Hiền Thê Khó Làm

Chương 110




A Nan trải qua những ngày mang thai thật vô cùng dễ chịu!

Tuy thời đại này không có các phương tiện giải trí phong phú, nhưng mỗi ngày nuôi bánh bao, xem người ta làm ruộng, ăn đồ ngon, còn có mỹ nam làm ấm chăn, mỗi ngày trôi qua thực phong thú thoải mái.

A Nan cũng không hiểu chuyện nhà nông, nên mỗi ngày nàng đều hưng trí bừng bừng nghe người ta kể hôm nay cha con Lưu viên ngoại làm gì, muốn trồng cái gì, sau đóNhư Thúy tám nhảm cách làm ruộng của cha con Lưu viên ngoại không đúng. Hai người vui vẻ nói, Như Lam đứng nghe đã lười trợn mắt. Hai người này rõ ràng chuyện tầm thường nhất cũng không biết, còn không biết ngượng đi nói cách người ta làm ruộng không đúng, rõ ràng là kẻ ngốc cười thằng đần.

Cứ thế qua những ngày nhàn nhã, khi mùa đông đến, bụng A Nan càng lúc càng lớn, khi bánh bao nhỏ nhìn thấy nàng cũng không dám bám gần quá, sợ mình không cẩn thận đụng ngã nàng.

Tiểu bánh bao tuy còn ngủ, nhưng dưới sự cố ý dạy dỗ của người lớn, cũng biết phải cẩn thận đối với phụ nữ có thai, bằng không đệ đệ sẽ không chui ra chơi với bọn họ. Bánh bao nhỏ Sở Sở vô cùng mong chờ đệ đệ trong bụng mẹ, không biết cha bé dạy thế nào, dù sao bánh bao nhỏ chưa đầy ba tuổi nhưng đã tự phát ý thức làm tỷ tỷ, chờ mong đệ đệ sinh ra, sau đó bồi đệ đệ chơi đùa, dạy đệ đệ đọc sách viết chữ linh tinh —- A Nan nghiêm trọng hoài nghi, bánh bao nhỏ còn bé đã nghe lời như vậy, nhất định là do bạn Vương gia muốn hai cái bánh bao nhỏ sau này không phiền nàng quá, chỉ cần đem đứa con nhỏ quăng cho con gái lớn là xong, hắn có thể hoàn toàn độc chiếm nàng…….

A Nan hoài nghi vậy là có nguyên nhân, vì mỗi lần thấy nàng gần gũi con gái, bạn Vương liền dài mặt, bộ dạng không vui, muốn nàng không nghi ngờ cũng khó. Bạn Vương gia này rõ ràng không thích nàng thân cận bất cứ ai ngoài hắn, ngay cả con cũng không được! Dù ngươi có khiết phích, nhưng gần gũi con ruột của mình là thiên tính làm mẹ nha, sao có thể bá đạo thế a?

Cho nên, việc bánh bao nhỏ Sở Sở hiểu chuyện, A Nan chỉ có thể thầm oán bạn Vương gia dụng tâm hiểm ác.

Không nói tiểu Sở Sở, cả Trăn cũng như bánh bao nhỏ mưa dầm thấm đất, thêm một phần cẩn thận với thai phụ nàng, mỗi lần đến gần, ngay cả cước bộ cũng giảm nhẹ.

Trăn tuy được sói mẹ nuôi lớn, nhưng thợ săn trong núi luôn muốn mang hắn trở về, tận sức trò chuyện với hắn, dạy hắn vài chuyện, giúp hắn không hoàn toàn dã tính, còn bảo lưu một ít thói quen của con người. Trải qua mấy tháng giáo dục học tập, Trăn tuy vẫn không nói, nhưng đã hiểu được một ít. Không biết có phải di bánh bao nhỏ là con người đầu tiên biểu hiện thiện ý với hắn, hay là do bánh bao nhỏ là người đầu tiên cho hắn đồ ăn ngon — con thỏ (tuy rằng hắn không ăn được), hắn thực nghe lời Sở Sở, tiểu Sở Sở nói cái gì thì chính là cái đấy, hoàn toàn là một trung khuyển.

Vì thế, bánh bao nhỏ đối với A Nan phi thường bảo vệ, Trăn dù không hiểu mang thai là sao, cũng không quá tiếp cận A Nan, biểu tình dị thường kính sợ ki A Nan thật muốn cười.

*********

Trước khi đông đến, Sở Bá Ninh kết thúc cuộc sống ở biệt trang, mang theo A Nan về kinh.

Sở Bá Ninh trở về, người mừng nhất là Sùng Đức Hoàng đế, người thứ hai là Thái hậu.

Sùng Đức Hoàng đế mồ hôi đầy mặt, còn tưởng mình bền gan mỗi ngày thúc giục ba bốn lần làm đệ đệ cảm động, rốt cục biết thông cảm cho ca ca này, không ngờ lại nghe đệ đệ nghiêm túc nói “Trời lạnh, trong kinh so ra thì ấm hơn, tốt cho phụ nữ có thai.”, Sùng Đứng Hoàng đế nhất thời có loại cảm giác “con lớn không cần cha”, thật bi thảm. Thì ra ở trong lòng đệ đệ, ca ca hắn còn kém cả lão bà.

