Hiền Thê Ngốc Nghếch

Chương 48




"Ắt xì!"

Lúc mở cửa, một trận gió bắc lạnh băng và hoa tuyết đập vào mặt, mũi vì bị không khí lạnh lẽo làm sặc khiến Như Thúy cô nương hoa lệ hắt hơi một cái.

Thanh Y xách đèn lồng đi phía sau có chút lo lắng nhìn nàng, nói: "Phu nhân, người thực sự không cần nô tỳ đi cùng người sao?"

Như Thúy cô nương quấn kín áo choàng dày trên người, không chút nghĩ ngợi mà chối từ: "Không cần, không phải ta cũng biết đường đi sao, ngươi tiếp tục ngủ đi."

Khóe miệng Thanh Y co rút, trong lòng có chút thất bại, vào thời điểm này, sao nàng ta có thể ngủ được?

Tối nay là lúc Thanh Y gác đêm, nàng ta vốn ngủ trong căn phòng nhỏ ở gian ngoài, đầu tiên nghe được tiếng cửa mở, tưởng mình ngủ mơ, không có phản ứng gì lớn, chờ thêm một lúc, lại nghe được một loạt âm thanh rầm rầm soạt soạt, bỗng giật mình tỉnh giấc, vội vàng xoay người rời giường qua xem, liền nhìn thấy một bóng đen từ trong phòng đi ra.

Rất nhanh Thanh Y liền biết chuyện hơn nửa đêm Ôn đại nhân chạy đến thư phòng, trong lòng có chút sầu muộn, cảm thấy hẳn duyên cớ hai vợ chồng này cãi nhau là bởi vì chuyện đi tham dự sinh thần của Trấn quốc công. Thanh Y là một nha hoàn suy xét tỉ mỉ, là nha hoàn mà lúc trước Túc vương phi chọn riêng đưa theo khi gả Như Thúy, mục đích chính là giúp đỡ người không có mắt nào đó một chút, để nhắc nhở nàng vào lúc quan trọng. Khi biết mình hầu hạ cô nương phải gả cho Ôn Lương con của Trấn quốc công, liền ngầm nghiên cứu rất nhiều, cũng từng phỏng đoán tính tình Ôn Lương, đại khái cũng hiểu biết chút tính khí của Ôn Lương, cho nên hôm nay lúc nghe thấy phu nhân ngơ ngốc nhà mình thoải mái đồng ý với Tôn ma ma sẽ đến tham gia sinh thần của Trấn quốc công, trong lòng đã có loại cảm giác không xong.

Chỉ có thể hận người nào đó hoàn toàn tỏ vẻ đương nhiên, quả là không tim không phổi, mà nha hoàn các nàng lại gánh lo âu, sợ Ôn đại nhân tức giận. Dù sao hầu hạ bọn họ đã lâu, cũng biết Ôn đại nhân không muốn gặp người của phủ Trấn quốc công, mỗi lần nói đến phủ Trấn quốc công cặp mắt hoa đào kia sẽ lạnh lẽo khiến người ta không dám nhìn gần.

Được rồi, hiện tại ác mộng đã trở thành sự thật, Ôn đại nhân thực sự tức giận chạy đến thư phòng, bỏ người nào đó một mình trong phòng...

"Thanh Y ngoan à, đừng nghĩ lung tung, ta đi gọi Ôn đại nhân về." Như Thúy cô nương nhận lấy đèn lồng trên tay Thanh Y, lẩm bẩm: "Thật là, chẳng lẽ Ôn đại nhân không biết thân thể mình quý báu yếu ớt sao? Bị trời đông lạnh phá hủy thì phải làm sao?"

"..."

Thanh Y ngây ngốc nhìn bóng dáng nàng vừa nói lầm bầm vừa lẫn vào bóng tối, một lúc sau lau đi giọt nước mắt chảy xuống như sợi mỳ, trong lòng yên lặng thầm nghĩ: Ôn đại nhân có quý báu hơn nữa cũng là nam nhân, xin người đừng phá hoại hình tượng Ôn đại nhân nữa được không?

