Trời đông giá rét, đúng là rất thích hợp ăn khoai lang nướng.
Như Thúy từ bếp của phủ thành thủ đem đến một túi khoai
lang, A Nan thấy gã sai vặt quét sân đem lá rụng trong viện gom thành đống, nhớ
tới món khoai lang nướng của kiếp trước, lập tức nhiệt tình dào dạt cho người đốt
lửa để nàng nướng khoai lang.
A Nan đem rổ chứa hai tiểu hồ ly đặt qua một bên, ôm tiểu Nữu
Nữu của Hà gia ngồi sưởi ấm cách đống lửa không xa, vừa xem đám nha hoàn nướng
khoai lang, liên tục phát biểu một chút ý kiến của mình.
Như Thúy, Như Lam cùng Cố Tiếu Nhan ngồi xổm một bên dùng gậy
trở khoai lang vùi trong đống lửa, không để chúng cháy khét.
Kỳ thực A Nan cũng chỉ biết mở miệng nói, chính nàng cũng
không biết nướng thế nào, chỉ cảm thấy chín là có thể ăn, nhưng mà dưới sự chỉ
huy của nàng, đám khoai lang đầu tiên vẫn bị cháy khét, cuối cùng không biện
pháp, đi phòng bếp mời một vị nữ đầu bếp biết nướng lại.
Tiểu Nữu Nữu của Hà gia nhìn nhìn ngọn lửa đang cháy hừng hực,
sau đó cũng không có hứng thú, quay đầu đùa giỡn với hai
Rổ là được bện bằng tay, kỹ thuật bện tỉ mỉ làm cho cái rổ
nhỏ thoạt nhìn thập phần xinh đẹp đáng yêu, bên trong lót vải sợi bông cùng tơ
lụa, mềm mại thoải mái, tuyệt đối cho tiểu hồ ly hưởng thụ cảm giác như thiên
đường. Hai tiểu hồ ly nằm sưởi bên ngọn lửa ấm áp, tinh thần thập phần sôi nổi,
đang dùng hai chân trước gác lên mép rổ, đưa đầu ra ngoài xem xét. Mỗi khi hai
tiểu hồ ly thò đầu ra, chủ nhân A Nan này thực xấu xa đưa tay đem hai cái đầu
nhỏ đánh trở xuống, thân hình nhỏ nhắn của tiểu hồ ly lập tức ngã vào rổ, xoay
tròn đến váng đầu.
Tiểu Nữu Nữu của Hà gia thấy A Nan chơi như vậy, liền học
theo, đưa móng vuốt béo chọc tiểu hồ ly.
Hai tiểu hồ ly đáng thương, dưới đạn chỉ thần công của hai
người xấu xa, bị chọc đến đầu đầy sao, tiểu thân thể không ngừng loạn chuyển.
Như Lam chỉ có thể co rút khóe miệng, thầm nghĩ dù sao Vương gia đưa về hai tiểu
hồ ly cũng là để Vương phi giải buồn, không nuôi chết là tốt rồi.
Trong viện, nhất thời vô cùng náo nhiệt.
Lúc Triệu Kỳ Hoa lại đến phủ thành thủ, khoai lang đã nướng
xong, một đám người trong sân vây quanh ăn khoai lang vừa mới nướng hương vị ngọt
ngào, đống lửa bên cạnh vẫn còn đang cháy, ánh lửa cam đem khói mù của mùa đông
xua tan. Trong không khí truyền đến hương thơm của khoai lang nướng, mới ngửi
qua, thực làm cho người ta muốn ăn thử.
Nhưng mà, khiến Triệu Kỳ Hoa trợn mắt há hốc mồm là, nhóm
người vây quanh đống lửa ngồi một vòng kia, chẳng phân biệt được chủ tớ thứ bậc,
mỗi người bóc khoai nướng ăn đến rất hăng hái, đặc biệt là Túc Vương phi ngồi ở
giữa, mặt không biết dính gì đen thành một khối, tay cũng không ngừng, thế
nhưng dùng đũa gắp thịt khoai vàng vàng đút cho hai tiểu hồ ly. Càng làm cho
nàng của ta trợn mắt há hốc mồm chính là, hai tiểu hồ ly thế nhưng lại vui vẻ
ăn khoai nướng.