Rất bi kịch a!

Về phần Thái hậu, tuy cao hứng đứa con nhỏ đã trở lại, cũng quan tâm đứa con trong bụng con dâu là nam hay nữ, nhưng là Thái hậu nương nương thật sự rút không ra tay để làm gì cả. Không biết sao lại thế này, chuyện trong hậu cung quá nhiều rồi, một ngày một việc nhỏ, hai ngày một đại sự, ngay cả đám phi tần tranh cãi gì cũng chạy đến Trọng Hoa cung của bà đòi bà chủ trì công đạo, làm cho bà cả ngày tinh thần căng thẳng, chỉ sợ không cẩn thận, bên ngoài Trọng Hoa cung sẽ có người la hét muốn bà làm chủ cho gì đó. Vì thế, bà làm gì còn thời gian và tinh lực suy nghĩ chuyện con trai nhỏ và con dâu?

Thái hậu nương nương mắt có mờ hơn thì cũng biết đây là hai đứa con liên hợp với phi tần hậu cung đến giày vò lão nương, thật thật tức chết mà. Chỉ là không muốn bà gây sức ép cho hậu viện của con trai nhỏ thôi, có cần chà đạp lão nương như vậy sao?

Thái hậu coi như đã hiểu, con trai nhỏ đã quyết tâm không muốn ữ nhân khác vào phủ, dù bà có cứng rắn hơn thì hắn cũng có thể càng cương quyết. Nhưng lại có đứa con trai lớn còn sủng con trai nhỏ hơn cả bà cùng theo đối phó bà….. được, đấu không lại, bà không đấu nữa được chưa!

Vì thế, Thái hậu dẹp bỏ ý nghĩ đưa người vào phủ Túc vương, cười lạnh trong lòng, chờ xem nữ nhân kia có thể sinh ra cái gì, dù sau này người trong kinh cười nhạo Túc vương bị vợ quản nghiêm, bà không thèm để ý!

Sùng Đức Hoàng đế nếu biết tâm tình của Thái hậu, không chừng sẽ mang vẻ mặt cảm kích: cám ơn trời đất, Mẫu hậu lão nhân gia, đầu óc người rốt cục bình thường trở lại!

Hồi kinh, cuộc sống của thai phụ như cũ không có gì thay đổi. Vả lại, vì lý do nàng mang thai, tất cả chuyện xã giao đều thoái thác, cũng vì đã nhiều tháng, Thái hậu miễn cho nàng không cần thỉnh an, Túc vương phủ vẫn đóng cửa từ chối tiếp khách, không người tới quấy rầy, thoạt nhìn giống như lúc Túc vương chưa thành thân, Túc vương phủ như trước là nơi người trong kinh ít lui tới nhất.

Còn A Nan, vẫn như cũ là Vương phi ít lộ mặt nhất giữa đám phu nhân trong kinh. Bất quá, mọi người e ngại quyền thế của Túc vương, mặc kệ nàng giấu mặt, không thể nói gì. Với địa vị hiện tại của Túc vương, cúi đầu thấp chút mới là chân lý, như vậy cũng làm cho Hoàng đế yên tâm.

Khi A Nan hiểu những điều này, đối với các cuộc tụ hội của quý phu nhân, bái thiếp này nọ linh tinh, cũng không để bụng, giao cho quản gia xử lý là được.

Vào thánh mười một, tuyết bắt đầu rơi.

A Nan ôm bụng bầu bảy tháng ngồi trên giường, bánh bao nhỏ Sở Sở bò bên giường nhìn chằm chằm bụng cao ngất của nàng.

“Nương, đệ đệ, chơi?”

Bánh bao nhỏ Sở Sở vươn cái tay nhỏ, tò mò vuốt bụng A Nan, dường như đang tìm tiểu bảo bảo đi ra nói chuyện.

“Ý con là, đệ đệ khi nào chui ra cùng chơi với con sao?” A Nan điểm cái mũi nhỏ của tiểu tử kia, nhịn không được gặm khuôn mặt nhỏ xinh mềm mại của bé, cười tủm tỉm nói: “Ừm, còn ba tháng nữa bé mới ra đời. Bất quá bảo bối à, có thể sẽ là muội muội nha ~~”

Tuy A Nan rất muốn sinh con trai, nhưng sinh con trai hay gái thì sao có thể chắc chắn được? Nếu ở hiện đại, đi siêu B là biết giới tính đứa bé không cần đoán mò. Nhưng ở cổ đại, giới tính đứa bé chỉ dựa vào nhìn bụng tròn hay nhọn hay bắt mạch linh tinh, A Nan cảm thấy không đáng tin. Nên mỗi khi nhóm ma ma nói bụng nàng có vẻ nhọn, lần này có thể sinh tiểu thế tử nói không chừng, nàng không để trong lòng.

