Qua tết nguyên tiêu, không khí năm mới cũng không khác biệt nhiều lắm, mặc dù tuyết không rơi nữa, nhưng tiết trời mùa xuân se lạnh, khí trời lạnh rất nhanh.
Dưỡng thương nửa tháng, vết thương của Ôn Ngạn Bình cũng tốt hơn phân nửa, trên mặt có thêm vài phần huyết sắc. Như Thúy không hề hạn chế bé đi ra ngoài, phần lớn thời gian lúc nữ quyến Đàm phủ mời đi dạo ngắm cảnh, nàng sẽ dẫn theo con gái mới nhậm chức đi làm quen việc đời. Chẳng qua chính bé cũng không thích loại tụ họp của các phu nhân này, nên bình thường ở lại không lâu, không cần lo lắng thân thể nghĩa nữ sẽ mệt mỏi.
Lần này xuất hiện, vấn đề cũng kéo tới, vốn các phu nhân nội thành Bình Tân nhận được tin tức nói Ôn thái sư đương triều nhận nuôi nghĩa nữ, mặc dù nghĩa nữ xuất thân thấp, nhưng cũng là con gái nhà dân chúng đàng hoàng, có thể khiến nam nhân thông minh như thế nhận làm nghĩa nữ, hẳn là có điểm hơn người, mọi người đều muốn gặp, nếu móc nối quan hệ tốt, cũng có lợi.
Nhưng mà, bé trai sau lưng Ôn phu nhân kia là ai vậy? Muốn các nàng dối lòng nói đứa bé kia là bé gái thì cũng không nói nên lời nha, rõ ràng chính là dáng dấp bé trai đó, bé gái kia ở đâu rồi? Các phu nhân cùng ngồi đợi thái sư phu nhân và nghĩa nữ không thể không nuốt ngụm máu thừa nhận đứa nhỏ mặc nam trang kia là nghĩa nữ của thái sư đương triều, sau đó trong lòng cảm thấy, thật ra tin tức bọn họ nhận đều sai rồi, hẳn là Ôn Lương nhận nhận nghĩa tử mới đúng.
Sau chuyện này, nghĩa nữ bất tri bất giác trở thành nghĩa tử, bản thân Như Thúy cũng không kịp phản ứng, lúc gặp mặt những phu nhân thế gia thành Bình Tân kia, đều dịu dàng lên tiếng kêu Ôn Ngạn Bình bên cạnh nàng là "Ôn tiểu công tử." Thế là lâu ngày, mọi người đều cho rằng Ôn Lương và Như Thúy nhận nghĩa tử.
Qua năm mới, nam nhân Đàm gia bận rộn, mỗi ngày đều có người mời Ôn Lương ra ngoài, hoặc là bận rộn trừng trị vài người, ban ngày khó có thể nhìn thấy mặt. Bận bịu như thế, liền bận cả tháng mới được rảnh rỗi.
"Cha, hôm nay người hết bận rồi hả?" Ôn Ngạn Bình lôi kéo Đàm Ký Khê chạy tới thư phòng tìm Ôn Lương, hai quả bí lùn cùng vịn cái cạnh bàn thật cao nhìn Ôn Lương.
Thức ăn trong Đàm phủ không tệ, một nhà ba người đều được lão phu nhân dặn dò phòng bếp bồi bổ cho bọn họ mỗi ngày, Ôn Lương bổ đến khí huyết dồi dào, trời tối là lôi kéo Như Thúy cô nương "đánh nhau" trên giường. Như Thúy cô nương bổ đến da dẻ hồng hào mịn màng, cơ thể khỏe mạnh. Còn Ôn Ngạn Bình có lẽ là do hai năm qua cơ thể quá suy dinh dưỡng, chỉ trừ sắc mặt hơi tốt hơn, còn dáng dấp vẫn gầy teo yếu ớt, đã tám tuổi nhưng vóc dáng chỉ bằng Đàm Ký Khê sáu tuổi, hai đứa sóng đôi, đúng là hai quả bí lùn.
Ôn Lương gấp thư đang cầm trong tay lại để xuống bàn, cười nhìn hai đứa bé, cười như không cười: "Hết bận thì sao, không hết bận thì sao?"