Chuyện này không thể tin được!
A Nan nhìn thấy Triệu gia tiểu thư sinh long hoạt hổ xuất hiện,
cảm khái sức sống mạnh mẽ của nàng đồng thời cũng vội vàng đứng dậy tiếp đón
nàng ấy qua cùng ăn khoai lang nướng. Như Lam thực bình tĩnh cầm khăn tay giúp
A Nan lau sạch mặt, Như Thúy đi lấy bát đũa sạch, đem khoai lang nướng đã bóc tốt
cho khách.
Triệu Kỳ Hoa liền như vậy mơ mơ màng màng bị A Nan kéo đến ghế
trống bên đống lửa ngồi, mùa đông gió lạnh, nhưng có đống lửa nên không thấy lạnh
chút nào, mà viên khoai lang nướng vàng đặt trong bát trên tay nàng tỏa ra luồng
hơi nóng hôi hổi, hương vị thập phần ngọt ngào thơm ngát, cắn một ngụm, thịt
khoai mềm mại thơm ngọt, thập phần ngon miệng.
Khoai lang tuy là hoa màu nông dân quen ăn, nhưng thịt nó mềm
mại, hương vị lai ngọt thơm, thập phần dễ ăn, là một trong những lương thực chủ
yếu được nông dân cất giữ cho mùa đông, bình thường nhà giàu đều rất ít ăn loại
hoa màu này. Triệu Kỳ Hoa mặc dù sống ở Đồng Thành đã lâu, nhưng là duy nhất
hòn ngọc quý mà Triệu tướng quân yêu thương, phương diện ăn uống luôn gắng tinh
xảo, trước giờ chưa từng cho nàng nếm qua loại hoa màu của người nghèo này.
Triệu Kỳ Hoa vừa nếm một ngụm, mắt tỏa sáng, không cần ai
nói tự mình liền ăn tiếp, ăn một viên khoai lang nướng liền cảm thấy muốn nghiện,
đôi mắt trông mong nhìn nhìn mấy bà vú đang nướng khoai lang.
A Nan thấy thế, cảm thấy mỹ nhân này cũng thật đáng yêu, cười
nói: “Hôm nay khi Như Thúy đi phòng bếp sắc thuốc cho ta, trùng hợp gặp Vương đầu
bếp từ nhà trở lại, Vương đầu bếp đem theo mấy túi khoai lang qua, thấy Như
Thúy thích, liền tặng chúng ta một túi. Tiểu thư cứ ăn thỏa thích, nơi này vẫn
còn.”
Ánh mắt Triệu Kỳ hoa từ đống lửa chuyển đến người trước mắt,
đối gương mặt tươi cười của A Nan, cười thực động lòng người, mặc dù Triệu Kỳ
Hoa trong lòng thực chán ghét thân phận Túc Vương phi của nàng, lại cảm thấy
chính mình không chán ghét nàng. Dù sao tươi cười luôn có thể làm cho người ta
buông lỏng phòng bị, đặc biệt là cái loại tươi cười làm cho người ta có cảm
giác thân thiết đáng yêu này.
Mà A Nan lại là một cô nương thường xuyên có khuôn mặt tươi
cười lừa người.
Chờ bà vú đem khoai lang đã nướng xong bóc sạch đưa đến
trong bát, Triệu Kỳ Hoa nhìn vào mắt A Nan, quyết định trước thỏa mãn dạ dày rồi
mới tìm Túc Vương phi tâm sự.
Đống lửa dần tắt, ăn xong khoai lang nướng, A Nan rửa tay
trong nước ấm mà nha hoàn đưa đến, nhìn qua thấy còn một ít khoai lang nướng,
nhớ tới nhà mình Vương gia còn làm việc tại quân doanh, A Nan liền phân phó: “Cầm
khoai lang nướng này cho Mộc Viên Nhi đem cho Vương gia nếm thử một chút.”
