Hiền Thê Ngốc Nghếch

Chương 141




Đẩy đám dây leo dày đặc ra, trước tiên Ôn Ngạn Bình tập trung cảm nhận, phát hiện trong sơn động không có mùi của thú dữ mới kéo Hạng Thanh Xuân vào.

Lúc này trời đã bắt đầu mưa tí tách, hơn nữa mưa có xu thế ngày càng lớn, bầu trời vốn tươi đẹp cũng biến thành màu xám tro u ám, cả thế giới chìm vào một mảnh tối mờ mịt, ánh sáng tắt dần. Trong sơn động không đủ ánh sáng, đưa mắt nhìn chỉ thấy một mảnh đen thui, không biết không gian rộng lớn thế nào.

Sau khi tiểu cô nương đa tài đốt lửa lên, Hạng Thanh Xuân mới có thể quan sát sơn động thật rõ, ngoài sức tưởng tượng, sơn động này thật lớn, có thể chứa được chừng một trăm người, trong sơn động rất khô ráo, trong góc còn chất một ít củi khô và một cái giường đá, trên giường phủ cỏ khô mềm mại. Có thể thấy sơn động này thường xuyên có người dọn dẹp, hẳn là những thợ săn lên núi đi săn kia.

Hạng Thanh Xuân quan sát một lượt, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía tiểu cô nương đang bận rộn cạnh đống lửa, tiểu cô nương tài giỏi cần cù tỏ vẻ hắn là một đại nam nhân vai không thể vác tay không thể động, tứ chi bất cần, không hiểu sao hắn vừa buồn bực, vừa vì tiểu cô nương tài giỏi mà tự hào sung sướng.

Loại cảm giác kiêu ngạo này là chuyện quan trọng sao?

Lửa bùng lên, ở bên cạnh dùng mấy cây gỗ dài dựng thành một cái giá cao ngang người lớn, Ôn Ngạn Bình vội vàng kêu: "Hồ ly tinh, y phục của huynh ướt hết rồi, còn không cởi ra hong khô, coi chừng sinh bệnh đó."

"..."

Hạng Thanh Xuân nghiêm mặt, chậm rì rì đi tới, sau đó lau nước mưa trên mặt, ngồi vào bên cạnh đống lửa, nhìn tiểu cô nương đang cầm một cây gậy gỗ khiều đống lửa, ánh mắt rơi xuống trên bờ vai chỉ ướt một mảng của nàng. So với hắn nửa người đều ướt chẳng ra làm sao, tiểu cô nương thật là chỉ ướt một chút.

Ôn Ngạn Bình nhìn khuôn mặt bình tĩnh của hắn, đương nhiên hiểu rõ, biết hắn im lặng là thể hiện bên trong đang buồn bực, nhịn không được cười ha ha vài tiếng: "Nhìn đi, lúc nãy dùng lá cây to che mưa cho huynh thì huynh không cần, bây giờ ướt hết rồi."

Cái hình tượng kia đặc biệt ngốc! Dù cho hắn không ngại ngốc một chút, nhưng mà lúc nãy tốc độ nàng nhanh như thế, lá cây đều bay lên hết, ai có thể biến thái giống nàng chứ, vừa chạy nhanh vừa chú ý mấy phiến lá lớn che mưa? Ít nhất với tư cách là quý công tử đọc đủ loại thi thư, hắn làm không được!

Sắc mặt Hạng Thanh Xuân không đổi nhìn nàng, trong lòng cảm thấy rất thất bại, càng thất bại chính là, tiểu gia hỏa đĩnh đạc hối thúc hắn nhanh chóng cởi y phục kia, nhìn trái nhìn phải, nhìn thế nào cũng là một nam nhân không thể nghi ngờ.

Cuối cùng, Hạng Thanh Xuân cởi ngoại bào ra, chỉ mặc áo trong màu trắng mỏng ngồi trước đống lửa, nhìn tiểu cô nương lưu loát đem y phục của hắn treo lên giá, sau đó chạy ra ngoài, chỉ một lát sau là trở lại mang theo một con thỏ đã xử lý sạch sẽ, xuyên qua trên nhánh cây, gác trên lửa nướng.

Tiểu sư đệ tài giỏi, cho thấy sư huynh thật quá vô dụng phải không?

"Tiểu sư đệ, y phục đệ cũng ướt, có muốn cởi ra để ta giúp đệ hong khô không?" Hạng Thanh Xuân nhìn chằm chằm trước ngực nàng hỏi.

