Hiền Thê Ngốc Nghếch

Chương 67




Mặc dù sự kiện con sóc nhỏ của Đàm Ký Khê bị người ta cắt lông đối với tiểu chính thái là chuyện lớn, nhưng đối với toàn bộ Đàm gia to lớn mà nói thì chỉ là chuyện nhỏ, đối với Như Thúy và Ôn Lương mà nói thì càng không phải chuyện gì.

Chuyện này coi như Ôn Ngạn Bình làm rất tốt, thăm dò được sóc nhỏ của Đàm Ký Khê thích ăn hạt phỉ, sau đó bỏ ra thời gian mấy ngày lừa nó đến, ngoại trừ Họa Bính bị dụ dỗ, thật sự không có người khác biết lông của sóc kia là do bé cắt.

Sau khi Ôn Lương biết, cũng không nói tốt hay không tốt, cũng không trách bé bất kính với trưởng bối, chỉ là tìm vài chữ để Như Thúy dạy bé biết chữ.

Ôn Ngạn Bình vốn là con gái của thợ săn trong núi, cha mẹ không biết một chữ nào, mặc dù nhà có con gái, cha mẹ cũng thương, chỉ tiếc cô bé này tính tình hoạt bát như con trai, tuổi còn nhỏ đã gan dạ sáng suốt hơn người, thường chạy theo phía sau mông cha bé lên núi đi săn. Cha bé thương bé, cũng vui vẻ cho con gái đi theo, dù không muốn cũng đã đem con gái dạy thành dáng vẻ bé trai. Sau khi cha mẹ bé bị bọn cướp giết chết, vì tuổi còn nhỏ nên tránh được một mạng, ở trong hang ổ bọn cướp kiếm ăn hai năm, bọn cướp đều là người thô kệch làm sao nghĩ tới chuyện dạy bé đọc sách tập viết này kia, cho nên trước mắt là mù chữ, một chữ cũng không biết.

Ôn Ngạn Bình đối với chuyện mình có thể đọc sách tập viết chữ thì vô cùng mừng rỡ, hơn nữa bé nghe người hầu Đàm phủ nói Ôn Lương là quân sư danh chấn thiên hạ, sư phó của hoàng tử, tương lai có thể là đế sư, như vậy bé được hời có cha là người học rộng tài cao, làm con gái của người sao có thể không biết chữ? Để không phụ lòng Ôn Lương và Như Thúy, thái độ Ôn Ngạn Bình đoan chính, học rất chăm chú, do tuổi đã khá lớn nên có thể dễ dàng nhận biết chữ. Bởi vì có chuyện muốn làm, nên dù bị thương suốt ngày ngây ngốc trong phòng, cũng không cảm thấy buồn chán, không giống trước kia một khắc thôi cũng không chịu nổi.

Mà Như Thúy ngoại trừ bồi lão phu nhân, thỉnh thoảng cũng chơi bài với các vị biểu tẩu nghe ngóng một chút chuyện bát quái bên ngoài, hoặc đáp ứng dự tiệc cùng với các phu nhân trong thành Bình Tân, những lúc khác đều cất công dạy bảo con gái học chữ. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhận nghĩa nữ, đối với bé Như Thúy cô nương kỳ vọng rất nhiều, cũng rất dụng tâm dạy bảo. Nhưng mà sở học của nàng có hạn, hiện nay chỉ có thể dạy bé luyện tập một vài chữ, còn muốn đi sâu vào lễ nghi, thi thư các loại chỉ có thể giao cho Ôn Lương.

Mà sau khi Ôn Lương nhàn rỗi được mấy ngày, mỗi ngày đều bề bộn công chuyện, thường xuyên theo mấy vị cữu cữu và biểu huynh biểu đệ đi ra ngoài, sau khi trời tối mới trở về, có đôi khi người toàn mùi rượu, nhưng mà may mắn là không có uống say, bằng không thì Như Thúy cô nương chỉ có thể cầm gậy trúc leo lên nóc nhà đem tên họ Ôn nào đó đánh rớt xuống - Ôn Lương khi uống say thường thích trèo lên nóc nhà ngâm thơ ca hát.

