Tinh thần của Liễu Hân Linh phấn chấn lên, ngóng nhìn về phía chiếc nôi của con, nói: "Khiếu Thiên, đứa bé.”
Mặc Châu nghe thấy lời của nàng, theo bản năng nhìn về phía nàng, ánh mắt kia, có chút thâm ảo.
Sở Khiếu Thiên cau mày, nói: "Quý Uyên Từ nói, thân thể của nàng bây giờ vẫn còn hư nhược,không thể để quá mệt nhọc, hay là nghỉ ngơi trước, chờ thân thể khá lên một chút, rồi lúc nào cũng có thể nhìn con mà. Ngoan a, con lúc nào cũng ở đây mà."
Lời nói của Sở Khiếu Thiên bị vị thế tử phi hung tàn xé nứt trên chăn, tiếng chăn gấm bị xé vang lên một tiếng xoạc, khiến cho mí mắt của Mặc Châu và Sở Khiếu Thiên đồng thời nảy lên.rõ ràng nữ tử tái nhợt nhu nhược đến vậy, thậm chí ngay cả ngồi dậy đều cần phải có người đỡ, ngủ mê man cũng hơn nửa tháng rồi, cầm chén nước cũng không xong, lại nhẹ nhàng dùng móng tay xé rách chăn, cứ như vậy mà xé rách chăn a.
Sở Khiếu Thiên trầm mặc, có chút chán nản nói: "Mặc Châu, đi ôm tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư tới."
Mặc Châu đáp một tiếng, đi tới giường hai đứa bé, khom người ôm một bọc tã tới, thả xuống bên cạnh nàng, sau đó lại tiếp tục đi ôm đứa nhỏ thứ hai tới.
Ánh mắt Liễu Hân Linh hoàn toàn bị hấp dẫn bởi đứa nhỏ được ôm đến bên cạnh mình, trừng to mắt mà nhìn tiểu hài tử khéo léo nằm trên giường, sau đó khi hai đứa nhỏ được xếp dựa vào thìLiễu Hân Linh có chút chần chờ nhìn hai khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt giống nhau như đúc, cảm giác không phân rõ ai là ca ca, ai là muội muội.
Sở Khiếu Thiên chỉ vào bọc tã màu xanh được ôm tới trước tiên nói, "Đây là ca ca." Sau đó lại chỉ vào một bọc tã khác màu đỏ nói: "Đây là muội muội."
Lúc này, hai tiểu hài tử đều còn đang ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay, làn da non nớt, thoạt nhìn rất yếu ớt, làm nàng không dám đưa tay sờ, chỉ sợ sẽ làm rách da thịt non nớt của chúng. Trong đó có một tiểu tử thỉnh thoảng nhóp nhép cái miệng nhỏ xinh, giống như đang ăn cái gì đó, trông thật là đáng yêu a. Nhìn hai đứa bé, tâm khảm đột nhiên dâng lên một sự dịu dàng khó tả, giống như cả trái tim cũng bị hòa tan.
Đây là hài tử của nàng, là cốt nhục của nàng, huyết mạch tương liên với nàng!
Nhìn lâu, Liễu Hân Linh cũng có thể nhìn ra một chút khác biệt giữa hai đứa nhỏ, Liễu Hân Linh rối rắm hoài nghi hai hài tử này của mình có phải bị nhầm giới tính rồi không? Ngắm tới ca ca, mặc dù cả hai hài tử đều nhỏ nhỏ xinh xinh, nhưng hai con cùng nằm một chỗ, nàng có thể nhận ra ngũ quan của ca ca xem ra sắc nét hơn muội muội một chút, khuôn mặt dường như cũng tròn tròn nho nhỏ hơn. Cả hai đều đang ngủ, không mở mắt, cho nên nàng không thể so sánh hai cặp mắt của các con, không biết là có phải ca ca tương đối quyến rũ, còn muội muội tương đối bình thường không.
"Các ngươi xác định đây là ca ca, cái này là muội muội?" Liễu Hân Linh lại nhịn không được hoài nghi hỏi lại.
Mặc Châu rất khẳng định gật đầu, Sở Khiếu Thiên càng thêm lẽ thẳng khí hùng nói, "Chim nhỏcủa thằng bé giống như con sâu con, cũng không phải nối vào, dĩ nhiên là con trai rồi!" nóixong, còn trưng ra vẻ mặt đáng đánh đòn.
"......"