Đêm gió tuyết, càng đi tới càng cảm thấy tay chân đều đông cứng, thân thể vốn được che ấm áp cũng bắt đầu cảm thấy lạnh lẽo, co rúm lại trong gió lạnh. Rõ ràng trước đây cảm thấy từ phòng ngủ đến thư phòng chỉ cách chưa đầy nửa khắc, chẳng biết tại sao đêm nay lại cảm thấy đường này vô cùng khó đi.

"A..."

Tiếng gió tuyết gào thét che khuất tiếng kêu thảm thiết.

Chờ khi rốt cuộc Như Thúy cô nương cũng mò đến được thư phòng, cảm giác mình đã bị đông cứng thành kem que.

Trong thư phòng đốt một ngọn đèn, một bóng người cao to ánh ngược lên cửa sổ.

Lúc tiếng gõ cửa vang lên, nam tử đang đứng trước cửa sổ không biết nghĩ gì chợt nhíu mày, cho là mình nghe lầm, là tiếng gió tuyết đập vào cửa, chờ thêm một chút, âm thanh kia vẫn kéo dài, do dự một lúc, buông miếng ngọc bội đang cầm trong tay xuống, đi mở cửa.

Sau khi mở cửa, một người toàn thân đều là tuyết lăn vào, Ôn Lương theo bản năng giữ lấy, ngây ngốc nhìn cái người run run ra sức rên lạnh quá lạnh quá.

"Nha đầu?"

Như Thúy cô nương ngẩng đầu nhìn hắn, phủi lung tung mấy thứ dính trên mặt, trên gương mặt đông lạnh phát run lộ ra một nụ cười sáng lạn: "Ôn đại nhân, thiếp tới đón chàng."

"..."

Ôn Lương nhìn khuôn mặt té bầm tím của nàng, hoa tuyết trên tóc còn chưa tan, trong lòng vừa chua vừa chát, còn có loại tức giận không biết tên nào đó, thế nhưng trách móc vọt tới cổ họng lại không thể phun ra, chỉ ôm chặt nàng vào lòng, đá chân đóng cửa, ngăn lại gió tuyết lạnh băng bên ngoài.

Sau đó không lâu, Thượng Khê bưng nước nóng và khăn mặt sạch sẽ tiến vào, lại pha trà nóng cho bọn họ, sau đó thi lễ rời đi, từ đầu tới cuối không hề liếc mắt nhìn người nào đó bị nam nhân ôm thật chặt vào lòng.

Như Thúy cô nương thì ngược lại, cảm thấy tư thế này quá xấu hổ, có chút đứng ngồi khó yên.

"Ngồi yên đi, không được nhúc nhích!" Ôn Lương nghiêm túc nói.

Trộm trộm nhìn hắn một cái, gương mặt nam tử vốn tuấn mỹ lúc này không nét tươi cười thoạt nhìn có chút lạnh lùng nghiêm nghị, khiến nàng có cảm giác như đối mặt với Túc vương, cái đầu thiếu não trống rỗng, không thốt nổi câu nào, ngoan ngoãn bị hắn ôm lên giường trong phòng nhỏ ở thư phòng.

"Nàng có mưu đồ gì?" Ôn Lương hỏi.

"Hử?" Như Thúy cô nương nháy nháy mắt, không hiểu hắn đang nói gì.

Sau khi Ôn Lương hỏi câu này, liền không lên tiếng nữa, vắt ráo khăn lông nóng lau mặt cho nàng, lúc chạm đến nơi bầm tím trên mặt, rốt cuộc nàng cũng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, khuôn mặt nhăn thành cái bánh bao. Sức lực trên tay Ôn Lương theo bản năng cũng giảm nhẹ, sau đó lại nâng tay phải của nàng lên, nhìn thấy lòng bàn tay cũng trầy một miếng da, vết máu đã khô, nhưng có thể tưởng tượng lúc đó nàng té thảm thế nào, may mà nàng còn có thể một mình sờ soạng tìm đến được đây.