Vài ngày sau khi Tiểu Hoa bị cắt lông, Đàm Ký Khê chạy đến Phiêu Tương viện chơi, lúc không nhìn thấy bóng dáng Ôn Lương, trưng khuôn mặt xinh đẹp ỉu xìu ra. Lần trước được Ôn Lương dẫn đến nội thành chơi một ngày, mặc dù ngày hôm sau mệt mỏi, tinh thần không tốt nhưng khiến bé hưng phấn vài ngày, cảm thấy chơi cùng Ôn biểu ca tốt hơn nhiều so với đám biểu tỷ muội suốt ngày thích khóc. Mà các ca ca lớn tuổi đều phải làm việc ít khi gặp ở nhà, cộng thêm bé là tâm can bảo bối của lão phu nhân, sức khỏe lại không tốt, cơ bản bọn họ không dám dẫn bé ra ngoài chơi, tránh cho xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lão phu nhân cũng sẽ không cho phép. Thế nên nhìn tới nhìn lui, chỉ có Ôn Lương dẫn bé đi chơi vô điều kiện, còn hiểu biết rất nhiều chuyện, làm bé cảm thấy chơi cùng Ôn Lương rất thú vị.

Vì vậy tiểu chính thái bị nghiện chạy tới tìm Ôn Lương.

Khi Đàm Ký Khê tới đây chờ, Như Thúy đang lấy mẫu chữ kiểm tra xem Ôn Ngạn Bình nhận biết được bao nhiêu chữ, nhìn thấy tiểu gia hỏa tới đây, nhanh chóng bảo nha hoàn dâng trà nóng, điểm tâm và hoa quả, đồng thời bế bé ngồi vào ghế dựa.

Như Thúy tốt tính nói: "Ôn biểu ca đệ có việc, bình thường ban ngày không ở đây."

"Ôn biểu ca bận việc gì?" Đàm Ký Khê mong ngóng hỏi thăm, từ sau khi Tiểu Hoa bị người ta cắt lông, bé đã thu liễm lại tính khí tiểu bá vương của mình, sợ nếu đi chọc phá người ta thì Tiểu Hoa lại bị cắt lông nữa.

Đứa nhỏ ngoan ngoãn được người ta yêu thích, đặc biệt là một tiểu chính thái xinh đẹp, làm người ta yêu thích không nhịn được. Nhìn khuôn mặt tương tự Ôn Lương, Như Thúy muốn kiên nhẫn cũng không được, "Ta cũng không biết, nhưng mà nghe chàng nói hôm nay ít chuyện, sau giờ ngọ sẽ trở về."

Bạn nhỏ này nghe xong, cao hứng, ngồi trên ghế quơ quơ chân nhỏ ngắn, vui vẻ nói: "Đệ chờ Ôn biểu ca về."

Lúc này, có người mất hứng hừ một tiếng, Đàm Ký Khê đang cầm một khối bánh hoa mai xốp giòn chuẩn bị bỏ vào miệng, nghe được giọng nói này đảo mắt nhìn qua, thì thấy một tiểu nha đầu còn nhỏ hơn so với mình, gầy teo vàng vọt khó coi chết đi được, lại còn có gan hừ bé, không khỏi phẫn nộ trừng qua.

"Biểu tẩu, muội muội này là ai?" Đàm Ký Khê cười ngọt ngào nói, mặc dù bé mới sáu tuổi, nhưng được lão phu nhân yêu thương, không thể trêu vào, dưỡng thành tính tình tinh quái, lúc này đã có chủ ý.

"Tiểu biểu đệ, cô bé là Ngạn Bình, tám tuổi rồi, lớn hơn đệ hai tuổi. Là con gái của Ôn biểu ca đệ". Như Thúy nói xong, đưa tay mở bài ra cho Ôn Ngạn Bình tự xem.