Ôn Ngạn Bình đang vắt một quả trám lên con thỏ, nghe thấy lời hắn hỏi cũng không ngẩng đầu lên nói: "Không cần, đầu vai hơi ẩm ướt một chút thôi, hong hong một chút là được."

Hạng Thanh Xuân nhìn chằm chằm nàng một lát, suy nghĩ về chênh lệch vũ lực giữa hai người, nếu mình bá vương ngạnh thượng cung với nàng nhất định sẽ bị nàng trực tiếp đánh bay, cho nên tiết nuối mà dập tắt ý nghĩ kia.

Lúc này, Ôn Ngạn Bình đưa con thỏ kia cho hắn, dùng vẻ mặt chờ mong: "Đệ muốn ăn thịt nướng."

Rốt cuộc có một chuyện mà mình có thể làm, Hạng Thanh Xuân thong thả đưa tay nhận lấy, bắt đầu lật trở con thỏ trên lửa.

Một lát sau, con thỏ nướng tươm váng dầu, váng dầu màu vàng kim óng ánh nhỏ trên lửa phát ra âm thanh xèo xèo, trong không khí tràn ngập mùi thơm thịt nướng, cộng thêm có cho vào một ít nước quả trám nên mùi vị càng thơm ngát, rất hấp dẫn.

Hạng Thanh Xuân ngẩng đầu liếc người nào đó đang dùng ánh mắt trông mong nhìn chằm chằm con thỏ nướng, âm thầm thở dài.

Sau khi con thỏ được nướng chín, Hạng Thanh Xuân dùng dao găm cắt một cái đùi thỏ, đặt trên một chiếc lá cây to được rửa sạch sẽ, đưa cho người nào đó đang nuốt nước miếng mãnh liệt, nhìn nàng vui vẻ ăn miếng thịt lớn, mặc dù thô lỗ đến mức người ta không đành lòng nhìn thẳng, nhưng vẫn không nhịn được mỉm cười.

Lễ nghi quy củ của Ôn Ngạn Bình đương nhiên rất tốt, đây chính là thành quả do ma ma nghiêm khắc nhất trong cung dạy bảo uốn nắn, chỉ tiếc phần lớn tiểu gia hỏa này chỉ dùng để giả vờ giả vịt, trước mặt người quen sẽ lộ nguyên hình. Trước kia Hạng Thanh Xuân không biết, sau đó mấy lần liền xác định, cho tới bây giờ Ôn Ngạn Bình căn bản không xem hắn là người ngoài, khiến cho hắn vừa vui mừng vừa buồn bực. Vui mừng là vì nàng hoàn toàn tin tưởng mình, buồn bực là vì tiểu gia hỏa này xem mình như huynh đệ, hắn chỉ có thể gồng mình chấp nhận loại quan hệ đó.

Ngã, ai muốn làm huynh đệ với nàng chứ!

Sau khi ăn uống no say, bên ngoài mưa vẫn không dứt, sắc trời ngày càng tối, xem ra trận mưa này có thể kéo dài tới hôm sau.

Y phục đã được hong khô, Hạng Thanh Xuân chậm rãi mặc ngoại bào, cẩn thật chỉnh sửa đai lưng, động tác thành thạo tao nhã, nhất cử nhất động hoàn toàn tự nhiên, giống như một bức họa xinh đẹp, đẹp tới mức khiến người ta nhìn không chuyển mắt. Động tác Hạng Thanh Xuân lưu loát, ngẩng đầu liếc mắt một cái, bối rối nghĩ, một lần nữa nghi ngờ suy đoán của mình.

Mặc y phục tử tế, Hạng Thanh Xuân bước tới cửa động nhìn màn mưa, gió mang theo mưa thổi qua, dính vào vạt áo, khiến hắn ớn lạnh rùng mình.

Ôn Ngạn Bình chạy tới, dùng vò nước xù xì trong sơn động hứng nửa vò nước, sau đó ngắt một nắm lá cây không biết tên trước cửa động vò nát rửa tay, dầu mỡ và khói dầu trên tay rất nhanh được rửa sạch sẽ. Hạng Thanh Xuân nhìn nhìn, cũng rửa tay, trong lòng không khỏi có chút thương tiếc nàng.