Nữ nhân không được vào quân doanh là quy củ trăm ngàn năm
không đổi, nhưng cũng không nói là không thể tặng đồ vào trong quân doanh. Cho
nên A Nan tự nhận mình hiền thê lương mẫu có món ăn ngon thì không quên trượng
phu, liền cho người đem một phần qua cho Vương gia.
Triệu Kỳ Hoa vốn dĩ đang ăn ngon, nghe xong A Nan nói cảm thấy
khoai nướng chẳng phải mới mẻ ngon miệng nữa.
Lát sau, A Nan cùng Triệu Kỳ Hoa cùng ngồi ở thiên đại sảnh
uống trà, Như Lam Như Thúy hầu hạ một bên, hai tiểu hồ ly ăn no căng bụng chia
ra nằm trên đầu gối nàng, A Nan cười dùng đầu ngón tay chọc chọc cái bụng tròn
vo của tiểu hồ ly, tiểu hồ ly bực bội dùng đuôi quét qua, làm cho A Nan không
ngừng đắc ý cười.
Trái ngược với A Nan nhàn nhã, Triệu Kỳ Hoa đang mang một vẻ
mặt không được vui.
Triệu Kỳ hoa bưng chén trà, dùng ánh mắt soi mói nhìn A Nan
từ đầu tới chân, cảm thấy bộ dáng A Nan không hợp nhãn với nàng, thật không biết
vì sao Sở Bá Ninh lại cưới nàng ấy.
“…….. Rốt cuộc tại sao Ninh ca ca lại cưới ngươi vậy?” Triệu
Kỳ Hoa có chút thương tâm hỏi.
A Nan sửng sốt một chút, đầu óc bị nhồi bởi suy nghĩ về hai
tiểu hồ ly, nhất thời không rõ Triệu Kỳ Hoa nói Ninh ca ca là ai, đợi nghe Như
Lam ho khan một tiếng, A Nan nhanh chóng thu hồi bộ dạng ngốc nghếch không phù
hợp với thân phận Vương phi, trên mặt là nụ cười Vương phi tao nhã mê người mà
nàng đã luyện thật lâu, nhìn Triệu Kỳ Hoa thành thật đáp: “Haha, đương nhiên là
vì Hoàng thượng chỉ hôn a ~~”
Trong lòng A Nan một trận lạnh lẽo, nàng trước giờ chưa nghĩ
qua thế nhưng sẽ có người kêu lão công nhà mình là “Ninh ca ca”, nhớ tới gương
mặt Sở Bá Ninh nghiêm túc đến mức làm người ta đau đầu, khí thế mạnh mẽ ép người
kia, A Nan thế nào cũng không bao giờ nghĩ có thể đem xưng hô “Ninh ca ca” này
kèm trên người hắn, cảm giác Vương gia nhà nàng sẽ không là một “ca ca” khiến nữ
nhân nhớ thương, ngược lại là một “Túc” vương – Vương gia nghiêm túc cũng không
lưu tình, khiến nữ nhân chỉ dám tranh ngấm ngầm.
Triệu Kỳ Hoa rõ ràng vì cách nói của A Nan sửng sốt một
chút, nàng ở biên thành xa xôi, lại là cô nương chưa lấy chồng, tin tức trong
kinh nàng cũng không biết được, chuyện Túc vương thành thân đương nhiên kém với
đại hôn của ra Hoàng thượng, cũng không có đại xá thiên hạ, nàng đương nhiên
không biết, cũng không biết đạo lý trong đó. Thẳng đến khi A Nan cũng đến Đồng
Thành, dân chúng Đồng Thành mới biết tin Túc vương đã cưới Vương phi.
“Sao có thể!” Triệu Kỳ Hoa thốt ra: “Nếu Ninh ca ca không
thích, là tuyệt đối sẽ không cưới, cho dù là Hoàng thượng, cũng sẽ không miễn
cưỡng ca ca.”