“Muội muội?” Bánh bao nhỏ nhíu mày, sau đó lắc đầu nói: “Đệ đệ! Muốn đệ đệ!”

Bánh bao nhỏ khi cố chấp thì y như cha bé. A Nan nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn biểu tình nghiêm túc cố chấp, cảm giác càng giống bạn Vương gia, không khỏi đưa tay chọc chọc mặt bánh bao của bé, cười nói: “Được được được, đệ đệ thì đệ đệ, chỉ cần Sở Sở của chúng ta

Bánh bao nhỏ có được cam đoan, vui mừng cười rộ lên, lại bắt đầu sờ tới sờ lui bụng của A Nan. Đột nhiên, cách lớp quần áo, đứa bé trong bụng duỗi tay chân, bánh bao nhỏ sợ tới mức mắt mở to, không dám sờ nữa.

“Ai nha, đệ đệ đang chào hỏi con kìa, xem ra đệ đệ rất thích tỷ tỷ nha ~~” A Nan cười trấn an tiểu tử kia.

Nghe vậy, bánh bao nhỏ hơi thẹn thùng cười, thanh âm non nớt trong trẻo nói: “Sở Sở, thích, đệ đệ!”

A Nan xem bộ dạng kia, đáng yêu không chịu được, lại ôm lấy tiểu tử kia gặm mặt bé, thì ra sinh viên bánh bao giống bạn Vương gia rất tốt a, nếu Vương gia thích căng mặt nghiêm nghị, nhưng con gái lớn lên giống hắn, nàng chỉ cần coi mặt con gái như thay thế cho ai đó mà thoải mái YY. Ừm, hy vọng đứa bé trong bụng này cũng giống Vương gia đi ~~

Hai mẹ con đang gặm mặt nhau thì mành cửa bị xốc lên, một trận gió lạnh ùa vào, nha hoàn tiến vào báo Thừa tướng phu nhân đã đến.

A Nan vừa nghe, vội cho người mời Thừa tướng phu nhân vào.

Sau khi nàng xuất giá, A Nan cảm thấy tuy Thừa tướng phu nhân không xem nàng như con gái ruột nhưng làm mẹ cả, những việc bà làm xem như là đủ tư cách rồi, so với các mẹ cả khác, bà làm đủ tốt rồi. Nên A Nan rất kính trọng Thừa tướng phu nhân, không vì chính mình thành Vương phi mà để bà đợi.

Với lại, từ khi nàng mang thai, tuy đến ở trong biệt trang nhưng Thừa tướng phu nhân thường cho người đem vài thứ đến cho nàng, không nhất định quý giá, nhưng hơn hẳn ở tấm lòng. A Nan mặc kệ có phải Thừa tướng phụ thân bảo Thừa tướng phu nhân đưa tới không, nàng thừa nhận phần tình cảm này.

Chốc lát sau, Thừa tướng phu nhân ngồi xuống, dùng khăn nóng làm ấm tay, uống chén trà nóng rồi mới nói: “Hôm nay ta đến là để xem con, cha con rất nhớ con, bất quá gần đây hơi bận, nên bảo ta có rảnh thì đến thăm con.”

A Nan nghe vậy có chút áy náy nói: “Để phụ thân mẫu thân mong nhớ, là con gái bất hiếu.”

Nghe nói tháng chín năm nay, quân Đại Sở dưới sự dẫn dắt của một tướng quân tuổi trẻ anh dũng họ Ngu, trực tiếp đánh tới vương đình Bắc Việt, đáng tiếc là, vì đơn độc xông vào, chưa tới hậu viện đã để cho Thất vương tử Đô La Khôi mang binh tới giải nguy. Chỉ thiếu chút xíuà có thể đánh hạ Bắc Việt, chấm dứt cục diện hai nước giằng co cả trăm năm, cuối cùng lại bị Thất vương tử ngăn cản, thật khiến người ta không cam lòng. Song, Bắc Việt cũng bị đánh cho tàn phế, dù Thất vương tử có kỳ tài ngút trời, dưới tình huống này cũng chỉ có thể thủ vương đình không thể phản công. Bắc Việt không thể không cúi đầu xưng thần với Đại Sở.

Bắc Việt cúi đầu xưng thần, là cột mốc mở ra thời đại mới.

Sau đó, là nghị định giữa hai nước. Chi tiết trong đó đều cần sứ thần hai nước đại biểu thương nghị, do đó, Lục Thừa tướng và Sở Bá Ninh bận rộn.

A Nan tuy cũng quan tâm quốc gia đại sự, nhưng nàng là thai phụ, trừ những thứ chung chung, cũng không ai nói rõ với nàng, biết cũng không nhiều. Thời đại này, tin tức không linh hoạt, nhóm phụ nhân trừ người nghe trượng phu tán gẫu quốc gia đại sự, ngoài ra thì như bị bịt mắt. Nếu Sở Bá Ninh không muốn nói quá nhiều làm nàng bận tâm, nàng bèn không hỏi.