Thấy nàng một mình chật vật xuất hiện, Ôn Lương không biết là nên buồn bực tức giận mình, hay giận nàng quá ngốc nữa.

Tay Như Thúy cô nương ôm chung trà nóng, ngoan ngoãn ngồi ở trước giường, nhìn nam tử luôn yếu ớt trong cảm nhận của nàng đang tự mình rửa sạch vết thương cho nàng, sửa sang lại quần áo xộc xệch cho nàng, trong lòng không được tự nhiên, muốn ngăn cản hắn, lại bị ánh mắt hắn trấn áp, trong lòng vô cùng dằn vặt, đột nhiên nhớ lại lúc ở Đồng Thành mấy năm trước, sau khi tiểu thư nhà mình bị thương từng nói một câu: nam thần trong lòng ngồi xổm trước mặt hầu hạ mình, cái loại cảm giác này thực là một lời khó nói hết, chỉ cảm thấy toàn thân đều bùng nổ.

Nếu nói vương gia là nam thần trong lòng tiểu thư, như vậy Ôn đại nhân chính là nam thần trong lòng nàng, không được xâm phạm!

Cho nên lúc này Thúy ngốc cô nương không chỉ không thấy cảm động, trái lại còn có cảm giác toàn thân sợ hãi, lông tơ đều dựng đứng.

Ôn Lương cầm một lọ thuốc mỡ giảm sưng trong tay, cất giọng nhàn nhạt: "Còn bị thương ở đâu không?"

Như Thúy cô nương nghe được, lắc lắc đầu nói: "Nơi khác có quần áo che chắn, té không nghiêm trọng."

"Sao lại bị ngã? Nàng ngốc đến vậy sao?" Trong lòng Ôn Lương đại nhân, nương tử nhà mình là một nàng ngốc vô cùng may mắn, sao có thể bị thương chứ? Cho nên lúc nhìn thấy nàng xuất hiện, đầu đều trống rỗng.

"Tại tuyết lớn quá thôi, nhất thời mờ mắt." Như Thúy cô nương nói rất nhẹ nhàng, sau đó nhìn hắn, thở dài: "Ôn đại nhân vẫn lợi hại hơn, không có đèn cũng có thể bình an đến thư phòng."

"..."

Nghe nói thế, thiếu chút nữa Ôn Lương tức chết, nha đầu kia chắc không phải đang châm chọc hắn chứ? Không có mắt cũng phải có mức độ chứ? Không nhìn thấy hắn đang tức giận sao?

Sau khi sửa sang cho nàng sạch sẽ, tức giận ngập tràn trong lòng Ôn Lương giảm đi mấy phần, sau đó ngồi đối diện nàng mắt to trừng mắt nhỏ.

Một lát sau, vẫn luôn bị cặp mắt hoa đào kia nhìn mà tim đập rộn lên, Như Thúy cô nương lên tiếng, "Ôn đại nhân, thư phòng lạnh như vậy, lại không đốt địa long, trong phòng chúng ta ấm hơn, ngủ cũng yên ổn hơn, đúng không?" Nói xong, cười cười lấy lòng hắn.

Mặt Ôn Lương không đổi sắc nhìn nàng.

"Nàng không ngủ lại tới đây làm gì?" Hắn mở miệng, giọng có chút khàn khàn, "Không phải ta đã bảo nàng ngủ trước rồi sao?"

Như Thúy cô nương nhất thời lúng túng, cẩn thận hỏi: "Chàng muốn nghe lời thật hay là nói dối?"

Mi tâm Ôn Lương nhảy lên, theo kinh nghiệm trước kia, mặc kệ là lời thật hay lời nói dối đều sẽ khiến hắn bừng bừng nóng giận, nha đầu kia sinh ra là để chọc giận hắn mà.

"Lời thật lời dối đều nói hết ra đi." Ôn Lương tự rót chén trà nóng cho mình, chậm rãi uống, khói trà mờ mịt nhuộm mờ đôi mắt đen của hắn.

