Như Thúy nâng cao cái bụng đã tám tháng, cẩn thận đi lại. Qua trung thu, thời tiết mát mẻ, khẩu vị của nàng rất tốt, nhưng mà không thể ăn quá nhiều dinh dưỡng cho đứa nhỏ trong bụng, tránh lúc sinh gặp khó khăn, cho nên rất khắc chế khẩu phần lương thực, có đôi khi thèm muốn chết cũng không dám ăn nhiều.
Trong đình viện, Ôn Ngạn Bình đang tập vung kiếm một nghìn cái, mỗi lần nhìn cánh tay nhỏ non nớt của bé vung kiếm, Như Thúy rất đau lòng, chỉ có thể sai nha hoàn đưa nước tới. Chẳng qua tiểu cô nương tính khí bướng bỉnh, không hoàn thành bài học sư phó giao, thì không chịu nghỉ ngơi uống nước, khiến cho mệt mỏi toàn thân đau nhức, buổi tối không thể không để nha hoàn xoa bóp.
Chuyển vài vòng, người hầu đến báo Túc vương phi dẫn tiểu thế tử tới.
Lúc Túc vương phi đi vào, nhìn thấy Như Thúy đang nâng cái bụng to run rẩy đi tới, mỗi bước đi đều làm ngực nàng rung rung, khiến nàng sợ tới mức dắt tay con trai ba bước nhập thành hai tiến tới đỡ nàng ấy ngồi xuống nệm êm trước giường gần lò sưởi.
"Mới tám tháng, sao lại lớn như vậy?" Túc vương phi sờ sờ bụng nàng, trong lòng rất lo lắng khi sinh gặp khó khăn.
Như Thúy nhận nước nha hoàn đem tới nhấp một ngụm, cười nói: "Bên trong có hai đứa, đương nhiên lớn hơn người khác một chút."
Túc vương phi cảm thấy cái bụng này lớn hơn rất nhiều so với phụ nữ mang song thai mà nàng thấy trước kia, nhưng mà trong lòng rất hâm mộ vận khí của nha đầu này, rất hiếm có song sinh, bất kể là sinh con trai hay con gái đều rất may mắn. Nghĩ đến đứa nhỏ mềm mại béo núc ních, tâm can nàng mềm nhũn, có loại xúc động muốn mang thai lần nữa.
Như Thúy gọi Sở Tê Bạch đến, tiểu bánh bao trắng trắng mềm mềm đang học nói chuyện, rất đáng yêu, cầm mấy loại trái cây trêu chọc bé, thường thu được hiệu quả ngoài sức tưởng tượng. Trêu chọc tiểu bánh bao xong, Như Thúy hỏi: "Sao hôm nay tiểu thư tới đây? Tiểu quận chúa và Sở Trăn đâu?"
Túc vương phia chưa kịp trả lời, tiểu bánh bao đã giơ tay lên lớn tiếng nói: "Bạch Bạch biết, cha và nương to tiếng ~~" sau đó biểu lộ thật cao hứng.
Túc vương phi vỗ một cái lên đầu tiểu bánh bao, trợn mắt nhìn tiểu tổ tông: Cha nương to tiếng con rất vui sao? Con bất hiếu!
Như Thúy thấy tiểu bánh bao rất buồn cười, phụ mẫu to tiếng, bé phải sợ hãi mới đúng, nào có ai như bé cao hứng bừng bừng vạch trần mẫu thân mình, nhưng nghe nói hai người cáu kỉnh, rất ngạc nhiên thốt lên: "Sao có thể? Xem như tiểu thư cố tình gây sự thì chỉ cần vương gia liếc một cái, ngài liền nghe lời như mèo vậy, sao lại cãi nhau được?"
"Đúng vậy, đừng nghe hỗn tiểu tử này nói lung tung." Túc vương phi liếc nàng, sau đó khi tiểu nhi tử kêu la nói mình không nói lung tung, vỗ vào mông bé hai cái, bèn sai nha hoàn dẫn bé ra hậu viện tìm Ôn Ngạn Bình chơi. Con trai đi rồi, Túc vương phi mới nói: "Sở Sở bị mẫu hậu gọi tiến cung rồi, vương gia dẫn bé đi, thấy ý tứ mẫu hậu, là muốn Sở Sở ở trong cung mười ngày nửa tháng đấy, nói là rất cô đơn."
