Hiền Thê Cực Khỏe

Chương 60




Edit: Mỹ Lệ.

Beta: Lyly.

Kể từ lần trước Uyển di làm ra chuyện kia sau đó bị An Dương vương cấm túc, hậu viện vương phủ này lại bắt đầu náo nhiệt lên. không có Uyển di uy hiếp, các di nương vương phủ thừa dịp cơ hội này ra sức quyến rũ vương gia, có thể nói là trăm hoa đua nở.

Ngoài Uyển di đó ra, những di nương này trái lại rất cảm tạ Sở Khiếu Thiên cùng Hân Linh, dù sao Uyển di rõ ràng muốn đem cháu gái nàng kín đáo đưa cho thế tử, cuối cùng lại trộm gà không được còn mất nắm gạo, mình lại bị cấm túc, thực là đáng đời a.

Mặc dù Uyển di bị cấm túc rồi, nhưng Chu Tuyền Nhi vẫn lưu lại vương phủ không có rời đi. Đối với chuyện này, vương phủ cũng không so đo, dù sao Uyển di bị cấm túc rồi, nàng là một cô nương chưa chồng cũng không thể tùy ý đi lại trong vương phủ, cũng coi như không có chuyện gì.

Mà hiện, nghe nói thế tử phi bị thương, các di nương đều đem theo quà đi thăm bệnh, Uyển di sai người đến thăm bệnh cũng là hợp tình hợp lý, nhưng nàng trực tiếp khiến Chu Tuyền Nhi mang quà tặng tới đây là cái ý tứ gì?

Cho nên Liễu Hân Linh nghe được bẩm báo Chu Tuyền Nhi tới thì sửng sốt một chút.

Lục Y lúc ấy đang cho dọn dẹp đồ trang sức trên bàn trang điểm, vừa nghe liền tức giận, "Tiểu thư, Chu Tuyền Nhi này nhất định là đối với thế tử còn chưa từ bỏ. Lần trước gây chuyện, nghe nói rất nhiều thị vệ đều nhìn đến thân thể của nàng rồi, làm gì không chọn được một cái thị vệ để gả cho? Ngược lại nhất định phải đi tìm chết đây? Đây không phải là suy nghĩ muốn làm chủ tử sao! Vội vàng muốn làm thiếp như vậy cũng không ngại mất mặt, tổ tông mười tám đời Chu gia cũng bị nàng làm cho mất hết mặt mũi."

Nghe vậy, Liễu Hân Linh cùng Mặc Châu đều nhìn nàng.

Lục Y bị hai người nhìn có chút rối rắm, nhưng vẫn thoải mái nói: "Mọi người nhìn cái gì a? Mặc dù sợ thế tử gia, nhưng thế tử gia là trượng phu của tiểu thư, sao có thể để cho những loại nữ nhân hạ tiện kia không biết từ đâu nhảy ra tùy tiện mơ ước?"

Có thể thấy một vị nha hoàn nào đó đã bị Sở Khiếu Thiên ảnh hưởng, mở miệng là một tiếng "dã nữ".( nữ nhân hạ tiện)

Mặc Châu mặt không thay đổi vỗ vỗ đầu Lục Y, nói tiếng "Rất tốt", sau đó chuyển sang Liễu Hân Linh, nói: "Tiểu thư, Lục Y nói đúng, xem ra phải lấy ra chút bản lãnh thật sự nói cho những thứ nữ nhi không an phận kia, thế tử gia cũng không phải là tùy tiện có thể mơ ước."

Liễu Hân Linh khóe miệng run rẩy, thấy Mặc Châu ánh mắt sáng quắc, so với nàng còn có bộ dáng tích cực hơn, có chút áp lực lớn. Mặc Châu hình như còn gấp gáp muốn xua đuổi những nữ nhân mơ uớc làm tiểu tam của nam nhân của nàng hơn cả nàng a.

Chỉ là, bây giờ ngày ngày trôi qua cũng có chút nhàm chán, đi gặp Chu Tuyền Nhi xem xem nàng muốn làm cái gì cũng tốt vô cùng. Ừ, có lẽ nàng cũng nên khiến mọi người biết một chút, nàng cũng không phải giống như bề ngoài một dạng nhu nhược, muốn mơ ước nam nhân của nàng, cũng phải xem nàng có cho hay không.

