A Manh bắt đầu lo lắng, nhưng không phải cái dạng lo lắng hồi hộp vừa thẹn thùng vừa ngọt ngào của tân nương sắp gả đi.
Bởi vì hôn sự quá gấp rút, nên ép buộc hạ nhân của La phủ cùng tướng quân phủ bận rộn đến mức chân không chạm đất,mà người thanh nhàn duy nhất ở đây, đại khái cũng chỉ có A Manh vị tân nương tử sắp gả đi này thôi.
Đồ cưới của A Manh từ lúc mẫu thân nàng định ra việc hôn nhân này cho nàng thì đã bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị đầy đủ rồi, đến khi Diêu thị qua đời, đống đồ cưới này cũng được La Hoằng Xương cho người khiêng vào khố phòng để cất giữ cẩn thận, mấy năm nay cũng không có ai động đến. Hình thị cũng từng đến mở khố phòng xem qua một hồi, nhìn thấy số lượng đồ cưới gì đó, cho dù không cần mở ra xem kĩ, cũng biết trong đống đồ cưới này có nhiều thứ phi phàm, trong lòng lại ghen tị một trận. Chẳng trách mấy năm nay bà ta vẫn không nhìn thấy của hồi môn của Diêu thị, thì ra là bà ấy đã lưu lại cho nữ nhi làm đồ cưới. Hơn nữa Diêu thị dù gì cũng là nữ tử Diêu gia nên đồ cưới cũng xa xỉ, lại càng làm cho trong lòng Hình thị ghen tị không chịu được, thầm nghĩ nếu đống đồ cưới này đều lưu cho Ngọc Sa của bà ta thì thật tốt biết bao nhiêu.( bear: vô duyên đồ của mẹ ng ta lưu cho con ng ta cũng ghen tị 2 mẹ con bà này ng nào cũng nhỏ nhen thấy ớn)
Nhưng cuối cùng, cũng chỉ có thể mơ tưởng một chút mà thôi.
Chuyện A Manh phải làm duy nhất là tự mình may giá y nhưng cũng bởi vì thời gian còn quá ngắn, cho nên việc đó cũng để cho tú nương chuyên môn gấp gáp chế tạo ra, đến lúc đó nàng chỉ còn chờ việc mặc vào là xong, mà vì vậy nên A Manh cũng càng nhàn hạ hơn.
Con người ta một khi không có chuyện gì làm là liền thích suy nghĩ vẩn vơ, A Manh cũng không ngoại lệ.
Tuy rằng bên ngoài mọi người đều nói La phủ tốt số, nhiều kẻ cũng muốn thừa cơ tạo quan hệ tốt với đại tướng quân, nên cũng khiến cho La phủ gần đây cũng xuân quang vô hạn, người tới cửa tạo quan hệ không ít, nhưng mấy người này đều do La Hoằng Xương cùng Hình thị tiếp đãi, cũng không quấy rầy đến A Manh. Cho dù họ hàng La phủ có cử người tới, La Hoằng Xương cũng lấy vài lý do đuổi đi không cho những người đó quấy rầy đến A Manh, vì vậy cũng khiến cho Linh Tê Viện của A Manh là nơi an tĩnh nhất trong toàn bộ La phủ. A Manh trừ việc phải gặp vài họ hàng được phu nhân hay đường tỷ dẫn đến,nàng cũng chỉ ứng phó một chút rồi cũng không có chuyện phiền hà gì nữa.
Trong khoảng thời gian này, việc A Manh thường xuyên làm nhất đó là đem kí ức chơi chung cùng tên nam hài nào đó ngày bé hồi tưởng lại một lần, sau đó lại đem chuyện gặp mặt sau khi lớn lên với tên nam nhân nào đó lại hồi tưởng thêm một lần, cuối cùng đưa ra kết luận: nàng thật sự không muốn gả cho cái người ác liệt lại thích bắt nạt nàng, cuộc sống sau này thật sự rất hắc ám.