Liễu Hân Linh vạch đen đầy mặt nhìn hắn, trong lòng cảm thấy vị thế tử gia này nhất định là điphi lễ chim nhỏ của con trai rồi, mới có thể tâm đắc như thế, đứa nhỏ mà biết cha nó làm chuyện này với nó, sau này lớn lên tuyệt đối sẽ không hiếu thuận hắn đâu!
Liễu Hân Linh rối rắm một lát, rốt cuộc không thể chống lại được thân thể mệt mỏi, lúc Sở Khiếu Thiên sai Mặc Châu ôm bọn họ trở về nôi thì không nhịn được nói: "Đợi lát nữa, thiếp xem thêm một chút."
"Có cái gì đẹp nhìn, bọn chúng cũng sẽ không chạy đi được a." Sở Khiếu Thiên có chút bất mãnnói, lo lắng tình trạng thân thể của nàng khiến cho tính khí hắn có chút ác liệt. Chỉ là nam nhân nào đó hiển nhiên đã quên mất, đứa bé sau khi được sinh ra, hắn đều dành rất nhiều thời gian để ngắm nhìn hài tử, cho đến khi thấy bọn nhỏ thức dậy mới thôi.
Liễu Hân Linh không để ý tới hắn, xốc mạnh tinh thần lại tỉ mỉ quan sát hai cục thịt nhỏ vẫnđang ngủ say sưa, xác định bọn nhỏ không có bất kỳ điều gì khác thường, rốt cuộc mới thở phàonhẹ nhõm. Mặc dù nàng không biết vẻ mặt quái dị của Sở Khiếu Thiên và Mặc Châu là vì chuyện gì, nhưng hài tử khỏe mạnh bình thường, nàng đã yên tâm rồi. Nàng bảo Mặc Châu ôm bọn nhỏ trở về nôi, nam nhân đỡ nàng nằm xuống, rất nhanh nàng lại ngủ thiếp đi.
******
Liễu Hân Linh ở cữ. Thời gian nàng ngủ mê man cũng trôi qua, mặc dù thời gian tỉnh táo có hạn, nhưng mỗi sáng sớm tỉnh dậy thì nàng sẽ nghe thấy được mùi trên người mình càng ngày càng nặng, bèn có chút khổ sở. Mặc dù lúc trước có người giúp nàng lau thân thể, nhưng chỉ là lau một chút, thật sự là không có tác dụng gì.
Thời điểm nàng sinh con vừa là trung tuần tháng năm, hiện tại đã sang tháng sáu rồi, chính là thời điểm mùa hạ nóng nực, vì ở cữ mà ngày ngày nàng vùi ở trong phòng, không thể ra cửa,không thể ra gió cũng chẳng thể tắm, có là thánh nhân cũng sẽ chịu không nổi.
Cuối cùng, chính nàng rốt cuộc không chịu được, sai nha hoàn múc nước tới lau người, mới cảm giác dễ chịu hơn một chút. Chỉ là chứng kiến việc này, nam nhân bên cạnh trưng ra vẻ mặtkhông đồng ý, thậm chí hung ác nhìn chằm chằm nha hoàn giúp nàng múc nước, sử dụng ánh mắt uy hiếp đe dọa họ. Tất nhiên, bọn nha hoàn lúc trước cũng không đồng ý chuyện này, nhưng vị thế tử phi nào đó đã bóp gãy chân hộc tủ trước giường, uy hiếp bọn nha hoàn run rẩy khôngdám lên tiếng.
Bọn nha hoàn rất đau khổ: họ không chỉ bị thế tử phi uy hiếp, lại còn bị thế tử gia đe dọa, cuộc sống này thật là quá gian nan a!
Liễu Hân Linh dùng khăn lông ướt lau mặt, cảm giác sảng khoái làm nàng khoan khoái thở mộthơi dài, sau đó nói với nam nhân đang hờn dỗi ở bên cạnh: "Khiếu Thiên, khăn lông."
Nam nhân còn đang tức giận ngay lập tức hấp ta hấp tấp đi lấy khăn sạch lại cho nàng, thuận tiện lộ ra nụ cười dịu dàng rất không phù hợp với hung tướng (bộ dáng hung hãn) của mình. Liễu Hân Linh sau khi nhận lấy, rất bình tĩnh mà gẩy đầu hắn ra, dùng khăn lông vừa lau tay vừa nói: "Chàng không cảm thấy trên người ta bây giờ rất thối, chàng có thể chịu đựng đến gần được ư?"
