Hiền Thê Ngốc Nghếch

Chương 126




Sự tình trong hôn lễ Đại hoàng tử không lớn không nhỏ, mặc dù người có tâm tư sâu có thể lấy ra làm đề tài, nhưng lúc đó Đại hoàng tử uống rượu say, thần sắc có chút dữ tợn, nhìn trong mắt người ngoài là Đại hoàng tử chán ghét Ôn Ngạn Bình, căn bản không có người như Đại hoàng tử phi phát hiện chân tướng thật sự.

Đương nhiên Ôn Lương nhanh chóng biết được xung đột trước tân phòng, không khỏi nhìn tiểu cô nương thật lâu, lúc thấy được tiểu cô nương buồn bực, mới khẽ cười nói: "Có phải Ngạn Bình rất chán ghét kinh thành không?"

Lúc này bọn họ đang ngồi trên xe ngựa hồi phủ, nghe được Ôn Lương nói, Ôn Ngạn Bình suy nghĩ một chút, mới nói: "Cũng không phải chán ghét, nơi này có cha nương, có đệ đệ muội muội, con rất thích. Chỉ là... Nếu cả đời như thế, trong lòng không quá cam tâm tình nguyện.

Cả đời quá dài, Ôn Ngạn Bình không muốn gò bó tại hoàng thành nho nhỏ, không muốn như các tiểu thư khuê các bình thường cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước, thậm chí không muốn đem cả đời phó thác cho nam nhân, xem nam nhân là trời tác động đến hỉ nộ ái ố của mình. Ôn Ngạn Bình tôn sùng vũ lực, tôn trọng sức mạnh, bởi vì quá hiểu nỗi khổ của nữ tử thế gian, vì thế hết thảy chỉ có thể dựa vào bản thân mình. Chẳng qua lấy Như Thúy cô nương và Ôn Lương làm gương, nàng biết mình không thể thay đổi tất cả, không thể quá mức cực đoan, cái thế gian này vẫn còn nam nhân tốt. Phụ thuộc một người nam nhân không phải không được, nhưng nếu nơi đó không thuộc về mình? Khi đó biết làm sao bây giờ?

Từ năm sáu tuổi đó, nhân sinh của nàng bị phá vỡ, trải qua quá nhiều, nhìn thấy quá nhiều, hiểu rõ rất nhiều chuyện, cũng biết thế giới này rộng lớn, bản thân nhỏ tuổi chỉ thấy được một góc nhỏ. Bởi vì biết mình nhỏ bé, đã biết bất lực thống khổ, trong lòng từ từ bỏ qua ràng buộc bản thân là nữ tử.

Dựa vào cái gì nữ nhân phải nhốt mình ở hậu viện giúp trượng phu dạy con, trở nên phụ thuộc nam nhân? Dựa vào cái gì nữ nhân chịu quá nhiều trói buộc, bị cột bởi hai tiếng thanh danh? Nàng muốn nhận thức thế giới này thật tốt, dùng chân mình làm thước đo thế giới, ngắm những cảnh đẹp khiến người ta rung động, nghe những chuyện xưa khiến người ta cảm động, tiên y nộ mã, giang hồ sảng khoái.

Cả đời như thế, không thử không được.

Đương nhiên, ý nghĩ này quá mức kinh hãi thế tục, nàng chỉ có thể vụng trộm nghĩ trong lòng. Mặc dù nàng biết chính mình nói ra, Ôn Lương và Như Thúy sẽ hiểu, thế nhưng không có nghĩa là bọn họ cho phép nàng làm như vậy, cho phép nàng cô độc cả đời, già không ai nương tựa. Lúc vô tình nàng lộ ra ý muốn rời khỏi kinh thành, lập tức bị Như Thúy dịu dàng bắt lại, không dám kinh xuất nhắc tới nữa.

Ôn Lương tất nhiên biết rõ ý nghĩ của nàng, thấy lời nói của nàng cẩn thận từng li từng tí, mỉm cười: "Mùa hè năm nay có lẽ sẽ rất nóng."

Nghe thế, mọi người trong xe ngựa quay qua nhìn hắn, trong mắt lộ ra nghi vấn, không biết tại sao chủ đề tự nhiên dời tới mùa hè có nóng hay không rồi. Mùa hè hàng năm ở kinh thành chẳng khác gì lồng hấp, nóng không chịu được, năm nay có lẽ cũng không thay đổi gì. Nhưng nghĩ đến người thông minh nói chuyện đôi khi thích ngoặt một cái, mọi người không dám kinh thường.

