Edit: Mỹ Lệ
Beta: Quảng Hằng
Nhìn Chu Tuyền nhi khóc chạy đi, Uyển di sau đó đuổi theo, trừ An Dương vương cảm thấy kích động vì tình huống kịch liệt bên ngoài, mấy người còn lại thì cực kì bình tĩnh ngồi chờ Uyển di đem Chu Tuyền Nhi trở về. Nhưng mà, chỉ nghe thấy Uyển di thất kinh gọi tới.
"Vương, Vương gia, không xong, Chu cô nương muốn tự tử đòi lại trong sạch."
An Dương vương vừa nghe, hoắc mắt đứng dậy, vốn là muốn bước nhanh ra ngoài, nhưng vừa nhìn thấy Sở Khiếu Thiên lười biếng ngồi một chỗ uống trà, thì tức thở không ra hơi, há mồm chính là khiển trách: "Nghiệt tử, nhìn xem mình làm chuyện gì tốt, còn không đi xem một chút!"
An Dương vương phi cũng ngay sau đó đứng lên, hung hăng trừng mắt. Uyển di bên cạnh, ngược lại thấy vui sướng. Mặc dù bà không thích Uyển di cùng cháu gái nàng ta, nhưng nếu chết trong vương phủ, thìkhông chỉ xúi quẩy, truyền tới bên ngoài còn không biết những chuyện kia thành ra khó nghe cỡ nào. Cho nên, mặc kệ nàng ta tìm chết là thật hay giả, vẫn nên đi xem tình huống một chút trước.
Sở Khiếu Thiên vốn là muốn mang nương tử trực tiếp trở về Ôn Tâm viện, chỉ là đảo mắt vừa nghĩ, mặt liền hưng phấn kéo Liễu Hân Linh, nói một câu"đi nhìn thử xem nàng ta chết chưa, nếu vẫn chưa chết thì chúng ta đi giúp vậy", rồi liền rất vui sướng đi theo.
Liễu Hân Linh sau khi nghe xong, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ. Thế nào càng ngày càng cảm thấy cách làm của nam nhân này làm cho sinh ra một loại cảm giác mãnh liệt muốn cười thật to đây? Lời này nếu để cho An Dương vương nghe, lại không biết chừng ông ấy sẽ lại nổi trận lôi đình tức giận mắng nghiệt tử rồi.
Có lúc, nam sủng nâng nữ, là không có nguyên tắc, cho dù là An Dương vương được cho là nam nhân ôn hòa khoan hậu, kể từ sau Uyển di vào cửa, cả trái tim cũng để trên người nàng, ta trừ vị trí chánh thê không thể cấp nàng ta, ngược lại ông ta đều đem hết những thứ mà ông ta có thể tưởng tượng được tất cả đều cho nàng ta. Mặc dù nàng chỉ là thiếp thị, trong mắt chủ nhân vương phủ, nàng ta chỉ là một nô tài mà thôi, nhưng trong lòng An Dương vương đã đem nàng ta làm thành nữ nhân của mình, theo như lẽ thường, làm nhi tử dĩ nhiên là phải tôn trọng của nữ nhân mình, cho nên có lúc thấy bộ dạng nhi tử không nể mặt, An Dương vương cũng là giận đến không chịu được. Mặc dù khiến nhi tử đem di nương tôn trọng như mẫu thân là không thể nào, nhưng dầu gì cũng là nữ nhân của phụ thân, không thể cho ông ta mấy phần mặt mũi sao?
thật may là Sở Khiếu Thiên còn không biết cha hắn có loại suy nghĩ này, nếu không hắn không thể không sử dụng đến bạo lực rồi. Đối với một người từ khi ra đời đã mang thân phận thế tử cao quý của vương phủ mà nói, có chút tư tưởng đã định hình, là không thể nào đem thiếp thị vào mắt. Đây cũng là nguyên nhân nếu khiến hắn mất hứng thì sẽ trực tiếp đạp chết nô tài kia, khiến cho hạ nhân phục vụ trong Ôn Tâm viện cũng rất sợ hắn.