"Hửm? Vậy sao?" Vị thế tử gia nào đó vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó con ngươi đảo một vòng, ngẩng khuôn mặt tươi cười sáp lại gần, "Vậy ta ngửi xem."
Liễu Hân Linh tất nhiên dùng một chưởng đẩy mặt hắn ra. Mặc dù hắn là nam nhân của nàng, nhưng bản thân nàng còn có chút không chịu nổi mùi này, làm sao có thể để hắn ngửi trắng trợn như thế? Có muốn đùa bỡn cũng không phải dùng cái này mà đùa chứ. thật may là còn hai ngày nữa là được một tháng rồi, chờ đủ tháng, nàng muốn tắm thế nào cũng không vấn đề gì.
Nghĩ tới đó, nàng lại sờ một cái trên đầu mình, cái loại cảm giác ở tay đó khiến cho nàng lần nữa muốn đập đầu chết đi.
"Ai, nương tử giống như bôi rất nhiều dầu dưỡng lên tóc a." Vị thế tử gia nào kia lại phát bệnh có nhãn lực rất độc đáo mà an ủi nàng, "Ừ, thật rất tự nhiên, sẽ không có ai biết nàng không gội đầu đã một tháng rồi đâu."
"...... Cút!"
Sau đó nam nhân xị mặt cảm thấy ủy khuất không biết mình mắc phải lỗi gì.
Lau chùi thân thể xong, Liễu Hân Linh không để ý tới thế tử gia một bên đang ỉu xìu, lại sai Mặc Châu ôm bảo bảo tới cho nàng, để nàng bồi dưỡng tình mẫu tử. Bởi vì mỗi ngày nàng đều tiêu tốn phần lớn thời gian để ngủ, thân thể vẫn rất suy yếu, vì vậy Sở Khiếu Thiên không quá vui lòng chuyện nàng đem hết tinh lực chơi với con, hắn hi vọng nàng nghỉ ngơi nhiều hơn.
Liễu Hân Linh không nhìn tới nam nhân rũ rượi bên cạnh, ôm nhi tử hôn một cái, bánh bao nhỏmở một đôi mắt xếch quyến rũ hiếu động nhìn nàng, mặc dù biết tầm mắt của con bây giờ còn mơ hồ, nhưng nàng nghĩ là bởi vì bánh bao nhỏ nhìn hình dạng của mình mà hiếu động cho nên nàng rất là vui vẻ.
Ôm xong nhi tử, lại ôm nữ nhi.
Đối với nhi tử có thể mở mắt nhìn nàng cử động nho nhỏ khiến cho nàng yêu thích không buông tay, thì nữ nhi hoàn toàn chính là nhóc con lười biếng, lúc nào cũng đều híp híp mắt như muốn ngủ, có bị lay tỉnh, cũng chỉ hí mắt hai cái rồi nhắm mắt ngủ tiếp. Đặc biệt là nó thừa kế đôi mắt long lanh của mình, lúc nào cũng một bộ sóng nước mênh mông, lúc hí mắt, khóe mắt long lanh, bộ dáng này, chậc chậc, thật là làm cho người ta yêu thương mà.
Vốn nàng còn có thể an ủi mình, trẻ con nha, trừ ngủ còn có thể làm gì? Nhưng con gái dù là bú sữa mẹ hay là đi tiểu, cũng đều có thói quen hí nửa con mắt, mang bộ dáng uể oải, tuyệt khônggiống như anh trai của nàng còn có tinh thần, làm cho người ta nổi vạch đen không dứt.
Ôm con xong, Liễu Hân Linh rốt cuộc thõa mãn ngủ lại, rất nhanh liền chìm sâu vào giấc mộng.
Sở Khiếu Thiên canh ở trước giường, cho đến khi nàng ngủ say, mới thở dài.
Lần này sinh con, giống như hút hết sức lực của nàng, khiến nàng phải ngủ mê man trong thời gian này. hắn không hiểu được trong lòng mình là tư vị gì nữa, nửa tháng nay, mỗi ngày hắn đều trông chừng nàng đang hôn mê bất tỉnh, sự hối tiếc cùng khổ sở trong lòng không nói nên lời.hắn không biết nữ nhân sinh con sẽ hung hiểm thế này, nếu sớm biết, nếu sớm biết......
Nếu sớm biết, thì thế nào đây?