Đàm Ký Khê cố gắng ngước cổ lên, cười: "Hết bận thì dẫn bọn đệ đi chơi ~~"
Ôn Ngạn Bình cười hì hì: "Tiểu biểu thúc nói thúc ấy muốn đi Mai Lĩnh xem hoa đào mới nở, nghe nói chỗ đó thường có quan phu nhân đi đạp thanh (đi chơi trong tiết thanh minh) du xuân, trong rừng có rất nhiều sóc nên muốn dẫn Tiểu Hoa đi dụ dỗ một con sóc cái về sinh sóc con, sinh sóc con sẽ cho con một con."
Đúng lúc Như Thúy bưng trà bánh tới, nghe Ôn Ngạn Bình nói, ngạc nhiên hỏi: "Tiểu biểu đệ, lông Tiểu Hoa mọc dài rồi hả? Sóc cái có ghét bỏ nó không có lông không? Không chịu ở cùng Tiểu Hoa thì sao?"
Đàm Ký Khê bực bội, mất hứng nói: "Biểu tẩu xấu xa, Tiểu Hoa là con sóc xinh đẹp, sóc cái sẽ thích nó. Sau này sinh sóc con, đệ sẽ đưa cho Ngạn Bình ca ca một con sóc nhỏ."
"Thật sao? Được rồi, ta xin lỗi." Như Thúy nói rất chân thành, nhưng biểu hiện lại không giống như thế.
Đứa nhỏ hầm hừ, quay đầu liền thấy Ôn Ngạn Bình nhìn mình lom lom, mất hứng nói: "Sao lại nhìn chằm chằm ta, ta là biểu thúc!"
Con ngươi Ôn Ngạn Bình đảo một vòng, cười hì hì: "Tiểu biểu thúc, thúc bất kính trưởng bối, cẩn thận người xấu lại cắt lông Tiểu Hoa."
"Hừ, gần đây ta không cho Tiểu Hoa đi phá phách người ta, ai sẽ cắt lông Tiểu Hoa?" Vẻ mặt Đàm Ký Khê quang minh chính đại, nhưng mà dáng dấp lại tròn ục ịch, ngược lại xem ra có phần kiêu ngạo, cộng thêm khuôn mặt giống hệt Ôn Lương, Ôn Ngạn Bình nhịn không được một tay ôm lấy bé dùng sức xoa xoa.
"Ngươi làm gì? "bị ôm đến thở không nổi, bé trai hổn hển: "Ngạn Bình ca ca là đại phôi đản!"
Ôn Ngạn Bình càng ôm chặt, sau đó dùng sức làm bé hỗn loạn, mới cười hì hì với Ôn Lương: "Cha, hôm nay không có chuyện gì thì dẫn nương và chúng con đi chơi đi, hôm trước nương nói hoa đào ở Mai Lĩnh nở rất đẹp, muốn đi ngắm một lát."
Sau khi nghe xong, Ôn Lương quay đầu nhìn Như Thúy, Như Thúy cũng cười híp mắt không tỏ thái độ, liền biết tiểu nha đầu này lấy Như Thúy làm cớ. Nhưng mà nghĩ đến có khả năng vài ngày nữa bọn họ phải rời khỏi Bình Tân, không thể dẫn bọn họ đi nội thành Bình Tân chơi nữa, nên gật đầu đồng ý.
Hai đứa nhỏ cao hứng hô một tiếng, Ôn Ngạn Bình kéo tay Đàm Ký Khê chạy ra ngoài, đi đến viện của Đàm Ký Khê mang Tiểu Hoa tới đây.
Nhìn hai đứa nhỏ nắm tay đi ra ngoài, Như Thúy đi tới rót cho Ôn Lương chén trà, vui vẻ nói: "Xem ra chẳng qua là trong lòng Ngạn Bình bị ảnh hưởng, cũng không phải không thích người khác phái. Chàng thấy nó và Ký Khê không phải rất tốt sao?"
Ôn Lương lại lắc đầu, "Trong lòng nó Ký Khê là tiểu đệ đệ, phải bảo vệ, nhưng nam nhân lớn tuổi hơn một chút thì nó rất kháng cự." Dứt lời trong lòng hơi buồn rầu, nếu bé cứ đề phòng người khác phái như vậy sau này làm sao nghị thân cho bé? Chẳng lẽ bé muốn cả đời mặc nam trang mà sống sao?
