Tỉnh lại từ trong mơ, theo bản năng, A Manh sờ vào vị trí bên cạnh, lại thấy trống không.
Trong nháy mắt, A Manh nhảy dựng người lên, ấn tượng cuối cùng trong đầu là hình ảnh lưng người nào đó toàn là vết thương dữ tợn, nhìn thấy mà ghê người, khiến nàng theo bản năng nghĩ là người này hiện phải đang ở bên cạnh nàng. “Oành” một tiếng, A Manh từ trên giường rơi xuống, may mắn là trên người còn có chăn bọc quanh, không đau lắm, nhưng cái rơi này vẫn khiến đầu óc nàng có chút choáng váng.
Tri Hạ nghe được tiếng động bèn tiến vào thì thấy một màn như vậy, không khỏi sợ hãi, vội chạy lên đỡ người đáng thương nào đó đang từ dưới đất trở lại giường, hình ảnh ngã sấp của người nào đó thực khó coi.
“Tiểu thư, ngài tỉnh từ bao giờ? Thân thể thấy sao rồi? Sao lại ngã thế này?” Tri Hạ đem chăn đắp lên người nàng, có chút kỳ quái hỏi. Vì thời gian gần đây, thân thể A Manh suy yếu, ngủ rất lâu, có đôi khi ngủ cả ngày không tỉnh lại, kiểu tỉnh lại như hiện tại rất là hiếm, nhưng nhìn thần sắc của nàng, đoán là khó tránh khỏi việc sẽ ngủ tiếp.
“Ta gặp ác mộng.” A Manh hít một hơi, tựa vào giường, mệt mỏi nói: “Ác mộng này khiến ta giật mình.”
“Tiểu thư, mộng là trái ngược với thực tế.”
Nghe Tri Hạ nói, A Manh miễn cưỡng nở nụ cười, hỏi: “Tri Hạ, tướng quân đâu? Chàng sao rồi?”
“Tướng quân không có sao, giờ đang ở thư phòng.” Do dự một lát, Tri Hạ lại nói: “Tối qua cả đêm tướng quân không ngủ, vẫn ở trong thư phòng xử lý công việc.”
A Manh nhíu mày, không nói thêm gì. Đây là cuộc sống chứ không phải là tiểu thuyết, Ngu Nguyệt Trác muốn bảo vệ địa vị của mình, nhất định phải chịu đựng vất vả. Hắn rời kinh nửa tháng, đã tích tụ nhiều văn kiện, hắn cần tự mình xem, sau đó trình cho Hoàng đế xem, do đó mới cần thức suốt đêm xử lý.
Nhưng là, A Manh vẫn lo lắng cho thân thể hắn. Hắn bị thương, mấy ngày vừa rồi đi lại, cũng không có thời gian nghỉ ngơi, như vậy thì dù người làm bằng sắt cũng không thể chịu đựng nổi.
Tri Hạ mang chén nước ấm lại cho nàng, A Manh tiếp nhận, chậm rãi uống, nhìn sắc trời bên ngoài, mặt trời còn chưa sáng tỏ, còn rất sớm. Uống một chén nước, A Manh đem chén trả lại cho Tri Hạ, nhìn nàng vẫn còn nhíu mày, liền cười nói: “Yên tâm, ta không sao, thật sự không sao mà.”
Tri Hạ nhếch miệng nói: “Tiểu thư thật là, Dung y nữ nói, thân thể ngài sẽ suy yếu một thời gian, cần phải bổ dưỡng tốt.”
A Manh không trả lời, chỉ thất thần nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
Nàng lại ngủ.
Tri Hạ đỡ nàng nằm ngay ngắn trên giường, sau đó đắp chăn cho nàng, rồi nhẹ nhàng ra khỏi cửa.
******
Khi A Manh tỉnh lại lần nữa, bên ngoài trời đã sáng hẳn, ánh mặt trời ngoài cửa chói mắt.
Mà điều khiến nàng cao hứng là, khi mở mắt liền nhìn thấy nam nhân đang ngồi ở đầu giường nhìn nàng.
Thấy nàng tỉnh lại, Ngu Nguyệt Trác cúi xuống, hôn nhẹ lên môi nàng một cái, cười nói: “Heo lười, nàng ngủ thật lâu.”