"Đến lúc đó nhà chúng ta đến biệt trang ở nông thôn nghỉ mát đi."

Ôn Ngạn Bình mở to hai mắt nhìn, còn chưa phát giác ra vừa mừng vừa sợ, còn chưa tỏ vẻ cao hứng một chút, A Tuyết đã hoan hô kêu lên, trực tiếp nhảy vào lòng Ôn Lương cong môi bôi nước miếng lên mặt hắn, ngọt như mật kêu lên: "Phụ thân tốt nhất, người là phụ thân tốt nhất trên đời, A Tuyết rất yêu người, so với nương còn yêu người hơn, yêu yêu ~~~"

Ôn Lương bị con trai nịnh hót khiến cho dở khóc dở cười, vỗ vỗ mông nhỏ mềm mại của bé, đem tiểu gia hỏa dính như keo da trâu này kéo ra. Dù là con trai, cũng không thể thân thiết như thế, dán đến mặt hắn đầy nước miếng, thật không có hình tượng.

Mà lúc này, đến phiên con gái Quý Quý bổ nhào vào lòng hắn, mềm mại nói: "Quý Quý thích phụ thân nhất ~~" Lúc tâm Ôn Lương bị con gái làm mềm thành một đoàn thì thấy tiểu đại nhân thường ngày nghiêm túc cũng bu lại nhẹ nhàng đụng một cái trên mặt hắn xong ngồi lại vị trí cũ, đỏ mặt nghiêm túc nói: "Ý kiến phụ thân rất hay, con cho rằng có thể thực hiện được ~"

"..."

Ôn Ngạn Bình và Như Thúy nhìn nam tử bị ba bánh bao huyên náo xấu hổ đến luống cuống tay chân, đều nhịn không được cười rộ lên. Rõ ràng là nam nhân biết ăn nói lại ranh mãnh thích đùa cợt người khác, nhưng đối mặt với nương tử ngốc và các bé gấu nhà mình nhiệt tình tấn công, chẳng biết tại sao lại không chịu nổi, mỗi lần nháo mặt đều đỏ lên, cái này cũng là nguyên nhân mấy đứa nhỏ cam tâm tình nguyện quấn lấy hắn. Loại biến hóa hai mặt đối lập này, khiến cho Như Thúy cô nương mỗi lần thấy được muốn ngừng mà ngừng không được.

Mà Ôn Lương bị các bé gấu nhà mình quết thành một mảnh, uất ức cực kỳ, cảm giác đột nhiên mình cao hứng, là chính xác nhất.

Trở lại Ôn phủ, các bé gấu bị đuổi về phòng mình nghỉ ngơi, Như Thúy cô nương tắm rửa sạch sẽ xong liền trực tiếp nhào lên giường, quấn lấy Ôn đại nhân đang chợp mắt suy nghĩ.

Nàng duỗi cổ tay trắng noãn ra ôm cổ hắn, ngọt ngấy nói: "Ôn đại nhân, hôm nay tại sao chàng đột nhiên quyết định mùa hè đi biệt trang tránh nóng thế? Chàng chạy tới chạy lui không mệt sao?" Giọng điệu buồn nôn này giống A Tuyết như đúc.

Ôn Lương vốn đặt hai tay sau đầu, một chân dài co lại đặt trên chăn, một chân gác lên chân kia đung đưa lên xuống, ung dung tự đắc, thoạt nhìn thật không có hình tượng, quả thật rất giống lưu manh vểnh chân bắt chéo, mà gương mặt lại không tỳ vết như hoa như ngọc, loại cảm giác trái ngược này khiến Như Thúy cười không thôi, cũng làm nàng nhịn không được muốn bổ nhào lên người hắn chà đạp.

Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực khiến Ôn Lương không thể không nằm không, một tay đặt ngang eo nàng, đem nàng ôm trọn vào lòng.

Ôn Lương cúi đầu hôn lên trán nàng: "Thì không phải trời quá nóng sao?"

