Vài ngày sau, Ôn Ngạn Bình đã có thể xuống giường đi đi lại lại, lần này đi được thì có vài chuyện phải làm.
Rốt cuộc sau khi Ôn Ngạn Bình có thể xuống giường đi đi lại lại, Ôn Lương và Như Thúy bèn dẫn bé đi thỉnh an lão phu nhân, cũng để cho lão phu nhân gặp chắt gái nhỏ một lát.
Sáng sớm sau khi thức dậy rửa mặt, Như Thúy và Ôn Lương bèn sang phòng sát vách. Lúc này nha hoàn đang vắt khăn lông lau mặt cho tiểu nha đầu ngồi bên giường, Như Thúy đi tới, cầm lược chải đầu cho bé, đầu tóc bởi vì thiếu dinh dưỡng mà trở nên khô vàng, trong lòng suy nghĩ, phải làm đồ ăn bổ dưỡng cho bé ăn, bắt đầu nuôi dưỡng đầu tóc, bé gái phải có một đầu tóc đen nhánh nhìn mới đẹp.
"Cha, nương, buổi sáng tốt lành." Nhìn thấy bọn họ, Ôn Ngạn Bình cố gắng lấy lại tinh thần, tuột xuống giường thỉnh an. Trong lòng hơi chán nản, trước kia bé không ngủ nướng như vậy, nhất định là gần đây ngủ nhiều quá nên dưỡng thành biếng nhác, sau này phải chú ý.
Ôn Lương cười cười ân cần hỏi: "Vết thương của con còn chưa khỏi, sao không ngủ nhiều thêm một chút?"
Đứa nhỏ vỗ vỗ mặt mình lấy lại tinh thần, cười ngọt ngào với hắn,"Cha, không phải cha nói hôm nay đi bái kiến tằng tổ mẫu (bà cố) sao? Ngạn Bình không thể lười để tằng tổ mẫu đợi lâu." Đây là lần đầu tiên bé gặp trưởng bối của cha mẹ nuôi, muốn để lại ấn tượng tốt với bọ họ.
Ôn Lương mỉm cười, thật là đứa nhỏ có tính khí bướng bỉnh.
Họa Bính giúp đỡ bé chỉnh trang thật thỏa đáng, bé mặc một bộ y phục tiểu cô nương, áo hồng váy nhỏ, mặt trên thêu tranh hoa điểu các loại đồ vật rất vui tươi, đầu chải thành hai búi tóc, quấn bằng hai sợi băng gấm ngũ sắc, phía dưới băng gấm kết hai dây trân châu, rủ xuống bên tai, thoạt nhìn hoạt bát đáng yêu, làm cho bé nhịn không được sờ loạn, không phải vui mừng vì mình ăn mặc đáng yêu mà là dáng vẻ trân châu đều là tiền, làm người ta không khỏi phì cười.
Như Thúy thấy tinh thần bé không tệ, trong lòng hết sức hài lòng, Ôn Lương cũng tinh tế quan sát bé, hai năm sinh sống trong hang ổ bọn cướp, ăn ở không đảm bảo, làm cho thân thể suy nhược nghiêm trọng, bồi bổ mười ngày cũng không thấy thêm chút thịt nào, sắc mặt vàng vọt, khuôn mặt gầy đến đáng sợ, điểm xuất sắc duy nhất chính là một đôi lông mày anh khí và đôi mắt hạnh trong suốt. Nếu không phải mặc quần áo bé gái, thoạt nhìn giống như bé trai năm sáu tuổi suy dinh dưỡng.
Ăn sáng qua loa một chút, Ôn Lương bèn mở miệng nói: "Tốt lắm, đi thỉnh an ngoại tổ mẫu thôi."
Ôn Ngạn Bình tập tức đi qua lôi kéo tay Như Thúy, ngẩng đầu cười thật tươi với nàng, lộ ra mấy cái răng sữa, làm tình mẹ của Như Thúy cô nương lan tràn một lần nữa, ôm lấy bé, rồi hôn xuống khuôn mặt bé.
"Nương, con nặng, thả con xuống đi." mặt Ôn Ngạn Bình đỏ lên, tuy rằng bé nhìn giống như đứa nhỏ năm tuổi, nhưng đã tám tuổi rồi, sao có thể để người lớn ôm? Chẳng qua trong mắt lộ ra vui sướng, cực ký ưa thích hành động thân mật của Như Thúy.
Như Thúy cô nương sau khi nghe xong, gật gật đầu, đem bé đưa cho Ôn Lương, nói: "Vậy để Ôn đại nhân ôm, Ngạn Bình bị thương còn chưa khỏi mà. Đừng để bé đi quá mệt mỏi."