Đàm Ký Khê nghe nói cô bé lớn hơn mình nhiều, còn là con gái Ôn Lương, lập tức nhíu mi, bắt đầu nhìn tới nhìn lui, nhìn thế nào cũng thấy nha đầu xấu xí này không vừa mắt, cảm thấy mình giống Ôn biểu ca như thế, con gái của Ôn biểu ca sao có thể xấu như vậy chứ? Thật không có đẳng cấp, người bên ngoài biết sẽ cười nhạo.

"Ta lớn hơn ngươi, cho nên ngươi phải gọi ta là tỷ tỷ".

Ôn Ngạn Bình cầm bài tự trong tay, cười thật ngọt ngào, ngoảnh mặt hất hàm với tiểu chính thái, trong lòng quyết định sẽ không thích tiểu tử xấu xa này, không chỉ ức hiếp bé hiện tại còn chiếm tiện nghi của mẹ, còn nhìn rất giống Ôn đại nhân, thật sự là rất đáng ghét.

"Không được, ngươi là con gái Ôn biểu ca, ngươi phải gọi ta là biểu thúc!" Đàm Ký Khê không có ý tốt lừa gạt.

"Nhưng ta lớn tuổi hơn ngươi."

"Vai vế ta cao hơn ngươi."

"Phải gọi ta là tỷ tỷ."

"Gọi ta là biểu thúc."

"Tiểu tử xấu xa thích khóc nhè!"

"Nha đầu xấu xí vàng vọt gầy teo"

Tiểu tử khóc nhè!"

"Nha đầu xấu xí!"

"Hừ!"

"Hừ!"

Mặt hai đứa nhỏ đỏ tới mang tai, mỗi đứa hừ một tiếng, quay đầu qua một bên không để ý tới đối phương.

Như Thúy lần đầu tiên nhìn thấy hai đứa nhỏ cãi nhau, cảm thấy chuyện này thú vị hơn những người lớn công khai chế giễu, âm thầm mỉa mai kia nhiều, nhưng mà hiện nay nàng là người lớn, hơn nữa còn là trưởng bối, lại đang ở nhà thân thích của phu quân mình, không thể làm quá mức, bèn nói: "Tiểu biểu đệ, đệ là người có học thức, sao lại trông mặt mà bắt hình dong như thế? Ôn biểu ca đệ nói trong mặt mà bắt hình dong là nông cạn. Ngạn Bình, con là vãn bối, phải kính trọng tiểu biểu thúc, tiểu biểu thúc là trưởng bối, nên có thể cho con tiền lì xì nha.”

Mắt hai đứa nhỏ tỏa sáng, sau đó quay đầu lại.

"Biểu thúc, chúc mừng phát tài, đưa lì xì đây." Ôn Ngạn Bình cười híp mắt đưa tay.

Đàm Ký Khê cái gì không có, nhưng tiền lì xì lại có rất nhiều, trước giờ chưa từng để trong lòng, lấy tiền lì xì trong túi mới được bằng hữu của phụ thân nhét cho, ném tiền lì xì cho cô bé, làm dáng lãnh diễm cao quý nói: "Thấy ngươi cũng biết thức thời, ngươi cũng không đến nỗi xấu, ít nhất cũng hiểu được kính trọng trưởng bối."

Sau khi Ôn Ngạn Bình cảm nhận được trọng lượng của tiền lì xì, trong lòng vui rạo rực, hoàn toàn không để ý lời nói của cậu bé. Có thể nói, tiền là thứ hiện nay cô bé vô cùng yêu thích. Có tiền có thể làm được rất nhiều chuyện. Vì thế không bao giờ oán giận mình có bối phận nhỏ hơn nữa. Tươi cười hết sức ngọt ngào với tiểu chính thái, nịnh nọt khen vài tiếng.