A Nan trong lòng có chút buồn bực, nàng làm sao biết được
lúc trước khi chỉ hôn, Sở Bá Ninh tại sao không kháng chỉ, ngược lại ngoan
ngoãn thành thân thì không nói, đêm tân hôn lại đem nàng ép đến muốn chết khiếp,
còn khiến cho nàng hôm sau tân hôn bị dọa đến té bị thương chân. A Nan nhớ đến
đoạn ngày tháng khổ cực chính mình chịu đủ mọi loại đồn đãi dồn ép trong kinh
thành, trong lòng cũng là buồn bực không thôi.
“Ta không tin….. Ninh ca ca rõ ràng đã nói cho ta giúp huynh
ấy chọn Vương phi, nếu ta không hài lòng huynh ấy tuyệt đối sẽ không cưới….”
Triệu Kỳ Hoa có chút thất hồn lạc phách, thì thào tự nói hồi lâu.
A Nan hơi cau mày, hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề. Nói cái
gì mà “Cho ta giúp huynh ấy chọn Vương phi, nếu ta không hài lòng hắn tuyệt đối
sẽ không cưới…”, nàng ấy nói thật sự là Sở Bá Ninh sao? Sao A Nan lại có cảm
giác nàng ấy nói chính là Phượng Hoàng Nam diễn viên chính trong những vở kịch,
mà nàng là nguyên phối phu nhân bị trưởng bối ép gả cho Phượng Hoàng Nam, Triệu
Kỳ Hoa lại là nữ chính thanh mai trúc mã hai người chân thành yêu nhau…. Orz…..
A Nan trước tự mắng mình một chút, sao nàng lại có thể nghĩ
Vương gia Sở Bá Ninh vô cùng nghiêm túc, khí thế mạnh mẽ, nói chuyện có thể tức
chết người, đối nữ nhân không chút lưu tình này lại chính là cái loại này “ca
ca” trong miệng Triệu Kỳ Hoa.
“Ta biết rồi, nhất định là Thái hậu bức Ninh ca ca rồi!” Hai
mắt Triệu Kỳ Hoa tỏa sáng, không khỏi giận dữ trừng A Nan, “Ngươi có phải là nữ
nhân hay không, cái hố rõ ràng như vậy, ngươi còn nhảy xuống? Ngươi hẳn nên đi
kháng chỉ, nói với Thái hậu, ngươi không thể gả cho người ngươi không yêu.”
Triệu đại tiểu thư nói thực vô cùng chính trực, gương mặt vì
A Nan mà làm ra vẻ vô cùng đau đớn, cho rằng cách làm của A Nan rất mất mặt nữ
nhân.
Mà A Nan và tính luôn cả hai cái nha hoàn, chỉ thiếu lấy ánh
mắt xem thường nhìn nàng ấy.
Chẳng trách Triệu đại tiểu thư này không được người thích,
loại bản lĩnh không nhìn thực tế này, thật là rất đặc biệt dễ gây thù chuốc
oán. Mà lời nàng ấy nói tuy tràn ngập tính cách độc lập đặc biệt của nữ nhân hiện
đại, nhưng nơi này là xã hội phong kiến, không cần nhất đó chính là mạnh mẽ đơn
độc như thế này.
May mắn Triệu Kỳ Hoa tuy rằng nói chuyện không dùng đầu óc,
nhưng nàng ấy cũng không ngốc đến mức không xem sắc mặt người khác, thấy sắc mặt
A Nan khác thường, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Các ngươi nhìn ta làm gì? Ta nói
không đúng
Mỹ nhân chính là mỹ nhân, dáng vẻ nghi hoặc cũng là bộ dáng
ngây ngô, thật là rất đáng yêu.
A Nan ho nhẹ một tiếng, dùng khăn tay che miệng, nói: “Triệu
cô nương, ngươi cảm thấy bản cung cần hướng Thái hậu kháng chỉ sao? Hơn nữa,
sao ta lại không thể gả cho Vương gia?”
“Ngươi không thương huynh ấy, gả cho huynh ấy làm cái gì?”
Triệu Kỳ Hoa buột miệng.
Xem ra cô nương này vẫn là coi tình yêu trên hết, đáng tiếc
là sinh sai thời đại. Nếu là ở xã hội hiện đại, cô nương này là sẽ sống tiêu
sái tùy ý a.