Nữ nhân đều hy vọng gả cho một nam nhân biết yêu thương lão bà, cho dù không yêu lão bà của mình,nhưng ít nhất phải biết tôn trọng lão bà, mà không phải cái loại lấy bắt nạt lão bà làm vui, thậm chí về sau mà có cãi nhau hay đánh nhau nàng nhất định sẽ bị bại dưới tay hắn thôi.
Nghĩ như thế, nàng lại một lần nữa cảm thấy cuộc sống sau này thật tối tăm.
Đời này của nàng chắc chắn sẽ phải nằm trong bàn tay của tên ác nam đó rồi, mãi mãi không thấy ánh mặt trời.
Về phần A Manh vì sao không dám xuất ra chút dũng khí kháng hôn hoặc là đào hôn của người hiện đại nên có?
Đó là vì, nàng vốn là người an phận thủ thường, trời sinh lá gan không lớn, hơn nữa nàng cũng không có lang tâm cẩu phế đến như vậy, vì một tương lai chưa xác định của bản thân mà làm ra chuyện cho cha mẹ hổ thẹn. Về phần cùng ác nam đấu trí so dũng khí? Nàng chỉ là một nữ tử sống nơi khuê phòng, ngay cả mặt mũi người ta cũng chỉ thấy qua vài lần thì lấy cái gì mà đi đấu với người ta chứ? Đây là lệnh của cha mẹ, hôn ước đã định từ lâu, hôn nhân đại sự đều do trưởng bối quyết định trước rồi sau đó mới nói lại cho nữ nhi biết, nàng cho dù có muốn cấp thêm ý kiến gì, cũng sẽ bị người ta cho rằng nàng không biết xấu hổ, cả gan làm loạn, sớm hay muộn cũng bị nước miếng người đời dìm cho chết đuối. Đặc biệt hơn nữa đó là cái người mang danh phu quân tương lai của nàng kia đã làm cho tất cả mọi người điều cho rằng hắn đối vị hôn thê đã đính hôn từ thuở nhỏ là nàng đây một mảnh tình thâm nghĩa trọng, nàng nếu tỏ ra một chút ý không muốn, tuyệt đối sẽ bị người ta phỉ nhổ, không làm cho người ta mắng mới là lạ. Mà cho dù nàng có muốn tay từ phụ thân, nàng cũng tin tưởng La phụ cũng sẽ không đồng ý.
Vì vậy, A Manh chỉ có thể ngồi tự kỉ một mình, mà không có cách phản kháng nào khác.
Sau khi suy nghĩ nhiều, A Manh chỉ có thể tự an ủi chính mình, dù sao nàng còn có miệng quạ đen đại sát khí, nếu Ngu Nguyệt Trác thật sự làm quá mức, sớm hay muộn gì nàng cũng sẽ nguyền rủa hắn không cứng nổi, làm cho hắn càng biến thái... Ách, quên đi, hắn trở nên càng biến thái thì người bị tội vẫn chính là nàng, ý tưởng này tuyệt đối phải Pass ( bỏ qua), vẫn là nên nguyền rủa cái khác đi.
Ngay lúc A Manh đang cân nhắc nên nguyền rủa trượng phu tương lai thế nào cho tốt, thì kế muội cũng tới cửa tìm nàng phiền phức.
Cảm tình của A Manh đối với người được gọi là muội muội này rất đơn giản, mặt ngoài thì giao hảo nhưng nội tâm không thèm nhìn đến.
Không phải chỉ có Ngu Nguyệt Trác mới có thể diễn trò, nàng cũng biết diễn trò, chỉ là hành động của nam nhân kia quá kỹ càng thôi.
