Tại phòng bếp Định Quốc Hầu, vị phu nhân Hầu gia nào đó đang tập trung tinh thần.
Một cái bánh bao nhỏ xuất hiện trên ghế đẩu, nghếch cao đầu nhìn mẫu thân đang loay hoay trong bếp, thanh âm mềm mại kêu lên: “Nương~~”
A Manh quay lại, cười cười với con, ôn nhu nói: “Nương làm bánh bao cho Tể Tể ăn nhé?”
Mắt bánh bao nhỏ sáng lên, vươn một cánh tay béo mập ra vỗ vỗ bột mỳ, kêu lên: “Bánh bao, muốn bánh bao ~~”
Bột mì trên bàn bị bàn tay của bánh bao nhỏ chụp lên mà bay tung toé, trong chốc lát, A Manh cùng bánh bao nhỏ đều bị dính bột mỳ. A Manh tốt hơn, nàng cao hơn, lại đứng xa, chỉ dính chút trên mặt, bánh bao nhỏ nhỏ bé thật thảm, toàn thân đều phủ bột.
"Phốc!"
Vừa vặn Ngu Nguyệt Quyên đi đến, nhịn không được mà cười ra tiếng.
A Manh còn chưa kịp giáo huấn bánh bao nhỏ, liến thấy Ngu Nguyệt Quyên đi đến, lập tức kinh ngạc, bánh bao nhỏ lúc này đã nhảy xuống ghế, phi thân đến chỗ Ngu Nguyệt Quyên.
"Dì ~~~"
Ngu Nguyệt Quyên nhìn thấy một người đầy bột mỳ nhào đến, tuy rất muốn tránh ra, nhưng sợ cháu đụng vào tường, chỉ có thể đứng yên cho cháu nhào đến, đem bột mỳ cọ cộ hết vào người nàng.
“Tể Tể nhớ dì ~~” bánh bao nhỏ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên cười ngọt ngào, trên khuôn mặt đó, đông có bột mỳ, tây có bột mỳ, khiến người ta vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
Ngu Nguyệt Quyên ngồi xổm xuống, lấy khăn tay ra lau cho cháu.
Lúc này, A Manh cũng rửa sạch tay, đem nhiệm vụ làm bánh bao giao cho đầu bếp, nàng không giằng co nữa. Tâm huyết vốn đang dâng trào, muốn làm bánh bao nhân đậu cho bánh bao nhỏ, nhưng nghĩ đến thật mệt, hiện tại nhìn thấy Ngu Nguyệt Quyên về, đương nhiên có lý do để mặc kệ rồi.
A Manh mang theo bánh bao nhỏ cùng Ngu Nguyệt Quyên đến phòng khách uống trà, chờ phòng bếp làm bánh bao.
“Sao hôm nay lại về?” A Manh rót chén nước cho nàng hỏi.
Ngu Nguyệt Quyên nắm nắm một bàn tay nhỏ nhắn của bánh bao nhỏ, thản nhiên nói: “Muội nhớ Tể Tể, về chơi.”
“A…” biểu tình A Manh không tin gì cả.
Tuy là không tin, nhưng nếu Ngu Nguyệt Quyên không nỏi, nàng cũng không ép. Nhưng, A Manh ít nhiều cũng hiểu được chút nguyên nhân nàng trở về, đoán chừng là trong lòng có phiền muộn đi. Nếu nàng thấy biểu muội của trượng phụ đến tìm nơi nương tựa, hơn nữa còn có ý đồ với tướng công mình, như thế nào A Manh cũng sẽ nguyền rủa biểu muội kia sống dở chết dở.
Việc này A Manh biết được cũng là do trùng hợp, vài ngày trước Tri Hạ đi mua đồ, vừa vặn gắp Yến Ngữ cũng đi mua son, hai người khó dịp gặp nhau đương nhiên là muốn nói chuyện phiếm, không nghĩ tới trong phủ Tề tướng quân lại tiếp đón một vị biểu muội nào đóTri Biết Hạ đương nhiên muốn hỏi thêm, sau khi về liền nói cho A Manh nghe chuyện này.
Cái quan hệ biểu muội này, ở thời đại này thật là một tồn tại đáng buồn a.
A Manh nâng cằm, nghĩ đến việc mình với Ngu Nguyệt Trác, cũng là quan hệ biểu huynh biểu muội xa xôi vạn dặm, còn có Diêu Thanh Thanh cũng coi như là biểu muội đi. Ở cái kinh thành nhỏ hẹp này, gả chồng lấy vợ đều có thể gặp chính biểu ca biểu muội.
Rất nhanh, phòng bếp đem mẻ bánh bao nóng hầm hập lên.