A Manh ngây người một chút, sau đó nhoẻn miệng cười, tầm mắt lại rơi vào triều phục trên người hắn, còn chưa đổi quần áo nữa, bèn nói: “Ta ngủ lười vì thấy thân thể cần, cũng không như chàng, cả đêm không về.” Trong thanh âm mang theo lo lắng, cảm thấy nam nhân này không hề quan tâm đến sức khoẻ của chính mình.
Ngu Nguyệt Trác bình tĩnh nói: “Yên tâm, ta sẽ không trốn nàng đi ra ngoài tìm nữ nhân không đứng đắn, các nàng làm sao có thể so với A Manh của ta, phải không?”
“…” Người nào đó da mặt không đủ dày, chỉ có dùng một loại biểu tình thập phần ngốc nghếch nhìn hắn.
A Manh bị đánh bại, không thể đấu võ mồm cùng nam nhân này, mà Ngu Nguyệt Trác cũng cười đỡ nàng đứng lên, sau đó lấy quần áo mặc vào cho nàng.
Giờ đã là giữa trưa, vừa vặn có thể ăn cơm trưa.
Ngồi trước bàn ăn, A Manh không chú ý gì đến những thức ăn dinh dưỡng trên bàn ăn, ánh mắt chuyển đến nam nhân ngồi bên cạnh, nhìn đến gương mặt tinh tế tuấn nhã.
“Nhìn gì vậy?” Ngu Nguyệt Trác mang tâm tình tốt hỏi han, hắn đã rất lâu rồi không được ngồi ăn cạnh A Manh như lúc này, hiện tại, tình cảnh này khiến tâm tình hắn rất tốt, đột nhiên trong đầu có mong ước cả đời sẽ mãi như này.
A Manh thành thực đáp: “Nhìn xem, da chàng có trở nên thô ráp không. Nghe nói mấy ngày rồi chàng không ngủ, hiện tại lại bị thương, ta thật hoài nghi sao chàng còn cười được, chẳng lẽ là cố chống đỡ? Nhưng nước da của chàng so với ta còn tốt hơn nha…” Trong lòng A Manh có chút bất công, hiện tại bộ dáng nàng tái nhợt như quỷ, ngủ nhiều nên trong mắt nhìn thực xanh, mà nam nhân này, rõ ràng đi ra ngoài vật lộn lấy được thuốc, tình cảnh vô cùng hung hiểm, nhưng sắc mặt còn tốt hơn nàng, lỗ chân lông cũng không nhìn thấy.
Nghe câu trả lời của nàng, Ngu Nguyệt Trác ngây người một lúc, sau đó nhìn bộ dáng tức giận của nàng, không khỏi cười ra tiếng, sau đó đưa tay xoa xoa mặt nàng, cười nói: “Ngoan, biết mình kém hơn ta cũng không nên ngược đãi chính mình, so nàng với ta thực xa. Được rồi, ta cũng cần phải nghỉ ngơi, ngủ một giấc thật tốt, sẽ không huỷ hoại thân thể mình, ta còn muốn đi cùng nàng đến già.”
Câu nói cuối cùng, khiến người ta tim đập thình thịch.
A Manh đang cầm bát, nhìn nam nhân này tươi cười, đột nhiên cảm thấy cái gì cũng không quan trọng, chỉ cần có nam nhân trước mắt này là được rồi.
Dùng bữa trưa xong, Ngu Nguyệt Trác đỡ A Manh không còn khí lực đi dạo một lát, phơi nắng một hồi, tiêu thực, sau đó, nhìn bộ dáng mệt mỏi của A Manh, liền đem nàng về phòng nghỉ.
Nằm trên giường, A Manh cố gắng chống đỡ không để mình chìm vào giấc ngủ, trừng mắt nhìn nam nhân trong phòng, nói: “Thuốc trên lưng chàng đã đổi chưa?”
Ngu Nguyệt Trác đang cởi áo ngoài, nghe nàng hỏi cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Lúc trước đã đổi rồi, không cần lo lắng, trước kia trên chiến trường ta còn chịu những vết thương còn nghiêm trọng hơn gấp nhiều lần mà vẫn không có sao.” Cởi áo ngoài xong, Ngu Nguyệt Trác mặc áo trong màu trắng rộng thùng thình đến nằm lên giường, nghiêng thân đem nàng ôm vào lòng, hôn lên mí mắt nàng, ôn nhu nói: “Được rồi, ngủ nào, lần này ta sẽ ngủ cùng nàng.”