Nên việc Lục Thừa tướng bận rộn, nàng cũng biết một chút.

Nghĩ đến chiến tranh đã kết thúc, A Nan lại nhớ đến Ôn Lương còn ở Đồng Thành, xem ra sang năm là nàng có thể gả nha đầu Như Thúy ngốc ra ngoài rồi.

Thừa tướng phu nhân lại tán gẫu một lúc với A Nan, đề tài chuyển quanh, nói đến chuyện của Lục gia. Đã qua mấy tháng, A Nan rốt cục lại nghe nói chuyện của Lục gia ở Ninh thành.

Hiện giờ, Lục gia ở Ninh thành đã đổi do nhị lão gia chủ trì. Từ khi Lục nhị lão gia tiếp nhận Lục gia, Lục gia bị Túc vương “đập” gần như tàn phế rốt cục thở ra. Lục Thừa tướng tuy sốt ruột vận mệnh của Lục gia, nhưng cũng hiểu tính tình của Túc vương, nên nửa năm qua hắn vẫn kiềm chế không ra tay. Quả nhiên, Lục gia đổi người chủ trì, mắt thấy cũng hủy gần hết, Túc vương rốt cục thu tay. Sở Bá Ninh trừ tàn nhẫn với nhất mạch chi thứ nhất ra, đối với những người khác coi như khoan dung, Lục gia tuy tàn, nhưng còn căn cơ, chỉ cần cho bọn họ thời gian, Lục gia còn có thể khôi phục như cũ.

Như thế, Lục Thừa tướng nhẹ nhàng thở phào.

Nhưng, làm cho Lục Thừa tướng thật bất đắc dĩ là, đại phòng Lục gia vẫn là thân huynh đệ của ông, tuy hắn không có mắt, chọc vào người không nên dây vào, nhưng nhìn hắn rơi vào kết cục này, Lục Thừa tướng vẫn rất đau lòng. Càng làm cho Lục Thừa tướng đau lòng, chính là thái độ của lão phu nhân

Lục lão phu nhân tổng cộng sinh ba đứa con, thời trẻ chết chồng, là nàng bảo vệ gia sản Lục gia, nuôi lớn ba đứa con. Ba đứa con vô cùng kính trọng bà. Bất quá, trong ba đứa, tuy con thứ ba làm quan thành Thừa tướng Đại Sở, nhưng lão thái thái thương yêu nhất là tôn tử cháu gái đại phòng, cưng nhất là Lục Thiếu Lăng và Lục Phỉ Đình hai tỷ đệ. Nhưng kết cục của hai tỷ đệ làm cho lão thái thái cơn giận khó xuống thành bệnh, thậm chí không thèm gặp mặt con thứ ba.

Nghe nói, lão thái thái tức giận nhất là chuyện Lục Thiếu Lăng cưới một người con gái bình dân. Đó đúng là cô nương lúc trước bị Lục Thiếu Lăng hủy trong sạch, Túc vương phủ ngầm động tay chân Lục Thiếu Lăng tràn đầy bất mãn cưới cô nương đó làm chính thê. Ngoài ta, cũng không biết Túc vương nghĩ gì, còn lên tiếng cảnh cáo Lục Thiếu Lăng, cả đời này chỉ có thể cưới một vợ, không được chạm vào người con gái nào khác, nếu không nghe lời, Vương gia không ngại phế hắn (thành thái giám), để hắn cả đời thanh tâm quả dục.

Khi người Lục gia nghe được ý của Túc vương, suýt nữa phun máu đen. Có quyền thế thì rất giỏi a, khi dễ người vậy sao? (Kỳ thật có quyền thế thật đúng là rất giỏi nha ~~)

Lục Thiếu Lăng biết mình chỉ có thể cưới một người con gái bình dân — còn chỉ là một tiểu nha đầu thanh tú, vốn đã bất mãn, đến khi nghe người của Túc vương phủ truyền ý của Túc vương, Lục Thiếu Lăng suýt trợn trắng mắt hôn mê bất tỉnh. Nhưng hắn bị Túc vương sửa trị đến sợ, chỉ cần nghe danh hào Túc vương đã sợ tới mức trốn đi, sao mà dám đi kháng nghị?

A Nan nghe Thừa tướng phu nhân hơi xấu hổ kể chuyện của Lục Thiếu Lăng, không cần nghĩ cũng biết những người này sẽ oán thầm trong lòng, cho rằng bản thân Túc vương chỉ cưới một vợ thì thôi, còn nghiêm khắc ép người, buộc người khác giống hắn cả đời chỉ cưới một vợ, không phải là làm khó dễ người ta sao? Đáng thương cho đại phòng Lục gia, ai bảo các ngươi cố tình đụng chạm tới vật sở hữu của Túc vương. Chẳng lẽ không biết Túc vương nhìn có vẻ nghiêm túc công chính, thật ra là loại người chuyên chọc vào chỗ chân đau của người khác đó?

Chuyện thứ hai khiến lão phu nhân bất mãn là chuyện của Lục Phỉ Đình.