Nói xong, bắt đầu nhìn Như Thúy, Như Thúy bị nàng nhìn đến không hiểu, Túc vương phi lại nói: "Từ khi muội có thai, không để ý chuyện bên ngoài, mẫu hậu cũng không gọi muội tiến cung bồi bà, chỉ có đại công chúa một mực phụng bồi, đại công chúa lớn tuổi, mẫu hậu không thể giữ lại lâu quá, đang chuẩn bị lựa chọn phò mã cho đại công chúa. Sau khi đại công chúa xuất giá, mẫu thân hi vọng có người bên cạnh bầu bạn." Mà người được chọn, không cần nói cũng biết là tiểu Sở Sở nhà nàng.
Như Thúy nghe xong cười nói: "Cuối cùng thái hậu nương nương cũng chọn phò mã cho đại công chúa rồi, rất tốt."
Không chỉ tốt thôi, rốt cuộc thái hậu không tìm cách đuổi nàng đi để cho đại công chúa nhảy vào nữa, đặc biệt hiện nay nàng mang thai, không phải nữ nhân không thể sinh con, coi như Thái hậu muốn gả đại công chúa cho Ôn Lương, cũng không thể ỷ vào quyền thế buộc Ôn Lương bỏ thê tử được. Lời đồn đãi lan truyền lúc trước, nói thái hậu không nhún tay ai mà tin?
Túc vương phi cười rộ lên: "Hiện nay chúng ta đang chiến tranh với liên minh phản quân Bắc Việt, tuy có Ngu tướng quân trấn giữ, nhưng cuộc chiến này không thể nhanh chóng kết thúc được, coi như kết thúc, đến lúc đó không biết Bắc Việt có đòi hỏi chúng ta đưa công chúa đi hòa thân hay không. Hiện tại công chúa có tuổi thích hợp chỉ có một mình đại công chúa, các công chúa còn lại đều còn nhỏ, mẫu hậu lo lắng đại công chúa rơi vào kết cục phải hòa thân, cho nên không hề chần chừ, trước hết nghị thân cho nàng ấy rồi tính sau."
Như Thúy hiểu rõ, tuy nàng không có ra ngoài nhưng nghe Ôn Lương nói vài câu cũng biết tình hình chiến sự bên ngoài, mặc dù lần này Ôn Lương không theo quân ra trận, nhưng đôi khi cũng bận đến nửa đêm không nghỉ, nếu có tin từ tiền tuyến truyền về, canh ba nửa đêm còn có ý chỉ triệu kiến vào cung, khiến nàng nghỉ ngơi không tốt theo. Mỗi lần chiến tranh, tuy nói là chuyện của nam nhân, nhưng nữ tử hậu trạch đâu thể không bị ảnh hưởng, thái hậu quan tâm đại công chúa, Ôn Lương lại không có khả năng bỏ thê tử tái giá, chỉ có thể sớm an bài cho nàng ta.
"Ngược lại ta hi vọng chiến tranh nhanh chóng chấm dứt." Túc vương phi thở dài, chiến tranh diễn ra liên tục mấy năm khiến quốc khố trống không, hơn nữa sắp mùa đông rồi, chỉ sợ tới lúc đó có bão tuyết, cần phải chi rất nhiều bạc, bộ Hộ biết lấy đâu ra nhiều bạc như thế?
Như Thúy hiểu điều nàng lo lắng, tới lúc đó không chỉ hoàng đế sứt đầu mẻ trán, Túc vương cũng bận tối mày tối mặt, thậm chí Ôn Lương là quân sư ngự dụng có khi cũng không thể rút ra bồi nàng sinh con. Đây là thai đầu, nàng rất hi vọng lúc sinh con trượng phu có thể ở bên cạnh, coi như không thể vào phòng sinh nhưng cũng có thể yên tâm.
Sau khi hai người trò chuyện một lát, Túc vương phi nhìn chằm chằm bụng nàng nói: "Bởi vì muội cho đơn thuốc, mấy phu nhân có thai kia cực kỳ biết ơn muội, công lao của muội không nhỏ đâu."
"Đâu phải công lao của muội, là công lao của ngoại tổ mẫu mới đúng." Nói xong không nhịn được buộc miệng cười: "Vài ngày trước phủ Trấn quốc công cho người mang quà tới đây, lúc ma ma mang tới bái kiến muội, nói chuyện lắp bắp, muội hỏi lại thì mới biết đại tẩu muốn xin đơn thuốc cổ truyền."