Nghĩ như thế, Liễu Hân Linh trong lòng liền có kế hoạch, không khỏi đối với Mặc Châu cười một tiếng, "Ừ, các ngươi nói đúng. Mặc Châu, chúng ta liền chuẩn bị đi."

"Dạ, tiểu thư!" Mặc Châu mặc dù mặt không chút thay đổi, nhưng thanh âm nguội lạnh lại cao vút.

Lục Y nháy mắt mê man nhìn hai người nói chuyện, trên đầu hiện lên một dấu chấm hỏi thật to. Sau đó rất nhanh bị Mặc Châu gọi đến làm việc.

Liễu Hân Linh sửa sang lại y phục, bảo Mặc Châu đỡ nàng đến thiên sảnh ngồi, sau đó gọi Chu Tuyền Nhi còn đứng ngoài cửa Ôm Tâm viện chờ đi vào.

*********

Chu Tuyền Nhi cẩn thận từng li từng tí cùng mama sau lưng đi vào Ôm Tâm viện, dọc đường đi tới, trong long nàng có chút rung động. Ôm Tâm viện này mỗi một cảnh một vật, đều tinh xảo lịch sự tao nhã, đẹp rực rỡ, cùng Lạc Tiên viện không phân cao thấp. Uyển di mặc dù là ái thiếp vương gia, nhưng viện chỗ nàng ở chỉ là quy cách bình thường, không có chút nào đặc biệt, thậm chí ngay cả bài biện cũng không có bao nhiêu hào hoa. Chu Tuyền Nhi mặc dù không hay bước chân ra khỏi phòng đi tìm hiểu tình hình lắm, nhưng phần lớn thời gian nghe Uyển di lén lút mắng vương phi, cũng hiểu vương phi hiện nay mặc dù không được vương gia sủng ái, nhưng cũng là người lợi hại, khiến cho Uyển di ngoại trừ được vương gia sủng ái, còn những thứ đồ khác cũng không có nhiều một phần, ăn mặc đồ dùng,đều là đúng cấp bậc của di nương, không thể nào so sánh cùng loại xa xỉ hào hoa hưởng thụ như chính thê được.

Chu Tuyền Nhi nhìn viện xinh đẹp, nghĩ tới mình ở trong đó, giống như uất ức trong lồng ngực liền cũng giảm đi mấy phần, cũng hiểu được Uyển di nương tâm tâm niệm niệm lúc nào cũng nghĩ phải lấy được nhiều thứ hơn. Nàng hình như cũng có chút động lòng rồi.

Nha hoàn dẫn dắt nàng tiến vào nhìn thấy hành động nàng bí mật quan sát Ôm Tâm viện, môi nhếch lên có chút khinh bỉ. Chu Tuyền Nhi vẫn còn quá ngây thơ, không thể bằng tài diễn trò của Uyển di, rất dễ dàng bị nhìn thấu. Chỉ là nàng ta cho là Ôm Tâm viện này chỉ cần nàng ta là cháu gái một di nương có thể đi vào sao? Dã tâm quá lớn, cho tới bây giờ cũng không có kết quả tốt.

đi tới thiên sảnh, gặp một nha hoàn xinh đẹp mặc quần áo màu xanh lá cây đang đứng ở nơi đó.

Nhìn thấy nàng, Chu Tuyền Nhi có chút khẩn trương cũng có chút tự ti, phát hiện cái nha hoàn này y phục mặc trên người so với nàng còn hoàn hảo hơn. Chỉ là vào trong vương phủ, cô cô vì không để cho nàng cho nàng mất thể diện, mới có thể lấy tiền riêng đặt mua cho nàng mấy bộ đồ mới hơi đắt. Mà Chu Tuyền Nhi cũng phát hiện, nhìn thấy Lục Y này, nha hoàn dẫn đường vốn là đang căng thẳng lộ ra nụ cười lấy lòng.

"Ai nha, Lục Y cô nương làm sao lại đi ra ngoài? Thời tiết nóng thế này, cô nương ở trong phòng phục vụ thế tử phi mới phải. Ai, Lục Y cô nương, ta mang Chu cô nương tới."

