đám nữ nhân, chỉ đôi khi ngẫu nhiên nhìn về hướng A Manh, như có thâm ý làm cho A Manh không khỏi nhíu mày.
Như thế, A Manh mỗi ngày phải ở chung cùng đám nữ nhân nói chuyên phiếm,những chuyện về quần áo trang sức son phấn linh tinh đều sắp trở nên nhàm chán, đang nghĩ tới khi nào thì có thể xong viêc mà hồi kinh, Ngu Nguyệt Trác cùng các nam nhân Ngu gia đã làm xong mọi việc vào ngay thứ tư thì đưa nàng ra phủ đi dạo
Ngồi không ở trên xe ngựa, A Manh vẫn có chút sững sờ, sau đó nhìn nam nhân ngồi bên cạnh hỏi: "Chuyện của chàng đã xong rồi?"
Ngu Nguyệt Trác cầm trong tay hai viên tinh thạch màu sắc rực rỡ đang thưởng thức liền đặt vào trong tay nàng, lại cười nói: "Đương nhiên là xong rồi, cho nên vi phu hôm nay muốn dẫn A Manh ra ngoài chơi đùa một chút, bồi thường A Manh mấy ngày nay đã bị vắng vẻ."
A Manh da mặt mỏng nên khó có thể đấu lại nam nhân da mặt dầy này, đành phải cúi đầu nhìn hai viên tinh thạch, thập phần nhẵn mượt, thoạt nhìn có chút giống đá của Myanmar, nhưng trong suốt sáng hơn vài phần, dưới ánh mặt trời, còn có thể xuyên thấu qua nhìn đến thế giới nho nhỏ bên trong, là một loại đá quý mà một số kẻ có tiền thích cầm ở trong tay thưởng thức
A Manh chơi viên tinh thạch một lát, đột nhiên lại ngẩng đầu hỏi: "Chúng ta đi đâu?"