Lục Phỉ Đình ở trong thiên lao nửa năm, rốt cục được Lục gia cứu ra.

“Không biết lục nương tử có phải là trong họa có phúc không, tuy bị tai ương lao ngục, nhưng tốt xấu gì người cũng thanh tỉnh rồi, không nổi điên nữa. Nhưng nửa của nàng…. Lão thái thái tuy vui mừng lục nương tử khôi phục bình thường, cũng biết trải qua việc này, lục nương tử sẽ khó tìm được gia đình tốt.” Thừa tướng phu nhân thở dài.

Chỉ sợ thanh tỉnh vậy so với nổi điên còn đau khổ hơn? Nếu điên rồi, không biết cảnh ngộ của mình, sống trong thế giới của riêng mình cũng là một loại hạnh phúc. Thanh tỉnh, nghĩ đến chuyện mình gặp qua, so với chết còn thống khổ hơn. Nhưng, có đôi khi, chết, cũng cần dũng khí…….

A Nan không nói tiếp, với Lục Phỉ Đình, nàng không cách nào đồng tình.

Nếu không phải Lục Phỉ Đình vọng tưởng tới Sở Bá Ninh, sao lại đến mức vì thế mà điên? Dù điên cũng tâm tâm niệm niệm lão công của nàng. Nghĩ đến nam nhân của mình bị một nữ nhân như vậy thương nhớ, trong lòng rất không thoải mái. A Nan cười lạnh, Lục Phỉ Đình luôn miệng nói, nàng ta thành như vậy là do nàng hại! A Nan tự hỏi, mình hãm hại nàng ta lúc nào chứ? Mạc danh kỳ diệu bị người ta vu tội còn chưa tính, lại hại nàng suýt sảy thai. Dưới tình huống này, nàng còn đồng tình nàng ta thì nàng thành Thánh mẫu rồi.

Mặc kệ Lục Phỉ Đình thanh tỉnh hay điên, ít nhất đã bình an được Lục gia cứu khỏi thiên lao. Sở Bá Ninh nếu tàn nhẫn hơn, căn bản không có khả năng để Lục gia cứu nàng ta ra, trực tiếp giết nàng ta trong đó không phải tốt hơn sao? Nói ra thì, Sở Bá Ninh vẫn còn hạ thủ lưu tình.

Nhưng, dù thế, vận mệnh của đôi con trai trưởng và đích nữ đại phòng như vậy, lão thái thái vẫn phẫn nộ. Lão thái thái biết Túc vương có quyền thế, còn được Hoàng đế sủng ái vô cùng, muốn tiêu diệt thế gia ở cái thành nhỏ này dễ như trở bàn tay, nên bà ta đành nhịn xuống. Nhưng, đối với đứa con thứ ba không ra sức giúp đỡ, lão thái thái giận lây, ngay cả sinh bệnh cũng không cho người của phủ Thừa tướng vào thăm, ngay cả thuốc bổ này nọ Thừa tướng phủ đưa đến cũng vứt ra ngoài.

A Nan thấy Thừa tướng phu nhân sầu lo, lòng vì Thừa tướng phụ thân của mình mà lạnh tâm. Lão thái thái không nghĩ Túc vương là ai, Lục Thừa tướng chống lại Túc vương thì có đường sống sao? Chẳng lẽ muốn con mình bị tước quan mới cao hứng sao? Chuyện Túc vương muốn làm, có lẽ ngay cả Hoàng đế cũng không cản nổi, Thừa tướng thì có cách gì?

Nói cho cùng, Sở Bá Ninh chính là nhân vật phản diện khó lật đổ nhất, không chỉ quyền cao, ca ca ruột là Hoàng đế, còn là kẻ cuồng em trai — trong lòng kẻ cuồng em trai, chỉ có đệ đệ hắn ức hiếp người ta, làm gì có người ức hiếp đệ đệ hắn? Nên dù là Thừa tướng đương triều, thật sự không thể trêu vào

“Ta nói với con những điều này, cũng đừng bận lòng, chỉ là để con biết chuyện thế thôi. Thường nói, con người sống quá lâu, ít có hồ đồ, nhưng làm nữ nhân, có một số chuyện trong lòng rõ là được, tránh cho thành người mù.” Thừa tướng phu nhân uống ngụm trà, thản nhiên nói.

A Nan rất bội phục triết lý nhân sinh của Thừa tướng phu nhân, thủ đoạn xử lý việc, cảm thấy Thừa tướng phu nhân nói lời này vô cùng thông hiểu, liền ôn nhuận đáp lời. Nàng quả thật không để trong lòng, Lục gia sẽ không bị diệt, lòng nàng cũng nhẹ nhõm, hiểu đây là cực hạn của Sở Bá Ninh rồi. Về phần oán hận của những người đó? Dù sao cả đời nói dài không dài nói ngắn không ngắn, không thể luôn hoàn mỹ, bọn họ muốn hận cứ hận thôi, chỉ cần không đụng đến nàng là được.