A Manh cho nha hoàn dâng trà bánh lên, rồi liền nâng ly trà ngồi ở ghế trên chờ muội muội mở miệng. Tự nhiên, mặt nàng có chút biểu tình ngây ra, nhưng vẻ mặt đó lại một lần nữa làm cho La Ngọc Sa bất mãn đến cực điểm.(bear:có bất mãn thì làm dc gì Manh tỷ hứ)
La Ngọc Sa vẫn luôn cảm thấy A Manh xem thường nàng ta, thậm chí là không muốn nhìn nàng ta, mặc kệ A Manh mặt ngoài làm ra vẻ thân thiết thế nào cũng không thể tiêu trừ được loại cảm giác khác thường này trong lòng nàng ta, cảnh này khiến con người nàng ta vốn đã có vài phần tính tình đanh đá bởi vì nhìn thấy dáng vẻ A Manh như vậy mà tăng thêm năm phần nữa.
"Tỷ tỷ cũng thực thanh thản nha, bất quá tỷ tỷ hẳn là chưa có nghe qua tin xấu mới nhất trong kinh thành đúng không?" La Ngọc Sa lại bắt đầu đào hầm đợi A Manh nhảy vào.
A Manh vẩn thong dong uống trà, sau một lúc lâu mới có phản ứng, ngước mắt nhìn nàng ta: " Tin tức gì? Chẳng lẽ muội muội lại cùng Trần gia tiểu thư nhiều chuyện cái gì sao?"
"Chúng tôi không phải nhiều chuyện..." Âm thầm nắm chặt quyền, cố gắng đem chuyện không thích nghe loại bỏ, La Ngọc Sa cười đến mười phần ngọt ngào, "Chính là nghe nói Ngu tướng quân tuy rằng là anh tài trăm năm khó thấy, nhưng mà..." Nàng ta nhìn trái nhìn phải, sau đó đè thấp thanh âm, bộ dạng như có chuyện bí mật, "Chỉ là nghe nói, Ngu tướng quân lập kỳ công, trong tay nắm hơn phân nửa quân quyền, vì quân vương cố kỵ hắn công cao chấn chủ, nên Hoàng Thượng đang muốn đối phó hắn."
"..."
La Ngọc Sa xem biểu tình của A Manh, trong lòng có chút tức giận, vẻ mặt của nàng ta như thế là sao, không tin sao? Kỳ thật nàng ta cũng không tin, tiểu thư Trần gia nói cho cùng cũng không giống như người hay phao tin thất thiệt, ai cũng thấy tiếc hận cho anh hùng như Ngu tướng quân, làm hại trong lòng nàng ta cũng thấy có chút đáng tiếc. Bất quá nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ đến tỷ tỷ đáng ghét gả đi, mà lại gả cho cái chỗ không có gì hay ho, nàng ta liền thấy càng cao hứng.
Có thể nói, La Ngọc Sa chán ghét A Manh, chán ghét đến mức chỉ cần A Manh không có gì hay ho, trong lúc ngủ mơ nàng ta cũng sẽ cười đến tỉnh dậy. Tuy rằng ghen tị A Manh có thể gả cho đương triều đại tướng quân, trong lòng phẫn hận, nhưng đồng thời cũng an ủi chính mình, chỉ cần tỷ tỷ này gả đi ra ngoài, nàng ta không cần nhìn thấy nàng ấy nữa, đỡ phải ngày nào đó thật sự làm cho chính mình nhất thời không kiềm chế nổi mà làm ra chuyện điên cuồng gì.
A Manh đem chén trà đặt lại trên bàn, sau đó bình tĩnh lên tiếng: "Ừ, biết rồi."
"..." Lúc này đến phiên La Ngọc Sa hết chỗ nói rồi, nàng ta thật sự cảm thấy như bị đánh một quyền vào đầu, không có chút cảm giác được như ý mình gì cả, quả nhiên tỷ tỷ này trước sau vẫn là một kẻ đáng ghét.