"Lời dối là, vì lo lắng Ôn đại nhân chàng tức giận, thiếp không muốn chàng tức giận; lời thật là … Ôn đại nhân quý báu yếu ớt như vậy, thiếp sẽ đau lòng."

Quả nhiên, Như Thúy cô nương vừa nói xong, liền bị người trực tiếp đẩy ngã xuống giường, nam nhân trực tiếp ngồi xỗm ở thắt lưng nàng, hai tay giữ chặt đôi vai gầy của nàng, va chạm khiến nàng thiếu chút nữa không thở nổi.

"Ôn, Ôn, Ôn đại nhân, quá thô lỗ rồi, không hợp với hình tượng của chàng." Như Thúy cô nương vội vàng khuyên nhủ.

"..."

Trong nháy mắt Ôn Lương có loại xúc động muốn cắn giết nha đầu kia, nghẹn chết người ta mà.

Cuối cùng, chỉ có thể nắm lấy cằm nàng, hung hăng chặn miệng của nàng, để nàng lặng yên an phận.

Sau khi ngắt lời cô nương ngơ ngốc nào đó, chút u ám trong lòng Ôn Lương rất nhanh liền biến mắt hẳn, hắn ôm nàng làm ổ trên giường, kéo chăn qua đắp lên thân thể hai người.

"Xin lỗi, đêm nay ta đã mất khống chế." Hắn nhẹ nhàng nói, hôn lên trán của nàng, trong lòng có chút bực bội khó hiểu. Nếu hắn không đi, chắc nàng sẽ không bởi vì tới tìm hắn mà ngã bị thương? Thế nhưng cùng với bực bội quá nhiều lại có một loại thỏa mãn nói không nên lời.

Có lẽ trên thế giới này còn có rất nhiều người sẽ giống như nàng, nguyện ý làm việc ngốc vì mình, thế nhưng nàng ngốc lại khiến hắn vui mừng không nén được. Ngốc nghếch của nàng lại khiến cho hắn ái mộ, tim hắn quá cứng rắn, rất khó tiếp nhận người ngoài, không cách nào có cơ hội khiến hắn cảm động, khiến hắn động lòng mơ tưởng.

Nhưng nếu đã động lòng, hắn tùy hứng mặc kệ trời đất khó dung, đều phải nhét người nọ vào thế giới của mình.

"... Từ sau khi mẫu thân qua đời, ta liền không muốn về ngôi nhà đó nữa. Mẹ ta chính là bị... ông ta làm tức chết, ta ghét ông ấy, nếu có thể, cả cuộc đời này ta đều không nguyện gặp lại ông ấy! Sinh thần thì sao chứ, ít nhất ông ấy vẫn còn sống tốt đến năm mươi, còn mẹ ta lại sớm lìa đời... Ta biết, hằng năm vào sinh thần của ông ấy, ông ấy đều mượn cớ muốn ta về nhà. Thế nhưng ta không vui, trở lại làm gì? Nhìn ông ấy trương khuôn mặt cương trực công chính ra thì sau đó liền nhớ tới mẹ ta, không phải là bị cái vẻ cương trực đó tức chết sao? Cho nên những năm gần đây, nếu ở kinh thành, ta đều gây ra mấy chuyện ngoài ý muốn, không hề đặt một bước chân đến đó..."

Giọng của hắn càng ngày càng thấp, tuy rằng rất bình tĩnh, nhưng nét mặt giấu trong bóng đêm lại khổ sở giống như đang khóc.

Đại khái là hắn đang rơi lệ trong lòng.

Nàng với tay nắm lấy mặt hắn, chui đầu làm tổ trong cổ hắn, bất chấp mặt bị ép tới đau đớn, yên tĩnh im lặng ôm hắn, để hắn phát tiết uất hận khổ sở trong lòng.

Trong bóng tối, hai người tựa như hai con thú nhỏ rơi vào cảnh khốn khổ, ở cùng liếm vết thương cho nhau, an ủi nhau.