Nam nhân nghiêng đầu, dựa trán lên đầu nữ nhân đang ngủ mê man trên giường, hai mắt lóe ra ánh sáng sắc nhọn. Nếu sớm biết, có lẽ hắn sẽ không để cho nàng mang thai. Có lẽ làm như vậy, người đời sẽ dị nghị hắn không hiếu thuận, nhưng nếu trên thế gian này không có nàng, như vậyhắn phải làm sao.
********
Đầy tháng của hài tử, người có tiền có quyền trong Khai Dương thành đều đem tới rất nhiều quà tặng, dù sao trong thời đại này long phượng thai được tượng trưng cho cát tường, chuyện này rất hiếm thấy. Đối mặt với mọi người tới chúc mừng, trên mặt Sở Khiếu Thiên không che giấu được vẻ hài lòng, khuôn mặt luôn nở nụ cười anh tuấn, rất phấn khích, lại mang một bộ dáng nam sĩ, làm cho các tiểu thư khuê các cùng phụ mẫu tới đây chúc mừng cho thế tử An Dương vương sinh được một đôi ấu nhi đỏ bừng cả mặt.
Mặc dù Sở Khiếu Thiên trên danh nghĩa là bị hoàng đế biếm đến đất phong, nhưng ở Khai Dương thành, thân phận của hắn là quý tộc cao nhất, thậm chí ngay cả thủ thành đều phải tới bái kiến ngay khi hắn vừa tới thành, không dám có chút chậm trễ. Cộng thêm dáng dấp anh tuấn khác người của hắn, làm việc nhanh chóng, dứt khoát gọn gàng, phong quang vô hạn. Mặc dùhắn đã cưới thế tử phi, nhưng các cô nương trong Khai Dương vẫn rất hâm mộ hắn, đều hi vọng có một ngày phất lên thành phượng hoàng.
Dĩ nhiên, các cô nương dễ dàng có tình cảm với hắn còn có nguyên nhân khác nữa, Khai Dương thành cách rất xa kinh thành, cực ít người nơi này có thể biết những lời đồn đãi không tốt vềmột vị thế tử gia trong kinh thành, chỉ thấy được mặt ngoài anh tuấn hào sảng của hắn, tôn quý vô cùng, tự nhiên cứ vậy mà đem tâm đặt ở trên người hắn. Mặc dù không thể làm chánh thê, chỉ cần được làm tiểu thiếp cũng tốt, chỉ cần có thể được thế tử An Dương vương sủng ái, thê còn không bằng thiếp hay sao.
Mặc dù mọi người đều có suy nghĩ đó nhưng rất tiếc lại không có được cơ hội.
Bọn họ vừa đến Khai Dương thành thì bởi vì thế tử phi mang thai, để cho nàng an thai, An Dương vương phủ trực tiếp đóng cửa không tiếp khách, Sở Khiếu Thiên cũng vì ở lại trong phủ bồi thê tử mang thai mà từ chối rất nhiều xã giao, thời gian ở ngoài cũng không nhiều, vì vậy người nhìn thấy hắn cũng không nhiều lắm, hắn chỉ ru rú trong nhà, mọi người mặc dù có ấn tượng tốt với hắn, nhưng không có cơ hội ở trước mặt hắn tiến cử các thiểu thư khuê tú a.
Bên kia, Liễu Hân Linh vừa ra tháng, lập tức để Mặc Châu hầu hạ nàng sảng khoái đi tắm mộtbữa, cho đến khi cảm giác không còn ngửi thấy mùi gì trên người mình nữa, thì đầu óc cũng choáng váng rồi, cuối cùng vẫn là Mặc Châu đỡ nàng ra khỏi thùng tắm.
Mặc Châu cảm thấy tiểu thư nhà nàng có phải là quá khích rồi hay không, vừa lau tóc cho nàng vừa nói: "Tiểu thư người cũng thiệt là, nếu thế tử biết người tắm đến đầu óc choáng váng, sẽ rất tức giận đó."
Liễu Hân Linh lấy ra một hộp phấn hương, đang suy nghĩ có nên thoa lên toàn thân hay không, nghe Mặc Châu nói, âm thầm liếc mắt, hừ một tiếng: "Ta gần đây nhìn sắc mặt chàng còn ít sao, ta cũng không sợ chàng đâu."