Lục Y che miệng cười một tiếng, nói: "Khổ cực nhà ngươi rồi, thế tử phi ngồi bên trong, chờ Chu cô nương đây. Chu cô nương, mời vào." Lục Y liếc nhìn nha hoàn Chu Tuyền Nhi mang tới, lại nói: "Chỉ là thế tử phi hiện còn dưỡng thương, muốn yên tĩnh, không muốn thấy nhiều người, Chu cô nương, nha hoàn của cô nương nên ở bên ngoài đợi thôi."

Chu Tuyền Nhi vừa nghe, thân thể hơi run một chút, nhưng là vẫn biết rõ đạo lý để cho nha hoàn của mình chờ bên ngoài thiên sảnh.

Vào thiên sảnh, Chu Tuyền Nhi thấy thiếu nữ ngồi chủ vị, mặc cung trang màu đậm, nổi bật lên da trắng như ngọc, xinh đẹp tuyệt trần ôn nhã, phong cách như lan. Nàng khẽ quay đầu nhìn sang, một đôi thủy mâu vốn hẳn rất nhu hòa lại làm cho người ta có loại cảm giác không dám nhìn thẳng. Chu Tuyền Nhi ngắm nhìn nàng đặt chân trái trên gối, không khỏi nhớ lại lời Uyển di nói với nàng.

Uyển di nói, thế tử phi hiện nay bị thương chân, tất nhiên không thể phục vụ thế tử gia. Thế tử gia chính là đang ở độ tuổi nhiệt huyết, không thể rời bỏ nữ nhi, hi vọng nàng tìm đúng thời cơ vô tình gặp gỡ thế tử, nếu là có thể được thế tử gia coi trọng, cùng thế tử xảy ra chuyện vợ chồng, đến lúc đó vương phi dù phản đối thế nào, thế tử cũng phải nạp nàng vào cửa.

Chu Tuyền Nhi không biết Uyển di nói có đúng hay không, nhưng có kinh nghiệm lần trước, nàng thực sựkhông có can đảm làm tiếp loại chuyện đó, cho nên lần nào cũng bị Uyển di đâm đầu của nàng mắng nàng nhát gan sợ phiền phức. Mà hôm nay, nàng ban đầu thật ra thì cũng không biết tại sao Uyển di để nàng thay mặt tới đây thăm thế tử phi bị thương. hiện giờ nàng có lẽ đã hiểu một chút, Uyển di muốn cho nàng vào Ôm Tâm viện, hi vọng nàng nhìn thấy Ôm Tâm viện hoa mỹ, sau đó trong long nổi lên tâm tư tranh đoạt.

Hơn nữa, họ cũng nhận được tin tức, nghe nói gần đây thế tử gia buổi trưa ngày nào cũng sẽ trở về phủ, nếu là nàng chọn tốt thời gian qua, có lẽ còn có thể vô tình gặp gỡ thế tử gia. Đến lúc đó, chỉ cần có biện pháp ngăn lại thế tử gia, cho hắn ngửi thấy loại thuốc mê được Uyển di chuẩn bị, vậy thế tử gia có thể theo nàng định đoạt rồi. 

Nghĩ như vậy, Chu Tuyền Nhi trong lòng vừa hưng phấn vừa sợ. Tâm tư này khiến cho nàng nhìn thấy thế tử phi ngồi bên trên không khỏi có chút chột dạ khẩn trương.

Chu Tuyền Nhi khẽ cúi đầu, không dám nhìn thẳng cô nương đang ngồi bên trên, bước từng bước nhỏ tiến lên hành lễ.

"Chu cô nương không cần đa lễ, mời ngồi. Lục Y, pha trà." Liễu Hân Linh nói.

Lục Y dâng trà, Mặc Châu liếc nhìn nàng, bảo nàng đến ngoài cửa coi chừng. Trong sảnh trừ Liễu Hân Linh cùng Chu Tuyền Nhi, liền chỉ có Mặc Châu phục vụ một bên. Chu Tuyền Nhi mặc dù kỳ quái, nhưng nhớ tới lúc trước Lục Y nói thế tử phi không thích nhiều người ầm ỹ, trong lòng liền không hề suy nghĩ nhiều nữa.