Thừa tướng phu nhân uống trà, lại tán gẫu chút chuyện khi mang thai xong rồi rời đi.

Buổi tối, Sở Bá Ninh trở về, A Nan thấy hắn mệt mỏi, nhưng thấy hắn cẩn thận đến dìu nàng về phòng, tâm tình bình thường trở lại.

“Bây giờ tuyết rơi, không có việc không cần ra khỏi cửa. Nếu cần ra ngoài, gọi người dọn sạch tuyết trước hãy đi……”

A Nan nghe hắn cằn nhằn liên miên, khẽ cười. Mặc kệ người khác oán hận ra sao, mặc kệ hắn làm chuyện hung ác tàn nhẫn gì, về đến nhà, hắn là người chồng quan tâm thê tử, là phụ thân bảo vệ con gái, là nam nhân của nàng.

Chỉ cần là việc hắn vì nàng mà làm, dù là giết người phóng hỏa, nàng không thể chỉ trích.

May mắn, nàng gặp được hắn!

********

Thời tiết ngày càng lạnh, năm tới cũng tới.

Năm nay là năm đầu tiên đón Tết ở kinh thành sau khi A Nan gả cho Sở Bá Ninh, làm con dâu hoàng gia, đêm Trừ tịch 30, nàng vốn nên cùng Sở Bá Ninh tiến cung tham gia hoàng yến, chỉ tiếc, nàng mang thai tháng lớn, sợ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, được ân chuẩn ở lại trong phủ, Sở Bá Ninh mang theo con gái tiến cung dự yến.

Thái hậu thấy bánh bao nhỏ tương tự với con trai kia, đương nhiên vô cùng vui vẻ, ôm bé chơi đùa thật lâu, mới thả bé trở về chỗ ngồi của thân vương.

Giờ Thái hậu đã thông suốt rồi, bỏ qua chuyện đưa người vào phủ Túc vương, đem tâm tư dời đến trên người cháu trai cháu gái. Nhìn thấy cháu gái giống con trai mình, không khỏi động tâm, nghĩ có nên thương lượng với con trai nhỏ một chút, đưa cháu gái tiến cung bồi bà. Có điều thấy cháu gái như cái đuôi nhỏ bám theo con trai, biết bây giờ nói chuyện này không thích hợp, đè nén ý tưởng này lại, chờ Túc Vương phi sinh xong rồi nói.

Bánh bao nhỏ Sở Sở lần đầu tiên tham gia thịnh yến thế này, người đến đều là con cháu hoàng thất, nhưng mỗi người nhìn bé ánh mắt khác nhau, làm cho bé hơi bất an, tay nhỏ không khỏi nắm chặt vạt áo của phụ thân.

Ở chỗ lạ, đương nhiên phải theo sát phụ thân nhà mình.

Vì thế, người trong điện nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ, hai cha con biểu tình nghiêm túc, thật muốn phun.

Bộ dáng này quá giống rồi, ngay cả tính tình cũng giống, còn để người ta sống hay không? Một Túc vương đã đủ, lại có thêm phiên bản tiểu Túc vương, áp lực như núi a!!

Sở Bá Ninh vốn định kính rượu với nhóm Vương gia Quận vương, thấy bọn họ vẻ mặt thống khổ, lòng hiểu lý do. Bất quá hắn cũng đau lòng con gái đi theo tới lui, bèn để cung nữ đưa bé đến chỗ đám tiểu hài tử con cháu tôn thất, chắc hẳn ở chung với những đứa bé cùng tuổi sẽ tốt hơn.

Bánh bao nhỏ rời khỏi phụ thân, không có người quen, biểu tình càng nghiêm túc.

Khi bé đến chỗ đám tiểu hài tử, bọn nhỏ vốn đang cười ha hả ầm ĩ, thấy bé, toàn bộ im bặt, dường như cả thở cũng không dám thở mạnh. Các cung nữ đứng bên trông mấy đứa trẻ kinh ngạc không thôi. Những đứa bé này lớn nhất bảy tuổi, nhỏ nhất hai tuổi, đều do bà vú và các cung nữ trông, ở nhà đều là tâm can bảo bối, không vừa ý liền khóc nháo không ngừng, nhưng bây giờ ngoan ngoãn như mèo nhỏ là có chuyện gì nha?

Bánh bao nhỏ ngoan ngoãn ngồi, khuôn mặt đáng yêu lặng yên nhìn người, làm cho những đứa bé kia bất giác cũng nhu thuận ngồi, không hề nghịch ngợm gây sự. Nhất thời, khu vực của bọn trẻ còn im lặng hơn chỗ của nhóm người lớn.

Ngay sau đó, nhóm người lớn phát hiện tình huống này, không khỏi buồn cười.

Không thể nào, nhỏ như vậy đã khí phách ngút trời vậy

Vài Vương gia lớn tuổi nhớ đến bộ dạng Túc vương lúc bé, càng nhìn càng giống, chỉ có thể nói, không hổ là cha và con gái sao?