Lạc Tiên viện vì chánh phi An Dương vương phủ ở viện, năm đó An Dương vương vì để tốt cho thê tử, đã từng xin thủ nghệ tốt nhất trong cung tới thiết kế tỉ mỉ cảnh trí hoa viên mà bà thích. Trong viện hành lang, hòn non bộ, đình nghỉ mát bát giác, trước đình nghỉ mát còn có một ao hoa sen đẹp như vẽ, hiện tại đang là tháng Sáu, lá sen xanh xanh, nụ hoa sen hé nở, gió mát một hồi, lá xanh dao động, đẹp không sao tả xiết.
Mọi người đều chạy nhanh về hướng di nương kêu gào, xa xa liền nhìn thấy bên hồ sen, Chu Tuyền Nhi đang không ngừng đẩy tay của Uyển di ra, muốn nhảy vào trong ao sen, Uyển di nương làm như sợ hãi chỉ có thể ôm thật chặt nàng ta, kinh hô cái gì"Đứa bé đáng thương"....
"Mau đỡ nàng!" An Dương vương hướng bên kia hét lớn một tiếng.
An Dương vương phi trực tiếp nổi giận, tiện nhân! Muốn đi tìm chết thì bà không ngăn cản, nhưng tiểu yêu tinh lại dám tới Lạc Tiên viện của bổn cung viện tìm chết, làm dơ bẩn ao của bổn cung, về sau ao này còn có thể nuôi các loại hoa sen sao?
Sở Khiếu Thiên cũng chậc chậc hai tiếng, rất là xem vừa mắt hai nữ nhân này lôi lôi kéo kéo, cảm thấy muốn chết liền sảng khoái một chút đi, trực tiếp nhảy, còn dùng dằng nhiều như vậy làm gì?
Vì vậy, vị thế tử gia hành động vĩnh viễn mau hơn đầu óc nào đó trực tiếp tiến lên, đưa chân ra ngáng hai nữ nhân đang lôi kéo đằng trước, hai nàng giật mình trợn to hai mắt, song song ngã xuống ao sen.
Phịch một tiếng, bọt nước sáng trong dưới ánh mặt trời văng lên rơi xuống, vô số cá chép trong ao cả kinh chạy trốn tứ phương, nước gợn tầng tầng sóng sánh, trong ao thủy tiên dao động lắc lư không ngừng.
"Cứu người nhanh lên!" An Dương vương vừa nhìn vừa tranh thủ tới bên cạnh ao, một đám nha hoàn vây xem kêu lên, lòng như lửa đốt nhìn vào trong nước. Ông ta thật sự muốn nhảy xuống nước cứu tiểu thiếp mà mình yêu thích, nhưng An Dương vương là vịt cạn, cũng không dám dễ dàng xuống nước cứu người.
Từ điểm này có thể hiểu ra, An Dương vương mặc dù sủng ái Uyển di, nhưng vẫn chưa đạt tới trình độ chân ái, tất nhiên sẽ không vì nàng mà dễ dàng đem tánh mạng chính mình ra đùa giỡn. An Dương vương phi hiểu điểm này, khóe môi xẹt qua chút châm chọc, rất rộng rãi sai nha hoàn một bên vẫn chần chờ vây xem xuống nước cứu.
An Dương vương thấy những nha hoàn này được vương phi ra lệnh mới bằng lòng xuống nước đi cứu người, tức giận thiếu chút nữa ngã ngửa. Nhưng là trong địa bàn của vương phi, phục vụ chung quanh đều là nha hoàn từ nhà mẹ mà vương phi đem về, họ dĩ nhiên là lấy vương phi làm chủ. Mặc dù thị vệ cũng biết bơi, nhưng bởi vì rơi xuống nước một là di nương của vương phủ, một là cô nương chưa chồng, bọn thị vệ càng sẽ tránh chuyện này rồi, nếu chẳng may đụng phải di nương, Vương gia nói không chừng sẽ lại nổi giận.