A Nan cười tủm tỉm nói: “Bản cung đương nhiên là kính trọng
Vương gia, mà hôn sự của ta cùng Vương gia là Hoàng thượng tự mình chỉ hôn, bản
cung tuyệt đối không làm cái việc kháng chỉ đại nghịch bất đạo đó!” Câu cuối
cùng, A Nan nói đến thở mạnh nghiêm nghị, làm hai nha hoàn đồng thời trố mắt
nhìn nàng.
Triệu Kỳ Hoa nóng nảy, “Ta không bảo ngươi kháng chỉ a, chỉ
là bảo ngươi cự tuyệt loại hành vi không có đạo đức này.”
“Chỉ hôn rất không đạo đức sao?” A Nan nghiêng đầu.
Triệu Kỳ Hoa nhíu mày, “Nếu Ninh ca ca không muốn, thì đương
nhiên chính là hành vi trái ngược với ý nguyện của người khác, rất không có đạo
đức. Cho dù là Hoàng thượng, cũng không thể làm vậy.”
A Nan thiếu chút nữ cho cô nương này một tràng vỗ tay, ai
uy, cô nương ngươi thật quá lớn mật, dám nói Hoàng đế chỉ hôn là không đạo đức,
ngươi còn biết Hoàng thượng là dượng ngươi à? Loại hành vi này của ngươi chính
là bất trung quân ái quốc, chuyên môn tìm phiền toái cho người ta a
Mà A Nan càng không thể lý giải chính là, nếu Hoàng thượng
là dượng nàng ấy, vậy đệ đệ của Hoàng thượng cũng là trưởng bối, một vãn bối mở
miệng kêu một cái “Ninh ca ca” thân thiết như vậy thật kỳ quái a.
A Nan ứng phó cô nương chính trực này trong chốc lát, phát
hiện cô nương này thật sự là vô tâm cơ, nói chuyện rất thẳng, thật sự không qua
đại não, may mắn là nàng ấy ở khu biên thành này, nếu là ở kinh thành, cũng đủ
cho đám Ngự Sử nhàn đến đau đầu kia, đem nàng ấy tội viết ra mấy quyển. Hơn nữa,
A Nan có trì độn hơn nữath cũng phát hiện cô nương này đối với Vương gia nhà
mình có một loại cảm tình nói không rõ, nàng hy vọng không phải làn loại mà
nàng nghĩ, nếu không thực dọa người. Cho nên A Nan tuyệt đối sẽ không cảnh tỉnh
nàng ấy, cứ để cho chính nàng cứ như vậy tỉnh tỉnh mê mê, thẳng đến khi bị Triệu
tướng quân gả đi rồi hãy nói.
“Ta mới không tin Ninh ca ca lại muốn cưới ngươi, ngươi xem
ngươi không diện mạo không dáng người cũng không có khí chất, nha hoàn bên người
ta dễ nhìn hơn so với ngươi nhiều.” Triệu Kỳ Hòa thực sự theo đuổi câu chuyện
nói một cách thẳng thắn. Nhìn đi, cô nương này thíhc kéo nhiều cừu hận, A Nan
còn chưa để ý, nha hoàn bên người đã muốn nổi giận.
A Nan đương nhiên sẽ không tức giận cùng đích nữ của Tướng
quân, cười tủm tỉm nói: “Triệu cô nương, không thể nói như vậy, mỗi người đều
có giá trị tồn tại của mình. Bản cung tuy rằng ngũ nghệ chỉ có nữ hồng là tạm
được, nhưng trước khi xuất giá vì phụ mẫu làm chút quần áo cũng có thể, sau khi
xuất giá thường xuyên vì phu quân làm vài món xiêm y vừa vặn. Vương gia chính
là thích y phục cùng hầu bao do chính tay bản cung làm cho chàng. Triệu cô
nương, cô nương có cảm thấy thế không?”
A Nan dùng vẻ mặt thuần khiết hỏi lại, giống như không biết
chính mình chọc trúng chân đau của cô nương người ta.
Vẻ mặt của Triệu Kỳ Hoa cứng ngắc, mọi người trong biên
thành đều biết nàng ấy xưa nay giỏi võ nghệ, căn bản không biết nữ hồng trù nghệ,
lời này của A Nan thật đúng là chọc đến chân đau của nàng ấy.