Ôn Lương cười đáp ứng, lúc ôm bé thì phát hiện thân thể bé cứng ngắc, tuy rằng trên mặt cũng cười, nhưng không giống cười vui vẻ với Như Thúy. Ôn Lương coi như không biết, dẫn theo Như Thúy đi đến Thụy Hương viện của lão phu nhân.
Biết Ôn Lương coi trọng nghĩa nữ này, hôm nay mấy vị cữu cữu, cữu mẫu cũng tới, đồng thời biểu ca chủ sự cũng tới cùng thê tử của mình, người ngồi đầy cả phòng, làm cho tiểu nha đầu được Như Thúy dắt vào khẩn trương, mồ hôi trong lòng bàn tay thấm ướt. Ôn Lương có thể cảm giác được bé khẩn trương, không khỏi nở nụ cười, xem ra dù thông minh chững chạc thế nào thì vẫn là một đứa con nít.
"Ngoại tổ mẫu, Tử Tu mang con gái tới đây thỉnh an ngài." Ôn Lương đi tới, cười nói với lão phu nhân.
Như Thúy dẫn nghĩa nữ mới nhậm chức đi thỉnh an các trưởng bối, đương nhiên nhận được một đống lớn lễ gặp mặt, sau đó lại dẫn bé đi làm quen với một số biểu đệ biểu muội. Lúc này tuy rằng dung mạo tiểu Ngạn Bình không dễ coi, nhưng thắng ở miệng ngọt, khuôn mặt tươi cười sáng lạn, các trưởng bối nể mặt Ôn Lương cũng thật lòng khen ngợi.
Đang lúc náo nhiệt, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, mơ hồ truyền đến tiếng khóc nức nở, chờ tới gần thì nghe được tiếng khóc non nớt của đứa nhỏ, một đường kêu ngoại tổ mẫu.
"Ai, đây là tiếng của Ký Khê sao?" Lão phu nhân có chút nghễnh ngãng, nhưng đối với tiếng của cháu trai bảo bối vẫn rất nhạy cảm.
Tam cữu cữu, tam cữu mẫu nghe được tiếng của con trai bảo bối, sắc mặt hai người khẽ biến, cho rằng có chuyện xảy ra. Bởi vì thuở nhỏ thân thể Đàm Ký Khê ốm yếu cho nên bình thường tương đối thích ngủ, buổi sáng thường tới giờ Tỵ mới thức dậy, mọi người đều biết tật xấu của bé, vì vậy từ trước đến nay không có ầm ĩ bé, để tùy bé ngủ. Hôm nay còn chưa tới giờ Tỵ, sao bé đã thức rồi? Chẳng lẽ trong người không khỏe?
Ngay lúc tam cữu mẫu muốn đứng dậy, thì nhìn thấy ma ma ôm một tiểu nhân nhi mặt hoa đang khóc tiến vào, sau đó buông bé xuống, tiểu nhân nhi cất bước chân ngắn ngủn chạy tới chỗ lão phu nhân, đâm vào trong ngực lão phu nhân lại khóc lên.
"Ôi ôi, Ký Khê của ta làm sao vậy? Ai ức hiếp cháu?" Lão phu nhân đau lòng, nhanh chóng ôm chặt bé.
Mặc dù tiểu chính thái khóc rất dữ, nhưng cũng chỉ muốn lão phu nhân đau lòng, để lão phu nhân làm chủ cho bé, sau khi được lão phu nhân dỗ dành, từ từ nín khóc, sau đó đem vật trong ngực giơ cao lên, uất ức nói với lão phu nhân: "Tổ mẫu, Tiểu Hoa bị cắt lông, hơn nữa lại cắt lông đuôi và lông mông, khó coi quá, Tiểu Hoa nói nó không muốn sống nữa..."
Nghe được lời này, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt vào con sóc nhỏ trong tay tiểu chính thái, cái đuôi vốn xù lông nay không thấy, bỗng dưng lộ ra cái đuôi bóng loáng không nói, ngay cả cái mông một sợi lông cũng không còn, hơn nữa người cắt còn vô cùng sáng tạo lấy hậu môn làm trung tâm mà cắt một vòng tròn, muốn buồn cười bao nhiêu thì có bấy nhiêu buồn cười. Cộng thêm Đàm Ký Khê đi đường qua đây, làm cái mông không có lông bị gió lạnh thổi đỏ rực lên, làm người ta liên tưởng đến mông con khỉ, lập tức sắc mặt đều trở nên vi diệu.
Không, không, không thể cười! Ngàn vạn lần không thể cười! Phải nhịn!