Cho nên, một đoạn dây dưa này, hai người Uyển di trong nước thật đúng là ăn đủ đau khổ rồi. Họ mặc dù là con gái nhà nghèo, nhưng vẫn là được nuông chiều lớn nên nào biết bơi? Lập tức sặc mấy ngụm nước, lại thấy mọi người chậm chạp không chịu xuống nước cứu giúp, thân thể càng lúc càng nặng nề, giống như là bị cái gì kéo xuống đáy ao.
An Dương vương, An Dương vương phi đứng bên cạnh ao nghiêm túc nhìn chằm chằm nha hoàn xuống cứu, cũng không biết nha hoàn này có phải muốn giúp chủ nhân mình xả giận một chút hay không, động tác cũng chậm rãi khác thường, trong nước dây dưa thật lâu, rốt cuộc đem hai nữ nhân sắp chết ngất kéo ra khỏi mặt nước.
Vừa mới trồi lên khỏi mặt nước, cả hai đều ho khan không dứt, lòng của An Dương vương đã bị Uyển di câu qua, ngay cả An Dương vương phi cũng chau mày lại nhìn chằm chằm Uyển di.
Sở Khiếu Thiên nhìn nhìn, sau đó kéo tay Liễu Hân Linh, đi về hướng Chu Tuyền Nhi bên kia, đưa chân ra đạp trên đầu Chu Tuyền Nhi đang muốn bò lên bờ thật nhanh, âm thầm dùng sức một cái, đem nàng ta đá về trong nước lần nữa. Cú đá này thật là gọn gàng, ngay cả Liễu Hân Linh cũng chỉ nhìn thấy hắn thu chân, không khỏi có chút kinh ngạc.
Sở Khiếu Thiên quay đầu hướng nàng nháy nháy mắt, tròng mắt đen trong trẻo sáng ngời, đều là nụ cười.
Liễu Hân Linh cắn môi cố nhịn cười, khéo léo đứng bên cạnh hắn, cùng đứng nhìn, làm như là không thấy. Mà người duy nhất có quyền lực quản thúc nhi tử là An Dương vương lúc này cũng đang cực kì đau xót ở bên cạnh Uyển di, đương nhiên sẽ không phát hiện động tác của Sở Khiếu Thiên.
"Tuyền, Tuyền Nhi, nhanh đi cứu nàng ấy." Uyển di không để ý toàn thân mình ướt chèm nhẹp, y phục cũng dính trên người làm đường cong lộ liễu, thương xót đau đớn khóc lóc cầu khẩn đi cứu người, dáng vẻ như ruột gan đứt từng khúc.
An Dương vương phi nhanh chong cho nha hoàn đỡ nàng ta, đem nàng ta cùng An Dương vương tách ra. An Dương vương phi vừa gọi đi cứu, vừa trầm giọng giải thích: "Vương gia, nên quý trọng thân thể ngàn vàng, coi chừng bị nhiễm lạnh."
An Dương vương bị lấp miệng, chỉ có thể lúng túng đứng một bên, mặc cho Uyển di ướt nhẹp toàn thân đứng một chỗ nhỏ giọng nức nở, lại không thể ôm nàng ta vào lòng để dỗ dành.
một lát sau, Chu Tuyền Nhi rốt cuộc cũng được cứu lên. Chỉ là bởi vì rớt trong nước quá lâu, nên sau khi được cứu lên thì đã hôn mê, An Dương vương phi cũng cho mặt mũi, trực tiếp sai người đưavào một sương phòng trong viện của bà.