Hai mẹ con vừa nhìn thấy bánh bao, lập tức đem tiểu cô (dì nhỏ) khó dịp về thăm nhà được một lần quăng sang một bên, mãnh liệt thổi khí với bánh bao.
A Manh bắt lấy móng vuốt của tiểu tử đang muốn vươn ra túm lấy bánh bao đang nóng hổi, giáo huấn: “Tể Tể, bánh còn nóng, phải thổi nguội mới có thể ăn, nếu không sẽ bỏng tay a~” Nói xong, còn đe doạ dí dí vào tay con.
Bánh bao nhỏ ngây ngô nhìn nàng, sau đó lại phồng miệng, cố gắng thổi khí vào cái bánh bao đang đặt trong bát kia, khuôn mặt nhỏ nhắn phình ra khiến người ta nhìn thấy mà bật cười không thôi.
Chờ sau khi bánh bao nguội, hai mẹ con mỗi người cầm một cái cắn cắn không quan tâm gì nữa.
“Nguyệt Quyên, ăn bánh bao đi, đây là bánh bao đầu bếp làm riêng cho Tể Tể, thật ngon a. Chẳng trách Tể Tể thích ăn như vậy~~” A Manh vừa cắn bánh bao vừa nói.
Khoé miệng Ngu Nguyệt Quyên giật giật, bánh bao nhỏ thích ăn bánh bao đến ham luôn, bộ dáng cắn bánh bao thật đáng yêu. Nhìn mẹ con nhà này sắp xếp nhau ngồi ăn bánh bao đi, không biết gì cả, cảm thấy trong ngực thật hoảng.
Nghe A Manh nói, bánh bao nhỏ rất hảo tâm đem một nửa cái bánh bao đang ăn ra, nói: “Dì, ăn bánh bao~~”
Ngu Nguyệt Quyên nhìn cái bánh bao bị cắn đến không còn hình dạng gì nữa, khoé miệng run rẩy, rụt rè cự tuyệt.
A Manh cười rộ lên, xoa xoa đầu bánh bao nhỏ: “Tể Tể, dì con không ăn nước miếng của con nga, con nên lấy cái mới đưa mời dì chứ?”
“A~~” bánh bao nhỏ nhìn hai nàng, sau đó nhìn một mâm bánh bao trên bàn, đưa tay kéo mâm bánh bao đến trước mặt, rồi nghiêng người, dùng đầu che đi, khí phách nói: “Tể tể mời dì~~” Sau đó tiếp tục đem bánh bao đang ăn dở kia ra mời.
"......"
Ngu Nguyệt Quyên vô lực lại cự tuyệt tình yêu bánh bao nhỏ, dùng khăn che mặt, không nói được gì.
“Phải rồi, muội gả cho Tề Lẫm cũng được ba tháng rồi, có tin gì hay không?” A Manh lơ đãng hỏi.
Ngu Nguyệt Quyên đỏ mặt, xấu hổ lại giận giữ nói: “Tẩu hỏi cái này làm gì?”
“Nương bảo ta hỏi giúp người thôi.” A Manh vô tội nhún nhún vai, “Ta cũng là quan tâm muội thôi. Muội gả đi đã được ba tháng, bình thường là đã có tin tức rồi. Hơn nữa, nghe nói, có một cháu gái nhà mẹ chồng muội tìm đến nương tựa, biểu muội này là một loại uy hiếp, lời này không phải chỉ nói không thôi, nếu muội không sinh, vừa vặn có lý do để biểu muội sinh…”
Ngu Nguyệt Quyên bị nàng nói mà mặt lúc trắng lúc xanh, tuy cảm thấy A Manh nói linh tinh, nhưng trong lòng cũng hiểu, kỳ thực Hoàng thị hy vọng biểu muội kia có thể ở lại phủ tướng quân, mà có thể quang minh chính đại lưu lại, cách duy nhất không phải là trở thành nữ nhân của Tề Lẫm sao?
“Chuyện này còn phải xem Tề Lẫm nghĩ thế nào, muội hỏi qua ý hắn chưa? Vợ chồng ấy, cần thành khẩn thẳng thắn. Có gì mà muội chưa xác định được, không có cảm giác an toàn, nên lấy dũng khí hỏi hắn, nếu hắn trả lời, chứng minh hắn còn để ý muội. Nếu hắn không nói gì, chứng minh trong lòng hắn không có muội, loại nam nhân này không cần đặt trong lòng, để anh muội lôi hắn ra, đánh cho một trận!” A Manh truyền thụ kinh nghiệm lại cho tiểu cô nhà mình.
Ngu Nguyệt Quyên nghe thế không nhịn được mà cười rộ lên, cười đến gương mặt có chút hồng, sau đó trêu chọc nói: “Tẩu không phải cũng đối phó với anh muội thế chứ?”