Trời sinh không thể nào có thể tự sinh tồn nơi hoang dã như thế, đặc biệt là cuộc sống đệ tử thế gia kinh thành như bọn hắn, nhất định là rất đau khổ nên không thể không học tập, đương nhiên quen thuộc nên mới tài giỏi như vậy. Khi còn bé Ôn Ngạn Bình đã trải qua những gì không ai biết, thời điểm Ôn Lương thu dưỡng nàng, đã xóa sạch tất cả, cho dù hắn có tra thế nào cũng không tra ra được chút gì, trong lòng thất vọng.

“Nhìn trận mưa này có thể sẽ kéo dài thật lâu, trời tối mù, có lẽ đêm nay chúng ta phải qua đêm chỗ này rồi?" Ôn Ngạn Bình hỏi, sắc mặt không uể oải lo lắng, đối với nàng mà nói dù cho chỉ có một sơn động rách nát cũng không có vấn đề gì lớn. Chỉ là nhìn dáng vẻ mong manh dễ vỡ của Hồ ly tinh, nàng lo lắng hắn chịu không được.

Hạng Thanh Xuân tức giận, gia hỏa này nghĩ cái gì sẽ thể hiện hết lên mặt, cho là hắn được nuông chiều từ bé không chịu được sao? "Không, thị vệ sẽ nhanh chóng tới tìm chúng ta." Sau đó thấy nàng nhẹ nhàng thở ra, biểu lộ “quả nhiên được nuông chiều từ bé”, hắn gần như không nhịn được muốn hành hung nàng một trận.

Tiểu sư đệ quá tài giỏi, quá đáng ghét.

Đúng như lời Hạng Thanh Xuân, trước khi trời tối, bọn thị vệ quả nhiên tìm tới.

Hai người mặc áo tơi thị vệ đưa, đội mũ rơm, bèn rời khỏi sơn động.

Mặc dù có áo tơi che mưa, nhưng mà khi trở lại biệt trang, y phục của họ cũng ướt hơn phân nửa, Chiếu Quang rất biết điều, đã sớm sai người chuẩn bị nước ấm và y phục sạch sẽ đặt trong phòng tắm.

Ôn Ngạn Bình hết sức hài lòng, cảm thấy Chiếu Quang rất biết điều, đuổi hết người đi liền cởi áo ngoài, trực tiếp nhảy vào thùng gỗ tỏa khói trắng, chỉ chừa cái đầu trên mặt nước, thoải mái tắm rửa.

Bên kia, lòng dạ Hạng Thanh Xuân không thoải mái như nàng, dùng tốc độ bình thường tắm rửa xong liền ăn mặc chỉnh tề đi ra. Hỏi Chiếu Quang, biết rõ người nào đó đang tắm, ánh mắt xoay chuyển, đi tới một phòng tắm khác.

Chiếu Quang kinh hãi, chẳng lẽ thiếu gia nhà hắn muốn rình Ôn thiếu gia tắm rửa? Rốt cuộc thiếu gia nhịn không được muốn ra tay sao? Ôn thiếu gia đáng thương, hắn có nên chuẩn bị dầu bôi trơn lén lút đưa tới hay không?

May mắn sau gáy Hạng Thanh Xuân không có mắt, bằng không sẽ nhìn thấy vẻ mặt bỉ ổi của gã sai vặt, không thể không giết chết gã.

Đi tới bên ngoài phòng tắm, Hạng Thanh Xuân quay đầu, mặt không đổi nhìn Chiếu Quang, Chiếu Quang toát mồ hôi lạnh một cái liền đi ra, vội vàng lui xuống một ngã rẽ thật xa đứng chờ, bắt đầu tính toán, chọn thời điểm thích hợp nào đưa dầu bôi trơn tới là tốt nhất? Nếu như không có dầu bôi trơn, hai nam nhân ở cùng một chỗ, chắc sẽ bị thương nhỉ?

Hạng Thanh Xuân hài lòng gã sai vặt biết điều, đứng ở ngoài hít một hơi thật sâu, gõ cửa, bên trong chỉ có tiếng nước róc rách, có thể nghe ra người bên trong vẫn đang tắm. Lại gõ gõ cửa, mới nghe được một đạo âm thanh trong trẻo truyền đến: "Ai thế? Vào đi."

