Tiểu Sở Sở nhu thuận đứng đó, nhìn Sơn Trưởng đang tươi cười
khó hiểu, không thất lễ quấy rầy. Đến khi một nam tử trung niên biểu tình
nghiêm khắc đến, Sơn Trưởng mới thu lại suy nghĩ quá mức YY kia, khụ một tiếng,
biểu tình đứng đắn.
“Sở cô nương, vị này là Dịch tiên sinh, là giám thị của các
con.” Sơn Trưởng giới thiệu, “Dịch tiên sinh, vị tiểu cô nương này là tiểu quận
chúa của Túc vương phủ, giao cho ngươi.”
Tiểu Sở Sở rất lễ phép hướng tiên sinh nghiêm túc thi lễ, “Dịch
tiên sinh, xin chào.”
Đối với một thiên kim vừa ra đời đã được sủng ái vô hạn – có
Hoàng đế và Thái hậu là chỗ dựa vững chắc, còn có một phụ thân tay cầm thực quyền,
dưới một người trên vạn người, Hoàng đế còn tuyên bố muốn phong nàng làm công
chúa, là cháu gái bảo bối của Thái hậu, thực tế còn cao quý hơn công chúa vạn
phần – theo lý thuyết, nàng hẳn là được sủng như một tiểu công chúa kiêu căng
tùy hứng, tự xem mình trên tất cả, không coi ai ra gì mới đúng, nhất là, nàng
có một phụ thân không ai dám chọc, càng khẳng định cả đời này nàng có thể ở
kinh thành tung hoành ngang dọc, ngay cả hoàng tử trong cung cũng không mệnh tốt
như nàng.
Nhưng trên thực tế, vị tiểu quận chúa Túc vương phủ này vô
cùng nhu thuận hiểu lễ, cư xử hòa nhã, không kiêu ngạo không nóng nảy, nghiêm
túc đứng đắn, thật làm cho người ta tưởng đứa bé này chắc là ôm sai rồi [ý là
ôm nhầm con người khác =))]. Kết quả là, tiểu cô nương của Túc vương phủ tính
tình tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của tất cả tiên sinh trong thư viện,
bọn họ kinh ngạc. Kinh ngạc xong, liền cảm thấy may mắn.
Ai da, trong thư viện đã có rất nhiều hỗn thế ma vương, lại
đến một tiểu công chúa vô pháp vô thiên, không xem tiên sinh ra gì, kiêu căng
ngạo mạn, nhóm tiên sinh quả thực thấy áp lực như núi a!
Dịch tiên sinh vốn đang lên lớp, ai ngờ bị Sơn Trưởng gọi đến,
nghe nói hôm nay có một vị thân phận tôn quý đến nhập học, bảo hắn đến gặp. Dịch
tiên sinh vô cùng không vui, cho rằng một ngày làm thầy cả đời làm cha, trên
phương diện dạy học, thận phận có tôn quý thì người thầy dạy học cũng nên đối xử
bình đẳng, sao lại có ngoại lệ như thế? Nhưng sau khi nghe Sơn Trưởng giới thiệu
thân phận của tiểu cô nương xong, Dịch tiên sinh đã hiểu vì sao Sơn Trưởng xem
trọng như vậy, tuy hắn có chút cứng nhắc, nhưng biết vị tiểu quận chúa Túc
vương phủ này là người Hoàng đế và Thái hậu rất yêu thương, không thể chậm trễ.
Hơn nữa khi thấy tiểu cô nương thành thật thi lễ với hắn, Dịch tiên sinh âm thầm
gật đầu trong lòng, tiểu cô nương rất hiểu lễ nghĩa, trẻ nhỏ dễ dạy, có giận
cũng tan hơn nửa, phần còn lại dưới biểu tình nghiêm túc như ông cụ nọn của tiểu
cô nương, tan hết.
Quả nhiên, tự cổ chí kim, học trò nhu thuận là được lòng thầy
giáo nhất.
Sơn Trưởng dặn dò thêm vài câu rồi cho Dịch tiên sinh dẫn tiểu
Sở Sở đến lớp học.
Thanh Sơn thư viện rất lớn, chia ra bốn viện Xuân Hạ Thu
Đông, là các lớp học của các học sinh khác tuổi nhau. Sở Sở sáu tuổi, tuy chưa
tới tuổi đi học ở thư viện, bất quá học trò nhập học trước không phải không có,
tiểu Sở Sở không tính là đặc biệt, Song, vì nàng tuổi nhỏ, được an bài ở viện
Xuân Hoa.
Vào Xuân Hoa viện, Dịch tiên sinh chỉ vào một dã nhỏ cách học
đường không xa, nói với bọn họ, nha hoàn Thanh Chi theo hầu có thể nghỉ ngơi ở
đó chờ chủ tử tan học, đây là chỗ nghỉ ngơi cho người hầu mà Thanh Sơn thư viện
cung cấp, cũng là nơi cho học trò thay y phục chờ lớp học, vô cùng nhân đạo.