Không biết có phải do bánh bao nhỏ “trấn giữ” tại chỗ không mà đến khi tịch yến kết thúc, bọn nhỏ hoàng gia đều ngoan ngoãn nhu thuận. Cũng có vài đứa bé lớn tuổi bị phụ thân nhà mình ám chỉ, tỏ vẻ thân cận với tiểu tử kia, lôi kéo bé đi chơi.

Trên đường về, Sở Bá Ninh ngồi trong xe ngựa xoa đầu tiểu tử kia, nói: “Sở Sở sợ sao?”

Bánh bao nhỏ lắc đầu, mỉm cười ngọt ngào: “Không sợ, có phụ thân ~~”

Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng trở nên ôn hòa, Sở Bá Ninh ôm bé vào lòng, “Sở Sở mệt thì ngủ trước một lúc đi.”

Bé cao hứng đáp lời, dịu ngoan dựa đầu vào lồng ngực rộng lớn của phụ thân. Sở Bá Ninh xoa xao đầu tiểu tử kia, nhớ đến bộ dáng lúc nãy của mấy đứa bé lúc trong cung, không khỏi lắc đầu bật cười.

Nếu A Nan biết biểu hiện hôm nay của bánh bao nhỏ nhà nàng hold cả một đám tiểu bằng hữu, không chừng sẽ gào khóc mất. May mắn lúc ở riêng với cha mẹ thì bánh bao nhỏ là đứa bé hoạt bát đáng yêu, biết làm nũng biết ra vẻ đáng yêu, tương lai nhất định sẽ lớn lên thành một quý nữ thế gia nổi danh kinh thành.

********

Còn chưa qua hết năm, Sở Bá Ninh lại bận rộn.

A Nan cũng không biết chưa hết năm mới thì có gì để bận, nhìn hắn thần thần bí bí, có chút bất an, chỉ có thể mỗi ngày trước khi hắn xuất môn dặn dò vài câu.

Mà cảm giác bất an của A Nan, rất nhanh thành sự thật.

Hôm đó, A Nan đỡ bụng chậm rãi tản bộ.

Đã sinh qua một lần, thai thứ hai nàng đã chuẩn bị tâm lý, không sợ hãi như lần đầu, tâm tình ổn định. Trước khi chưa làm cha mẹ không biết nữ nhân sinh đẻ gian khổ. Khi mình làm mẹ rồi mới biết làm mẹ thật không dễ dàng.

Đứa con này, trừ lúc trước giày vò nàng nôn ọe, sau đó cũng rất ngoan. Bất quá, A Nan linh cảm, đứa bé này tuyệt đối rất nghịch, không văn tĩnh như tiểu Sở Sở. Không biết là trai hay gái, nếu là con gái thì tốtà con trai, chắc chắc sẽ nghịch đến khiến người ta hận không thể đánh nó một trận.

Cách ngày sinh dự tính càng gần, A Nan nghĩ cuối tháng đứa bé này sẽ ra đời. Chỉ cần nghĩ vậy, lòng liền có cảm giác hạnh phúc ngọt ngào. Vì không biết khi nào nàng sinh, nên trong phủ chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ, chỉ chờ nàng sinh.

Bất quá, mang thai cũng rất vất vả, bụng lớn đôi khi buổi tối nằm ngủ cũng không thoải mái, sẽ hơi cáu. Bất quá, mặc kệ nàng cáu kỉnh thế nào, nam nhân kia đều chiều theo nàng, thậm chí vì nàng bị chuột rút, nửa đêm không ngủ giúp nàng mát xa. Điều này làm cho A Nan rất ngượng ngùng.

Như Lam dìu A Nan, có chút run rẩy. Bây giờ bụng đã tròn chín tháng, Như Lam không dám để mấy nha hoàn hấp tấp tới hầu hạ, cơ hồ việc gì cũng phải tự tay làm mới yên tâm.

Đang đi dạo, đột nhiên Xuân Đào kích động chạy đến, dồn dập nói: “Không, không tốt, Vương phi, Vương gia bị đâm!”

A Nan sửng sốt, khi hiểu được lời của Xuân Đào, sắc mặt trắng bệch, thất thanh hỏi: “Vương gia sao rồi?”

“Nô tỳ không biết! Là thị vệ trong cung đến báo cho quản gia, nói là thích khách do tàn đảng của An Thuận Vương phái đến…….”

A Nan nhất thời hốt hoảng, nàng biết An Thuận Vương, nghe nói năm trước tạo phản ở Tây Bắc, sau đó bị quân đội Hoàng đế phái đến trấn áp. Cuối cùng An Thuận Vương mất tích, phiên vương Tây Bắc giao cho người khác làm.

A Nan nóng ruột bảo người đi hỏi thăm tình hình, đột nhiên bụng co rút đau đớn. A Nan sắc mặt càng trắng, biết đây là tình huống gì. A Nan cầm tay Như Lam, khó khăn nói: “Như Lam, ta sắp sinh…..”

Lập tức, Túc vương phủ rối loạn.

Túc vương gặp chuyện không rõ, Vương phi sắp sinh, nhất thời lòng người trong Túc vương phủ hoảng loạn.

