Buổi tối, khi Ôn Lương trở về, nghe nói Ôn Ngạn Bình ngã bệnh, bước chân chuyển một cái, muốn đi Bình An viện thăm tiểu cô nương.
Như Thúy kéo hắn lại cười nói: "Hôm nay chàng về trễ, bây giờ nó đã ngủ rồi, đừng đi quấy rầy nó, ngày mai thăm cũng được."
Ôn Lương suy nghĩ một chút bèn đồng ý, chỉ là vẫn hỏi: "Sinh bệnh gì? Có nghiêm trọng không?" Nói rồi, nhìn thoáng qua sắc mặt vui mừng của nàng, không khỏi sững sờ, suy nghĩ nếu như Tiểu Ngạn Bình sinh bệnh, Như Thúy cô nương sẽ là người đầu tiên lo lắng, có thể thấy vẻ mặt của nàng bây giờ là ngăn không được vui mừng, không giống như sinh bệnh, ngược lại giống như là có chuyện tốt gì đó.
Đương nhiên là chuyện tốt, Như Thúy cô nương rất muốn chia sẻ với hắn, kiểng chân hôn lên khuôn mặt tuấn tú của hắn một cái: "Rốt cuộc Ngạn Bình cũng trở thành đại cô nương, chúng ta nên tìm mối hôn sự tốt cho nó rồi."
"..."
Thấy hắn có chút khó hiểu, trong lòng Như Thúy cô nương tự nhủ tuy đầu óc Ôn Lương rất tốt, nhưng cũng chỉ là một đại nam nhân, không hiểu nhi nữ sự tình, "Ngạn Bình của chúng ta lần đầu tiên có quỳ thủy, còn không phải là đại cô nương?"
Nghe thế, thoáng cái mặt Ôn Lương biến thành màu đỏ.
Hiếm khi Như Thúy chiếm được lợi thế, lúc hầu hạ hắn thay y phục rửa mặt, nhịn không được nói ra: "Sinh thần Ngạn Bình là vào tháng bảy tết Trung Nguyên, chúng ta có nên tổ chức lễ cập kê long trọng cho nó không? Chỉ là...Thiếp thấy nó cũng không quá thích, thậm chí còn ước rằng chúng ta không nhắc đến?" Nói rồi, thở dài.
"Làm sao thế?"
Như Thúy liền đem chuyện hôm nay Ôn Ngạn Bình thút thít nói ra, còn có nỗi lòng của nàng. Sau khi Ôn Lương nghe xong, trong lòng cũng thở dài, biết khúc mắc này là nan giải, nếu chính nàng không thông suốt, nói không chừng cả đời này không thể vui vẻ, mặc dù thành thân, cũng sẽ kháng cự chuyện phu thê sinh hoạt, căn bản không có hạnh phúc.
Những năm này bọn họ nuôi dưỡng Ôn Ngạn Bình, cho tới bây giờ chưa từng tổ chức sinh thần cho nàng, không phải bọn họ lơ là mà là Ôn Ngạn Bình không chịu. Bởi vì ngày sinh thần của nàng, lại là ngày giỗ của phụ mẫu nàng, hàng năm vào ngày này, tâm tình của nàng đều không tốt, bọn họ đương nhiên cũng không nhắc chuyện này với nàng, ngày sinh thần của nàng là ngày phụ mẫu nàng vì bảo vệ nàng mà chết.
Ôn Lương sờ cầm trầm tư: "Hỏi ý kiến nó trước một chút, nếu nó đồng ý, liền tổ chức lễ cập kê. Nếu nó không muốn đối mặt, cũng không sao, đợi lúc nó xuất giá làm bổ sung là được. Tuy nói lễ cập kê rất quan trọng với nữ tử, nhưng mà làm người sống không chỉ để hưởng thụ sự ràng buộc đó, Ngạn Bình là một đứa nhỏ đặc biệt, chúng ta cố gắng bảo hộ nó là được." Nói xong, mỉm cười nói thêm: "Tuy nói là thể diện nữ tử, nhưng Ngạn Bình của chúng ta chắc sẽ không chú ý đến loại chuyện như thế, nếu để nó lựa chọn, nó sẽ tình nguyện chọn nơi thôn dã tự do tự tại sống hết một đời, nếu không phải khi đó chúng ta dẫn nó đi, có lẽ nó cũng có thể thay đổi hoàn cảnh của mình."