Vậy nên khi phát hiện Ôn Ngạn Bình trước kia mù chữ, nay mới biết vài chữ, hiếm khi Đàm Ký Khê không châm chọc, trái lại hai đứa nhỏ ở chung hòa thuận.

Đứng bên cạnh quan sát hồi lâu, Thanh Y, Lam Y, Họa Bính cảm thấy phu nhân thật cao tay, không phải người không biết điều.

Chờ sau khi Ôn Lương trở về, nhìn thấy hai đứa nhỏ ở chung hòa thuận, trong lòng vui mừng, thấy tiểu biểu đệ trong mong mà nhìn chằm chằm mình, tỏ vẻ muốn mình dẫn nó đi ra ngoài chơi, suy nghĩ một lát, Ôn Lương lắc đầu từ chối, tiểu chính thái thất vọng sắp khóc, mới nói: "Ngày kia là tết nguyên tiêu, đến lúc đó ta xin phép lão phu nhân, dẫn đệ ra ngoài xem hoa đăng, được không?"

Đứa nhỏ lập tức nín khóc mỉm cười, ôm cổ Ôn Lương, liên tục nói biểu ca tốt.

Như Thúy nhìn chằm chằm hai người, thật giống cha con, lại nhìn sang Ôn Ngạn Bình, tiểu cô nương vỗ vỗ má, hình như mất hứng.

***

Hôm nay là tết nguyên tiêu, Đàm phủ lại náo nhiệt một phen.

Ôn Ngạn Bình và Đàm Ký Khê chờ mong hôm nay vô cùng, cuối cùng đã tới, hai đứa nhỏ đều hưng phấn không thôi. Ôn Lương không chỉ đồng ý dẫn Đàm Ký Khê ra ngoài, mà cũng quyết định dẫn theo Ôn Ngạn Bình đã khỏe hơn nhiều.

Từ sau khi Đàm Ký Khê lấy tư cách trưởng bối cho tiền lì xì Ôn Ngạn Bình, ngoài mặt Ôn Ngạn Bình không nhằm vào người bạn nhỏ này nữa, nhưng lúc Đàm Ký Khê đến tìm Ôn Lương chơi, thỉnh thoảng vẫn khoe với người bạn nhỏ Ôn Lương là cha mình, muốn qua đây chơi, phải cho tiền lì xì, làm người bạn nhỏ nhiều lần tức giận đến giậm chân, dáng vẻ như muốn nhào qua cắn cô bé.

Như Thúy thấy hai đứa nhỏ đùa giỡn không có cảm giác gì, nhưng Ôn Lương thấy vài lần luôn có loại cảm giác khác thường, mà loại cảm giác khác thường này nhanh chóng làm hắn hiểu được là cái gì.

Đêm tết nguyên tiêu, thành Bình Tân rất náo nhiệt, trên đường treo đầy đèn lồng đỏ, đủ loại sạp hàng nhỏ, ăn chơi đều có, còn có đám người nhiệt tình thích đoán đố đèn.

Mà hôm nay, người lớn Đàm phủ đều dẫn đứa nhỏ ra phố xem hoa đăng, đoán đố đèn. Trước kia thân thể Đàm Ký Khê yếu, chưa bao giờ được ra ngoài lúc trời lạnh, năm nay vì Ôn Lương xin phép, lão phu nhân và phu thê tam cữu cữu thấy người bạn nhỏ khóc rống, mới mới miễn cưỡng đồng ý cho Ôn Lương dẫn bé ra ngoài xem hoa đăng, hơn nữa còn vô cùng lo lắng mà dặn đi dặn lại, Đàm Ký Khê không có kiên nhẫn nghe người lớn càm ràm, chạy trước một bước, trực tiếp đến Phiêu Tương viện tìm bọn người Ôn Lương.