Mặc Châu cảm thấy thế tử phi nhà nàng thật kiêu ngạo rồi, chỉ là nàng cũng biết, nếu khôngphải thế tử gia cưng chiều vợ, tiểu thư nhà mình lại lý trí như vậy, tất nhiên sẽ không mang thân mình đi chọc vào ổ kiến lửa đâu, thật sự là gần đây vị thế tử kia đối đãi với thê tử đã đến mức độ không còn gì để nói, dù là tảng đá cũng sẽ bị hắn cho bưng bít. Cho nên bất tri bất giác, thái độ Liễu Hân Linh cũng thay đổi, hỉ nộ ái ố đều thể hiện rất rõ ràng trước mặt thế tử gia.
Lau khô tóc, Liễu Hân Linh mặc một bộ váy lụa mỏng màu xanh lá nhạt, ngồi trên trường tháp, sai người bồng hai hài tử của nàng tới.
Bà vú rất nhanh ẵm hai cục thịt nhỏ đã ăn uống no đủ tới, Liễu Hân Linh trước ôm qua muội muội, thấy bánh bao nhỏ lại híp mắt trưng ra bộ dạng lười biếng, trong lòng liền biết cô nương này lười tới nỗi không cứu được nữa rồi, liền đặt nàng ở bên cạnh để cho nàng tự chơi. Bánh bao nhỏ cũng thông minh, hoàn toàn không để ý tới việc bị mẫu thân vứt bỏ, cái miệng nhỏnhắn chem chép, sau đó tự mình đi ngủ đây.
Liễu Hân Linh ôm lấy nhi tử, bánh bao nhỏ lúc này mở một đôi mắt như nho đen, ánh mắt của bé chớp chớp, hết sức có tinh thần. Liễu Hân Linh không nhịn được đùa với bé, rất nhanh, tiểu tử mím môi, lộ ra nụ cười nho nhỏ, nàng thấy được vui mừng một hồi.
"Ai nha, thế tử phi, tiểu chủ tử cười với ngài a." Bà vú ở một bên như thấy được điều thú vị liềnnói với nàng.
"Đúng vậy a, đúng vậy a, tiểu chủ tử thật thông minh, biết thế tử phi là mẫu thân, cho nên cười với mẫu thân a."
............
Liễu Hân Linh nghe giọng của nha hoàn cùng bà vú rõ ràng đều là nịnh nọt, biết rõ họ chỉ là vì lấy lòng mình, nhưng vẫn làm cho nàng cảm thấy vui vẻ, điều này cũng đền bù cho việc nàng ngủ mê man tới nay, bỏ qua sự áy náy vì không chăm sóc được bánh bao nhỏ của mình.
Mặc dù đứa bé còn nhỏ, nhưng ôm đã lâu, nàng cũng có chút mệt mỏi, bất quá nàng lại khôngmuốn buông bọn nhỏ ra. Còn có một nguyên nhân nữa, thật ra thì nàng rất muốn hiểu rõ bọnnhỏ có phải có cái gì khác thường hay không, nếu không vì sao cha của tụi nhỏ lại có lúc dùngmột loại ánh mắt hết sức quỷ dị nhìn chằm chằm hai đứa nó chứ, điều đó khiến trong lòng nàng cũng bất ổn theo. Có lúc không nhịn được đi hỏi hắn, hắn lại giả bộ trưng ra bộ dáng không có gì cả, nhưng đảo mắt lại tiếp tục dùng ánh mắt đó đi quan sát hài tử.
Cho nên, Liễu Hân Linh gần đây mới để ý tới hai con như vậy. Chỉ là qua mấy ngày nay, nhìn tới nhìn lui, cũng đều cảm thấy trừ nữ nhi lười biếng một chút, yêu ngủ một chút thì hai con cũng rất bình thường nha. Coi như bọn nhỏ không bình thường, trong lòng nàng, bọn họ chính là con của nàng, nàng sẽ không cho phép phát sinh những việc ngoài ý muốn.
đang suy nghĩ thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Sở Khiếu Thiên từ bên ngoài đi vào, thấy tình cảnh trong phòng, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
Vượt qua thời kì thiếu niên manh động, bây giờ Sở Khiếu Thiên đã trưởng thành, bộc lộ hết vẻanh tuấn của một nam nhân. Có lẽ, việc sắp làm cha của một năm qua làm cho hắn trưởng thành hơn, hoàn toàn trút bỏ quá khứ, cũng bớt đi sự nóng nảy manh động của thời thiếu niên, trưởng thành thành một nam nhân thật đáng tin cậy. Đặc biệt là khi hắn giận tái mặt thì trong nháy mắt luôn bộc phát khí thế, bộ dáng như hung thần ác sát của hắn khiến cho ai cũng phải sợ hãi.