Từ khi phát hiện nghĩa nữ có nhận thức này, bởi vì tận mắt nhìn thấy mẹ mình bị bọn cướp kia làm nhục, khiến trong lòng bé có bóng ma rất lớn, sau đó đối với loại sinh vật là phái nam này cực kỳ kháng cự, Ôn Lương hơi buồn rầu. Ôn Lương biết thời cơ hắn xuất hiện rất tốt, cộng thêm lúc trước Như Thúy tặng bé một chén cháo trứng, nên mới yêu ai yêu cả đường đi chấp nhận mình, thỉnh thoảng cũng làm nũng này kia với hắn. Nhưng đối với nam nhân khác sắc mặt bé không chút thay đổi, thậm chí xem bản thân mình là bé trai vì phòng ngừa sau này số phận bé cũng giống như mẹ bé.
Biết rõ tâm bệnh của bé, Ôn Lương bèn có mục đích dung túng Đàm Ký Khê đến tìm bé chơi, đáng thương cho Đàm Ký Khê nhỏ tuổi không hiểu chuyện, thực sự tin rằng trước kia mình không có mắt, hiểu lầm giới tính Ôn Ngạn Bình, giờ đã xem Ôn Ngạn Bình là bé trai giống mình rồi, cho nên bị đối phương ôm hay nắm tay các loại đều không tránh đi. Mà Ôn Ngạn Bình thân mật với cậu bé, ngoại trừ vì Đàm Ký Khê tuổi còn nhỏ căn bản không xem cậu bé là bé trai, tiếp theo là dung mạo Đàm Ký Khê giống hệt Ôn Lương, hoàn toàn đem cậu bé thành đệ đệ có tiền đồ rộng rãi mà đối đãi.
"Nha đầu, nếu chúng ta đã nhận nuôi nó, sau này sẽ dạy bảo nó thật tốt." Ôn Lương nghiêng người hôn khóe môi nàng, an ủi.
Như Thúy gật đầu, thật ra trong lòng nàng cũng không lo lắng nhiều, tươi cười với hắn: "Thật ra thiếp cảm thấy chỉ cần Ngạn Bình vui vẻ là được, cái khác sau này hãy nói, nhân sinh còn dài mà. Ừ, Ôn đại nhân, chàng thông minh tài giỏi như vậy, về sau chàng phải chọn người vừa ý cho Ngạn Bình là được rồi, tin tưởng có Ôn đại nhân chàng, hôn sự của Ngạn Bình tuyệt đối không có vấn đề."
Ôn Lương bật cười, "Nàng thật sự coi ta không có gì không làm được à? Nàng xem dáng vẻ tiểu nha đầu như vậy, người nào sẽ nghĩ nó là bé gái chứ? Ta thật lo lắng sau này phải vì nó mà chọn nàng dâu chứ không phải vì nó chọn phu tế."
Từ sau khi Ôn Lương chấp nhận chuyện cho tiểu nha đầu mặc nam trang, những quần áo bé gái vì bé mà chuẩn bị đều bị bé không khách khí nhét xuống đáy hòm, Như Thúy cũng thương bé, bé làm nũng, liền cho người làm mấy bộ nam trang cho bé.
Như Thúy cũng nghĩ tới vấn đề này, hơi trầm tư, sau đó căn cứ vào tín nhiệm đối với chỉ số thông minh của Ôn Lương, nói: "Không sao, thiếp tin tưởng bất kể là chọn nàng dâu hay chọn phu tế cũng sẽ không làm khó chàng." Cho nên Ôn đại nhân chàng là người tài giỏi có nhiều chuyện phải làm, cố lên!
"..."
Hai đứa nhỏ rất nhanh liền đem con sóc đã dài lông trở về, tay nắm tay nhìn hai người cười sáng lạn.
Ôn Lương bật cười, "Được rồi, vậy chúng ta lên đường thôi."
***
Trong nội viện Thụy Hương viện, mấy vị cữu mẫu đang bồi lão phu nhân nói chuyện nhà, thì có người hầu tới báo biểu thiếu gia dẫn Khê thiếu gia đi Mai Lĩnh xem hoa đào rồi.