Nghe nói thế, A Manh hé miệng cười toe, rất nhanh, liền tiến vào giấc mộng.
********
Cứ tỉnh tỉnh ngủ ngủ vài ngày như thế, tinh thần đã tốt lên vài phần.
Mà trong thời gian này, cũng có nhiều người đến phủ thăm nàng, trừ bỏ người có quan hệ thân thiết với nàng, người khác đều là đến tặng lễ rồi rời đi. Quan hệ thân, ví dụ như La phụ, đại phu nhân Diêu gia, Diêu Thanh Thanh, quản gia phủ tướng quân cũng không có cách nào ngăn cản họ, chỉ có thể bất đắc dĩ cho vào.
Tin tức A Manh không khoẻ truyền ra, La Hoằng Xương liền sai Hình thị đến thăm A Manh, nhưng khi đó, tinh thần A Manh không như hiện tại, sắc mặt nhìn cũng còn hồng hào, Hình thị nhìn thấy thế, nghĩ là A Manh chỉ làm nũng, liền trở về tuỳ ý nói cho có lệ với trượng phu. Nhưng qua hơn một tháng, A Manh vẫn bệnh, trong lòng La Hoằng Xương thấy hoài nghi, vì thế tự mình đến phủ thăm, ai ngờ vừa gặp, liền thấy con gái bảo bối của mình đã gầy đến da bọc xương, nhìn vô cùng đáng thương, khiến hắn có chút tức giận.
Khi La Hoằng Xương phát giận, phủ tướng quân không ai dám tiếp chuyện, vị này không chỉ là Ngự Sử đương triều, mà còn là cha vợ tướng quân, người phủ tướng quân vuốt mặt cũng phải nể mũi, cho nên hạ nhân cùng quản gia số khổ chỉ có thể ở nơi đó nhìn La phụ tức giận, đến khi Ngu Nguyệt Trác trở về mới nhẹ nhàng thở ra.
Kỳ thật việc của A Manh không nói cho La phụ cũng là ý của A Manh, nàng sợ cha sẽ lo lắng, dù sao cha cũng đã lớn tuổi, không chịu nổi kích thích, nhưng không ngờ rằng La Hoằng Xương sẽ tự mình đến, muốn giấu cũng không giấu được.
Do đó, Ngu Nguyệt Trác không thể thiếu được một hồi trấn an, hơn nữa còn đưa cha vợ đại nhân đến thư phòng giải thích một cách đơn giản nhất, đến khi nghe nói, Dung Nhan đang điều chế thuốc giải, sắc mặt của La Hoằng Xương mới nhẹ lại.
Biết tình trạng của A Manh, tâm tình La Hoằng Xương không được tốt, nặng nề nói với con rể: “Hiền tế a, nhìn bộ dáng này của A Manh, ta không khỏi lại nhớ đến mẹ của nó. Năm đó, A Uyển cũng như thế này… Sau đó rời bỏ chúng ta….”
Tươi cười trên mặt Ngu Nguyệt Trác chợt ảm đạm, sau đó mới nói: “Con sẽ không để tình huống này phát sinh. Hơn nữa, đợi vài ngày nữa sẽ có thuốc giải, đến lúc đó A Manh sẽ không có việc gì.”
La Hoằng Xương miễn cưỡng cười, sau đó vỗ vỗ vai hắn, chuyển đề tài: “Hiện tại, phía Bắc Việt không yên tĩnh, triều định dự đoán sẽ khó tránh khỏi chiến tranh, mà nhìn thái độ của Hoàng thượng có lẽ cũng có chủ trương này, muốn giáo huấn cho bọn người vong ân phụ nghĩa kia một bài học. Bởi có con, phái bảo thủ mới không dám hé răng, nhưng chỉ là tạm thời thôi, bọn họ là gió chiều nào che chiều ấy, mũi còn thính hơn chó, nếu chúng ta có chuyện gì, bọn chúng nhất định sẽ nắm lấy thóp này để bắt ép chúng ta… Đặc biệt, hiện tại, phía Lưu Quốc Cữu, cha của Lưu quý phi, ta lo lắng hắn sẽ cho người ngáng chân con, con nên cẩn thận.”