Chu Tuyền Nhi cẩn thận ngồi một nửa cái mông, thái độ có chút rụt rè, cũng không làm sao dám ngẩng đầu nhìn. Lại làm ra một vẻ khiếp sợ của tiểu bạch thỏ, giống như chỉ cần nói to một chút cũng có thể hù dọa nàng khóc.

Liễu Hân Linh trong lòng có chút chán ngán, nhưng trên mặt vẫn là duy trì nụ cười dịu dàng hàn huyên cùng với nàng, biết là nàng thay mặt Uyển di đang bị cấm túc đến thăm bệnh, liền hỏi thăm lại một chút tình hình Uyển di cùng cảm tạ quà tặng của nàng, bắt đầu từ từ uống trà, chờ nàng mở miệng.

Chu Tuyền Nhi có chút đứng ngồi không yên, không biết nên nói gì, hơn nữa, nàng đến thăm bệnh, không thể quấy nhiễu quá lâu, cũng không thể ở lâu, nếu không nói còn gì để nói, nàng phải rời đi. Nhìn xem thời gian, cũng không biết thế tử gia hiện đã về chưa, nếu là nàng giờ rời khỏi, có thể hay không cùng thế tử bỏ lỡ......

Chu Tuyền Nhi trong lòng có chút nóng nảy, đang muốn lấy dũng khí để nói gì đó thì đột nhiên nhìn thấy cô gái phía trên nghiêng đầu nhìn nàng, trong tay không chút để ý vuốt vuốt một ly trà, sau đó lộ ra một nụ cười rất dịu dàng, nói: "Chu cô nương nhìn có chút gấp gáp, không phải là có chuyện gì gấp chứ? Nếu là có việc gấp, cũng không phải ở lại uống trà đâu."

"không có, không có!" Chu Tuyền Nhi lập tức lắc đầu, nàng hiện còn chưa muốn đi.

"Vậy là Chu cô nương hôm nay tới nơi này còn có chuyện khác sao?"

"không có, không có." Vừa mới lắc đầu, lại vội vàng gật đầu, gấp rút nói: "Có, có......"

"A, Chu cô nương có chuyện gì?"

Chu Tuyền Nhi đầu óc cấp tốc chuyển động, cuối cùng thấy bên ngoài sân có một chậu hoa đỗ quyên xinh đẹp đang nở hoa, nói: "Nghe nói thế tử phi ngài thích hoa, nơi này ngài nuôi được hoa đỗ quyên cực tốt, cho nên muốn mạo muội tới hỏi thăm một cái phải làm thế nào mới có thể đem nó trồng được tốt như vậy?"

Liễu Hân Linh lạnh nhạt nói: "Đó là hoa người làm trồng, chỉ là nhìn thấy đẹp nên sai đem nó bày trước cửa thưởng thức thôi."

"Vậy, vậy sao?" Chu Tuyền Nhi miễn cưỡng cười cười, lại không biết nói gì rồi.

Liễu Hân Linh trong lòng than thở, rõ ràng là không có khả năng diễn trò, không có bản lãnh, cũng không cần đi mơ ước nam nhân nhà khác a. Nhìn nàng ta ra sức suy nghĩ tìm chuyện nói để được lưu lại, nàng còn lười phải ứng phó với nàng ta đấy. Nhưng là, chỉ cần vừa nghĩ tới Chu Tuyền Nhi làm như thế, chỉ là vì chờ Sở Khiếu Thiên trở lại, trong lòng nhất thời có chút ghê tởm.

Nếu như nàng vì xem cuộc vui mà cho Chu Tuyền Nhi hả hê như ý nguyện thì nàng là đứa ngốc rồi.

Chu Tuyền Nhi không thấy Liễu Hân Linh nói chuyên, nhất thời trong lòng có chút lo lắng, rốt cuộc ngẩng đầu lên cẩn thận từng li từng tí nhìn, lại thấy khóe môi thiếu nữ mỉm cười, nhưng ánh mắt tĩnh mịch không thấy chút ý cười nào, nhất thời có loại cảm giác mình bị nàng xem thấu, giống như mình xích lõa đứng trước mặt nàng để nàng quan sát, hết sức chật vật. Trái tim thình thịch đập loạn, Chu Tuyền Nhi cảm giác mình sắp bị loại không khí này làm nghẹn thở.

