Hiền Thê Ngốc Nghếch

Chương 132




Ôn Ngạn Bình tiếp nhận thiếp mời đã mở kia, bên trong là chữ trung quy trung củ không có gì đặc biệt, phía dưới là lạc khoản (Lạc khoản: phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ) là ấn giám của Tây Quận Vương phủ, căn bản không nhìn ra bút tích của cô nương gia, trong lòng không khỏi có chút thất vọng.

Đại khái nhìn ra thất vọng của nàng, Phi Y âm thầm cắn răng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Thiếu gia, Tây Quận Vương phủ mời ngài ngày mai đi xem hí khúc, hạ nhân trong phủ họ còn đang chờ bên ngoài, phu nhân bảo nô tỳ tới hỏi ngài một tiếng, ngài đi không? Mặc kệ có đi hay không phải hồi đáp một tiếng mới được."

Ôn Ngạn Bình vuốt đóa hoa trên thiếp mời, trên mặt có chút nóng lên, phát nhiệt, hỏi lại một lần nữa: "Thật là ý tứ của Ngũ tiểu thư sao?"

"..."

Tiểu Lộ Tử mở to hai mắt nhìn khuôn mặt đỏ ửng của người nào đó, cảm thấy thiếu gia nhà hắn thật là một củ cải lớn hoa tâm đa tình, trước đó một khắc còn đối với đại thiếu phu nhân Vũ Xuyên hầu phủ thâm tình quan tâm, sau một khắc liền hướng Ngũ tiểu thư Tây Quận Vương phủ ngượng ngùng, thật sự là quá trơ trẽn, nam nhân đạt trình độ này, rất cặn bã.

Nhưng, vì sao có cảm giác, cảm thấy phản ứng của người nào đó không đúng nhỉ?

Xác thực không sai nha!

Phi Y quả thật nóng nảy, cô nương này đến cùng có ý thức được mình là một nữ nhân không? Nên chú ý không phải là cô nương xinh đẹp mà là công tử anh tuấn mới đúng chứ? Nhưng mấy lần gặp Ngũ tiểu thư Tây Quận Vương phủ, thấy cô nương người ta lớn lên thật đẹp, thế mà vui mừng hết sức, mỗi lần nghe tên ngũ tiểu thư Đường Giai Âm, đều nhộn nhạo một phen, như thế thật là nữ nhân sao?

Phi Y đương nhiên không để tiểu cô nương ngộ nhận lạc lối, tỉnh táo nói: "Ma ma Tây Quận Vương phủ tới đưa thiếp mời chỉ nói trong phủ bọn họ mời ca cơ nổi tiếng đến hát hí khúc, vì thế các vị tiểu thư làm chủ mời thiếu gia tiểu thư trong phủ chúng ta cùng đi, cũng đặc biệt mời thiếu gia ngài đi."

Trong lòng Ôn Ngạn Bình khẽ động, đang lúc mở miệng muốn đi, ai ngờ Phi Y nói chuyển một cái: "Thời tiết quá nóng, Tam tiểu thư hơi cảm nắng không tiện ra ngoài, đây là phu nhân từ chối nhã nhặn, nếu thiếu gia muốn đi, nô tỳ đi bẩm phu nhân ghi hồi thiếp."

Nghe thế, cảm thấy mình là một ca ca tốt sao có thể ngay lúc muội muội sinh bệnh mà chạy đi xem hí khúc với nữ nhân? Ôn Ngạn Bình lập tức cự tuyệt không chút do dự, nhân tiện hỏi thăm tình huống muội muội.

Khóe môi Phi Y vểnh lên, quả nhiên chỉ cần đem mấy đứa nhỏ ra, chuyện đại sự lớn thế nào thiếu gia cũng buông, đây là Như Thúy cô nương cố ý tiết lộ với Phi Y, Tiểu Quý Quý chỉ có chút không thoải mái mà thôi ngược lại không có gì đáng ngại. Biết rõ chủ ý của Tây Quận Vương phủ, dù cho Ngũ cô nương nhà họ còn nhỏ cũng không dám khinh suất đáp ứng. Không nói Ôn Ngạn Bình chính là một cô nương gia, nếu như là nam tử muốn tìm thê tử cũng tuyệt đối không tìm Tây Quận Vương phủ. Cho nên vẫn là tránh xa thị phi, miễn cho bị người ta tính kế mà không biết.

Phi Y nhận được câu trả lời bèn đi ra ngoài hồi đáp.

Ôn Ngạn Bình cũng đi theo ra ngoài, đi tới tiểu viện của ba đứa nhỏ.