*************
Trong một sương phòng của Lạc Tiên viện, Chu Tuyền Nhi nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt. Uyển di ngồi bên giường cách đó không xa buồn bã than khóc, thì thỉnh thoảng kêu một tiếng "Tuyền Nhi đáng thương" Thê thảm giống như trượng phu vừa chết, lại không có con trai nối dòng vậy. Đại phu đang chẩn mạch ở bên cnahj nghe bà ta ai oán khóc than cũng dựng ngược lông mày mấy lần, rốt cuộc cũng chẩn xong mạch, nói Chu Tuyền Nhi chỉ là rơi xuống nước gặp lạnh, chuyện khác cũng không đáng lo.
"Hừ, xem ra thân thể vẫn còn cường tráng chán!" Sở Khiếu Thiên bất mãn hừ một tiếng, cũng đều là rơi xuống nước, vì sao nương tử nhà hắn lại nóng sốt đến nguy cấp, còn ả Tuyền Nhi này cũng chỉ là gặp lạnh thôi? Quả nhiên không thể xem bề ngoài, xem ra nữ nhân càng nhu nhược thì càng khỏe như trâu.
Mọi người đòng loạt đưa mắt liếc hắn một cái, không biết hắn không bằng lòng cái gì, chỉ là hiện không có để ý đến tâm tình của hắn.
Chờ sau khi đại phu rời đi, Uyển di một bên vừa khóc vừa nói: "Vương gia, nhất định phải làm chủ cho Tuyền Nhi! Tuyền Nhi là một cô nươngtrong sạch, hôm qua lại xảy ra loại chuyện đó, hôm nay lại...... Ô ô ô......"
Mặc dù không hề nói rõ, nhưng Uyển di hiện nay là đang oán thế tử làm cho Chu Tuyền Nhi giận đến nhảy hồ tự sát.
An Dương vương lập tức trấn an Uyển di, nhìn về phía Sở Khiếu Thiên nói: "Khiếu Thiên, nếu đối với Tuyền Nhi làm ra loại chuyện đó, liền nạp nàng ấy đi."
An Dương vương phi nhăn mày lại, liếc nhìn Uyển di đang cúi đầu rủa thầm, đang muốn mở miệng nóithì Sở Khiếu Thiên giọng oang oang kêu la.
"Cha, có ý gì thế? Cái gì gọi là đối với nữ nhân kia làm ra loại chuyện đó? Loại chuyện nào? Sao con lại không biết?" Sở Khiếu Thiên chỉ còn thiếu không có vỗ bàn phát tiết bất mãn của mình.
"Khốn kiếp! Tự mình làm việc gì cũng không biết còn cần phải hỏi sao? Hôm qua trong hoa viên không phải ngươi đã ngăn Tuyền Nhi lại hỏi chuyện, sau đó khiến con bé té trật chân, còn xé rách y phục của con bé sao? Loại chuyện như thế này ngươi làm cũng quen tay rồi, sao lại không thấy tốn thêm chút tâm tư làm chánh sự luôn đi?" An Dương vương giống như máy hát được bật loa, bắt đầu liến thoắng không ngừng giáo huấn trách mắng nhi tử.
Loại lời nói khiển trách này Sở Khiếu Thiên đã nghe đến chai lỗ tai rồi, vào tai trái rồi ra tai phải. Lúc này hắn đang nghĩ mình khi nào thì gặp qua Chu Tuyền Nhi, vả lại Chu Tuyền Nhi này diện mạo cũng không phải là một cô nương thật sự mỹ lệ, hắn lại càng không nhớ, cho đến khi An Thuận ở một bên cẩn thận nhắc nhở, Sở Khiếu Thiên rốt cuộc hiểu rõ An Dương vương đang nói cái gì.