Đột nhiên, Chu Tuyền Nhi trợn to hai mắt, nhìn cô gái đột nhiên dịu dàng cười với nàng, mà ly trà đang được nàng vuốt kia phát ra tiếng vang vỡ vụn chỉ có ở đồ gốm sứ, sau đó từng mảnh sứ trong tay bể thành mảnh vụn. Lại sau đó, nàng ấy thu tay lại, nàng cũng không nhìn thấy ly trà kia biến thành dạng gì.

"Ai nha, là ta không cẩn thận bóp nát thôi."

Thanh âm ôn hòa uyển chuyển thở dài vang lên, cái tay kia rốt cuộc mở ra, bên trong chỉ có một nhúm bột.

Con ngươi hơi co lại, Chu Tuyền Nhi ngốc lăng nhìn ly trà bị bóp nát. Vậy mà trong thời tiết tháng bảy, Chu Tuyền Nhi ra một thân mồ hôi, cả người giống như từ trong nước vớt ra ngoài, mồ hôi đầm đìa lớn chừng hạt đậu từ gò má cứng ngắc chảy xuống.

Sau đó, nàng ấy lại nhìn nàng, lộ ra cái loại nụ cười dịu dàng như khi bóp nát ly trà thì trái tim không thể tiếp tục gánh nặng, cái loại sợ hãi tuyệt vọng hít thở không thông rốt cuộc khiến cho thần kinh của nàng đông cứng tới cực điểm, Chu Tuyền Nhi bộc phát.

"A a a a a ——"

Chu Tuyền Nhi thét lên lấy vẻ nhu nhược bề ngoài không tương xứng tốc độ quay người chạy như điên, vọt ra khỏi thiên sảnh, đẩy ra hai nha hoàn đang đứng chắn ở cửa, một đường không để ý ánh mắt kinh dị của hạ nhân hướng cửa Ôm Tâm viện chạy như điên.

Quá đáng sợ! Quá đáng sợ! Quá đáng sợ!

Nàng sẽ bị thế tử phi giết chết! thế tử phi nhất định là biết lòng nàng xấu xa, cho nên mới phải bóp vỡ cái ly kia cảnh cáo nàng, nếu nàng dám đến gần thế tử, nàng cũng sẽ giống như cái ly bị bóp vỡ kia bị bóp chết một dạng!

Nàng không cần chết a a a a!

Liễu Hân Linh cùng Mặc Châu đưa mắt nhìn bóng dáng của Chu Tuyền Nhi chạy như điên, sau đó Liễu Hân Linh yên lặng che mặt.

Mặc dù nàng nghĩ nàng ta cũng chỉ kinh hách một chút, nhưng không có nghĩ đến Chu Tuyền Nhi sẽkhông có tiền đồ như vậy, chỉ là một chút không khí cộng thêm áp lực trong lòng, nàng ta cứ như vậy đã bộc phát rồi.

Mặc Châu rất bình tĩnh tiến lên đem đống bột dùng khăn lau sạch, nghiêng đầu đối với người che mặt nào đó nói: "Tiểu thư, nhìn tình hình Chu cô nương kia, đoán chừng nàng về sau cũng không dám đối với thế tử có ý tưởng gì nữa đâu. Có lẽ, cả đời này nàng ta cũng không dám mơ mộng với bất kì người nào luôn. Tiểu thư, làm tốt lắm! Đe dọa âm thầm thế này so với uy hiếp còn hữu hiệu hơn. Quả nhiên trước mặt võ lực thì bất cứ thứ gì đều là mây bay mà!"

Liễu Hân Linh khóe miệng co giật, loại giọng nói sùng bái này là thế nào a? Nàng...... thật không biết Chu Tuyền Nhi sợ hãi đến vậy. Hơn nữa nàng còn thể hiện rất là hàm súc mà, vốn là còn muốn đi tìm cây gậy sắt tới trước mặt Chu Tuyền Nhi trực tiếp bẻ cong queo như vậy mới có thể đạt tới mục đích đe dọa ~~~ trên ti vi không phải đều diễn như vậy sao?