Trong phòng tất cả mọi người đều nỗ lực nghẹn cười làm mặt nghiêm, cảnh cáo bản thân mình ngàn vạn lần đừng cười, nếu cười sẽ bị tiểu ma vương ghi hận. Nên biết rằng tiểu tử này tuổi còn nhỏ, nhưng lòng dạ tiểu nhân có nhiều trò tinh quái, nhất là hay ghi hận, hơn nữa còn được lão phu nhân che chở, bị bé để mắt tới thì không có gì tốt lành cả. Toàn bộ người nhà, ngoại trừ mấy trưởng bối, người nào không bị bé chọc ghẹo? Đối với bé thật là vừa yêu vừa hận mà.
Nhìn thấy bộ dáng của con sóc kia, Ôn Lương cũng ý thức được mà nhìn về phía đứa nhỏ của mình, thấy đôi mắt bé sáng lấp lánh mà nhìn chằm chằm vào con sóc kia, khóe miệng cong lên thật cao, mặc dù trong mắt chỉ chợt lóe lên đắc ý, nhưng cũng không qua được mắt Ôn Lương.
Ôn Lương khẽ ho khan một tiếng, nhớ tới mấy ngày trước, đứa nhỏ này nói muốn cắt luôn cái đuôi sóc, nhưng hiện nay chỉ cắt lông, coi như là có chừng mực, trong lòng có chút thỏa mãn với hành vi của đứa nhỏ nhà mình, chẳng qua là cho nó một bài học nhỏ chứ không thật sự cắt bỏ đuôi nó, coi như là một đứa nhỏ tốt.
Lão phu nhân híp mắt cẩn thận qua sát con sóc kia, rốt cuộc sau khi nhìn rõ ràng, trở thành người đầu tiên bật cười không ngừng, "Ai nha, lông của Tiểu Hoa sao lại trụi hết rồi? Ký Khê cho người cắt sao?" Bởi vì trước kia đứa nhỏ này có tiền án tiền sự rất nhiều, nên đầu tiên lão phu nhân cho rằng chính Đàm Ký Khê ra tay độc ác.
Con sóc kia bị ánh mắt của nhiều người nhìn chằm chằm mông mình như vậy, đã sớm xấu hổ và giận dữ muốn chết rồi, hơn nữa tổ mẫu của chủ nhân không những không an ủi chủ nhân mà còn giễu cợt nó, nó không muốn sống nữa!
Đàm Ký Khê nhìn thấy đầu Tiểu Hoa lập tức chui vào trong ngực mình, dáng vẻ không có tinh thần, lại một cơn bão nước mắt, khóc ròng nói: "Tổ mẫu, Ký Khê yêu thích Tiểu Hoa như vậy, sẽ không không cắt lông mông Tiểu Hoa đâu, nhất định là có người cắt lông Tiểu Hoa! Ô ô ô... Tổ mẫu, Tiểu Hoa thật đáng thương..."
Nhìn bé khóc đến thở không ra hơi, tam cữu mẫu không nhịn được tiến lên ôm chầm lấy bé dỗ dành, lão phu nhân thấy cháu cưng khóc thật thương tâm, bèn không cười nữa đứng lên dỗ. Đàm Ký Khê ngồi khóc bên cạnh yêu cầu tổ mẫu phải giúp bé điều tra xem là ai cắt lông Tiểu Hoa, bé muốn người đó phải đền tội cho Tiểu Hoa.
Lão phu nhân sủng Đàm Ký khê đến không có nguyên tắc, nhưng mấy vị lão gia Đàm gia là người phúc hậu, bèn hỏi ma ma hầu hạ Đàm Ký Khê tình huống thế nào.
Ma ma cung kính nói: "Hồi mấy vị lão gia, sủng vật của Khê thiếu gia mấy ngày nay liên tục chạy ra ngoài, chúng tôi cũng không biết nó đi đâu, hơn nữa xưa nay nó có linh tính sẽ tự mình trở về, Khê thiếu gia còn nói không cần quản, cho nên chúng tôi cũng không có đi tìm. Ai ngờ sáng hôm nay nó trở về, khi trở về thì là dáng vẻ này rồi, sau đó nó nhảy lên giường đánh thức Khê thiếu gia, Khê thiếu gia nhìn thấy dáng vẻ nó thì đã khóc rồi."
Sau khi nghe xong, mọi người đều biết tức nhiên là do trước kia Đàm Ký Khê đùa dai thường xuyên mang con sóc tuyết này đi chọc ghẹo người ta, nên giờ người ta tới báo thù.
Đại biểu ca Đàm Ký Xuyên thật thà nói: "Ký Khê, Tiểu Hoa của đệ thường xuyên trêu đùa người ta, vậy có phải lại chọc người ta, nên người ta cắt lông cho nó một bài học không? Đệ coi trọng nó, nhưng không phải mọi người ai cũng có tính tốt như vậy."