Trong viện một mảnh xanh mướt, đình dài ẩn ẩn theo màu xanh lộ ra, một cảm giác mát lạnh không nói ra lời dưới cái nóng bức của mùa hè. Sau khi đi vào phòng, Ôn Ngạn Bình phát hiện Trường Trường và A Tuyết cũng ở đây, hai tiểu bằng hữu ngồi trên tú đôn trước giường, một trưng khuôn mặt nghiêm túc trong tay cầm quyển sách, xem tình hình là muốn đọc sách cho muội muội nghe đấy, một nằm lỳ trên giường, nhìn giống như đầu một con ếch xanh nhỏ, miệng líu ríu nói chuyện với muội muội.

Mấy nha hoàn ma ma bị đưa đến đứng ở cửa bên hông, thoạt nhìn rất tội nghiệp, hỏi ra mới biết A Tuyết không chịu nổi các nàng cao lớn đoạt hết không khí của muội muội khiến cho trong phòng nóng hơn, sai các nàng đứng cạnh cửa chờ. Đám nha hoàn ma ma đáng thương nội lưu đầy mặt, trong lòng tự nhủ các nàng tuyệt không cao lớn, càng không có ý tứ cướp không khí của Tam tiểu thư.

"Đại ca!"

Thấy nàng tới, các tiểu bằng hữu kêu một tiếng.

Ôn Ngạn Bình lần lượt sờ đầu từng đứa sau đó tiến đến giữa giường, thấy sắc mặt tiểu cô nương hơi tái không có tinh thần nằm trên giường, không khỏi đau lòng, sờ sờ trán nhỏ, độ nóng hơi cao, một tay dính đầy mồ hôi nhanh chóng lấy khăn lau mồ hôi trên mặt cho bé.

"Quý Quý làm sao thế? Đại phu đến xem chưa? Có uống thuốc hay không?"

Tiểu Quý Quý ngồi dậy, mím môi cười cười với nàng, A Tuyết nhanh chóng đáp: "Đại phu xem rồi, đại phu nói muội muội hơi cảm nắng, đã kê đơn cho các tỷ tỷ đi lấy thuốc rồi." Nháy mắt nói tiếp: "Vừa rồi có người đưa thiếp mời tới đây muốn mời đại ca đi xem hí khúc, nương đi gặp khách rồi. Đại ca, huynh muốn tìm thê tử sao?"

"Ai, cái gì?" Ôn Ngạn Bình phát hiện ba đứa nhỏ đều dùng vẻ mặt thành khẩn nhìn mình, tay nhỏ nắm chặt, hình như rất khẩn trương, khiến cho nàng có chút không hiểu. "Ta mới mười lăm tuổi, không gấp." Sau đó ôm lấy A Tuyết, mình thì ngồi vào vị trí của bé, để bé ngồi trên đầu gối mình, nói: "Yên tâm đi, nếu muốn lấy thê tử, ta sẽ nói với các đệ."

Sau đó Ôn Ngạn Bình thấy cả ba đứa nhỏ đều nhẹ nhàng thở ra, nếu chỉ có Quý Quý và A Tuyết thì không có gì, thế nhưng Trường Trường xưa nay trầm ổn cũng thở dài một hơi, khiến nàng không khỏi cảm thấy kỳ quái.

A Tuyết vỗ vỗ ngực nhỏ của mình, sau đó miệng mồm lanh lợi nói: "Thật tốt quá, thì ra đại ca sẽ không tìm đại tẩu cho chúng ta sớm như thế. Đại ca, vì gia trạch bình an, thời điểm huynh muốn tìm đại tẩu nhất định phải lựa chọn cẩn thận, hơn nữa phải để cho đệ, nhị ca và Quý Quý cùng nhau nhìn thuận mắt mới được lấy vào cửa."

"Được ~~" Ôn Ngạn Bình cười híp mắt đáp, sau đó hỏi: "Sao các đệ lại khẩn trương như thế?" Sau đó sờ sờ mặt nhỏ của Tiểu Quý Quý, tiểu cô nương sáp lại, để cho nàng ôm vào lòng, nhu thuận dựa vào ngực nàng.

"Đương nhiên khẩn trương, nếu đại ca lấy phải nữ nhân tính khí không tốt, bất hiếu với cha nương, không yêu thương huynh đệ tỷ muội của phu quân mỗi ngày ba bữa đánh người, chúng ta không phải rất thảm? Nương nói, trưởng tẩu như nương, nương thứ hai của chúng ta phải tìm người mình thích mới được."

Ôn Ngạn Bình: "..." Vì sao mình lấy thê tử về mỗi ngày ba bữa lại đánh bé.

Ôn Ngạn Bình rất nhanh cảm thấy không đúng, đột nhiên sao các tiểu bằng hữu lại nghĩ như thế, vội hỏi: "Sao các đệ lại nghĩ thế? Cô nương gia đều dịu dàng đáng yêu, sao lại là nữ nhân hung ác được? A, đương nhiên, những tiểu thiếp bị chìu hư kia không tính, các nàng không được xem là cô nương gia. Nhưng mà cô nương bình thường đều rất dịu dàng lương thiện, không hung ác như thế đâu."