Triệu Kỳ Hoa mang vẻ mặt u ám trừng mắt nhìn A Nan.
A Nan vẫn là cười tủm tỉm, “Triệu cô nương, nữ nhân gia
không thể cả đời cũng không gả, gả cho người xong, có rất nhiều sự tình phải học.
Triệu cô nương, hiện tại trở về học còn kịp a.”
Vẻ mặt A Nan làm ra vẻ người tốt, làm cho người ta phản bác
không được.
“………”
Triệu Kỳ Hoa cuối cùng không chịu nổi A Nan cười tủm tỉm
dùng lời nói chọc chân đau của nàng ấy, chợt đứng lên, hừ nói: “Ta muốn đi hỏi
rõ Ninh ca ca, huynh ấy cưới ngươi nhất định là bất đắc dĩ!”
A Nan vẫy vẫy tay, nhìn thân ảnh của Triệu đại tiểu thư vụt
đi, thầm nghĩ: Hỏi đi hỏi đi, kỳ thực nàng cũng rất muốn biết, lúc trước Sở Bá
Nĩnh vì cái gì mới nguyện ý cưới nàng, thậm chí nguyện ý chạm vào nàng.
Như Thúy đem trà đã lạnh trên bàn bỏ đi, vẻ mặt bình tĩnh
nói: “Nô tỳ cảm thấy, Vương gia nhất định sẽ không nói nàng ấy biết.”
A Nan vuốt hai tiểu hồ ly, cảm thấy bộ lông xù thật mềm mại,
nói: “Cũng không nhất định, có thể thật sự sẽ nói cho nàng ấy, dù sao Triệu cô
nương chính là thanh mai trúc mã của chàng mà.”
Như Thúy chớp chớp mắt, đột nhiên nói: “Tiểu thư, người đang
ghen tị sao? Ai nha, cũng phải mà, Triệu cô nương tuy rằng nói chuyện thẳng,
nhưng bộ dạng nàng ấy xinh đẹp, đứng trước mặt ngài thôi cũng đều có thể chọc
ngài tức chết. Nhưng không sao đâu, nô tỳ tin tưởng trong lòng Vương gia chỉ có
mình ngài.
A Nan trợn mắt nhìn, nha đầu kia không chọc giận nàng thì sẽ
chết sao?!!!
*******
Trong quân doanh, Sở Bá Ninh cùng Ôn Lương trong trướng bàn
bạc, chờ Ôn Lương nói xong, rốt cục ngồi xuống nghỉ ngơi.
Lúc này, Mộc Viên Nhi cầm hộp thức ăn tiến vào, Ôn Lương vừa
thấy, có chút kinh ngạc nói: “Ai nha, Mộc đầu, ngươi lấy thứ tốt gì đến? Mau
mau trình lên cho bản công tử nếm thử.”
Mộc Viên Nhi hướng hai người vái chào, trả lời: “Vương gia,
Ôn quân sư, đây là khoai lang nướng mà Vương phi cho người đưa đến.”
Ôn Lương vừa nghe, hai mắt sáng lên, nhưng móng vuốt còn
chưa đến được hộp thức ăn, cả hộp liền bị người nửa đường đoạt đi.
Ôn Lương ai oán nhìn Sở Bá Ninh chậm rãi mở hộp thức ăn, một
mùi thơm ngọt của khoai lang nướng xông vào mũi, lập tức khiến người nước miếng
trào ra. Ôn Lương là một người tham ăn, ham mỹ thực, lập tức ngửi ra được mùi
hương thôn dã mà hắn chưa từng được nếm qua, sao mà nhẫn được? Nhưng bộ dáng
kia của Sở Bá Ninh, đã tuyên bố này không có phần của hắn, làm cho hắn hâm mộ
ghen tị đến chết đi được.
Xem ra người đã có lão bà chính là khác biệt, có đồ ăn ngon
đều có người nhớ đến, không giống hắn, cha không yêu nương không thương.