A Manh đúng tình hợp lý nói: “Ta cần dùng sao? Anh muội là loại người không cần ta chất vấn đã tự mình đi theo giải thích này nọ. Anh muội khác Tề Lẫm nhiều, không thể coi là một được.”
Nhìn bộ dáng lên mặt của nàng, Ngu Nguyệt Quyên thập phần khó chịu, đả kích: “Anh muội là loại người như vậy sao? Cẩn thận muội nói cho anh trai biết tẩu nói xấu sau lưng hắn.”
A Manh nghẹn, sau đó ôm bánh bao nhỏ vào lòng, hôn lên mặt bánh bao nhỏ, nói: “Hảo tâm không được báo đáp, ta đây không phải chỉ lấy ra để ví dụ thôi sao?”
Bánh bao nhỏ đang ngậm bánh bao, bị vị mẫu thân nào đó hôn lên mặt, bánh bao suýt rơi ra, may mắn, giơ tay ra đỡ, lại không biết có chuyện gì xảy ra, ngây ngốc nhìn người xung quanh, lại nhìn Ngu Nguyệt Quyên không nói gì cả.
Thời gian trôi qua nhanh, nói chuyện một hồi, một mâm bánh bao đã bị ba người giải quyết xong.
Khi rời Hầu phủ, Ngu Nguyệt Quyên cảm thấy bụng no đến tức hông, trong lòng âm thầm hối hận, không nên cùng người như A Manh đối chọi, lần nào nàng đối chọi, chịu tội luôn là mình, thực là không hay ho.
Trở lại phủ tướng quân, Ngu Nguyệt Quyên xuống xe ngựa, vì bụng còn no, liền vẫy vẫy tay cho nha hoàn lui xuống, để tự mình đi dạo trong hoa viên.
Nhìn hoa nở rộ trong hoa viên, lại cảm thấy trong hoa viên chỉ có tiếng bước chân của mình, khó được cảm giác thư giãn thích ý.
Chậm rãi đi dạo hai khắc, cuối cùng bụng cũng đỡ tức, Ngu Nguyệt Quyên đang muốn về phòng nghỉ, lại nghe thấy một thanh âm mềm mại kêu “Biểu ca!”, cảm giác nổi da gà xuất hiện. Nhưng, trong phủ này, người có thể để vị nào đó kêu biểu ca, tựa hồ chỉ có vị tướng quân nào đó mà thôi.
Nghe tiếng bước chân ngày càng gần, Ngu Nguyệt Quyên theo bản năng lui thân trốn vào bụi hoa hải đường. Chờ khi yên ổn, đột nhiên lại thấy tạo sao mình lại phải trốn? Nhưng trốn đã trốn, né đã né, nếu giờ mà chạy ra, không phải chứng minh mình làm việc xấu sao? Hơn nữa, hình tượng cũng không dễ nhìn a…
Trong khi nàng đang rối rắm thì thanh âm kêu “Biểu ca” đã đến rất gần rồi.
"Biểu ca, chớ đi nhanh như vậy."
"......"
Ngu Nguyệt Quyên che miệng, nhịn xuống cảm giác muốn nôn khi nghe thanh âm yếu ớt này – phỏng chừng là vì lúc trước ăn no quá, kéo dài lỗ tai nghe lén.
"Biểu ca, ca muốn đi tìm biểu tẩu sao? Nghe nói biểu tẩu hôm nay quay về Hầu phủ rồi."
"Ta biết."
"Ôi chao, ai, ôi......"
Trầm mặc một lúc, Hoàng Thu Sương rốt cuộc lấy dũng khí nói: “Biểu ca, ca có biết hay không, bác hy vọng ta có thể ở lại phủ tướng quân, tốt nhất có thể… có thể hầu hạ huynh…”
"Biểu muội, xin tự trọng." Tề Lẫm thực đứng đắn, "Ta đã cưới vợ."
“Biểu ca…” Hoàng Thu Sương ai oán kêu một tiếng: “Ta, ta không ngại.” Nói xong, hai gò má đỏ hồng lên.
“Biểu muội, một cô nương sao có thể nói những lời như thế.” Thanh âm của Tề Lẫm càng nghiêm túc, “Muội không ngại, nhưng ta để ý, về sau không cần nói những lời như thế, ta sẽ mau chóng an bài hôn nhân cho muội, sẽ không để muội phải chịu uỷ khuất.”
...... Nhưng là ta nguyện ý vì huynh chịu ủy khuất a!