Vì vậy, Sở Khiếu Thiên lại nóng nảy, "Cha, có phải nghĩ sai rồi hay không? Ngày hôm qua thì trong vườn hoa gặp phải Chu Tuyền Nhi này rồi, bởi vì nhi tử chưa từng thấy qua nàng ta, đương nhiên trong lòng nghi ngờ nàng ta không biết từ nơi nào tới xâm nhập vào vương phủ, nếu là thích khách thì làm thế nào? Cho nên nhi tử ngăn nàng lại hỏi nàng một ít lời thôi. Ai ngờ nữ nhân này không biết ở đâu ra không chỉ kiểu cách không lên tiếng, còn mang một bộ dáng như khi dễ người khác, càng nhìn càng đáng ghét. Hơn nữa những nha hoàn kia cũng nói chưa từng thấy qua nàng ta, đương nhiên khả nghi rồi! Cho nên nhi tử đương nhiên cho là đây là nữ nhân bậy bạ không biết từ đâu tới, vì an toàn của vương phủ, liền sai thị vệ ném nàng ta ra khỏi phủ. Ai ngờ nữ nhân kia lại không thức thời như vậy, còn dám giãy giụa nói bản thế tử chẳng biết phân biệt thị phi, mình tự xé y phục của mình không nói, còn tự mình té trật chân, thật là đần chết rồi, chưa từng thấy qua nữ nhân đần như vậy." nói xong, trên mặt bạn thế tử gia lộ ra một trận cười nhạo.
"không, không thể nào, nhất định là......" Uyển di vừa nghe, nóng nảy, lập tức muốn phản bác.
Sở Khiếu Thiên nhíu mày, cả giận nói: "Là bản thế tử cái gì? Loại nữ nhân bậy bạ này không biết từ đâu tới, tới nhà khác cũng không biết an phận, chủ nhà hỏi chuyện, nàng ta câm họng không đáp còn hất cằm đi tới, sao không trực tiếp ra dấu bảo là mình câm luôn đi? Bản thế tử không có đạp chết nàng ta cũng coi là tốt rồi, chỉ sai thị vệ khiêng nàng ta đi ra ngoài thì thế nào? Còn nữa, vừa nhìn thì đã biết lại là một nữ nhân không an phận, lại còn muốn đưa nữ nhân bậy bạ không an phận cho bản thế tử? Ăn phải mật gấu rồi à? Loại nữ nhân bậy bạ không an phận này cho dù vứt vào thanh lâu cũng không có nam nhân nào dám ngủ, muốn bản thế tử nạp nàng ta? Muốn chết à!"
Lời nói không khác gì súng tiểu liên bắn liên hồi làm mọi người có chút đầu váng mắt hoa, chỉ là tình cảnh này ngược lại cực kì hợp với câu nói kia: "Ác nhân cáo trạng trước" khiến mọi người cũng cảm thấy chính hắn thật ra thì cũng là rất uất ức.
Bởi vì Sở Khiếu Thiên trách móc một hồi, vả lại trong lời nói vạch trần cùng châm chọc trần trụi, Uyển di nương vừa tức vừa giận, miệng nàng không ngu ngốc, nhưng đối phương lại không hề cho nàng cơ hội cãi lại, đem tất cả lời nói cũng phá hỏng rồi, tức đến mức không còn cách nào, chỉ có thể lấy ra vũ khí nữ nhân - bụm mặt khóc rấm rứt, vừa khóc vừa đau đớn mà kêu Vương gia, giọng điệu cực kì uất ức nhu nhược.
Sở Khiếu Thiên khi dễ một hồi, cảm thấy cái loại làm bộ nhu nhược này, chỗ nào so được nương tử nhà hắn, cái loại thân thể gì mà yếu như sên lại dại như trâu đó quá dễ đẩy ngã đi. Nhìn thì đã biết được làm từ nước, thật không biết cha hắn làm sao lại thích loại nữ nhân này!
Cho nên mới nói, nếu so ác độc, có ai bì đươc với miệng lưỡi của thế tử gia đây? Miệng rõ là quá thô tục quá ác độc rồi, không biết chuyện còn tưởng rằng là đại lưu manh bỉ ổi từ đâu tới, nào có phong phạm của thế tử vương phủ?
An Dương vương cảm thấy quả thật khó nghe, suy nghĩ lại thật sâu rằng mình tại sao lại đem nhi tử dưỡng thành như vậy?