Thanh Chi thi lễ với tiểu chủ tử và tiên sinh rồi đứng lại
nhìn theo Dịch tiên sinh mang hai đứa bé vào học đường.
Học đường sáng sủa sạch sẽ, trong phòng bày hơn mười bàn học
hình chữ nhật, trên bàn có giấy, bút, mực đầy đủ, ở cửa đi vào là một chiếc bàn
dài lớn đối diện với bàn học.
Khi ba người đến, mười mấy đứa bé lớn nhỏ khác nhau trong học
đường đang chắp tay sau lưng đọc sách, chỉ là thanh âm đọc không đều, vài người
biết trước tin hôm nay có học sinh mới đến, ánh mắt không an phận liên tục nhìn
ra cửa, đến khi thấy thân ảnh của Dịch tiên sinh, bọn nhỏ ra sức đọc lớn hơn,
biểu tình vô tội ra vẻ mình không hề mất tập trung.
Dịch tiên sinh làm sao không biết mấy tiểu quỷ này là trước
mặt vậy sau lưng khác, bất quá ngại thân phận của bọn họ, trừng phạt không được
mắng vô dụng, đa số trường hợp đành nhắm một mắt mở một mắt.
Dịch tiên sinh không giới thiệu thân phận của hai người, chỉ
nói hôm nay có học trò mới nhập học, mọi người hoan nghênh bọn họ. Tiên sinh
nói xong, tầm mắt của đoàn người chuyển lên người Sở Sở, vị trí của Trăn nói
cho người khác biết, hắn là tùy tùng, không gây chú ý nhiều.
Tiểu Sở Sở nghiêm túc chào mọi người, đôi mắt đen láy nhìn
qua mười mấy đứa nhỏ phía dưới, sau đó nhìn Dịch tiên sinh.
Dịch tiên sinh nhìn bọn nhỏ đột nhiên câm như hến, khụ một
tiếng, liền chỉ một chỗ ngồi, nói với tiểu cô nương nghiêm túc là chỗ ngồi của
nàng.
Tiểu Sở Sở nghiêm chỉnh dẫn Trăn đi tới bàn, ngồi xuống bên
cạnh một nam hài mặc cẩm y màu xanh. Theo bước chân tiểu cô nương nhỏ nhắn đi
qua, vài đứa bé rụt cổ, bộ dạng vô cùng nhu thuận, làm cho Dịch tiên sinh thầm
ngạc nhiên, không thấy ầm ĩ như bình thường khi thấy học trò mới đến, chẳng lẽ
đám thiếu gia tiểu thư ngạo mạn này rốt cục đổi tính?
Dịch tiên sinh nhìn nhìn tiểu cô nương đoan chính ngồi trước
bàn, lưng thẳng, hai tay đặt trên đầu gối, khuôn mặt đáng yêu vô cùng nghiêm
túc, vô hình phát ra khí thế nào đó, làm cho người ta theo bản năng không dám
thở mạnh.
Vì thế, tỉnh ngộ.
Tiếp sau đó, Dịch tiên sinh đột nhiên có loại xúc động muốn
rơi lệ: TAT thật tốt quá, rốt cục đã có người trấn ápđược đám nhóc con nghịch
ngợm gây sự này rồi! Ngày tháng này tốt cục ngẩng đầu lên được rồi ~~
Cho nên, tiểu Sở Sở vừa chào hỏi thế nhưng đã trấn áp được bạn
học cùng lớp, có thể đoán được tương lai không xa, tiểu quận chúa Túc vương phủ
sẽ được tôn xưng như nữ vương cai quản cả thư viện, quân lâm thiên hạ, thật
đáng mừng, thật đáng mừng ~~ (Này!)
—- Nếu A Nan biết biểu hiện của con gái hôm nay, không biết
sẽ khóc thành dạng gì.
Dịch tiên sinh ngồi xuống đầu giảng bài, hắn thực vừa lòng,
hôm nay không có mấy tên nhóc thối quấy rối, cũng không có đứa nào cố ý trêu cợt
tiên sinh, quá cảm động a ~~
Mấy đứa bé này chịu không nổi sự im lặng nghiêm túc này, đẩy
đẩy người hầu của mình bảo bọn họ đi đầu chuồn, chính mình cũng dán tường lén
lút chuồn ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Rất áp lực đó! Ngay cả đối mặt với phụ thân cũng không có loại
áp lực khó hiểu không dám nghịch ngợm gây sự này! Rất kỳ quái!
Tan học cũng là lúc tiểu Sở Sở làm quen với đồng học.
“Hắc, Sở Sở.” Một đạo thanh âm ôn ôn nhuận nhuận vang lên.
Tiểu Sở Sở nghiêng đầu, thấy người quen, trên mặt hiện ra
tươi cười nhẹ nhàng, “Khách biểu ca.”
Bạn nhỏ Lăng Khách gật đầu mỉm cười, tươi cười ôn nhuận,
“Không ngờ muội hôm nay đến trường, sau này có gì không hiểu có thể tới hỏi
huynh.”