Người làm ở trong phòng nhìn thấy hắn đều câm như hến.
"Các ngươi đang làm gì?" Sở Khiếu Thiên đi tới, thấy nàng ôm đứa bé, mặt lập tức trầm xuống.
Liễu Hân Linh không nhìn sắc mặt của hắn, để cho hắn ngồi vào bên cạnh mình, sau đó đem nhi tử cẩn thận đưa cho hắn, còn nàng ôm lấy nữ nhi đã ngủ. Sở Khiếu Thiên rất tự nhiên ôm con, hoàn toàn không giống như người mới làm cha tay chân luống cuống, nàng đoán chừng, có lẽ lúc nàng ngủ mê man, vị thế tử gia này cũng đã luyện tập rất lâu rồi. Nhìn hắn thuần thục ôm con còn hơn cả nàng, Liễu Hân Linh đột nhiên cảm thấy thật vui mừng.
"Nàng cười cái gì?"
Đột nhiên thấy nàng nhìn mình cười đến sáng rỡ, Sở Khiếu Thiên rất nhanh bỏ qua vẻ mặtkhông vui lúc trước. Trời đất bao la, không có gì quan trọng hơn nữ tử trước mặt. Điều này hắnđã nghiệm qua sau khi trải qua việc sinh nở của nàng.
Liễu Hân Linh liếc hắn, nói: "Ừ, thiếp cười khuê nữ của chúng ta là heo con lười, cả ngày lẫn đêm đều chỉ ngủ, ngay cả đái dầm cũng không chịu kêu một tiếng, cũng chỉ biết nhíu mặt, ai biết con bé muốn làm gì chứ? Có phải không?" nói đến đây, nàng thật muốn than thở, "Con bé lười như vậy, rốt cuộc giống ai đây? Về sau không biết có ai chịu cưới con bé a?"
Sở Khiếu Thiên đen mặt một chút, thầm nghĩ chẳng lẽ nữ nhân sinh con xong, cũng sẽ tưng tửng như vậy sao?
"Nương tử, đây không phải là chuyện gì to tát, chớ nói khuê nữ còn nhỏ, cho dù sau này nàng lớn lên có lười biếng như vậy cũng hoàn toàn không quan trọng, dù sao nam nhân có tư cách cưới khuê nữ của bản thế tử tuyệt đối sẽ không để ý một chút tật xấu đó của nữ nhi. Hừ, nếu hắnkhông sợ......" Mặc dù không nói hết câu, nhưng cũng làm cho người ta hiểu được ý tứ của vị thế tử gia này rồi.
Liễu Hân Linh hiểu thế tử gia nhà nàng về sau chọn con rể đoán chừng tuyệt đối sẽ dùng cường quyền trấn áp người ta, nàng chỉ sợ con rể đỡ không nổi a!
Ôm một lát, nàng lại có chút mệt nhọc.
Sở Khiếu Thiên nhanh chóng sai bà vú ôm hai con đi ngủ, chờ tất cả mọi người rời đi, hắn ôm nàng từ phía sau, cúi đầu chôn ở cổ của nàng, tham luyến loại xúc cảm này.
hắn đã hơn một tháng không được ôm nàng ngủ.
Liễu Hân Linh ngáp một cái, híp mắt tựa vào trong ngực hắn, bộ dáng mệt rã rời.
Thấy bộ dáng nàng như vậy, dục niệm có lớn hơn nữa cũng sẽ biến mất. Quý Uyên Từ cũng đãnói qua, thân thể của nàng tối thiểu còn phải hơn nửa năm nữa mới có thể khôi phục bình thường, đây cũng là do tác dụng phụ của thuốc kia. Sở Khiếu Thiên không dám đùa giỡn với mạng sống của nàng, chỉ có thể cố gắng xua đuổi những ý nghĩ đen tối ra khỏi đầu óc, ôm nàng cẩn thận nằm ở trên giường.
Rất nhanh, hai người chìm vào trong giấc ngủ.
Mây đen từ từ che kín ánh trăng, trời đất tối mịt, gió đêm thổi vào phòng, mấy nhành trúc bên cạnh cửa sổ lay động không ngừng, va vào khung cửa sổ phát ra tiếng vang bành bạch.
Trời mưa.
Trong bóng tối, Liễu Hân Linh đột nhiên tỉnh giấc từ trong giấc mộng, bộ mặt nhăn nhó.
Nàng rốt cuộc cũng biết có chỗ nào không đúng.