Lúc này, An Dương vương phi cảm thấy chuyện đã nên đến lúc kết thúc, lạnh nhạt nói: "Vương gia, nếu con trai đã nói không có, như vậy có phải là Uyển di nương hiểu lầm. Nếu Uyển di nương còn chưa tin, không bằng đem hết nha hoàn thị vệ ngày hôm qua gọi đến đối chứng, được không?"
Uyển di nương vừa nghe tìm những thị vệ nha hoàn kia tới đây đối chứng, trong lòng biết lần này xong rồi. Mặc kệ Chu Tuyền Nhi có phải bị Sở Khiếu Thiên vô lễ hay không, thị vệ nha hoàn của vương phủ bởi vì liên quan tới vương phi, đương nhiên phải nghiêng về phía thế tử. Cho dù nàng ta gọi tới nha hoàn ngày hôm qua bồi Chu Tuyền Nhi đi dạo vườn hoa dù cho các nàng giải thích gãy lưỡi, cũng không cưỡng lại được miệng lưỡi của những người kia.
Uyển di nương khóc thút thít cùng Chu Tuyền Nhi hôn mê trên giường, thị vệ cùng bọn nha hoàn trong vườn hoa ngày hôm qua đều bị quản gia Sở Thắng rất nhanh liền gọi đến.
An Dương vương trong lòng có chút không tin tưởng Sở Khiếu Thiên không có khi dễ Chu Tuyền Nhi, cho nên câu hỏi cực kỳ tỉ mỉ, cũng không nghĩ tới lại sẽ nhận được đáp án cùng của Sở Khiếu Thiên giống nhau. Mà Chu Tuyền Nhi lúc ấy bởi vì bị thị vệ bắt mà nàng lại giãy giụa nên y phục đúng là không cẩn thận bị lệch, lộ chút ít vai, trùng hợp bị lúc ấy trong sân tất cả phái nam đều thấy được, đây đối với mộtcô nương chưa chồng mà nói, là một việc chuyện rất nghiêm trọng.
"Hừ, cho nên nữ nhân bậy bạ này liền muốn dựa vào chuyện đó để chèn ép bản thế tử sao?" Sở Khiếu Thiên bộ mặt sát khí hỏi.
An Dương vương cũng hừ một tiếng "Nếu không phải chẳng phân biệt được trắng đen cho thị vệ đi lùng bắt thi sẽ làm cho cô nương người ta đi tìm cái chết sao?" nói đến đây, An Dương vương lại có tức giận, "Tính khí nôn nóng này đến lúc nào thì mi mới có thể sửa lại? không thể đem chuyện biết rõ trước rồi mới hành động sao? Dùng đầu óc suy nghĩ một cái sẽ chết à? Tại sao có thể có cái loại con trai ngu ngốc không cần đầu óc này vậy chứ."
Mấy người vừa nghe được lời nói An Dương vương, liền biết An Dương vương hiện giờ là tin lời của Sở Khiếu Thiên, chỉ là còn tức, cho nên phải mắng vài câu mới được.
Uyển di nương trong lòng càng tức khổ, nhưng đã mất thời cơ, nếu nàng ta hiện tại cứ tiếp tục vì chuyện này nháo lên, cũng không có quả ngon để ăn, nói không chừng còn sẽ mất hình tượng trong lòng vương gia, chỉ có thể yên lặng đem khổ tức nuốt vào trong lòng. Mà khiến Uyển di nương thất vọng là, mất đi cơ hội lần này, cũng không biết sau này có còn cơ hội đem nàng kia nhét vào Ôn Tâm viện hay không.