“Hắc, Vương gia, huynh đệ tốt thì nên nói đến nghĩa khí, cho
huynh đệ mình một chút đi!”Sở Bá Ninh cho Mộc Viên Nhi cầm chén đũa đến, nghiêm
trang trả lời: “Bổn vương họ Sở, ngươi họ Ôn, cũng không phải là huynh đệ gì.”
Mộc Viên Nhi cầm hai cái bát đến, đem khoai nướng đã bóc tốt
gắp vào bát, kính cho Sở Bá Ninh. Thấy Sở Bá Ninh chậm rãi ăn, mới xếp bát thứ
hai cho kinh thành đệ nhất mỹ nam người nào đó đang vò đầu bứt tai — kỳ thật.
cho dù là mỹ nam, nhưng bộ dáng vò đầu bứt tai như vậy, cũng thực hỏng khẩu vị
của người khác mà
Ôn Lương rốt cục hưởng thụ đến khoai lang nướng, hương vị
kia cùng mỹ vị mà hắn nghĩ y như nhau, không khỏi hỏi: “Đây là ai làm?”
Mộc Viên Nhi nhìn qua Sở Bá Ninh, cung kính nói: “Khoai lang
là Như Thúy lấy từ đầu bếp của phủ thành thủ, Vương phi cho người đem lá khô
trong viện thu thập, cho đám nha hoàn bà vú đi nướng, lúc đầu nói là nướng để
đút cho hai tiểu hồ ly kia…….”
“Phốc —–”
Ôn Lương phun một ngụm khoai lang nướng thật xa, Sở Bá Ninh
cũng khựng động tác lại, bất quá chỉ một chút, liền khôi phục tự nhiên, chậm
rãi ăn.
Ôn Lương có chút cứng họng nhìn Mộc Viên Nhi, hỏi một cách
không thể tin nổi: “Hồ ly không phải ăn thịt sao? Ăn chay vào lúc nào thế? Nó
có thể ăn được mấy thứ này sao?” Chuyện Sở Bá Ninh tặng hai tiểu hồ ly vừa sinh
không lâu về cho Túc Vương phi giải buồn, Ôn Lương cũng biết đến, bởi vi hai hồ
ly này là hắn phát hiện, đợi đào ra hai hồ ly, cũng là hắn miệng lưỡi nhanh nhạy
đề nghị Sở Bá Ninh đưa đi giúp lão bà vui vẻ.
Ngày hôm qua nghe được Mộc Viên Nhi nói, Túc Vương phi khi vừa
nhìn thấy hồ ly, đầu tiên tưởng thêm món thịt cho bữa cơm để ăn, làm cho hắn cười
đến muốn chết, Sở Bá Ninh cũng trực tiếp đen mặt. Điều này khiến Ôn Lương cảm
thấy việc hắn tốn nhiều nước miếng như vậy mới khiến Túc vương tặng lễ vật cho
lão bà của hắn là giá trị cỡ nào.
Nói đến đây, Mộc Viên Nhi hận không thể đem đầu chôn trong
ngực, có chút xấu hổ nói:
“Ôn đại nhân, chúng nó vốn dĩ cũng không ăn, sau đó được
Vương phi đút mấy miếng, liền ăn. Hơn nữa Vương phi nói, muốn dưỡng chúng nó
thành hồ ly ăn chay……..”
Ôn Lương lần nữa phun ra, sau đó vỗ bàn cười không dứt, một
tay chỉ Sở Bá Ninh, cười đến thiếu chút nữa té ghế. Sở Bá Ninh mặt không chút
thay đổi, mặc hắn cười đến giống người điên.
Ôn Lương cười đủ, rốt cục hướng Sở Bá Ninh giơ lên ngón cái,
nói: “Vương gia, Tử Tu đối với Vương phi của ngài thật là phục rồi!”
Sở Bá Ninh lãnh đạm nhìn hắn một cái, nói: “Không cần, dù
sao hai hồ ly kia cũng là ngươi tìm được trước.”
“……….”
Ôn Lương bưng dạ dày: Ai uy, Vương gia, ngài không đâm chọc
ta vài cái sẽ chết sao?