Khoé môi Ngu Nguyệt Trác mỉm cười, ánh mắt lạnh như băng, “Điều này con rể đã biết, cha vợ cứ yên tâm.”
“Còn nữa… Ta biết trách nhiệm của con, nếu có chiến tranh, con phải mang binh ra trận, cũng không thể ở cùng A Manh. Cho nên, bồi dưỡng A Manh một chút, con cũng nên chú ý bản thân.” Lời nói của La Hoằng Xương có chút thấm thía.
Ngu Nguyệt Trác đương nhiên là gật đầu, nói: “A Manh là người kiên cường, mấy ngày này con sẽ chăm sóc tốt cho nàng ấy.”
Bên này, hai người đang trò chuyện, bên kia, Diêu Thanh Thanh cũng lôi kéo A Manh nói chuyện.
Diêu Thanh Thanh tràn đầy thương xót nhìn A Manh, lại sẵng giọng: “Ngươi bệnh thế mà không nói cho ta biết một tiếng, muốn gạt ta sao? Ta có chuyện gì cũng nói cho ngươi, mà chuyện của ngươi lớn như thế cũng không nói cho ta….” Nói xong, hốc mắt đỏ lên, nước mắt lại sắp rơi xuống.
“…Biết là ngươi sẽ có phản ứng thế này, nên ta mới không nói cho ngươi.” A Manh mạnh miệng nói, “Hơn nữa, lần trước gặp không phải ta vẫn tốt sao? Chỉ là mấy ngày qua quá nghiêm trọng, vài ngày nữa uống thuốc giải rồi sẽ không sao rồi.” A Manh không để ý lắm mà nói.
"Thật sự?" Diêu Thanh Thanh nhìn nàng.
"Thật sự!" A Manh nghiêm túc, chỉ kém thề nữa thôi.
Diêu Thanh Thanh hồ nghi nhìn nàng hồi lâu, một lúc sau mới nói: “Được rồi, mấy ngày nữa ta sẽ lại đến, nếu không tốt…” Nheo mắt lại, đột nhiên Diêu Thanh Thanh âm trầm cười rộ lên, “Ta nghĩ ngươi sẽ không thích bị ta mang đến Tĩnh Vương phủ, theo ta đi nói chuyện với vài người chứ?”
"..."
A Manh im lặng, ai lại không biết ở Tĩnh Vương phủ, người bình thường đi vào đều phải chịu một đoạn lịch trình khó khăn. Mà nàng cũng từ Diêu Thanh Thanh biết được, hiện tại ở Tĩnh Vương phủ có một nhân vật bưu hãn, cũng không biết là Tam công tử Tĩnh vương sao lại dung túng ra vậy.
Đang nói chuyện, Hoa Yêu Nhi mang thuốc lên cho A Manh, dáng người thướt tha, bộ ngực mãnh liệt, mông lắc lư lắc lư, ánh mắt mềm mại, đáng yêu, là nữ nhân trời sinh khiến cho nam nhân hưng phấn mà nữ nhân thì chán ghét, chỉ hận không thể lập tức ngược đãi hung tàn loại hồ ly này.
“Sao nàng ta còn ở đây?” Diêu Thanh Thanh nhìn A Manh, “Ngươi hẳn nên tìm thời gian đem nàng ta bán đi, đừng để nàng ta lượn qua lượn lại chứ.”
“…Không thể bán nàng ta đi!” A Manh nghiêm mặt nói.
Hoa Yêu Nhi vô tội nhìn Diêu Thanh Thanh, thật sự không hiểu sao, mình đã an phận thủ thường như vậy, làm sao lại chọc đến tam thiếu phu nhân Tĩnh Vương phủ? Hơn nữa, nàng thực đáng thương mà, không chỉ đã phải bán mình làm nha hoàn tuỳ thời tùy lúc đều có thể hy sinh bản thân, mà còn không có nam nhân nữa. Thị vệ trong phủ tuy nhiều, nhưng đều là người của phủ tướng quân, nàng ta không dám vươn tay đến, miễn cho Ngu Nguyệt Trác lại giở thủ đoạn với nàng ta.