"Muội cho nàng ta rồi hả?" Túc vương phi tò mò hỏi, nàng biết rõ Như Thúy và mẹ chồng, chị em dâu trong phủ Trấn quốc công không hợp, mấy người đó không phút giây nào ngừng tính kế nha đầu kia, do Ôn Lương chuyển ra ngoài nên không có cơ hội tính toán mà thôi.
"Không có nha." Như Thúy quả quyết nói: "Nếu nàng ta tự mình tới thì muội có thể cho, sai ma ma tới xin là có ý gì? Muội là người tốt như vậy sao?"
Túc vương phi bật cười, nha đầu này không phải người để mình chịu thiệt, mặc dù từ lúc gả cho Ôn Lương tới giờ nàng không thèm để ý, những người kia châm chọc xuất thân của nàng nàng đều thấy tận mắt, sau này biết nàng không thể sinh con thì càng không để nàng vào mắt, bây giờ muốn tới cầu nàng, cũng phải xem tâm tình nàng thế nào đã.
Ngồi nửa ngày, Ôn Ngạn Bình tập vung kiếm một nghìn cái xong, dẫn Sở Tê Bạch trở lại, cùng ngồi xuống uống trà ăn điểm tâm. Túc vương phi xem xét thời gian, nên trở về phủ rồi, chẳng qua vẫn ngồi một chổ không nhúc nhích. Như Thúy nhắm mắt cũng biết hôm nay Túc vương phi không đơn giản chỉ tới thăm nàng, xem ra lúc nãy tiểu thế tử nói phu thê Túc vương cãi nhau không phải là tiểu gia hỏa nói lung tung.
"Tiểu thư, ngài thật sự cáu kỉnh với vương gia à?" Như Thúy thấy thế, nhanh chóng nói: "Ngài nhanh về đi thôi, chớ liên lụy tới muội, vương gia tức giận rất đáng sợ, hiện tại muội mang thai không chịu nổi."
Túc vương phi tức giận liếc nhìn nàng, phiền muộn lên tiếng: "Không có cãi nhau, chỉ là ta thấy gần đây nhiều người truyền ra tin vui như thế, cũng muốn có mang lần nữa. Vương gia lập tức bày sắc mặt với ta, trực tiếp dẫn Sở Sở tiến cung." Nói xong trong lòng bực mình, có bản lĩnh thì tối nay đừng có bò lên giường của nàng, ngủ trong cung luôn đi.
"A?" Như Thúy kinh hãi nhìn nàng, sau đó hiểu ra gật gật đầu: "Ngài thật sự nói như thế? Không trách vương gia nổi giận."
"Ta cũng giận mà, trong phủ chỉ có hai đứa nhỏ, mẫu hậu rất bất mãn, cảm thấy ít con nít quá, hi vọng ta sinh thêm mấy đứa. Bạch Bạch sắp hai tuổi, ta vẫn không có tin gì, bèn cho ta bất hiếu không hiền đức, mình không sinh nữa mà cứ quấn lấy vương gia, nhưng mà vương gia không phối hợp thì làm sao ta sinh được? " Túc vương phi tức giận đến điên rồi, hôm trước tiến cung bị thái hậu không hiểu mắng một trận, nàng cũng không biết đã đắc tội với bà cái gì, sau đó mới biết An Dương thái phi tiến cung nói An Dương thế tử phi sinh một lúc mấy đứa nhỏ kích thích bà, cho nên thái hậu tức điên, kêu nàng đến mắng một trận, hoàn toàn là giận chó đánh mèo.
Như Thúy đồng tình nhìn nàng, trấn an nói: "Không sao đâu...mặc dù đôi lúc thái hậu nương nương hơi cường thế một chút, nhưng không mạnh mẽ bằng vương gia, ngài đem mọi chuyện đẩy hết cho vương gia là được rồi."
Không có ai rõ hơn Như Thúy nguyên nhân Túc vương phủ chỉ có hai đứa trẻ, do lúc Túc vương phi sinh con gái bị khó sinh, cho nên Túc vương chỉ cần một đứa bé, sau đó có thêm một đứa con trai là do Túc vương phi tìm mọi cách dây dưa mới có, hiện tại trai gái đủ cả, Túc vương cảm thấy đã đủ rồi nên không cho Túc vương phi sinh nữa. Dù sao lúc nữ nhân sinh con thật nguy hiểm, bị dọa hai lần, Túc vương không muốn có thêm một lần nữa.