Trường Trường để quyển sách trong tay xuống, chân thành nói: "Chẳng qua tụi đệ đề phòng trước một chút, bây giờ đại ca mười lăm tuổi rồi, rất nhanh sẽ tìm đại tẩu cho tụi đệ. Vì gia trạch bình an, lấy thê tử phải thận trọng!"

Quý Quý nhẹ nhàng nói: "Đại ca, đại tẩu phải có tính khí tốt, phải xinh đẹp và hiếu thuận với cha nương, đối tốt với chúng ta, đối với đại ca càng tốt mới được."

A Tuyết mạnh mẽ gật đầu, "Đúng đúng đúng, Đại ca lợi hại như thế, nhất định phải lấy một đại tẩu xinh đẹp mới được."

"..."

"Lại nói, các đệ hôm nay làm sao thế?" Ôn Ngạn Bình cảm thấy mình không thể lý giải được thế giới của trẻ con, không khỏi có chút buồn rầu.

Trường Trường nghiêm mặt không nói lời nào, Quý Quý cũng không lên tiếng, A Tuyết mở miệng: "Bởi vì tụi đệ nghe Mẫn Thần ca ca nói, cha huynh ấy tìm thê tử cho huynh ấy, muội muội Mẫn Thần ca ca sợ quá khóc lên, Mẫn Thần ca ca nói muốn tìm người tính khí tốt, đây là đại sự cả đời, bằng không sau này bị thê tử ngược đãi sẽ không tốt."

"..."

Lại nói, vì sao lại bị thê tử ngược đãi chứ? Bây giờ không phải bình thường đều là nam nhân ngược đãi thê tử sao? Ngu Mẫn Thần - đến cùng thì đầu ngươi suy nghĩ cái gì vậy?

A Tuyết vẫn tiếp tục: "Mẫn Thần ca ca nói, thê tử đương nhiên phải lấy người mình thích, như thế gia trạch mới bình an. Nếu mình không thích, liền đến phiên đối phương đau chính mình, nhất định mỗi ngày ba bữa cơm đều bị đánh. Thế nên, tụi đệ không muốn đại ca bị đánh..." Nói xong, tội nghiệp nhìn về phía Ôn Ngạn Bình.

"..."

Như Thúy cô nương vừa đi vào cửa, chợt nghe mấy đứa nhỏ đồng ngôn đồng ngữ, thiếu chút nữa trượt chân, may là Lam Y nhanh tay lẹ mắt đỡ được nàng. Nhưng so với Như Thúy cô nương thất thố, Lam Y Thanh Y đã đờ đẫn bó tay, cả người trống rỗng. Đây rốt cuộc là phải bổ sung năng lực mạnh mẽ thế nào mới có thể suy nghĩ ra nhiều ngụy biện như thế? Cô nương không tự giác hết lần này tới lần khác cảm thấy nàng có thể lấy thê tử, nghe xong câu chuyện của các tiểu bằng hữu, nàng còn cười híp mắt trả lời mình sẽ lấy một người dịu dàng lại hiếu thuận về làm thê tử đấy.

Trong nháy mắt, đại não Như Thúy cô nương phình to, xinh đẹp dịu dàng hiếu thuận...Ai nha, hình như Hạng công tử phù hợp với tất cả yêu cầu này rồi, Hạng công tử rất hiếu thuận với sư phụ và sư mẫu nha, ngày lễ tết đều tặng quà cho tới bây giờ chưa hề gián đoạn, còn thường xuyên tới thăm hỏi, khiến người ta không tìm ra điểm bất mãn. ~~

Thế là trong lòng Như Thúy cô nương không còn rối rắm chuyện các tiểu bằng hữu ngụy biện, đem thuốc đã sắc tốt đưa vào, dụ dỗ con gái nhỏ uống thuốc. Sau khi con gái bắt đầu muốn ngủ, bèn đuổi hai con trai nhỏ về thư phòng đọc sách, dặn dò nha hoàn hầu hạ con gái nhỏ thật tốt, xong dẫn tiểu cô nương không tự giác rời đi.

Ôn Ngạn Bình rất vô tội đi theo sau lưng Như Thúy cô nương, nghe nàng nhắc đến Tây Quận Vương phủ, lúc hỏi ý kiến của mình, tự nhiên không chút do dự nói: "Ngũ tiểu thư rất đẹp!"

"...Không phải Hạng công tử so với nàng ấy đẹp hơn sao?" Hiện giờ Như Thúy cô nương rất muốn bổ não tiểu cô nương ra xem nàng đang nghĩ cái gì?