A Nan nằm trong phòng sinh, phát ra tiếng la thống khổ. Vốn không sinh sớm thế, nàng biết là do Sở Bá Ninh gặp chuyện làm nàng kinh hoảng mới sinh sớm. Bụng rất đau nhưng lòng nàng lo cho an nguy của nam nhân kia, không thể định thần sinh đẻ. Nàng nhớ tới cảm giác bất an mấy ngày trước, chẳng lẽ là giác quan thứ sáu của nữ nhân, chỉ chuyện phát sinh hôm nay sao?

“Như Thúy, Như Thúy………..” A Nan khàn khàn gọi.

Như Thúy bưng nước ấm đến, nghe A Nan gọi khẩn trương chạy đến, “Tiểu thư, nô tỳ ở đây!”

A Nan bắt tay nàng, khó khăn hỏi: “Vương gia… có tin tức chưa?”

Như Thúy thấy A Nan đau đến đổ đầy mồ hôi, vội lấy khăn giúp nàng lau, nói: “Tiểu thư yên tâm, Vương gia cát nhân có thiên tướng, không sao đâu, nô tỳ đi xem thử.”

Nghe Như Thúy nói, A Nan miễn cưỡng gật đầu, buông nàng ấy ra.

Thời gian từng giây từng giây trôi, A Nan cảm thấy bụng ngày càng đau. Nước ối sớm đã vỡ, nhưng không có cảm giác sinh ra được. A Nan rất rõ đây là do tâm lý của nàng, Sở Bá Ninh gặp dọa đến nàng, không nghe được tin hắn bình an, nàng không thể chuyên tâm sinh con.

“Vương phi, dùng sức! Nào, làm theo nô ty, hít vào, thở ra, dùng sức…….”

A Nan gắng sức một hồi, đã sắp kiệt sức, đau đớn cộng thêm lo lắng trong lòng làm cho nàng òa khóc: “Vương gia đâu? Chàng đã trở lại chưa? Vương gia —–”

“Vương phi, Vương gia sẽ trở lại nhanh thôi, ngài dùng sức a!” Ma ma đỡ đẻ gấp gáp, A Nan như vậy sao sinh ra đây, chỉ sợ một xác hai mang, lúc đó dù Túc vương không trách tội, còn hai vị trong cung nữa nha.

A Nan biết như vậy không ổn, con của nàng sẽ xảy ra chuyện mất. Nghe thanh âm ồn ào xung quanh, A Nan buộc mình cố gắng hít sâu, không thể yếu đuối.

Nhưng, thật sự rất đau rất đau!

Vương gia, vì sao lúc này chàng lại không ở đây?

Người trong phòng sinh đang nóng vội, đột nhiên không biết ai la lên: “Vương gia đã trở lại!”, nhất thời cả vương phủ nhốn nháo lên.

“Vương phi, Vương gia đã về!” Có người vui sướng nói bên tai A Nan.

A Nan khó khăn mở mắt, lo lắng hỏi: “Thật không? Vương gia có bị thương không?”“Không sao không sao, Vương gia không có việc gì, nghe tin ngài sắp sinh, trực tiếp trở về nha.”

A Nan nghe vậy, rốt cục yên tâm, lúc này bụng ngày càng đau, đau đến nàng kêu lên thảm thiết.

Bên ngoài vang lên thanh âm kinh hoảng của hạ nhân: “Ai nha, Vương gia, phòng sinh hung thần đẫm máu, ngài không thể vào được đâu!”

“Cút ngay!” thanh âm nam trung nén giận vang lên.

Nghe tiếng nói quen thuộc, A Nan cảm thấy cả người đều an tâm lại, cả linh hồn cũng thấm đẫm cảm giác bình yên.

“A Nan!”

A Nan quay đầu, tầm mắt xuyên qua tầng mồ hôi ẩm ướt, thấy được nam nhân kia bước vào, vẻ mặt không hề nghiêm túc, là lo lắng và kích động. A Nan có thể tưởng tượng được khi hắn nghe được tin mình sắp sinh, từ trong cung hoang mang rối loạn chạy về, trên người còn mặc triều phục thân vương.

A Nan vươn tay về phía hắn, bắt lấy bàn tay to ấm áp của hắn, cả trái tim đều yên ổn.

“Ô ô ô… Vương gia…… thương thế của chàng…..”

“Không sao, chỉ bị thương cánh tay, là Hoàng huynh lo lắng mới lưu ta lại trong cung băng bó.” Sở Bá Ninh khôm người ôm lấy nửa người trên của nàng, hôn lên trán nàng, ôn nhu dỗ: “Đừng khóc! Ta ở đây với nàng!”

A Nan gật đầu, nắm tay hắn bắt đầu ra sức.

Hai canh giờ sau, A Nan bình an sinh ra một đứa con trai.

Tiểu thế tử của Túc vương phủ bình an ra đời, đến đây, đã không còn lời đồn Túc vương khắc thê tuyệt tử!