Đối với cách nói này, ngược lại Như Thúy tin tưởng, Ôn Ngạn Bình ước gì mình là một nam nhân, coi như hiện tại nàng không thể không nhìn thẳng vào sự thật, đoán chừng cũng không nghĩ tới chuyện thành thân, nếu không phải không nỡ bỏ lại bọn họ, chỉ sợ khi nàng bái Quý phu nhân làm sư phụ, đã sớm chạy, có võ công, không sợ nguy hiểm gì.
"Có lẽ, chúng ta có thể tìm một nam nhân mà nàng cam tâm tình nguyện gả." Ôn Lương đột nhiên nói.
"Có loại người này sao?" Như Thúy cô nương kinh ngạc: "Không phải thiếp nói lung tung, thiếp cảm thấy Ngạn Bình rất tình nguyện lấy một cô nương xinh đẹp về hiếu thuận chúng ta."
"..." Ôn đại nhân lập tức nghẹn, sau đó xoa trán nói: "Nếu thật sự cho nó lấy, không phải làm chậm trễ cô nương người ta sao? Hay là thôi đi, trực tiếp tìm nam nhân mà nó muốn gả là được rồi."
"Có người này sao?" Như Thúy cô nương một lần nữa nghi ngờ.
Ôn Lương không biết nghĩ tới điều gì, cười đến thập phần mê người, khẳng định: "Tất nhiên là có! Nàng cứ chờ đi, người đó sẽ ra tay rất nhanh thôi!"
***
Không nói phu thê hai người thương lượng như thế nào, sáng sớm hôm sau, Hạng Thanh Xuân liền tới thăm.
Sau khi nghe nói Hạng Thanh Xuân tới, Như Thúy cô nương trầm mặt, trong lòng cảm thấy gần đây có phải hắn quá quan tâm đến tiểu cô nương không? Loại hành vi này không hợp với tính cách của hắn nha. Hoàn toàn không cách nào đem hành động quan tâm người khác này đặt trên người thanh niên tuấn mỹ, cảm giác có lẽ hắn cũng giống với các quý công tử khác, hờ hững lạnh nhạt, không để cái gì vào mắt.
Như Thúy chiêu đãi hắn trong đại sảnh xong, liền sai người đi Bình An viện truyền tin cho Ôn Ngạn Bình, sau đó để hắn đi vào.
Hạng Thanh Xuân hơi nhíu mày, bất động thanh sắc nhìn sắc mặt Như Thúy và mấy nha hoàn, cúi thấp người hành lễ, liền đi tới Bình An viện.
Mặc dù nói từ nhỏ Ôn Ngạn Bình cùng chơi với bọn họ, nhưng nói thật, bọn họ chưa từng đi tới hậu viện, ngay cả Mạc Tiềm có cảm tình tốt với Ôn Ngạn Bình cơ hồ là không có cơ hội đến tiểu viện của nàng, ở phương diện này, Ôn Lương đề phòng rất tốt. Hôm qua may mắn đi vào, là nhờ phúc Ôn Ngạn Bình sinh bệnh.
Đến tiền viện, liền có một vị ma ma nghiêm túc ra đón, mời hắn vào.
Ma ma này...Thoạt nhìn không giống ma ma bình thường, ngược lại giống ma ma nghiêm khắc trong cung, nhất cử nhất động uy nghiêm, thoạt nhìn rất giống ma ma giáo dưỡng trong cung. Chẳng qua chỉ là nghĩa tử mà thôi, sao lại hưởng thụ loại chăm sóc của quý tiểu thư cần người hầu hạ kia...
Trong lòng bỗng cả kinh, càng nghĩ nghi vấn càng tích tụ trong lòng, trên mặt Hạng Thanh Xuân không biểu hiện, theo ma ma tiến vào, đi vào một gian noãn thất.