"Ôn đại nhân!" Như Thúy cô nương kêu một tiếng, há miệng cắn vành tai như ngọc của hắn, vừa hút vừa cắn, hàm hồ nói: "Năm nào không vượt qua mùa hè nóng như thế, cũng không nghe chàng đề cập qua. Chàng đột nhiên có quyết định này, không phải là vì Ngạn Bình chứ? Giống như cũng không đúng..." Nhíu mày suy nghĩ một lát, thật sự nghĩ không ra gì cả, Như Thúy cô nương quyết định không ngược đãi đầu óc mình nữa.

Có một trượng phu quá mức thông minh, nàng đã sớm quyết định sẽ thoải mái, buông lỏng tinh thần, loại chuyện giở âm mưu quỷ kế này cứ giao cho hắn, nàng chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được, những chuyện khác không cần quá rối rắm, như thế mới có thể sống trẻ tuổi một chút, bằng không sinh ra tóc bạc sớm, khiến mình thoạt nhìn già hơn, thế chẳng phải không xứng đôi với hắn nữa sao? Hai người đi ra ngoài, người khác nói là lão nương dẫn theo con trai, nàng thật may mắn.

Ôn Lương suy nghĩ một chút mới nói: "Đương nhiên là vì Ngạn Bình, mọi chuyện gần đây làm nó bị đả kích, để nó buông lỏng tâm tình một chút cũng tốt, trong trang không có nhiều hạn chế như thế." Đương nhiên cũng sẽ không gặp lại Đại hoàng tử. Ôn Lương cụp mắt xuống đồng thời che đậy thất vọng trong lòng, mặc kệ Đại hoàng tử có tâm tư gì, Ôn Ngạn Bình cũng không phải là hắn có thể động.

Như Thúy cô nương nhanh chóng tiếp nhận cách nói này, đếm ngón tay tính thời gian: "Bằng không, tháng năm chúng ta đi biệt trang đi. Biệt trang gần chúng ta nhất là biệt trang ở thôn Hoa Khê, chỉ không tốt ở chỗ là quá gần hoàng trang, có muốn chọn cái xa một chút không? Thế nhưng nói như thế, có phải chàng không thể đi biệt trang cùng chúng ta phải không?" Mặc dù là vì tốt cho con gái, nhưng nàng cũng không muốn cùng Ôn đại nhân tách ra, mỗi ngày Ôn Lương phải vào cung, không thể ung dụng tự tại đi biệt trang nhàn nhã tự tại như phú hào.

Trong lòng Ôn Lương đã sớm có chủ ý: "Không sao, đi thôn Hoa Khê đi. Gần đây không nhiều việc lắm, ta sẽ viết tấu chương xin hoàng thượng nghỉ phép, không cần mỗi ngày phải vào cung. Tin tưởng chỉ là thỉnh cầu nho nhỏ, hoàng thượng sẽ không làm khó.

Sau khi Như Thúy cô nương nghe xong thì hài lòng.

***

Trên thực tế, ý kiến hoàng thượng cũng rất quan trọng, Ôn Tử Tu khanh quá rảnh rỗi phải không, dám vì chuyện nhỏ mà viết tấu xin đi thôn trang nghỉ mát, hiện tại mới cuối mùa xuân, mùa hè còn chưa tới đâu, khanh rảnh như thế không làm việc đàng hoàng được sao?

Đối với chuyện Sùng Đức đế lên án, Ôn Lương đã nghĩ sẵn trong đầu, kế tiếp bắt đầu tường trình lý do hắn đi biệt trang, sau đó quân thần bắt đầu giằng co, Lưu Lương Phủ bình tĩnh nhìn lên trần đại điện, trong chờ xem cuối cùng người nào nhường bước, bất kể là ai lui một bước, đối với một đại nội tổng quản như ông không ảnh hưởng gì cả.

Ai ngờ cuối cùng Sùng Đức đế bị thuyết phục, sau khi Ôn Lương rời đi, Sùng Đức đế quyết định đáp trả người nào đó, vì thế vung tuyệt bút, quyết định mùa hè năm nay, Hoàng đế lão nhân gia sẽ dẫn lão nương, lão bà và các tiểu lão bà đi đến hoàng trang nghỉ mát, làm hàng xóm với Ôn đại nhân.