Lúc Đàm Ký Khê được ma ma bế tới, thì thấy một đứa nhỏ mặc y phục nam, trên đầu búi tóc bé trai, dùng khăn vuông quấn lại, y phục là áo choàng màu xanh vân trắng, mặc dù sắc mặt vàng vọt gầy gò, nhưng vẻ mặt rất khí khái hào hùng, một đôi lông mày anh khí bừng bừng, hai mắt trong suốt có thần, bất tri bất giác thay đổi hình dáng bình thường yếu ớt kia, trái lại làm người ta cảm thấy là một bé trai tinh thần lanh lợi.

"Ôn Ngạn Bình, hóa ra ngươi là nam?" Đàm Ký Khê bảo ma ma đặt mình xuống, sau đó thùng thùng thùng chạy tới, đi vòng quanh Ôn Ngạn Bình.

Trên tay Ôn Ngạn Bình cầm một cái quạt nhỏ dành cho trẻ con, học dáng vẻ Ôn Lương phe phẩy quạt, hất cầm lên: "Giờ ngươi mới biết! Trước kia ngươi thật không có mắt, vậy mà nghĩ ta là con gái! Hừ!"

Trong lúc nhất thời, Đàm Ký Khê có chút bối rối, trong lòng có vài phần uất ức, rõ ràng lúc trước cô bé mặc y phục con gái, sao có thể trách mình chứ. Hơn nữa hiện giờ trong mắt người bạn nhỏ này, nhìn thế nào cũng không thấy Ôn Ngạn Bình giống với đám tỷ tỷ, muội muội ở nhà, không có loại khí chất yêu kiều mềm mại của con gái.

Như Thúy và Ôn Lương từ bên ngoài đi vào, vốn dĩ muốn đến xem con gái chỉnh lý có thỏa đáng hay không, không ngờ lại thấy một bé trai anh khí hào hùng, hai người đều sửng sờ, suy nghĩ đầu tiên là không phải mình đã nhìn lầm giới tính đứa nhỏ rồi chứ? Nhìn dáng vẻ này, rõ ràng là một bé trai. Đặc biệt là, khi mặc nữ trang, thoạt nhìn đứa nhỏ vừa khô vừa gầy, thực sự bình thường đến hơi xấu xí, nhưng khi mặc nam trang vào, làm cho người ta cảm thấy đó là một bé trai khí khái hào hùng, càng thích hợp hơn khi mặc nữ trang.

Như Thúy phản ứng nhanh, dù sao cũng tự mình chăm sóc bé, sao lại không biết bé là nam hay nữ được: "Ngạn Bình, sao lại ăn mặc như vậy?"

Họa Bính bất đắc dĩ đáp: "Là tiểu thư muốn như vậy."

Ôn Lương đi tới, nhìn sắc mặt bình tĩnh của đứa nhỏ, sau đó ngồi xổm xuống ngang tầm mắt với bé: "Ngạn Bình, con không thích mặc nữ trang sao?" Mỗi lần hắn vô tình chú ý tới lúc đứa nhỏ này mặc váy, không được tự nhiên lắm, hai đầu lông mày cứ xoắn xuýt.

Ôn Ngạn Bình nhíu nhíu mày, sau đó nhỏ giọng: "Cha, con không thích làm con gái, được không?"

"Tại sao?" Ôn Lương ôn tồn hỏi, trong lòng giật mình, thảo nào lúc trước vẫn cảm thấy đứa nhỏ này kỳ quái, thì ra căn bản là không xem bản thân mình là con gái, hơn nữa lại hơi bài xích nam nhân, cho dù hiện nay mình được bé thừa nhận là cha, cũng có phần bài xích, ngược lại rất thân mật với Như Thúy.

Tiểu cô nương mấp máy môi, đến gần Ôn Lương, nén giọng nói: "Nương nói, làm nữ nhân rất khổ, nương con...là bị những người đó làm hại.

Ôn Lương nhìn hốc mắt bé đỏ lên, hai đồng tử đè nén phẫn nộ, trong lòng thở dài, vuốt vuốt đầu bé, dịu dàng nói: "Đều đã qua."