Noãn thất được bố trí rất ấm áp, có chút giống tư tưởng của các cô nương khuê các, chắc là Ôn phu nhân bày trí. Thiếu niên sắc mặt tái nhợt ngồi trên kháng thượng, vẻ mặt sầu khổ uống thuốc do nha hoàn bưng tới. Bộ dáng ủ rũ kia, hiển nhiên giống như thiếu niên trốn không muốn uống thuốc, đâu có điểm nào giống dáng vẻ một cô nương đâu?
Hạng Thanh Xuân khó có thể thuyết phục bản thân, trong lòng không ngăn được thất vọng.
Nhìn thấy Hạng Thanh Xuân đến, hai mắt Ôn Ngạn Bình sáng lên, mượn cơ hội dịch khỏi chén thuốc bên môi, kêu lên: "Hồ ly tinh, huynh tới lúc nào? Mau tới đây ngồi đi."
Ma ma dẫn khách vào ho khan một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc.
Ôn Ngạn Bình lập tức uể oải, đành phải nháy mắt với Hạng Thanh Xuân, để cho hắn tự mình ngồi.
Hạng Thanh Xuân đặt tất cả trong mắt, bất động thanh sắc đi tới, khi đám ma ma như có như không ngăn cách ở bên trong, ngồi xuống vị trí rất xa kia, con ngươi hơi trầm xuống, Hạng Thanh Xuân cực kỳ bất mãn khoảng cách này, chẳng qua thấy vẻ mặt đám ma ma nghiêm túc, cuối cùng không nói gì thêm.
"Thân thể đệ tốt hơn chưa? Hôm nay có cảm giác gì?" giọng ấm áp dò hỏi.
"Tốt hơn nhiều, chỉ là bụng vẫn còn có chút đau." Ôn Ngạn Bình nhịn không được phàn nàn, ngoại trừ đau bụng, cả xương sống thắt lưng đều đau, tay chân vô lực, loại cảm giác suy yếu này khiến nàng khó chịu cực độ, thấy mình yếu đi thì giống như sẽ xảy ra chuyện không tốt.
Hạng Thanh Xuân nhìn chằm chằm vào nàng: "Tại sao đau bụng?"
"Ăn hỏng bụng đó!" Vẻ mặt Ôn Ngạn Bình quang minh chính đại, sau đó hai mắt lượn một vòng qua các hạ nhân, vẻ mặt biểu lộ "Tuyệt đối là như thế không sai, không cho phép nghĩ lung tung".
Đám ma ma biết rõ chân tướng: "..."
Hạng Thanh Xuân quan sát mặt nàng, chậm rì nói: "Đệ cho rằng đầu óc ta cùng trình độ với đệ sao?"
"Có ý gì?" Ôn Ngạn Bình bất mãn, ôm cái chăn đấp ngang eo, cả giận nói: "Miệng của huynh không thể không độc một lần sao? Đệ là người bệnh, huynh phải nói lời khiến đệ vui vẻ mới phải."
"Không có biện pháp, ta luôn thành thật." Thanh niên tuấn mỹ lạnh nhạt nói.
"Hồ ly tinh xấu!"
Thấy nàng tức giận đến mức nghiêng về phía trước, gương mặt tái nhợt hiện lên hai rạng mây đỏ, thoạt nhìn rất có tinh thần, so với bộ dáng ốm yếu trắng bệch nhìn tốt hơn rất nhiều. Trong lòng Hạng Thanh Xuân thỏa mãn, ngoài miệng lại châm chọc hết sức cay độc, thấy nàng uất ức, trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ -- quả nhiên hắn là đồ biến thái, thế mà cảm thấy bắt nạt nàng rất vui vẻ.
Mặc dù Hạng Thanh Xuân muốn kéo gần khoảng cách, nhưng có ba ma ma kế bên giương mắt hổ nhìn, ít nhiều không thoải mái, thấy nàng mệt mỏi, liền thức thời cáo từ.