"Đó là một con hồ ly tinh, đâu thể so sánh với cô nương chứ?" Ôn Ngạn Bình lẽ thẳng khí hùng nói.

Cho nên nói, trong lòng con, ngay cả danh xưng Hạng Thanh Xuân cũng không hơn sao? Ha ha, hồ ly tinh đáng thương, đây rốt cuộc là nhiều đau khổ thế nào mới bức một tài năng lăn lộn tới mức này?

Lần đầu tiên Như Thúy cô nương cảm thấy bó tay, trong lòng lặng lẽ mặc niệm cho Hạng công tử đáng thương.~~

Ôn Ngạn Bình đối với người nhà rất tùy ý, thế nên không hề biết ám chỉ của Như Thúy cô nương, gấp gáp nói với Như Thúy cô nương hôm nay mình đã thêu xong hầu bao, tuy rằng xấu đến khó coi nhưng cũng là tác phẩm đầu tiên của tiểu cô nương, Như Thúy cô nương đương nhiên cổ vũ nồng nhiệt, khiến cho nàng không ngừng cố gắng.

Có thể chuyện hôm nay kích thích thần kinh quá lớn, sau khi rời khỏi chính viện, chậm rì rì đi dưới trời chiều nóng bức, hai tay chắp sau lưng, trong lòng suy nghĩ tới Ngũ cô nương Tây Quận Vương phủ, sau đó xếp nàng ấy chung một chỗ với Hồ ly tinh so sánh, không thể dối lòng nói Ngũ cô nương hấp dẫn hơn.

Mặc dù Hạng Thanh Xuân là nam nhân, nhưng dung mạo của hắn mang một vẻ đẹp yêu dị rung động lòng người, đẹp mê hoặc khiến người ta khó có thể tự kiềm chế.

Trong lòng không khỏi có chút đáng tiếc, nếu Hồ ly tinh là một cô nương thì tốt rồi, đều biết gốc rễ, lại có bệnh không tiện nói ra, trưởng thành không lấy được thê tử, nàng cũng phải chú ý lấy hắn.

Thời tiết thật sự nóng khiến người ta chịu không nổi, Ôn Ngạn Bình lau mồ hôi trên mặt, sau đó trong ánh mắt đờ đẫn của bọn thị vệ, trực tiếp leo tường chạy tới sườn núi mát mẻ phía sau biệt trang, lưu lại Phi Y và Tiểu Lộ Tử trừng mắt nhìn bức tường cao thẳng đứng, hận đến nghiến răng nghiến lợi: Tiểu cô nương dáng vẻ như thế thật sự có thể gả ra ngoài sao?

Gió núi từ từ thổi tới, Ôn Ngạn Bình đứng trên sườn núi nhìn về phương xa một chút, tầm mắt rộng lớn, uất khí trong lòng ngực cũng vơi đi vài phần. Sau đó chọn bóng cây tùng rậm rạp, trực tiếp nằm xuống bụi cỏ dưới tán cây ngủ trưa. Nơi đây là địa bàn Ôn phủ, bình thường ít có người đi qua, cộng thêm võ nghệ của mình, nàng ngủ ở đây rất yên tâm.

Đang lúc ngủ nửa tỉnh nửa mê, đột nhiên trên môi truyền đến cảm giác đau đớn, giống như bị côn trùng nhỏ cắn, bất quả không đau lắm, sau đó trên môi bị đè nặng, giống như bị một con côn trùng lớn vừa cắn vừa gậm mút, thậm chí còn tham lam muốn chui vào miệng nàng....

Ôn Ngạn Bình sợ tới mức lập tức tỉnh táo lại, trợn mắt nhìn cái bóng đang che khuất ánh sáng trên đỉnh đầu mình khiến cho mắt nàng chua xót, sau khi mắt dần sáng lên, đập vào mắt là dung nhan mỹ lệ vô song, đẹp khiến tim người ta đập thình thịch, đặc biệt là cặp mắt xếch khuất sáng kia, giống như vì sao trong đêm hè, ánh sáng đẹp như bảo thạch.

Ngây ngốc nhìn đối phương, thậm chí không để ý đến hai tay người nọ đang chống hai bên người mình, thân thể hai người cực gần, hơi thở giao hòa cùng một chỗ, gió núi thổi tan khí nóng, khiến cho trong lòng như bị bao quanh bởi mùi huân hương, có loại cảm giác như uống rượu say..

"Hồ, Hồ ly tinh..." Nàng lắp bắp gọi một tiếng, không khỏi cảm thấy môi bị cắn sưng, mơ màng nhìn dung nhan gần trong gang tấc, giống như có chút nhớ nhung, không hiểu sao người này đột nhiên xuất hiện ở đây.

~~

Hồ ly tinh đã trở lại, vì tiểu cô nương không tự giác mà tâm tư biến thành màu đen.