“Vâng, cám ơn Khách biểu ca.” Tiểu Sở Sở lễ phép nhận ý tốt.
Lúc này, bé trai phía trước tiểu Sở Sở cũng quay đầu lại, ổn
trọng nói: “Sở Sở, phụ hoàng nói muội có gì cần hỗ trợ có thể tới tìm huynh.”
Đây là con thứ tư của đương kim Hoàng đế, là hoàng tử Đông
cung Hoàng hậu sinh ra, thân phận phi thường tôn quý. Nhìn bộ dạng của hắn, hẳn
là tối qua đã bị Hoàng đế phụ thân tìm tới dặn dò qua. Kỳ thật Tứ hoàng tửđường
muội nghiêm túc này, có chút không dám tới gần, có cảm giác áp lực như núi đè,
nhưng mệnh lệnh của phụ hoàng không thể cãi, chỉ có thể chống đỡ áp lực.
Tiểu Sở Sở đương nhiên lễ phép cảm tạ.
Chỉ có Trăn trầm mặc ngồi ở bàn bên cạnh Sở Sở, ánh mắt gắt
gao dán trên người Sở Sở, bộ dáng trung khuyển tiêu chuẩn, hơn nữa, những sinh
vật từng nói chuyện với chủ tử mình đều được hắn xem xét kỹ, đến khi đánh giá
được là mình tuyệt đối có thể trong vòng một chiêu đánh ngã mới không nhìn nữa.
Nếu không thể xác nhận mình có thể đánh ngã trong vòng một chiêu, như vậy Trăn
sẽ yên lặng mà quan sát nhược điểm của nó, tìm kiếm cơ hội có thể nhất kích tất
sát — thế mới nói, vậy có phải quá nghiêm trọng rồi?
Vì thế, Lăng Khách, tứ hoàng tử đột nhiên cảm thấylạnh một
cách khó hiểu.
Chào hỏi xong, tứ hoàng tử chớp mắt, cười nói: “Sở Sở, đại
hoàng huynh, nhị hoàng huynh, tam hoàng huynh cũng học trong thư viện, biết muội
hôm nay đến, bọn họ đều rất vui nha, bảo huynh nói với muội, nếu muội có gì
không hiểu cũng có thể đến tìm các hoàng huynh. Hm, giờ rảnh rỗi, huynh đưa muội
đi gặp hoàng huynh, được không?” Tứ hoàn tử cười vô cùng thân thiết, mặt không
đổi sắc mang cho ba vị hoàng huynh áp lực như mình.
Tiểu Sở Sở nghĩ nghĩ, cảm thấy bây giờ đi gặp các hoàng
huynh là lễ nghi cơ bản, mẫu thân nói, trẻ ngoan phải lễ phép, tuyệt đối phải
tuân thủ. Vì thế, tiểu Sở Sở gật đầu đáp ứng, mang theo trung khuyển của nàng
cùng đi tới Đông Tuyết viện.
Vì thế, các hoàng tử ở Đông Tuyết viện cũng bi thương lan
tràn, trong lòng âm thầm nguyền rủa đệ đệ không phúc hậu: đặc biệt hỗn đản, dám
đem áp lực đông dẫn [dẫn tới phương đông - có lẽ là do Đông Tuyết viện ở hướng
đông], đừng tưởng là Đông cung hoàng tử thì cứng rắn lắm, sớm muộn cũng có ngày
túm được bím tóc của ngươi tới cáo trạng phụ hoàng! Để Túc vương thúc trừng trị
ngươi!
Tiểu Sở Sở rất lễ phép chào hỏi ba vị đường huynh, sau đó
chào hỏi nhóm đại ca từ trong phòng ra ngoài thăm dò, có nề nếp đâu ra đấy.
Chỉ tiếc, tiểu cô nương đáng yêu thì đáng yêu, nhưng đặc biệt
nghiêm túc. Kỳ thật, tiểu cô nương nghiêm túc cũng rất dễ thương, kiểu đáng yêu
tương phản này thật sự rất dễ thương, bọn họ thì có tiểu cô nương nào mà chưa
thấy qua, đương nhiên không sợ nghiêm túc tiểu cô nương chỉ mới sáu tuổi.
Nhưng, vì sao tiểu cô nương này phải mang gương mặt giống y
Túc vương mà hành lễ chào hỏi với bọn họ nha? Rất áp lực đó biết không? Rất đản
đau đó biết không? Trời biết bọn họ là người sắp tốt nghiệp, thường xuyên vào
cung diện thánh, thường xuyên gặp được Túc vương, cũng thường xuyên bị khí thế
cường đại của Túc vương, ánh mắt u lãnh làm cho thoi thóp đó biết không?
Vì thế, bọn họ không phải sợ tiểu cô nương, chỉ là từ tận
sâu trong tâm khảm cảm thấy quá áp bức đau khổ rồi.