"Nhưng mà ta muốn có thêm một đứa..." Túc vương phi thở dài, sờ sờ đầu con trai, tiểu bánh bao ngẩng đầu cười sáng lạn với nàng, khiến nàng cũng cười rộ lên. Nhìn xem, con trai thật đáng yêu, sinh thêm một đứa không tốt sao?
Như Thúy chỉ có thể vỗ vỗ tay nàng an ủi, cảm thấy tiểu thư nhà mình tuyệt đối đấu không lại vương gia, cho nên sinh con gì gì đó, đoán chừng không thể nào.
Chạng vạng tối, có người trong cung tới, là do Ôn Lương phái tới, báo với Như Thúy hôm nay không trở về ăn cơm, nàng không cần chờ hắn. Mấy ngày nay thường xuyên như thế, Như Thúy không để ý, ngược lại giữ Túc vương phi ở lại dùng cơm, trọn một ngày đều bồi Như Thúy, nói chuyện phím giải buồn với nàng, thuận tiện nhắc nhở một chút kinh nghiệm lúc nàng sinh con.
Cuối cùng đã tới giờ lên đèn, lúc Túc vương phi cáo từ ra về thì Ôn Lương và Túc vương cùng nhau trở về.
Sắc mặt Túc vương phi lập tức ỉu xìu không còn sức sống, bực bội nhìn nam nhân kia, tới quá đúng lúc nhỉ, rõ ràng nàng đã quyết định đi về, hắn như vậy, chẳng phải chỉ có mình nàng cố ý gây sự sao? Rõ ràng nam nhân này tính toán hết rồi, quả nhiên là nam nhân khó chịu đáng ghét, bây giờ ngược lại là nàng sai mà.
Như Thúy là phụ nữ có thai, bụng to bất tiện nên không ra ngoài nghênh đón, đứng cạnh cửa nhìn hai nam nhân, liếc một cái là bết hôm nay sắc mặc Túc vương rất lạnh lẽo, nhanh chóng lén lút lui về sau một bước.
Bây giờ nàng là phụ nữ có thai, không thể bị dọa ~~.
Túc vương bế con trai đang ôm chân hắn lên, ánh mắt lạnh buốt nhìn vương phi của mình, sau đó cáo từ Ôn Lương, Túc vương phi giống như nàng dâu nhỏ đi theo phía sau hắn, chẳng qua thần sắc có chút không cam lòng.
Rốt cuộc tiễn hai vị phật lớn đi xong, Ôn Lương lau mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn về phía nha đầu nhà mình, xoa xoa mặt béo phì của nàng nói: "Nha đầu, vẫn là nàng tốt."
Như Thúy đi theo hắn vào phòng, khẽ cười nói: "Vương phi đâu có làm gì, hôm nay nàng ấy theo bồi thiếp cả ngày, nói rất nhiều kinh nghiệm sinh con cho thiếp nghe đấy."
Nghe xong, Ôn Lương thật tâm cảm tạ. Như Thúy không có người thân, trong lòng nàng người qua trọng nhất chính là Túc vương phi, có Túc vương phi, trong lòng nàng mới yên tâm. Mặc dù hơi ghen tỵ, nhưng Ôn Lương hiểu tình cảm chủ tớ của hai người rất sâu sắc, trong lòng thầm nghĩ, đợi lúc nàng chuyển dạ sẽ tới Túc vương phủ mời Túc vương phi tới trấn giữ.
Sờ sờ bụng nàng, Ôn Lương cười nói: "Hôm nay các bảo bảo có ngoan không?"
Như Thúy cười híp mắt: "Hôm nay Túc vương phi tới, chúng nó rất nghe lời đó."
Ôn Lương bĩu môi, quyết định không so đo với phụ nữ có thai, bắt đầu tính toán sản kỳ của nàng, có lẽ sinh vào tháng 11, bây giờ đã là tháng 9 rồi, còn có hai tháng, nhưng mà tình hình chiến sự đang căng thẳng, không biết hai tháng này có phát sinh gì ngoài ý muốn không, chỉ hi vọng lúc đó hắn được ở bên cạnh nàng.
Lo lắng của Ôn Lương không phải không có căn cứ, suốt tháng 9 hắn bận tối mắt tối mũi. Ngoại trừ việc trong triều, tháng 9 tháng 10 còn là thời điểm các thôn trang đem tiền làm ruộng đồng một năm giao tới. Hiện tại Như Thúy ở tháng cuối thai kỳ, Minh quản gia không dám làm phiền nàng, một số chuyện phải tìm Ôn Lương quyết định. Ôn Lương hận không thể phân thân ra làm hai để làm việc.