Ngược lại Ôn Ngạn Bình có chút không muốn, đặc biệt là khi thấy Phi Y bưng một chén thuốc đen như mực tới, Ôn Ngạn Bình thật sự hi vọng Hạng Thanh Xuân vĩnh viễn không cần đi, ở lại đây để cho nàng tránh thoát nỗi khổ uống thuốc. Tuy rằng Hạng Thanh Xuân hiểu nỗi khổ của nàng, chỉ là nghĩ đến thuốc này có lợi cho thân thể nàng, cứng rắn quay đầu không để ý tới.
Đúng lúc này ba tiểu bánh bao và một tiểu thiếu niên xông vào.
"Ngạn Bình ca, chúng ta tới thăm ngươi ~~"
Thiếu niên xinh đẹp nở nụ cười đi tới, sau lưng dẫn theo hai tiểu chính thái và một tiểu bánh bao.
Hạng Thanh Xuân lạnh mắt nhìn, đột nhiên cảm thấy thiếu niên đang đi tới chỗ Ôn Ngạn Bình thật đáng ghét, ngay cả các tiểu chính thái vui vẻ lần lượt bò lên giường ngồi bên cạnh Ôn Ngạn Bình cũng đáng ghét, đặc biệt là tiểu bánh bao được Ôn Ngạn Bình ôm vào trong ngực, trong đầu thế mà hiện lên loại ý nghĩ chém giết bọn nhóc nay.
"Hạng đại ca cũng đến thăm Ngạn Bình ca sao?" Đàm Ký Khê hỏi.
Hai người liếc nhau, mâu quang trong mắt Hạng Thanh Xuân chớp lên, mỉm cười nói ra: "Đúng thế, ta đang định cáo từ đây. Chẳng qua đột nhiên nhớ tới sư phụ nói Đàm công tử muốn tham gia kỳ thi Hương năm nay, dặn ta có rảnh thì giảng bài cho công tử. Hôm nay cũng không có chuyện gì, hình như Đàm công tử cũng rảnh, cùng tới thư phòng với ta đi." Còn Trường Trường và A Tuyết, mặc dù tuổi các đệ còn nhỏ, nhưng cũng không thể lơi là học tập."
Đàm Ký Khê và A Tuyết một lớn một nhỏ, hai khuôn mặt tương tự nhau nhăn thành cái bánh bao, ngược lại Trường Trường tán thành lời Hạng Thanh Xuân, nghiêm mặt nói: "Hạng sư huynh nói đúng, tiểu biểu thúc và A Tuyết nên cố gắng học tập, nhất quyết không được cứ ba ngày thì có hai ngày nằm ườn!"
Đàm Ký Khê: QAQ Tại sao ta có cảm giác như đối mặt với cha ta? Áp lực như núi đè aa!
A Tuyết: QAQ Tại sao ta có cảm giác như đối mặt với gia gia? Cũng áp lực như núi đè aa!
Chứng kiến một lớn một nhỏ bị một đứa nhỏ sáu tuổi dạy dỗ không ngẩng đầu lên được, Hạng Thanh Xuân hé miệng cười cười, Ôn Ngạn Bình đã sớm không khách khí cười ha hả, hai người thấy được càng ai oán ~~.
Lúc này, Hạng Thanh Xuân thật sự cáo từ, lúc rời đi còn xách theo ba tiểu bánh bao, quay đầu cười dịu dàng với thiếu niên đang dùng ánh mắt trông mong nhìn mình: "Ta dẫn bọn họ đi thư phòng học tập, nghỉ ngơi cho tốt, buổi chiều trở lại thăm đệ."
"A, được..."
Ôn Ngạn Bình sững sờ nhìn bọn họ rời đi, sau đó sờ sờ mặt, phát hiện khuôn mặt nóng hầm hập. Vừa rồi...Hồ ly tinh cười thật đẹp mắt, hình như chưa từng cười dịu dàng với nàng như thế? Tuyệt đối là do hiện giờ nàng ngã bệnh, nhìn lầm rồi! Hồ ly tinh xấu như thế, sẽ không cười như vậy đâu.