Nhưng mà, Chu Tuyền Nhi xảy ra loại chuyện như vậy, nếu bị truyền ra ngoài, mất danh tiếng nữ nhân không nói, về sau nàng ta muốn tìm trượng phu tốt thì càng phiền toái hơn. nói cho cùng, Uyển di nương cảm thấy Chu Tuyền Nhi trở thành thiếp của thế tử vương phủ cũng là cực tốt rồi, nếu tương lai sinh hạ một đứa con trai, đáp ứng khát vọng cháu trai của An Dương vương, tuyệt đối sẽ khiến thế tử đối xử tử tế với Chu Tuyền Nhi. Nếu có thể đuổi thế tử phi trước khi mang thai, như vậy thì...... Chỉ tiếc, chuyện ngày hôm nay lại bị thế tử phá nát thì không nói, còn rơi vào một trận ô nhục, làm cho trong lòng nàng ta càng giận dữ.
An Dương vương nhìn khổ sở trong ánh mắt Uyển di nương, có chút khó xử, sau đó không khỏi nhìn về phía con trai và con dâu. Trước không nói, cái khó khăn là quản giáo nhi tử bất hiếu, nàng dâu ngược lại người hiểu chuyện, mặc dù chỉ là con gái của quan viên nhỏ, thế nhưng toàn thân khí phái, tin tưởng so sánh cùng quý nữ thế gia cũng không thua kém, về sau nếu là nhi tử nạp thiếp thị sinh hạ con thứ, nàng cũng sẽ đối xử tử tế bọn họ.
"Cha, nhìn con dâu làm cái gì thế?" Dáng vẻ Sở Khiếu Thiên như mèo bị giẫm phải đuôi, lông toàn thân cũng xù lên, mặt mũi không tốt nói: "Có chuyện gì cùng nói là được, đừng đến khi dễ con dâu! Làm chủ Ôn Tâm viện cho dù không phải là nàng cũng sẽ không đến lượt cái loại nữ nhân bậy bạ không biết từ đâu tới đó đâu!"
Uyển di nương vừa nghe lại khóc nữa "Thế tử, tội gì nói khó nghe như thế?" Uyển di nương cảm thấy thật là đủ rồi, vì sao họ hết lần này đến lần khác đều bị vị thế tửgia quần áo lụa là này làm ô nhục? Nhưng nàng ta muốn nói thêm gì thì lại thấy ánh ămts của Sở Khiếu Thiên quét tới. Trong ánh mắt âm trầm hung ác, trong lòng không khỏi phát rét, trong lúc nhất thời thế nhưng không dám nói thêm gì nữa.
An Dương vương mặt đỏ lên, mắng: "Thằng nhóc hỗn láo này, ta là phụ thân, sẽ hại tới các con sao? Chỉ là, nhìn nguyên nhân làm cho Chu Tuyền Nhi bị như vậy cũng là bởi vì tính tình nông nổi của mi, cho nên......"
Sở Khiếu Thiên sâu kín nhìn An Dương vương chằm chằm, cho đến khi An Dương vương bị nhìn đến mức mặt mo không chịu nỗi nữa, rốt cuộc mặt hoài nghi hỏi: "Cha, nhất định con không phải con ruột của cha đúng không, Chu Tuyền Nhi kia mới là con gái ruột của cha?"
"nói bậy bạ gì đó?" An Dương vương cảm thấy đối mặt con trai, thật sự sẽ làm cho ông tức chết, tuổi thọ đều giảm đi mấy năm. Trước kia hắn thích chạy ra ngoài, gây chuyện thị phi khắp nơi, làm cho ông hao tâm tổn trí. hiện tại hắn rốt cuộc thu lại tính tình làm nên chánh sự, nhưng vẫn là khiến ông phải bận tâm. hiện nay, ông ngược lại có chút hoài niệm thời gian con trai chạy ra ngoài, ít nhất khi đó thằng nhóc chết tiệt này không có theo dõi hậu viện của ông.
An Dương vương chỉ cần nghĩ tới mấy ngày trước, ông không cẩn thận bị cụp lưng, thì thằng tiểu tử chết tiệt này thế nhưng lại còn dám vẻ mặt nặng nề nhìn ông mà nói: "Cha, nữ nhân quá nhiều sẽ hư thận, phải bảo trọng thân thể mới được!", thì không khỏi giận dữ ngút trời.