Bởi vì Hoàng đế chỉ tạm thời quyết định nên ngoài Ôn Lương ra ai cũng không biết, những đại thần kia không kịp trở tay, có thể đoán giá đất trống phụ cận hoàng trang năm nay sẽ tăng rất nhiều, nghĩ tới khả năng hàng năm về sau, mùa hè hoàng đế sẽ đến ở, có rất nhiều đại thần nhao nhao sai học trò mua đất phụ cận hoàng trang để xây thôn trang, mà các thôn trang vốn có người sở hữu rồi cũng nhân cơ hội nâng giá bán.

Đương nhiên, các thần tử có nhiều đất đai hơn nữa, cũng nhiều không bằng hoàng đế. Sùng Đức đế lạnh mắt nhìn đất đai xung quanh hoàng trang tăng giá vùn vụt, lúc tăng đến độ cao nhất định, vung tuyệt bút lên, sai người phía dưới đem đất đai xung quanh hoàng trang bán cho các đại thần giàu chảy mỡ, đem bạc lấp đầy kho riêng.

Cho nên nói, chẳng qua vốn nhất thời tâm huyết dâng trào vì nghĩa nữ đưa ra quyết định, vậy mà diễn biến cuối cùng lại trở thành mục đích kiếm tiền của hoàng đế, Ôn Lương lập tức sinh ra một cỗ nghẹn khuất, loại cảm giác nghẹn khuất này so với lúc trước khi ba đứa nhỏ sinh ra, hoàng đế mang ba đứa nhỏ ra cá cược thắng được đầy chậu đầy bát giống nhau, hơn nữa loại cảm giác nghẹn khuất này còn là rõ ràng biết được kế hoạch của hoàng đế, nhưng lại không có biện pháp vì tâm tư của mình mà đi phá hư, quá khó tiếp thu, thật muốn xúc động làm vài chuyện ngăn cản hoàng đế một chút mà.

Mặc kệ trong lòng Ôn đại nhân nghĩ cách trả đũa thế nào, lúc mùa hè tới, người một nhà vui vẻ đi đến biệt trang nông thôn ở. Đương nhiên Đàm Ký Khê cũng được đi theo, ở nông thôn tương đối yên tĩnh, biệt trang lại được xây dựng giữa sườn núi, gió núi thổi qua, mát mẻ hơn trong nội thành nhiều, rất thích hợp đọc sách.

Tuy khoảng cách giữa biệt trang Ôn phủ và hoàng trang tương đối gần, nhưng cũng có một khoảng cách, chỉ cần cẩn thận một chút, chắc sẽ không đụng người trong hoàng trang. Nhưng lúc nghe nói Đại hoàng tử và Đại hoàng tử phi rất được lòng hoàng đế, được hoàng đế nhân tiện cho theo đến hoàng trang, trước tiên Ôn Lương liền gọi Ôn Ngạn Bình tới, dặn dò nàng đi ra ngoài cẩn thận, chung quanh đây có rất nhiều quý nhân, đừng manh động.

"Cha, quý nhân này có bao nhiêu quý đây?" Ôn Ngạn Bình mở to đôi mắt xinh đẹp hỏi.

"Giá trị mấy vạn lượng hoàng kim đấy." Ôn Lương tính toán xong, nói như thế.

Đối với tiểu cô nương yên lặng tìm cơ hội cho tương lai chạy trốn mà nói, vạn lượng hoàng kim thiếu chút nữa làm mù mắt chó của nàng, đầu tiên liền biết những quý nhân kia tất nhiên là người trong cung đi ra. Vì thế vỗ ngực cam đoan, mình nhất định cẩn thận, sẽ không đụng tới quý nhân.

Mặc dù có thời điểm tiểu cô nương rất nghịch ngợm lại thích đùa dai, nhưng đa phần vẫn là một cô nương khiến người khác yêu thích, có thể phân nặng nhẹ, có lúc rất nghe lời, cam đoan tuyệt đối sẽ không vi phạm. Trong lòng Ôn Lương rất vui, xem dáng vẻ tươi cười rạng rỡ của nàng, một lần nữa cảm thấy mình quyết định rất đúng.

Nhưng mà, Ôn Lương chưa vui mừng được vài ngày, Ôn Ngạn Bình đã mang tiểu Quý Quý nhu thuận thanh khiết nhất nhà cùng gây họa.

Không nói đến Ôn Lương sau khi biết có cảm tưởng gì, sau khi Tứ hoàng tử nghe nói chuyện này, lần đầu tiên muốn bóp chết người nào đó đã dạy hư Tiểu Quý Quý.