Thật vất vả vượt qua tháng 10, Như Thúy mang thai được 9 tháng, lúc này bụng lớn đến đáng sợ, mỗi ngày Hồ thái y đều chạy tới Ôn phủ, hơi lo lắng nói, có thể không tới tháng 11 là sinh, Ôn Lương bị dọa sợ muốn chết.
"Hồ gia gia, còn chưa đủ tháng mà." Ôn Lương lo lắng hỏi. Kể từ khi biết Như Thúy mang thai, Ôn Lương chú ý mọi việc, Như Thúy được chăm sóc rất tốt, thức ăn được chọn rất kỹ lưỡng, Túc vương phi còn phái hai ma ma có kinh nghiệm sang chiếu cố, bà tử lại càng không thiếu, vì thế bình bình an an mà dưỡng qua chín tháng.
Hồ thái y liếc hắn một cái: "Sắp làm cha rồi, sao vẫn hấp tấp như thế. Song sinh vốn dễ sinh non, dưỡng đến chín tháng đã không dễ dàng, ta xem bụng của thê tử con, có lẽ sẽ sinh sớm hơn dự kiến."
Nghe xong, Ôn Lương và Ôn Ngạn Bình liên tục nhảy dựng lên muốn đi chuẩn bị, khiến Hồ thái y vừa buồn cười vừa tức giận, vội vàng kéo một lớn một nhỏ trở lại, trách người lớn mất bình tĩnh, đứa nhỏ thì lo học hành đi, đứa nhỏ không nên tham dự vào chuyện này, nói tiếp: "Phòng sinh và ma ma đỡ đẻ đã chuẩn bị xong, hai đứa không cần làm gì nữa, chỉ cần đừng làm ảnh hưởng đến tâm trạng thai phụ là được. Ta đoán, có lẽ mấy ngày nữa thôi, nếu con rảnh rỗi thì tâu với hoàng thượng xin nghỉ ở nhà bồi nha đầu để nó yên tâm sinh nở."
Mặc dù lời của Hồ thái y không hợp quy củ, nhưng cũng là quan tâm đến Ôn Lương, dù sao đây là đứa con đầu của Ôn Lương, còn là song sinh, dù sao vẫn muốn hắn có mặt.
Ôn Lương nghe xong, gật nhẹ đầu, không đợi Hồ thái y nói tiếp, liền nhanh như gió tiến cung, Hồ thái y thấy được dựng râu trừng mắt, thật sự càng lớn càng không chững chạc.
Trong hoàng cung, Sùng Đức đế đang phê duyệt tấu chương, nghe Ôn Lương cầu kiến, không khỏi thấy kỳ quái: "Lưu Lương Phủ, Ôn Tử Tu tiến cung làm gì vậy? Hôm nay trẫm rất vất vả mới cho hắn về sớm chăm sóc thê tử, không phải hắn rất vui vẻ sao?"
Đừng trách vì sao hoàng đế thấy kỳ quái như thế, gần đây Ôn Lương vì muốn có thời gian ở cùng Như Thúy, biện pháp gì cũng sử dụng, vận dụng hết trí thông minh luôn rồi, khiến Sùng Đức đế vừa giận vừa buồn cười, đôi khi hắn trưng khuôn mặt tuấn tú không tỳ vết ra làm việc xấu, thật muốn học Túc vương đá mông hắn, đạp hắn ra khỏi cung.
Lưu công công suy nghĩ một chút mới nói: "Có thể vì Ôn phu nhân đấy, nghe nói Ôn phu nhân mang thai đôi, rất nhiều đổ phường trong kinh hiện đang cá cược xem đứa nhỏ nhà Ôn đại nhân là trai hay gái đấy ạ."
Sùng Đức đế hình như nghĩ đến gì đó, lúc Ôn Lương tiến cung báo cho ông biết, muốn xin ân điển được nghỉ ở nhà bồi thê từ sinh con, Sùng Đức đế lập tức không khách sáo đá hắn ra khỏi cung, sau đó mới đồng ý lời cầu xin của hắn.
"Đúng rồi, Lưu Lương Phủ, ngươi giúp trẫm làm một việc, đi cá cược..." Sùng Đức đế mỉm cười: "Trong bụng Ôn phu nhân là tam bào thai."
Lưu công công cả kinh, tròng mắt thiếu chút nữa lọt ra ngoài.