"A, đi đi một chút cũng tốt, phái thêm vài người theo hầu hạ." Đại cữu mẫu nhanh chóng phân phó, hai người đều là tâm can bảo bối của lão phu nhân, phải hầu hạ cẩn thận.
Nhị cữu mẫu che miệng cười cười, nói với lão phu nhân: "Nương, từ khi Lương ca nhi về, tiểu Ký Khê cũng hoạt bát hơn nhiều, mỗi ngày đều chạy tới Phiêu Tương viện, quan hệ với nha đầu Ngạn Bình kia rất tốt. Tam đệ muội, hình như tháng này Tiểu Ký Khê cũng không bị bệnh, đúng không?"
Tam cữu mẫu cười: "Đúng vậy, vốn cũng lo lắng trời lạnh như vậy, mỗi ngày nó chạy ra ngoài sẽ bị bệnh, ngược lại là ta lo lắng nhiều."
"Xem ra có bạn cùng tuổi chơi cũng tốt." Đại cữu mẫu nói tiếp.
Nhị cữu mẫu không đồng ý sẵn giọng: "Lời này của đại tẩu không đúng, trong nhà chúng ta bé gái cùng tuổi với Ký Khê cũng không ít, thế nhưng lại không thấy tiểu Ký Khê chạy tới hậu viện chơi với các bé? Ta thấy, nguyên nhân là ở trên người Ngạn Bình, tiểu Ký Khê bằng lòng chơi cùng nó, không phải là thanh mai trúc mã sao?"
Tam cữu mẫu đang tươi cười lập tức phai nhạt.
Đại cữu mẫu tươi cười không thay đổi, chỉ là khó hiểu nhìn mắt tam cữu mẫu, không đáp lời.
"Ai, thanh mai trúc mã cái gì?" Lão phu nhân nghi ngờ hỏi.
"Chính là Ngạn Bình và Ký Khê ạ." Nhị cữu mẫu cười nói.
Lão phu nhân nở nụ cười, "Thương thế của Ngạn Bình tốt lên rồi, thật đúng là một bé trai có tinh thần, Ký Khê thật sự chơi với bé trai cùng tuổi, sẽ không thường xuyên bị bệnh nữa. Con dâu thứ ba, sau này con cũng đừng gò bó bé."
"..."
Ba người đồng thời trầm mặt, đại cữu mẫu thở dài cười: "Nương, Ngạn Bình là bé gái, người hiểu lầm rồi."
Lão phu nhân không tin, cảm thấy đứa nhỏ tinh thần hoạt bát lanh lợi như vậy, nhìn thế nào cũng giống bé trai, sao lại là bé gái? Còn có Tử Tu sẽ không gạt bà, nói đó là ngoại tôn của bà kia mà. Lão phu nhân già rồi, làm việc không minh mẫn như lúc còn trẻ, hiện nay có hơi "già mà hồ đồ", ba người biết rõ tật xấu của bà, nên không phản bác bà. Chẳng qua tam cữu mẫu hơi không vui, mất hứng vì nhị cữu mẫu đem Ký Khê nhà bà và Ôn Ngạn Bình xếp cùng nhau, ngược lại bà tình nguyện xem Ôn Ngạn Bình là một bé trai.
Nghĩ xong, tam cữu mẫu quyết định sau này phải quản chặt con trai, không để nó mỗi ngày dính lấy Ôn Ngạn Bình.
"Đúng rồi, lúc nào Tử Tu hồi Kinh?" Lão phu nhân đột nhiên hỏi.
"Dự định là qua tiết hoa triêu (Tiết hoa triêu: ngày trăm hoa đua nở, ngày của hoa (ngày 12 tháng 2 âm lịch). sẽ đi." Đại cửu mẫu cẩn thận trả lời. Các bà biết phân lượng của Ôn Lương trong lòng lão phu nhân, sang năm, Ôn Lương phải hồi kinh, dù sao hiện nay hắn là sư phó của hoàng tử do hoàng thượng khâm điểm, sao có thể ngẩn ngơ bên ngoài một lần là nửa năm.
Sau khi nghe xong, lão phu nhân thở dài một tiếng, nhất thời không nói nữa.