Hoàng Thu Sương vốn còn muốn nói gì nữa, nhưng nhìn bộ dáng đối phương đứng đắn lãnh đạm, nhìn nàng như một ác nữ, khiến cho nàng không còn mặt mũi nào đứng đó nữa, khẽ nấc một tiếng, che mặt ôm lệ rời đi.
Tề Lẫm đứng yên đó, bất động.
Ngu Nguyệt Quyên che miệng cười đến thắt cả ruột, khi Tề Lẫm đứng đắn, ngay cả ni cô trong miếu cũng phải tránh xa, huống hồ là tiểu cô nương da mặt mỏng kia. Mà ngay cả nàng, bình thường cũng đều phải đối phó với bộ dáng đứng đắn đáng ghét kia của Tề Lẫm.
Đúng lúc nàng đang cười đến không thể nhịn được, một thanh âm trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu nàng: “Cười đủ chưa?”
Thân thể Ngu Nguyệt Quyên cứng đờ, nhất thời cười cái gì cũng không dám, sợ hãi ngẩng đầu, liền thấy bên ngoài bụi hoa hải đường, nam tử kia đang nhìn mình từ trên cao nhìn xuống, hai mắt đen như mực không chớp một cái nhìn nàng.
“Phu, phu quân!” Ấp úng đáp lời, nhất thời không có phản ứng.
Tề Lẫm vén bụi hoa hải đường sang, sau đó vươn tay ôm lấy cả người nàng, khiến cho nàng giật mình ôm cổ hắn, cả người lọt vào lòng hắn.
“Sao lại trốn ở đây?” Tề Lẫm cọ cọ môi bên tai nàng thân mật hỏi.
“Ăn no, đến đây tản bộ…”
Rụt cổ lại, trốn không thoát khỏi hành vi thân mật của hắn.
Trầm mặc một lát, rốt cuộc nàng cố lấy dũng khí hỏi: “Vừa rồi…”
Tề Lẫm ngẩng đầu nhìn nàng, kiên nhẫn chờ nàng hỏi nốt.
Suy nghĩ một hồi, nàng nói: “Vì sao lại cự tuyệt? Kỳ thực nương hy vọng có thể gả biểu muội cho chàng, nương sẽ không vui vẻ khi chàng gả biểu muội ra ngoài…”
“Nàng hy vọng ta có nữ nhân khác?” Tề Lẫm cắt ngang lời nàng.
Chần chờ một hồi, nàng lắc đầu, là nữ nhân, đều không hy vọng phu quân mình sẽ có người phụ nữ khác.
Ý cười tràn đầy gương mặt lãnh đạm kia, hắn hiếm khi cười rộ lên, sau đó đỡ ót nàng mà hôn thật sâu, thẳng đến khi nàng không thở nổi, mới cẩn thận tách ra, thanh âm trầm thấp vang bên tai nàng: “Ta đã cưới nàng, không phải sao? Mà ta, sẽ thực hiện lời hứa với nàng, cả đời này sẽ chỉ có một nữ nhân duy nhất – là nàng.”
Nghe thế, Ngu Nguyệt Quyên trừng lớn mắt, kinh ngạc nhìn hắn.
Tề Lẫm buông nàng xuống, sau đó ôm lấy hông nàng, chỉ vào hoa đỗ quyên cách đó không xa, nói: “Năm đó, dưới gốc đỗ quyên, ta đã nói thế với nàng, ta vẫn nhớ kỹ.”
Dưới gốc đỗ quyên…
Hai mắt Ngu Nguyệt Quyên trừng lớn, giật mình không nói được gì. Một hồi sau, có chút rối rắm: “Bé trai bị thương kia là chàng?”
“Phải, không nhận ra sao?” Hắn khoái trá cười rộ lên, khuôn mặt trở nên nhu hoà anh tuấn không ít.
“Thiếp nghĩ… lúc đó chàng chỉ nói giỡn.” Ngu Nguyệt Quyên cúi đầu, mũi chân đá đá mặt đất, “Đó chỉ là lời nói đùa của trẻ con, thiếp chưa từng để trong lòng.”
“Không phải nói đùa.” Hắn nghiêm túc nói, “Ta đã để trong lòng rồi.”
“…Vậy chàng sẽ luôn để trong lòng chứ?” Nàng cẩn thận hỏi.
Tề Lẫm nhìn nàng hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được, lại ôm nàng vào trong lòng, nói: “Sẽ!”
**
Năm đó, dưới gốc đỗ quyên đang nở.
Có một bé gái đang bôi thuốc cho một bé trai, sau đó nói với bé trai: “Về sau ca lớn lên, phải cưỡi ngựa hoa đến cưới ta, cũng chỉ có một mình ta, được không?”
“Được, ta chỉ cưới một mình muội, cả đời chỉ có muội thôi!”