**********

Chu Tuyền Nhi cao giọng thét lên một đường chạy ra khỏi Ôm Tâm viện, thiếu chút nữa cùng một vị thái y tới cửa bắt mạch xem bệnh cũng đang vào cửa đụng nhau.

Vì vậy, vì tránh không đụng tới Chu Tuyền Nhi, Quý thái y vốn là muốn giống như người luyện võ lưu loát đẹp trai nhảy đến một bên tránh ra, ai ngờ lại không cẩn thận vấp phải chân của mình, nhất thời cùng xông tới trực tiếp cùng Chu Tuyền Nhi đâm vào nhau.

Chu Tuyền Nhi ngửa ra sau, lại kêu một tiếng"A", trợn trắng mắt hôn mê.

Quý Uyên Từ cũng bị đụng phải đặt mông ngồi trên đất, cái hòm thuốc cũng rơi trên đất.

"cô nương!" Nha hoàn thở hồng hộc theo đuổi đến thấy Chu Tuyền Nhi đang bất tỉnh, nhất thời gào lên khóc.

"Quý thái y, ngài không sao chứ?" Mấy nha hoàn từ Ôm Tâm viện đi theo ra ngoài, thấy Quý thái y té ngã, cũng vội vàng tiến lên đỡ cùng thăm hỏi.

Quý Uyên Từ nhịn kích động muốn xoa cái mông mình, lưu loát đứng lên, vừa hỏi: "cô nương này là ai, đã xảy ra chuyện gì?"

"Quý thái y, vị này là cháu gái Uyển di, mới vừa rồi thay mặt Uyển di tới đây thăm thế tử phi, cũng không biết nàng thế nào nổi điên, đột nhiên hét rầm lên liền xông ra ngoài. Ai nha, bình thường nhìn nàng một bộ dáng yếu ớt, ngược lại không ngờ vừa có thể chạy vừa có thể la như vậy, quả nhiên là không thể xem bề ngoài." một nha hoàn có dụng tâm khác mà đáp lời.

Quý Uyên Từ nhặt lên cái hòm thuốc mình yêu thích, căn cứ vào đạo đức nghề nghiệp, đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh Chu Tuyền Nhi hướng nha hoàn mượn khăn mùi soa che trên cổ tay Chu Tuyền Nhi vì nàng mà bắt mạch.

"Vị Chu cô nương này không có việc gì, thân thể rất khỏe mạnh, chỉ là kinh sợ quá độ dẫn tới hôn mê, châm xong một châm là có thể tỉnh."

nói xong, Quý Uyên Từ lại từ trong hòm thuốc lấy ra một cây ngân châm châm huyệt vị trên đầu Chu Tuyền Nhi.

Quả nhiên, không tới mấy giây, Chu Tuyền Nhi từ từ tỉnh lại, hai mắt mê ly, một vẻ mặt mới vừa tỉnh ngủ.

Lúc này, Liễu Hân Linh cũng được Mặc Châu cùng Lục Y đỡ xuống vội vội vàng vàng chạy tới, thấy thế, mặt lo âu hỏi, "Chu cô nương không có sao chứ?"

Nhìn thấy nàng xuất hiện, vốn là nha hoàn vây quanh Chu Tuyền Nhi cũng tránh ra để cho nàng đi tới.

Chu Tuyền Nhi vốn là còn có chút mê mang, chờ nghe được thanh âm ôn uyển giống như gặp ác mộng, trong tầm mắt còn xuất hiện gương mặt thanh tú mỹ lệ kia thì sắc mặt sợ đến trắng bệch, đột nhiên sau đó phát ra một tiếng kêu thảm thiết cũng chính là thét chói tai, lấy một loại bản lĩnh giống như bình thường có tập võ lưu loát mà nhanh nhanh chóng chóng dùng cả tay lẫn chân bò dậy, giống như con thỏ nhanh chóng lao ra ngoài, rất nhanh liền để lại cho mọi người một cái bóng dáng nho nhỏ của nàng.

Mọi người đều há to miệng, nhìn cô nương vốn hẳn nên nhu nhu nhược nhược đột nhiên bộc phát tốc độ hung hãn chạy trốn, không khỏi hai mặt nhìn nhau, đều không nói nên lời.