Đàm Ký Xuyên là người chững chạc hiền lành, vô cùng có uy tính trong đám huynh đệ tỷ muội, nếu hắn đã nói như vậy, mọi người cũng cho rằng Tiểu Hoa lại ham chơi chọc trúng cao nhân, lập tức bị cắt lông, chỉ có thể rối rít an ủi tiểu chính thái. May mắn lông có thể mọc dài, chỉ có điều hiện nay thời tiết lạnh, sóc không còn cộng lông cũng sẽ lạnh, không thể chạy ra ngoài, chỉ có thể ở trong phòng bầu bạn với Đàm Ký Khê.
Bởi vì sự kiện sóc con bị cắt lông, lực chú ý của mọi người đều chuyển từ nghĩa nữ Ôn Lương sang con sóc, mọi người tụ họp ăn sáng với lão phu nhân xong thì mỗi người đều có việc rời khỏi.
Rời khỏi Thụy Hương Viện, mấy vị biểu tẩu vốn muốn rủ Như Thúy cô nương đi Hí Viên thành Bình Tân xem hát, Như Thúy lấy cớ chăm sóc đứa nhỏ mà khéo léo từ chối, mọi người cũng không để ý, cười nói một lúc, tất cả đều rời đi.
Trở về Phiêu Tương viện, đầu tiên mặt Như Thúy căng ra, điểm cái mũi của tiểu cô nương nói: "Đêm qua ta nghe được trong phòng con có tiếng vang, tại sao đêm hôm khuya khoắt mà chưa ngủ?"
Tiểu cô nương nhìn nhìn Như Thúy, sau đó nhìn về phía Ôn Lương, thấy hắn an an ổn ổn thưởng thức trà nóng mà nha hoàn mang tới, diện mạo tuấn mỹ, cử chỉ ưu nhã, quý khí tự nhiên, nhìn lại bản thân mình mặc dù mang một thân áo tơ váy ngắn hoa lệ nhưng vẫn là một nha đầu xấu xí, không tự chủ được có chút tự ti, nhưng mà nhớ đến nam nhân phong thái như vậy là cha mình, lại có chút cao hứng. Đến khi nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của hắn, lập tức ngượng ngùng nói: "Đúng như hai người nghĩ vậy, ai kêu nó tự chạy đến giường của con làm con sợ."
Ôn Lương mỉm cười nói: "Nhưng mà ta nghe nha hoàn nói gần đây con thích ăn hạt phỉ, nhưng mỗi lần ăn xong không có thu dọn, chắc chắn Tiểu Hoa bị hạt phỉ của con dụ tới." Thấy tiểu cô nương cúi đầu xuống dùng chân di di trên đất, còn nói thêm: "Ngạn Bình, sau khi hồi kinh ta sẽ dạy cho con viết chữ đọc sách, con có muốn không?"
Ôn Ngạn Bình nháy nháy mắt, sau đó lộ ra sắc mặt tươi cười, ưỡn ngực nói: "Cha, con muốn! Sau này tuyệt đối không làm cha mất mặt."
Ôn Lương cười không nói.
Như Thúy xem xét hai người kia, đem tiểu cô nương kéo qua, hôn lên mặt bé một cái: "Mặc dù rất muốn khen con làm tốt lắm, nhưng chọc biểu thúc con khóc thì không phải chuyện tốt. Sau này loại chuyện đó không được làm tiếp...Ừ, muốn làm cũng phải xem tình hình mà cân nhắc có chừng mực." Đàm Ký Khê sức khỏe không tốt, nếu khóc ảnh hưởng đến sức khỏe, ngoại tổ mẫu sẽ đau lòng. Nhưng mà trong mắt Như Thúy cô nương, nếu đổi lại là người bên cạnh nàng bị Ôn Ngạn Bình trêu cợt như thế, chắc chắc nàng sẽ lớn tiếng tán thưởng.
Nghe rõ lời nàng nói, Ôn Ngạn Bình nhếch miệng nói: "Tuổi con còn lớn hơn hắn, nhưng phải gọi hắn là biểu thúc, làm sao cũng thấy mình thiệt thòi. Cha, nương, hay là chúng ta thương lượng, hai người nhận con làm muội muội được không?" Tiểu nha đầu đưa ra chủ ý.
Như Thúy cười híp mắt lắc đầu, nói cho bé biết chuyện này đã tế báo cáo tổ tông, không thể sửa lại được.
Ôn Lương càng cảm thấy nha đầu kia có tính khí như thế, trong lòng cảm thấy bé không giống con gái mà giống con trai hơn.