"Cha, nếu nữ nhân bậy bạ này không phải con ruột của cha, sao cha lại nhẫn tâm bảo con nạp loại nữ nhân này? Nhìn nàng ta đi, dáng vẻ đi nhè nhẹ như ma trơi, khuôn mặt nàng ta trắng bệch tựa như vội về chịu tang chồng. Còn nữa, cả ngày nàng ta mặc quần áo màu trắng, lắc lư khắp nơi, buổi tối lỡ mà nhìn thấy sợ chết khiếp đi được" Sở Khiếu Thiên nói năng hùng hồn, sau đó quan tâm mà nói với An Dương vương: "Cha, như vậy mà cha vẫn còn khỏe mạnh, thật là Phật tổ phù hộ."
"......"
An Dương vương lần nữa nói không ra lời, mà trong phòng một đám hạ nhân cúi đầu, cũng không biết là có phải đã cười đến đau cả ruột hay không. Người có chút đầu óc đều hiểu Sở Khiếu Thiên chỉ là cái gì, Uyển di nương khi đi thì đúng là nhẹ nhàng như gió lượn, còn có thói quen ăn mặc một thân y phục tương đối thuần trắng, dù là có màu sắc, cũng là màu cực nhạt, nhìn có vẻ như phiêu dật thoát tục, nhưng vào miệng của Sở Khiếu Thiên thì lại chính là hồn ma bóng quế
Nghe lời nói hai cha con này, Liễu Hân Linh cùng An Dương vương phi mím môi, thật ra thì cười đến ruột cũng sắp thắt.
An Dương vương phi thấy con trai đem cha giận hắn đến nói không ra lời, trong lòng không khỏi sinh ra một loại cảm giác cực kỳ sảng khoái, cảm thấy cực kì hả giận. Mà Liễu Hân Linh đối với trượng phu mình có loại bản lãnh nói một câu cũng có thể nghẹn mà chết, cũng trong cũng cảm thấy thật buồn cười, nhìn hai cha con này giằng co đánh lôi đài một cách đơn thuần, thật đúng là một loại thú vị.
Vì vậy, chuyện Chu Tuyền Nhi đến nước này đã đanh phải hạ màn rồi, An Dương vương xuống khẩu lệnh đem chuyện này quyên sạch đi, chỉ xem như là chưa hề xảy ra chuyện gì. Chỉ là vì trừng phạt, An Dương vương ngược lại cấm túcUyển di nương một tháng, để cho nàng đóng cửa chép kinh sách Phật.
Uyển di nương lặng lẽ mang theo Chu Tuyền Nhi sau khi tỉnh lại liền rơi lệ trở về viện của nàng ta, sau lưng là ánh mắt tràn đầy sát khí của Sở Khiếu Thiên, đâm vào họ một hồi sợ hết hồn hết vía, giống như bị dã thú để mắt tới, bất cứ lúc nào cũng đều có thể bị truy sát.
An Dương vương phi cùng Sở Khiếu Thiên trong lòng đều có bất mãn, cho là chuyện này thuần túy là do Chu thị khích bác ly gián, nhưng Vương Gia rõ ràng lại che chở cho Uyển di nương, An Dương vương phi không thể nhân cơ hội này dọn dẹp Uyển di nương, trong lòng hết sức không thoải mái. Chỉ là, nhân cơ hội này, Sở Khiếu Thiên cũng đem ý định của chính mình nói rõ, về sau trong Ôn Tâm viện của hắn tuyệt đối không muốn có bất kì nữ nhân không đứng đắn nào đi vào, ai dám nhét vào, hắn thấy một giết chết một, thấy hai đá chết một đôi.
An Dương vương vừa nghe, vừa tức đến mức mắt cũng đỏ lên, mắng to "Đồ con bất hiếu". An Dương vương phi chỉ là híp mắt ngồi nhìn Liễu Hân Linh vẫn rất an tĩnh ngồi bên cạnh Sở Khiếu Thiên, không biết đang nghĩ chuyện gì.