La Ngọc Sa chỉ ngồi trong chốc lát, liền căm giận rời đi, trong lòng vẫn mắng A Manh là người vô dụng, Ngu tướng quân thế nhưng đính hôn cùng nàng ta, thật sự là có mắt như mù.
A Manh đối với chuyện La Ngọc Sa bĩu môi rời đi cũng không để tâm, mặc dù Ngu Nguyệt Trác thật sự là công cao chấn chủ đi nữa, nàng tin tưởng lấy tính cách ác liệt âm ngoan của hắn,hắn hoàn toàn sẽ vì bản thân mà lưu lại đường lui, bằng không hắn hiện tại mới hai mươi tuổi, làm sao có thể chỉ vì dựa vào anh dũng thiện chiến mà có thể sống sót trên chiến trường, hơn nữa còn có được địa vị như hôm nay? Nam nhân này có nhiều tâm tư nhưng chỉ vì bộ dáng ôn nhu nho nhã của hắn làm người ta bị che mắt thôi.
Hơn nữa, cho dù Ngu Nguyệt Trác thật sự công cao chấn chủ, nàng phải đi theo hắn bôn ba vất vả, cũng không có sao, hoàng đế dám để cho nàng không có ngày lành, nàng sẽ nguyền rủa hoàng đế không cứng nổi, xem ai sống tốt hơn ai, một hoàng đế không cứng nổi để xem hắn ta còn có tâm tư đi quan tâm chuyện của nàng nữa không! (Sùng Đức hoàng đế đáng thương: TAT trẫm không làm gì hết mà, đừng nguyền rủa trẫm!)
********
A Manh bên này hoàn toàn đem lời nói của La Ngọc Sa từ tai này lọt qua tai kia, mà bên kia, Hình thị đang chọn lựa nha hoàn hồi môn cho A Manh, trầm ngâm một lát, Hình thị rốt cục có chủ ý, sau đó bảo người tới Linh Tê Viện kêu A Manh đến.
A Manh vừa đến, liền nhìn thấy ở đại sảnh có bốn nha hoàn tư sắc khác nhau đang đứng ở đàng kia, thật sự là làm cho người ta nhìn có chút khó hiểu.
"Mẫu thân, người gọi con đến có chuyện gì?" A Manh thỉnh an với Hình thị, rồi hỏi.
Hình thị giật nhẹ khóe miệng, nhìn mặt A Manh một chút rồi lôi ra một nụ cười tự cho là hòa ái, nói: "Con đã tới rồi. Người đâu, mau dọn chỗ cho đại tiểu thư ngồi." Chờ A Manh ngồi xuống xong, bà ta liền nói: "Hôm nay gọi con đến đây, là có chuyện muốn nói với con. Tiếp qua mấy ngày nữa, con sẽ xuất giá, tỷ tỷ đi sớm, không có phúc phận nhìn thấy con xuất giá, vì vậy dù có chút chuyện muốn dặn dò cũng không thể nói với con, con tuy rằng không phải con ta sinh ra, nhưng ta cũng phải làm hết bổn phận một người mẹ với con..."
Sau đó, bà bắt đầu theo quy củ giáo dục cho A Manh thế nào là đạo làm vợ, thế nào là đạo làm dâu, còn có một chút giản lược công việc quản gia trong nhà nữa. Hình thị tuy rằng không thích A Manh, nhưng bề ngoài cũng không làm gì quá đáng,không để cho người ta bắt lỗi, xa xa nhìn vào, hai người như mẫu từ nữ hiếu.
Chờ đem tất cả nói xong hết, Hình thị lại chỉ vào bốn nữ tử kia rồi nói với A Manh: "Đây là nha hoàn hồi môn mà ta chọn cho con, con xem xem có hài lòng hay không."
A Manh lại nhìn thoáng qua bốn nữ nhân kia, trên mặt người nào cũng có vẻ ngây ngốc chậm hiểu, trong lòng nàng lại muốn cười lạnh một tiếng.