Thiếu niên chưa trổ mã âm thanh vẫn trong sáng, rất trung tính, đây cũng là nguyên nhân trước đây Hạng Thanh Xuân chưa bao giờ nghi ngờ, suy nghĩ nhiều. Thế nhưng từ sau khi nghi ngờ, vẫn luôn tìm cơ hội đột phá, lúc nghe thấy âm thanh này, không biết tính sao, hắn nghĩ nếu là nữ hài tử, tuy âm thanh này rất trong trẻo, nhưng lại rất có tinh thần.

Trong lòng bàn tay ướt mồ hôi, Hạng Thanh Xuân lấy lại bình tĩnh, nếu như nàng đã lên tiếng, không đi vào hình như không tốt lắm.

Vì thế hắn đẩy cửa đi vào.

Sương mù ngập tràn trong phòng tắm, người đứng trước bình phong đang tự quấn đai lưng cho mình, thấy người tới, lộ ra vui vẻ: "Hồ ly tinh, mùi vị của nước này rất lạ, nhưng mà ngâm vào cảm giác không tồi."

Hạng Thanh Xuân trừng mắt nhìn y phục trên người nàng, đờ đẫn nói: "Nước trong phòng tắm được dẫn từ suối nước nóng tự nhiên trên núi, ngâm vào có thể xua tan mệt mỏi..." Không phải là đang ngâm nước nóng sao? Tiếng nước vừa rồi phát ra từ đâu?

"Quả nhiên là suối nước nóng, không tệ lắm." Ôn Ngạn Bình vui vẻ: "Mới vừa rồi có một con khỉ nhỏ chạy tới cùng ngâm nước nóng với đệ, chỉ là khi huynh gõ cửa nó đã chạy, thật đáng tiếc."

"..." Không, tuyệt đối không đáng tiếc, hắn muốn giết chết con khỉ kia!

Hai người nói xong, cùng ra khỏi phòng tắm, thì thấy Chiếu Quang ngồi bên ngoài.

"Ồ, Chiếu Quang, ngươi ngồi chỗ này tắm mưa sao?" Ôn Ngạn Bình buồn cười hỏi, dáng vẻ tùy tiện.

Hạng Thanh Xuân lạnh mặt nhìn biểu lộ ngốc nghếch sững sờ trên mặt gã sai vặt nhà mình, chẳng muốn suy đoán não hắn lại bổ sung cái gì kỳ quái, trực tiếp dẫn tiểu cô nương rời đi.

Bởi vì trời mưa, bốn phía đều ướt sũng, không có nơi nào có thể đi, hai người ngồi ngốc trong phòng, sau khi Hạng Thanh Xuân lấy bàn cờ ra, bắt đầu đánh cờ giết thời gian.

Thẳng đến giờ hợi, tiểu cô nương buồn ngủ, Hạng Thanh Xuân mới thu bàn cờ để cho nàng nghỉ ngơi.

"Hồ ly tinh, ngủ ngon!" Ôn Ngạn Bình sức sống bắn ra bốn phía nói, sau đó chạy về phòng, phanh một cái đóng cửa lại.

Cái âm thanh "phanh" kia không chỉ đóng cửa lại, còn giống như đang cười nhạo hắn làm chuyện vô dụng.

Hạng Thanh Xuân lau mặt, lần nữa nghi ngờ có phải mình biến thái hay không, nên mới tưởng tượng một nam nhân thành nữ nhân. Ngày hôm nay, bất luận trong tình cảnh nào, người nào đó tùy tiện làm gì cũng làm cho hắn bác bỏ khả năng là nữ nhân của nàng. Nếu thật là cô nương gia, thì cũng quá giống nam nhân rồi.

***

Ôn Ngạn Bình bị một luồng sóng đau đớn ngấm ngầm làm tỉnh dậy.

Loại đau đớn khó chịu này không giống với loại đau đớn khi bị thương, mà giống như giày vò lòng người, khó chịu đau nhức, không phải không thể chịu được, nhưng khiến cho người ta cảm giác tâm tình rất nóng nảy.

Tiểu cô nương nóng nảy tỉnh dậy, ngồi ngốc trên giường một lát, cào cào mái tóc dài lộn xộn, sau đó cẩn thận mò xuống giường, đi ra phía sau tấm bình phong, dưới ánh sáng của mặt trăng ngoài cửa sổ, kéo tiết khố của mình, không ngoài ý muốn thấy được một vết đỏ.

Tiểu cô nương cứng ngắc.

Qua một lát, trong phòng truyền đến âm thanh phẫn nộ của người nào đó: "Phi Y, tỷ gạt ta!!! QAQ"